Chương 7 : Anh rất thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần kể từ khi ở New York về và Gavi thật lòng không biết phải cảm thấy thế nào. Cậu không phải là người ngủ với bất kỳ ai chứ đừng nói đến đối thủ của mình. Cậu đã làm hỏng việc và cậu ghét điều đó. Hầu hết cậu ghét việc mình thích điều đó. Cậu thích điều đó, đó là tất cả những gì cậu nghĩ đến. Đôi môi dày đó, bàn tay to lớn, con cặc khổng lồ, mọi thứ đều hoàn hảo. Cả đời cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Chỉ nghĩ về anh ấy thôi cũng khiến cặc cậu cương cứng. Nó không bình thường. Nó giống như cậu đã bị mê hoặc.

Sau đêm đó, Jude đã nhắn tin cho cậu trên Instagram để hỏi thăm liệu cậu có ổn không và đảm bảo rằng Camavinga sẽ không nói với bất kỳ ai về bất kỳ điều gì. Điều đó khiến cậu bình tĩnh lại một chút. Cậu nói "cảm ơn" và không bao giờ trả lời anh nữa.

Cậu sợ hãi. Sợ những gì họ đã làm và những gì sẽ xảy ra sau đó. Những gì cậu cảm thấy đối với Jude không chỉ là ham muốn mà còn hơn thế nữa. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện của họ trước mọi chuyện, cậu đã cười rất nhiều, thật dễ thương làm sao. Jude nhìn khi cậu đang cố gắng đưa ra quan điểm, đôi mắt của cậu tự động khiến anh lo lắng như thế nào. Và mặc dù cậu là người phớt lờ những tin nhắn trực tiếp của Jude nhưng cậu vẫn nhớ anh ấy biết bao. Thật kỳ lạ là cậu lại thích anh ấy đến thế sau một lần gặp gỡ.

*****

Jude thất vọng. Anh không hiểu điều đó. Khi anh thức dậy vào ngày hôm đó, sau cuộc ân ái tuyệt vời nhất trong đời, anh ngạc nhiên khi thấy Camavinga đang lơ lửng trên người mình. Anh rất bối rối. Không tìm thấy Gavi ở đâu cả. Anh giải thích cho Camavinga chuyện gì đã xảy ra và bạn của anh đã thề giữ bí mật. Sau đó, anh ấy lên Instagram, tìm thấy tài khoản Gavi và nhắn tin cho cậu. Cậu bé trả lời 5 giờ sau (5 giờ tồi tệ nhất trong cuộc đời) để nói rằng cậu ổn và đã đến Barcelona an toàn. Cậu đã đến đó an toàn, anh rất vui khi nhìn thấy tin nhắn và cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện nhưng Gavi không bao giờ trả lời nữa. Điều đó khiến anh lo lắng. Có phải Gavi vừa mới "Gây tai nạn và bỏ chạy" với anh không? Anh đã làm gì sai à? Anh không thể nói rõ được.

*****

"Vâng, đó chính là điều khiến con bận tâm." Jude nói khi nhìn gia đình mình vào bàn ăn tối. Anh đã bị trầm cảm suốt 2 tháng và gia đình anh đã vượt qua điều đó. Sau bữa tối, bố anh nhất quyết yêu cầu anh nói chuyện với họ về bất cứ điều gì đang làm phiền anh nếu không ông ấy sẽ đăng ký cho anh để trị liệu. Anh nhớ lại vài tuần trước anh đã cố gắng nói cho Erling và Gio biết chuyện gì đang xảy ra với anh nhưng không thể. Anh không biết liệu mình có thể cởi mở với người lạ hay không. Gia đình là lựa chọn tốt nhất cho anh vào thời điểm này. Họ có một mối liên kết bền chặt và họ có thể nói với nhau bất cứ điều gì.

Jobe bật cười. "Anh à, anh bị trầm cảm suốt thời gian qua chỉ vì một cậu con trai sao? Em tưởng lý do là bị loại khỏi Copa chứ, trời ơi." Mẹ anh nhìn Jobe một cách sắc bén để bảo cậu im lặng rồi nhìn Jude mỉm cười và nói, "mẹ nghĩ là con đang yêu."

Anh phủ nhận. Tất nhiên là anh không yêu cậu ấy, anh chỉ đang lo lắng vì chàng trai mà anh đã gắn bó, quan hệ tình dục vừa bắt đầu phớt lờ anh và hành động như thể không có chuyện gì xảy ra. Thật buồn cười khi anh đã từng có một hoặc hai lần tình một đêm và anh chưa bao giờ thấy phiền khi anh chưa bao giờ nói chuyện với những người đó nữa cho đến tận bây giờ.

"Con đã thử đến Barcelona để hỏi trực tiếp cậu ấy chưa? Có thể cậu ấy chỉ đang hoảng loạn thôi, dù sao thì con cũng là đối thủ của cậu ấy mà." Bố anh nói. Chết tiệt, Jude nghĩ thầm, đúng là một ý tưởng hay. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

"Elclassico sẽ diễn ra trong 3 ngày nữa, cố lên nào nhà vô địch," mẹ anh nói trong khi đi vòng quanh bàn để ôm anh. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Như thể một gánh nặng lớn đã được trút bỏ khỏi vai anh và anh không thể không rơi một giọt nước mắt. Anh yêu gia đình mình rất nhiều.

EL CLASSICO
Cậu sẽ gặp lại anh. Trong 2 tháng trôi qua, cậu đã cố gắng né tránh anh ấy trong hộp thư tin nhắn của mình, trên các mạng xã hội khác, ngay cả khi tên anh xuất hiện trong phòng thay đồ. Cậu đã cố gắng chuyển sang một số mạng xã hội khác. Những kẻ khác quan tâm đến cậu đều vô ích. Cậu chỉ muốn Jude. Cậu thậm chí không tin vào Chúa nhưng vẫn nguyền rủa Người vì đã cho cậu "tình yêu không thể có được". Cậu nguyền rủa Dortmund vì đã bán anh cho Madrid, cậu nguyền rủa phòng ngủ trưa và quan trọng nhất là New York.

*****

Jude nhìn thấy Gavi trong lúc khởi động và mọi thứ mẹ từng nói với anh đều biến mất. Anh không muốn nói chuyện với Gavi, anh tức giận với cậu. Anh muốn hét vào mặt cậu. Anh muốn hét vào mặt cậu vì đã hủy hoại sức khỏe tinh thần của anh. Vì đã không trả lời như một người đàn ông khi cậu nhắn tin bảo anh đừng bao giờ nhắn tin cho cậu nữa. Anh tức giận.

Ngược lại, Gavi chỉ cố gắng không giao tiếp bằng mắt với anh chàng đó. Cậu ở đây để đá bóng và đó là tất cả những gì cậu sẽ làm. Cậu có thể cảm thấy sự lo lắng đang dâng lên trong mình nhưng cậu rất mạnh mẽ. Cậu sẽ vượt qua chuyện này và trở nên chín chắn hơn. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

SAI!! Trận đấu đã bắt đầu cách đây 30 phút và sự căng thẳng giữa cậu và Jude có thể cắt đứt bằng một con dao. Lần đầu tiên Jude đẩy cậu mà không có lý do, Gavi đã bỏ qua. Điều này xảy ra thường xuyên trong bóng đá. Adrineline đang ở mức cao và bạn phải hành động nhanh chóng. Tuy nhiên, lần thứ hai là cố ý. Cậu cảm thấy điều đó.

"Thằng khốn," Gavi đứng dậy sau khi ngã.

"Kẻ hèn nhát," Jude đáp trả.

"Thằng khốn ngu ngốc chưa trưởng thành, "Jude thì thầm để Gavi là người duy nhất có thể nghe thấy anh.

"Cá là cậu ngủ với mọi người rồi ném họ đi như một con điếm vậy." Lúc này Gavi đã tức giận. Cậu hiểu ý Jude nhưng thế này là quá đáng. Cậu đến chỗ Jude đang đứng và đẩy anh mạnh đến nỗi anh ngã xuống đất. Jude sốc, vật Gavi xuống đất bằng chân. Trọng tài chứng kiến ​​tất cả những điều xảy ra và thổi còi.

Ông ấy rút thẻ đỏ cho cả hai người. Các đồng đội của họ chỉ nhìn họ một cách ngạc nhiên trong khi người hâm mộ la ó. Gavi không thể tin rằng trận đấu mà cậu định chuộc lỗi lại trở nên tệ hơn và tất cả là vì Jude.

*****

Cả hai cùng xấu hổ đi xuống đường hầm. Họ hành động như những đứa trẻ 5 tuổi kiên quyết xô đẩy và lăng mạ khi bực bội.

Jude có thể nhìn thấy Gavi đang lau nước mắt khi đi vào nhà tắm. Anh không thể không cảm thấy tim mình đau nhói. Anh khốn nạn thật. Tất cả sự tức giận mà anh có khi nhìn thấy cậu trong lúc khởi động giờ đã được thay thế bằng cảm giác như thể anh không thể xử lý được. Anh muốn ôm cậu, an ủi cậu, xin lỗi. Rốt cuộc anh đã bắt đầu sự nhỏ nhen này. Anh đi theo Gavi vào phòng tắm. Anh có thể nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ một trong những buồng vệ sinh và những lời thì thầm.

"Tôi xin lỗi."

"Cút khỏi người tôi ngay," Gavi hét lên.

"Tôi sẽ không làm thế. Tôi và cậu sẽ nói chuyện," Jude bình tĩnh đáp lại.

"Vậy thì tôi sẽ ở đây mãi mãi."

"Thách thức được chấp nhận. Sẽ thật tuyệt khi đồng đội của chúng ta đến đây vào giờ nghỉ giải lao và chứng kiến ​​điều này." Anh chế giễu.

"Chết tiệt" Gavi rên rỉ, mở cửa và đi rửa tay. "Theo tôi", cậu nói và Jude đi theo sau cậu như một chú chó con bị lạc.

"Vậy..."

Jude bắt đầu nói chuyện khi họ ngồi xuống một văn phòng có vẻ quá lớn để là của Xavi và quá nhỏ để của là Laporta. "Tôi xin lỗi vì đã xô cậu, vì những gì tôi đã nói, tôi không biết điều gì đã xảy ra với mình," Gavi chỉ lắng nghe. Cậu không biết liệu mình nên để lòng kiêu hãnh của mình chiến thắng hay nên trưởng thành về điều đó và cũng xin lỗi về phần mình. Cậu đã chọn cái sau.

"Tôi cũng xin lỗi, lẽ ra tôi không nên đẩy anh xuống đất.."

"Chà, cậu nổi tiếng là người hung hăng," Jude cười cố gắng làm dịu đi bầu không khí. Anh nhận thấy Gavi đang đứng dậy và cậu đi đến trước mặt anh. "Xin lỗi, đó là một trò đùa dở tệ. Chúng ta có thể thật sự nói chuyện được không?" Gavi đảo mắt và nói, "chắc chắn rồi".

Jude nghĩ rằng đây có thể là chàng trai đẹp nhất mà anh từng thấy. Cảm giác anh có sau đêm đó ở New York ập đến với anh như một chiếc xe tải. Một lần nữa, chúng ta gặp rắc rối lớn. "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Anh có vẻ không bao giờ nhận được tin nhắn của em." Anh diễn đạt theo cách không khiến Gavi thấy khó chịu.

Căn phòng im lặng bao trùm rồi Gavi buột miệng nói. "Bởi vì em thích anh."

"Cái gì cơ?" Jude bị sốc. Anh có rất nhiều giả thuyết về lý do tại sao Gavi lại lạnh nhạt với anh nhưng không bao giờ như thế này. "Vâng, em xin lỗi," Gavi nói.

"Em có lỗi vì thích anh không?"

"Vâng."

"Ồ, anh sẽ không xin lỗi," Jude nói một cách thực tế, nhìn thẳng vào mắt Gavi. "Anh đã làm rồi," Gavi khịt mũi. "Vì đã thích lại em? Không, anh sẽ không xin lỗi vì điều đó. Anh thích việc anh thích em," Jude mỉm cười nói.

"Cái gì cơ?" Giờ thì đến lượt Gavi sửng sốt.

"Em nghĩ anh sẽ nhắn tin trực tiếp cho những người anh chỉ quan hệ một đêm sao?? Hahaha bạn Gavi à, anh thích em, anh thích em từ hồi ở phòng ngủ trưa."

*****

Nhiều thông tin như vậy là đủ để cả hai xử lý. Jude vẫn tò mò về lý do tại sao Gavi lại ám ảnh anh? Thích anh không thể là một lý do đủ. "Ồ, anh chơi cho Madrid, là bạn với Vini, người hâm mộ anh ghét em vvv." Jude cười. "Thực ra, người hâm mộ của em cũng ghét anh", giờ thì Gavi lại cười.

Jude đứng dậy, đưa tay ra cho Gavi nắm, nhấc cậu lên quá gần mặt mình theo ý thích rồi hôn cậu. Họ tan chảy trong nụ hôn đói khát và thiếu thốn này. Họ cần điều này. Gavi nhét lưỡi vào miệng Jude và Jude rên rỉ. Đây là tất cả những gì anh nghĩ đến trong suốt hai tháng qua. Đây là những gì anh đáng được nhận. Họ tách nhau ra do thiếu không khí. Môi sưng tấy, da đỏ bừng.

"Chúng ta nên quay lại, em không muốn họ tìm chúng ta trong giờ nghỉ giải lao."

"Ừ," Jude trả lời không chắc chắn. Gavi mỉm cười với anh và trao cho anh một nụ hôn ngắn rồi bước ra khỏi văn phòng.

Trận đấu kết thúc mà không có bàn thắng nào được ghi nhưng Gavi không quan tâm. Cậu cảm thấy vui. Có điều gì đó ở Jude và việc cậu nói cho anh biết cảm xúc của mình, và biết rằng anh cũng cảm thấy như vậy khiến cậu rất vui.

Đêm đó, trong phòng khách sạn ở Barcelona, ​​Jude nhận được tin nhắn trực tiếp.

"2***6889387619, hãy gọi cho em nếu anh muốn." Jude chỉ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro