Chương 6 : Ba từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gavi cong người gần đến mức làm gẫy lưng dưới và bất lực chống trán lên hai bàn tay đang gập lại. Cậu trông có vẻ hơi lộn xộn — má ửng hồng, môi hé mở, thở hổn hển, hông rung lên vì mất kiên nhẫn và ham muốn, bức tường là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Giống như Bellingham thích gặp cậu.

Anh lướt môi dọc theo đùi trong, vuốt ve mông, liếm giữa chúng, ấn lưỡi vào vành, thỉnh thoảng đẩy vào bên trong — trêu chọc. Trì hoãn khoảnh khắc. Một cực hình say đắm — buộc Gavi xấu hổ và miễn cưỡng phải cầu xin. Anh biết rất rõ chàng trai người Tây Ban Nha này ghét cầu xin đến mức nào — ngay cả việc cầu xin cũng là sự sỉ nhục đối với cậu. Cậu ghét cảm giác bất lực như vậy. Quá dễ bị tổn thương. Quá thiếu thốn.

Jude cởi từng lớp quần áo của cậu, nhẹ nhàng loại bỏ lớp mặt nạ mà cậu đã dày công tạo ra bấy lâu nay, để lộ Gavi - con người thật, ẩn sau bảy lớp phong ấn của mọi người.

Mọi người trừ Jude.

Đây chính là điều Gavi ghét nhất...

Không ai khác có đủ sức mạnh và sự táo bạo để cố gắng chế ngự cậu. Nhưng Jude đã không cố gắng - anh chỉ thản nhiên bước vào cuộc sống của cậu và làm như thể anh có quyền, như thể Gavi thuộc về anh.

...và được yêu thương nhiều như thế.

Lưỡi nhanh nhẹn nhịp nhàng đâm vào bên trong, mô phỏng giao hợp, và nó thật tuyệt vời đến kinh ngạc — thật bẩn thỉu và ướt át nhưng vẫn chưa đủ để Gavi rên lên một tiếng bất lực. Không thể nhịn được.

Vào những khoảnh khắc như thế này, Gavi càng ghét anh hơn nữa — đôi tay anh, biết mọi điểm bí mật trên cơ thể Gavi, đôi tay nắm chặt cậu đến mức Gavi muốn tin tưởng và trao trọn chúng cho anh; đôi môi anh hôn cậu nồng nàn nhưng nhẹ nhàng, khiến Gavi đánh mất chính mình, tin rằng cậu được cần đến và khao khát; mùi hương của anh khiến đầu Gavi quay cuồng; làn da đen ấm áp của anh, nơi Gavi muốn để lại một loạt dấu ấn của mình để mọi người biết rằng lãnh thổ đã bị chiếm mất; đôi mắt đen tuyền của anh dường như nhìn thấu Gavi; giọng nói sâu lắng, bao trùm của anh, thì thầm đủ thứ lời ngọt ngào nhưng không bao giờ là những lời Gavi muốn nghe nhất.

Ba từ.

Ba từ và Gavi sẽ tin tưởng anh, cậu sẽ chắc chắn và đáp lại. Gavi chỉ đơn giản là ghét việc cậu  yêu Jude Bellingham đến mức nào.

Mọi nỗi sợ hãi của cậu đã trở thành hiện thực. Bốn tháng trước, trong phòng thay đồ trống rỗng của Camp Nou, cậu đã đầu hàng ham muốn của mình và kể từ đó, toàn bộ cuộc sống của cậu đã thay đổi.

Gavi cố gắng tự gọi họ là chịch xã giao để mang lại ít nhất một số loại chắc chắn trong mối quan hệ hỗn loạn của họ nhưng không hiệu quả — chịch xã giao chỉ làm tình. Họ không gọi cho nhau sau mỗi trận đấu tệ hại để làm vui lên, để cổ vũ nhau; họ không tìm ra hàng ngàn lý do để gặp nhau chỉ để không quan hệ vào cuối cùng vì

anh sẽ không tin được chuyện gì đã xảy ra đã trở thành một cuộc trò chuyện bất tận

hoặc

anh đã nghe về trò chơi mới này chưa? Chưa sao? Thật tệ vì tôi sẽ đá đít anh cho đến khi chúng ngủ trên ghế dài, đầu tựa vào vai nhau, cần điều khiển trong tay

hoặc

Tôi quá mệt để quan hệ tình dục, nhưng cũng không muốn ôm ấp, hãy đến đây — những người chịch xã giao vừa quan hệ tình dục.

họ cũng quan hệ, rất nhiều. Không một góc nào trong nhà họ không bị cơ thể trần trụi của họ khám phá. Đôi khi cơn khát quá lớn đến nỗi họ thậm chí không về đến nhà vì tại sao phải chờ đợi khi chúng ta có cả một sân vận động, việc tìm một căn phòng trống chưa bao giờ là vấn đề như bây giờ.

Bạn chịch sau đó. Điều này cũng không hiệu quả, cảm thấy sai trái, khiến Gavi cảm thấy xấu hổ trước những người bạn thực sự của mình vì Gavi có rất nhiều người như vậy nhưng không một ai đánh thức trong cậu một ham muốn vô độ được hôn môi họ, chạm vào cơ thể họ, mút cặc của họ, ngồi lên nó và cưỡi nó một cách vô nghĩa, đôi khi không chỉ là cặc. Và cậu  không chơi với họ những trò chơi vô liêm sỉ mà Bellingham rất thích.

Cuối cùng Gavi không tìm được câu trả lời cho câu hỏi, hành hạ cậu trong nhiều tháng — chúng ta là gì? Quá sợ hãi để hỏi Jude, người quá bận chơi trò chơi của mình để nhận ra sự hỗn loạn bên trong của Gavi.

Bellingham đặc biệt thích chơi một trò chơi có tên là ai sẽ bỏ cuộc trước — liệu Gavi sẽ cầu xin hay Jude sẽ không thể kiềm chế và đẩy cặc vào cậu trước khi nghe thấy tiếng "làm ơn" ngọt ngào? Gavi cũng ghét trò chơi này.

Họ có thể làm điều đó sau trận đấu, trong phòng khách sạn hoặc trong nhà của Jude như những người bình thường, quan hệ như những người bình thường và không chỉ trêu chọc nhau trong một phòng thay đồ bặm vì họ vẫn cần đủ năng lượng và đôi chân khỏe mạnh để làm nhiệm vụ quốc tế. Nhưng kệ đi, bình thường mà. Họ đã không gặp nhau trong hai tuần. Ai mà nghĩ rằng đợt giao hữu đó lại được mong đợi đến vậy?

"Chúng ta sẽ tiếp tục sau trận đấu, tại nhà tôi," Jude nói sau khi họ đã mặc quần áo đầy đủ và trước khi trao cho Gavi một nụ hôn nhẹ. "Tôi đã chọn bộ phim hôm nay rồi, em chắc chắn sẽ thích nó," tiếp tục mỉm cười. "Và ngày mai tôi sẽ chỉ cho em London nếu em muốn. Lần trước em là người hướng dẫn tôi đến Barcelona, ​​giờ đến lượt tôi." Nụ cười của anh ngày càng tươi hơn. Gavi gần như đã nói đồng ý .

Gần như.

"Xin lỗi, tôi đã có kế hoạch với bạn bè rồi." Cố tỏ ra bình thản nhất có thể. Cậu là một diễn viên tệ nhưng cậu phải cố gắng hết sức, bằng tất cả sức lực của mình để lờ đi nỗi đau nhói xuyên qua trái tim khi cậu nhìn nụ cười tươi tắn, rạng rỡ kia dần biến mất. Jude không tỏ ra ngạc nhiên. Có lẽ là buồn, khó chịu và bực bội nhưng không ngạc nhiên. "Kế hoạch gì?" Anh hỏi một cách vô hồn.

"Ồ, chuyến tham quan London nhỏ bé của chúng tôi."

Kế hoạch cũng giống vậy chỉ với những người khác, không phải với anh. Jude nuốt nước bọt. "Chính xác là với ai?"

"Có quan trọng không?" Gavi hỏi với một chút thách thức hiện rõ trong giọng nói. Cậu muốn nghe điều gì đó — điều gì đó có thể khiến mọi nghi ngờ của cậu tan biến.

"Tôi sẽ không hỏi nếu không phải vậy." Sự bực bội của Jude ngày càng rõ ràng hơn. Gavi đảo mắt. "Với Pedri, Fermin, Ferran và Cristo, anh đã hài lòng chưa?"

Hài lòng? Không. Đó là từ cuối cùng Jude dùng để mô tả cảm giác của anh vào lúc đó.

Pedri rất ngầu, bất kể một số fangirl cố gắng nhìn ra điều gì khác, anh ấy vẫn vô hại. Và anh ấy không bao giờ rời xa Ferran. Jude không quan tâm đến họ.

Fermin ổn. Có những khoảnh khắc đặc biệt khi ăn mừng bàn thắng của mình tại Bernabeu giống như Jude nhưng anh ấy là trai thẳng và dễ bị bắt nạt. Jude cũng không quan tâm đến anh ấy.

Cristo... Jude đã nghe cái tên đó rất nhiều lần nhưng lại không biết gì về cậu ta. Có một điều anh biết chắc chắn — cái tên đó luôn xuất hiện mỗi khi Gavi từ chối anh hoặc hủy bỏ kế hoạch của họ. Ngay cả bây giờ khi cậu ta thậm chí không chơi cho đội tuyển quốc gia, cậu ta vẫn ở đó với họ, với việc cậu ta một lần nữa phá hỏng kế hoạch của Jude.

Xin lỗi, tôi đã hứa sẽ đi chơi với Cristo tối nay rồi.

Xin lỗi, chúng ta không thể gặp nhau vào ngày mai. Tôi sẽ đi xem hòa nhạc với Fermin và Cristo.

Xin lỗi, Cristo đã mời tôi — Chúa mới biết lần này cậu ta đã mời Gavi ở đâu — quá nhiều nơi để nhớ hết.

Địa điểm khác nhau, tên giống nhau.

Jude hít một hơi thật sâu. Anh không có quyền hành động như một người bạn trai ghen tuông chiếm hữu khi anh thậm chí còn không phải là bạn trai. Mặc dù đó là điều anh đã giữ trước khi thổi nến sinh nhật. Nhưng thái độ của Gavi đã tước đi sự tự tin của anh để thực hiện một bước tiến.

Jude Bellingham vẫn là một con người bằng xương bằng thịt, sợ hãi nỗi đau khổ.

Anh thử thêm một lần nữa. "Thế còn tối nay, sau trận đấu thì sao?"

Hãy nói đồng ý, chỉ cần nói đồng ý và tôi sẽ khiến em cảm thấy tuyệt vời đến nỗi quên hết mọi người trên thế giới này.

"Tôi không thể. Tôi và mấy anh em đã định đến club sau trận đấu." Chuyện này thật nực cười.

"Em đùa à." Việc giữ bình tĩnh ngày càng trở nên khó khăn hơn.

"Thôi nào, Jude. Tại sao anh lại quan tâm nhiều thế? Chúng ta không hẹn hò. Anh không thể tìm người khác để quan hệ sao?"

Hãy nói không, chỉ cần nói không và mọi kế hoạch của em, mọi thứ của em sẽ thuộc về anh.

"Em có thể không?" Jude hỏi lại, trông có vẻ bối rối và bị phản bội.

"Tôi có thể làm gì?"

"Tìm người khác để quan hệ hoặc có thể là em đã làm rồi." Cuộc trò chuyện không diễn ra theo hướng đúng đắn. Thực tế, không thể sai hơn thế này được. Gavi trông có vẻ ghê tởm. Nhưng cậu có quyền gì chứ? Cậu bắt đầu câu chuyện này, cậu  hỏi một câu hỏi mà cậu  không nên hỏi trước, Jude chỉ vỗ tay đáp lại. Nhưng Gavi không thích khi mọi người vỗ tay đáp lại.

"Có lẽ là tôi đã làm thế," Gavi đột ngột nói và Jude không thể nghĩ ra lời đáp trả nào cho điều đó. Anh cứng đờ người, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cả, không thể nói, thậm chí không thể thở — căn phòng không đủ không khí. Nỗi đau khổ mà anh rất sợ đã xảy ra.

Điều đó là không thể tránh khỏi.

Anh đáng lẽ phải biết từ bốn tháng trước khi họ bắt đầu mối quan hệ kỳ lạ của mình, anh đáng lẽ phải biết rằng đó là điều không thể tránh khỏi; anh đáng lẽ phải biết từ khi Gavi nói rõ hàng ngàn lần rằng nó sẽ không bao giờ là gì hơn thế nữa. Tình dục thì tốt nhưng rõ ràng là không đủ để khiến cậu thay đổi suy nghĩ.

Jude chỉ kịp gật đầu nhẹ, nuốt cục nghẹn trong cổ họng và vội vã chạy ra khỏi phòng mà không ngoảnh lại. Nếu anh ngoảnh lại, anh sẽ thấy những giọt nước mắt hối hận ngay lập tức trong đôi mắt to đẹp của Gavi, cầu xin sự tha thứ, bàn tay run rẩy của cậu, đưa về phía Jude trong một nỗ lực im lặng để ngăn anh lại. Nếu anh ở lại lâu hơn một chút, anh có thể nghe thấy một tiếng thì thầm run rẩy gần như là nước mắt — đừng đi, làm ơn .

Nhưng anh đã không làm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro