10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tiếng khóc nấc làm anh hoảng loạn. trong hơn một năm trời sống chung với nhau, thái sơn chưa bao giờ khóc lớn đến thế. dù cho gã chó nhõng nhẽo đến mấy cũng chỉ thút thít như em bé mới lớn, chứ nào khóc lóc quẫy đạp như một đứa trẻ hư.

anh thật sự đau đầu với tiếng khóc ấy, đã hơn mười hai giờ đêm, anh đi làm mệt đến lã người, đến giờ thì lại bị tiếng khóc ấy hành hạ. anh chỉ muốn chết oách đi cho xong.

nhưng nghĩ lại thì anh làm sao có thể ích kỷ với đứa trẻ trước mặt được.

đứa trẻ ấy vì anh mà hoá rồ.

gã tỉnh dậy sau đêm kinh hoàng ấy, thứ duy nhất gã nhớ, chỉ có trần phong hào là người yêu gã. bác sĩ nói vì bệnh tâm lí quá nặng nên dẫn đến di chứng. khi nghe những lời ấy anh như chết lặng, từng giọt nước mắt cứ lăng dài trên má cho đến lúc gặp gã ở giường bệnh. nguyễn thái sơn không mất trí, gã chỉ trở về làm một đứa trẻ, trở về khoảng thời gian gã cần được bù đắp.

"anh bỏ em, anh không thương em."

"nếu anh không đi làm, không cố gắng thì chúng ta làm gì có tương lai đây hả sơn? em không thể đi làm, anh là người lo toang mọi việc, giờ về nhà em lại khóc lóc. em muốn anh mệt đến chết hay sao?"

phong hào lớn tiếng đáp trả lại lời trách móc của gã. anh vừa đến trường học, vừa đi làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống nên vô cùng áp lực. anh mệt mỏi muốn thét lên, muốn từ bỏ, nhưng nhìn lại người trước mặt mình, bao ý định đó điều biến mất.

tiếng nấc của gã dừng lại. đứa trẻ mang thân hình to lớn tiến đến ôm lấy thân hình ngày càng gầy gò. gã yêu anh, yêu sâu đậm. ngày đêm thấy anh mệt mỏi, kiệt sức thì làm sao thái sơn vui nổi? cho dù tâm hồn gã có là mười tuổi hay mười chín tuổi thì gã đều sẽ xót người yêu.

cái ôm của thái sơn như một liều thuốc chữa lành, anh nhẹ vuốt lại tấm lưng của gã. anh xót lắm, rất xót khi thấy gã ngày đêm bầu bạn với mớ thuốc đắng nghét. nhiều lần đưa nó đi khám, anh chẳng thể chịu nổi mà bật khóc. nguyễn thái sơn năm mười sáu tuổi anh quen biết vô cùng đáng yêu, vô cùng rạng rỡ hạnh phúc. nhưng gã của bây giờ lại phải điều trị tâm lí. anh nhiều lần muốn mang người yêu đi trốn, vì vốn nếu không thể như trước, anh sẽ đồng ý nuôi gã cả đời. nhưng bố gã thì khác, ông ấy bắt anh đưa gã đi khám, nếu không sẽ dành lại quyền nuôi đứa con trai khờ khạo đó.

người đàn ông đó vẫn luôn ôm hi vọng về một ngày gã bình thường trở lại, để nước cờ của ông ta không bị thay đổi.

thái sơn hôn nhẹ lên má anh. gã dịu dàng xoa xoa mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại. gã thích mỗi chiều sẽ dắt tay anh ra vườn hít thở khí trời. khi ấy gió sẽ nhè luồn qua khe tóc xoa lấy mái đầu xinh đẹp, anh sẽ mỉm cười, gã thích nhìn anh cười. nhưng phong hào quá bận rộn để có thể cùng thái sơn vui đùa. anh vẫn tiếp tục việc học ở trường, ngoài ra còn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi khi trước, cùng vài công việc vặt vãnh kiếm thêm. lúc trước đã thật sự rất khó khăn, nay lại nuôi thêm một người làm anh phải cố gắng thêm nữa.

"anh xin lỗi, sau này không mắng sơn nữa, anh nóng tính quá."

"sơn phải xin lỗi anh mới đúng, sơn sai rồi. anh thơm má sơn đi."

phong hào bất lực, anh chưa một lần từ chối gã, nhất là lúc nguyễn thái sơn đưa ra khuôn mặt nũng nịu này. anh nhẹ hôn vào má làm gã khoái chí, nhanh cơ hội chỉ tay vào bờ môi khô khan của bản thân. gần đây anh bận tối mặt vì dự án tốt nghiệp nên thời gian dành cho gã gần như bằng không. da dẻ hay môi khô khốc đều làm gã xấu đi không ít, anh thật lòng cảm thấy có lỗi với con người trước mặt. anh đặt lên môi gã một nụ hôn rồi nắm lấy bàn tay to lớn đó kéo lên phòng.

thái sơn như hiện tại cũng thật sự rất tốt. gã sẽ không còn lo âu muộn phiền, không còn nỗi ám ảnh về quá khứ. nếu tuổi thơ gã đã không trọn vẹn thì hãy để khoảng thời gian này bù đắp lấy nó.

nhưng cớ sao phong hào lại quên đi bản thân. tuổi thơ của anh so với gã đáng sợ gắp trăm lần, đau đớn nhiều đến không tả nổi. anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là một trần phong hào vì tình yêu mà quên mình. có lẽ vì người đó là nguyễn thái sơn, là con người đã đến bên anh vào ngày nắng ấm, đã cho anh một khoảng thời gian được xoa dịu bằng tình yêu. nếu không phải là nụ cười như mèo con ấy, anh sẽ không vì ai hi sinh nhiều như thế.

nếu không phải là nguyễn thái sơn.

°

"con định như thế đến bao giờ?"

"đến bao giờ ông ấy thật sự buông tha cho cuộc đời con."

tiếng gã dõng dạc làm người phụ nữ trước mắt mệt lòng. bà biết câu trả lời này là thoả đáng, nhưng nó thật sự không khả thi khi người đó là bố gã, một ông già độc tài, tàn ác.

nguyễn thái sơn thả lỏng cơ mặt, gã thở dài một hơi. cuộc sống của gã hiện tại ở bên anh rất tốt. hằng ngày anh sẽ đi học đi làm, đêm về sẽ về nhà ôm lấy gã để được an ủi. dù gã biết điều này nếu tiếp tục kéo dài sẽ rất cực khổ của người gã yêu, nhưng nếu nhận sự giúp đỡ từ mẹ gã thì chẳng khác nào đang công khai đối đầu với ông ta. bố gã, người đàn ông độc tài ấy cấm tất cả sự giúp đỡ từ mọi người, vì ông tin không sớm thì muộn sự cực khổ sẽ làm anh từ bỏ.

nhưng ông ấy nào biết, người gã yêu, là trần phong hào.

gã không bị bệnh tâm lí, không khờ khạo như trẻ con. kết quả đó là do người phụ nữ trước mặt dùng rất nhiều tiền để mua. và việc của gã mà diễn tròn vai của một thằng khờ, một đứa trẻ vừa lên mười, ngây thơ, ngờ nghệch.

thái sơn chỉ đơn giản là trầm cảm giai đoạn đầu cộng thêm việc quá kích động vì sợ mất đi anh nên mới xảy ra chuyện ngày hôm đó. gã vẫn uống thuốc, vẫn đi khám nhưng chỉ là thuốc bổ não và khám bệnh trầm cảm nhẹ.

"nếu tiếp tục như vậy, mẹ sợ hào sẽ không ổn. với lại nếu thằng bé biết..."

"con sẽ tìm cách."

°

"anh ơi."

"sao nào."

"em thương anh."

gã đột nhiên ôm lấy thân người gầy đi không ít của anh. gã xót xa vì những cực khổ anh phải chịu. nhìn những vết thâm trên đôi mắt xinh đẹp ấy, lòng thái sơn không khỏi không đau đớn. gã từng đến chỗ anh làm thêm, gã thấy anh cúi đầu lắng nghe từng lời mắng chửi từ quản lí. anh không dám cãi lại dù người sai là khách hàng. thái sơn khi ấy chỉ biết im lặng, rơi nước mắt, gã cảm thấy bản thân vô dụng đến nổi không thể bảo vệ người mình yêu. gã có thể diễn vai này cả đời, nhưng gã làm sao nỡ thấy anh cả đời vất vả lo cho mình?

đột nhiên có tiếng khóc vang lên, phong hào giật thót người khi có vài giọt nước ấm nóng rơi trên vai mình. anh đẩy người gã ra xem có chuyện gì. thái sơn khuôn mặt lắm lem nước mắt, miễng mếu máo như đứa con nít mới lớn.

"sao vậy sơn? sao em khóc?"

"anh đừng bỏ em, đừng mệt mỏi, đừng uống thuốc ngủ nữa."

"anh khó ngủ nên mới dùng thuốc, anh sẽ không bao giờ bỏ sơn. anh vừa đi làm vừa đi học nên hơi mệt, nhưng về nhà ôm em là hết ngay. em của anh đừng suy nghĩ nhiều, nha?"

thái sơn ôm lấy má anh, gã xoa xoa vài cái, cảm giác chẳng còn mềm mại như xưa. anh gầy đi rồi, vì gã, vì tình yêu. gã đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ như tơ hồng, cái hôn dịu dàng ấm áp, vừa chạm vừa đủ để cảm nhận.

"sơn ngoan, anh vẫn luôn ổn mà, nhất là khi có em bên cạnh."

°

gã ôm lấy người trước mặt, xoa xoa tấm lưng quen thuộc trong ngần ấy năm. thái sơn mỉm cười vì cuộc sống hiện tại, tự do tự tại, bên anh mỗi đêm về, cùng anh đón nắng sớm.

"sao không về thẳng nhà mà đến đây, đi làm có mệt không?"

"đến đón người yêu em về cùng."

giọng gã ngọt ngào đến nổi anh má anh phớt hồng. thái sơn nói rất nhiều câu sến sẩm, anh nghe rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị giọng nói ngọt ngào đó chinh phục. anh mỉm cười nắm lấy bàn tay to lớn của gã, tay anh nhỏ xíu đan lấy đôi tay đầy gân, khoảng cách kích thước hợp lí đến làm người ta ghen tị.

gã tìm được công việc vô cùng ổn định, ngày nào tan làm cũng đến đón anh về cùng. cả hai sẽ mỉm cười chào nhau một cái, rồi sẽ ôm, tâm sự vài câu bông đùa. thái sơn như một người bố già, sẽ mắng anh khi anh quên áo khoác rồi lại nhanh tay cởi áo của mình để anh không bị lạnh. phong hào sẽ chủ động nắm tay để cả hai không lạc mất nhau giữa đám đông chen chút.

bố gã không làm khó cả hai nữa, vì sau một thời gian dài đằng đẵng, anh vẫn không từ bỏ. nhưng ông ấy vẫn không ủng hộ.

cuộc sống hiện tại làm anh và gã hài lòng, anh không dám tham lam thêm một chút nào nữa. vì hiện tại, nó đã như một giấc mơ vô lí mà anh lại đạt được. cảm giác bao cực khổ anh phải chịu đựng đều được bù đắp trong thời gian qua.

thoả mãn.

hai đôi chân rảo bước trên đường, gã chỉ nhìn anh, mỉm cười. cả hai không nói thêm một lời nào, chỉ im lặng và tận hưởng.

"yêu anh, phong hào."

end.

_____

kết vậy cũng là tốt cho hai em bé nhà mình rồi. tui định kết đớn hơn nhưng hai ảnh đẹp đôi quá không nỡ tách=)

mình định sẽ viết một bộ jsolnicky nữa (hoặc không) bộ đó chắc chữa lành (ít dữ nhiều).

cảm ơn vì đã ủng hộ bộ truyện xàm xí này nhaaaaaaaa🫶🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro