Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái quái gì đã xảy ra với mái tóc của cậu vậy?" Không hello, chẳng hola, chả ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây, không hề có gì cả - đó là điều ngu ngốc đầu tiên thoát ra khỏi miệng Jude khi anh nhận ra ai đang ngồi đối diện mình trong phòng chờ.

Các nhân viên y tế ở Valdebebas đã cảnh báo anh rằng bác sĩ Almirez là một người bận rộn, đủ giỏi chuyên môn để những người nổi tiếng mà ông điều trị tại phòng khám của mình là những người đang đợi ông chứ không phải ngược lại. Ông không xây nơi này chỉ để người khác đến thăm hỏi, không có ngoại lệ đối với những bệnh nhân đặc biệt nổi tiếng, hoặc với những người sẵn sàng nhét nhiều tiền vào túi ông - mọi người ngồi yên trên những chiếc ghế đệm da sang trọng được đặt ở tiền sảnh và chờ đến lượt mình. Ngay từ giây phút đầu tiên họ bước chân vào đây, mẹ Jude đã siết chặt tay anh và thì thầm điều gì đó về một nữ diễn viên phim truyền hình nổi tiếng nào đó mà họ đã lướt qua khi cô bước ra. Mọi thứ ở nơi này đều nguyên sơ, ẩn chứa sự xa hoa trầm lắng. Sàn nhà nhẵn bóng và tường hơi xám. Mùi hương vani hoàn toàn lấn át mọi mùi hôi bạn có thể ngửi thấy ở phòng khám. Những tác phẩm nghệ thuật trong khung ảnh vàng làm dịu đi sự đáng sợ của căn phòng với những cánh cửa đối xứng.

Mặc dù gia đình Jude không gặp khó khăn về tiền bạc - tuy họ không đi nghỉ hai tuần ở Mallorca vào mỗi mùa hè, nhưng họ có đủ tiền để sống mà không phải lo lắng về các hóa đơn – nhưng đây là một nơi hoàn toàn khác, nơi họ chưa bao giờ mơ tưởng đến vào 4 hay 5 năm trước. Bây giờ, câu lạc bộ chi trả cho mọi thứ. Jude không biết nó trị giá bao nhiêu, cũng như anh không biết giá của chiếc BMW được tặng mà anh đã lái đến đây.

Bây giờ mày đã lớn rồi , anh nghĩ như vậy khi họ đi theo chỉ dẫn của nhân viên lễ tân về phía tiền sảnh. Ý nghĩ đó khiến anh choáng váng. Anh ưỡn ngực ra thêm một chút, giữ cột sống thẳng hơn một chút.

Chỉ quan tâm đến bản thân, anh không quan tâm đến việc còn ai ở tiền sảnh khi anh ngồi vào chiếc ghế đầu tiên đập vào mắt anh, mẹ anh cũng theo sau.

Sau đó, anh ngước lên và liếc nhìn người mà anh không mong gặp nhất tại một phòng khám vật lý trị liệu và phục hồi cơ bắp ở trung tâm Madrid.

Gavi.

Paulo hay bất kể tên cậu ta là cái quái gì.

Gavi lạ lùng nhìn lại anh, liếc nhìn lên xuống toàn thân Jude. "Xin lỗi?", cậu nói bằng tiếng Tây Ban Nha sau khi tháo một trong 2 cái tai nghe không dây trong tai ra để khiến Jude lặp lại câu hỏi của mình.

"Tôi nói..." Jude ngừng nói, đột nhiên cảm thấy gáy mình nóng bừng. Anh nhìn qua loa người Gavi. Đôi giày Nike. Chiếc quần thể thao rộng thùng thình nằm kỳ lạ từ đầu gối trở xuống chân phải của cậu, như thể chúng đang che một loại kim loại nào đó. Một cú đúp, thiên tài, anh hồi tưởng lại, hình ảnh Tibo và Eder tập tễnh quanh Valdebebas trên đôi nạng hiện lên trong tâm trí anh. Một chiếc áo hoodie rộng thùng thình của Nike, râu ria xồm xoàm trên cằm. Tóc cậu ta giống như "tin đồn" trước đó, trông như vừa cắt sát, có lẽ nhiều nhất là một hoặc hai tuần.

Jude không thể quyết định liệu nó có phù hợp với cậu ấy hay không.

Khi Jude đã quá lâu mà không có dấu hiệu phản hồi, Gavi nhướng mày như thể Jude là người kỳ lạ nhất mà cậu từng để mắt đến và buộc phải đeo tai nghe vào lại.

Cảm ơn Chúa, Jude nghĩ. Điều cuối cùng tôi muốn làm là nhổ cái gai trong mắt này đi.

"Bạn của con à?" mẹ anh hỏi, tiếng "thì thầm" của bà phá hỏng mọi thứ vì sự thiếu tế nhị đến tuyệt vọng của nó. Bàn tay của Gavi dừng lại trên không, ánh mắt cậu lúc này đang hướng về phía mẹ của Jude.

Bọn con không phải bạn bè, Jude muốn nói, bởi vì họ không phải vậy. Nhưng họ cũng không phải là người xa lạ. Anh không biết họ là gì. Đối thủ? Kẻ thù?

"Gavi. Cậu ấy chơi cho Barca," Jude ngập ngừng giải thích.

"El Clasico, phải không? Đó là nơi mẹ nhìn thấy cậu ấy," mẹ anh nói, âm thanh vẫn còn quá lớn. Jude quét khắp căn phòng. Ít nhất ở đây không còn ai chứng kiến ​​điều này. "Cô là Denise, mẹ của Jude," bà tiếp tục, đào sâu hơn về 'ngôi mộ' của Jude. "Rất vui được gặp cháu."

Anh muốn bảo mẹ dừng lại, anh không biết Gavi sẽ phản ứng thế nào; anh chắc chắn cũng không biết sự tương tác giữa anh và mẹ của Gavi sẽ ra sao.

"Cháu cũng vậy," Gavi trả lời bằng tiếng Anh sau vài nhịp, khẽ gật đầu, giọng cậu trầm nhưng rõ ràng trong sự im lặng của tiền sảnh.

Jude rất ngạc nhiên.

Anh không biết tại sao mình lại ngạc nhiên.

Trước khi cuộc trò chuyện kỳ ​​quái này có thể phát triển hơn nữa, một cánh cửa ở phía bên trái căn phòng đã bị đẩy ra. Ai đó bước ra, một bệnh nhân, theo sau là một y tá mặc đồng phục trắng, cả hai đều nói nhanh bằng tiếng Tây Ban Nha. Cô y tá đi cùng người đàn ông đến cuối hành lang rồi quay sang Gavi, nói điều gì đó với anh ta mà Jude không hiểu. Gavi tháo chiếc tai nghe còn lại của mình ra rồi cho cả 2 vào hộp đựng và bỏ vào túi.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu?" Jude nghĩ rằng y tá đã đề nghị khi Gavi chụp lấy chiếc nạng mà cậu đã dựng vào bức tường cạnh chỗ ngồi của mình và buộc mình đứng dậy. Gavi lắc đầu, lẩm bẩm điều gì đó về việc mọi chuyện vẫn ổn. Mười giây sau, cánh cửa văn phòng cạnh văn phòng bác sĩ Almirez, bác sĩ Leon đóng sầm lại, để lại Jude và mẹ anh trong tiền sảnh.

"Cậu ấy không phải là bạn con, mẹ ạ," Jude nói ngay lập tức. "Con hầu như không biết gì về cậu ấy."

"Nhưng mẹ tưởng..." mẹ anh có vẻ bối rối. "Sao lúc đó con lại hỏi về mái tóc của cậu ấy?"

"Con không biết nữa," Jude nói. "Nó bất giác thốt ra."

Mẹ anh bối rối trước câu trả lời, nhưng bà không ép buộc. "Kể cả vậy," bà nói. "Con đã từng gặp cậu ta rồi phải không? Đối đầu với cậu ta và tất cả cầu thủ khác. Sẽ là thô lỗ nếu không chào hỏi."

Jude mím môi lại.

"Đừng nói với mẹ là mẹ sai nhé."

"Cậu ấy chơi cho Barca," Jude nói. "Chắc là ghét con."

"Vô lý."

"Con đã làm cậu ấy khóc," Jude nói, đó là một kiểu thỏa mãn bệnh hoạn, một cảm giác khó chịu về thành tựu mà anh ngày càng quen thuộc kể từ khi chuyển đến Real Madrid cứ cồn cào trong bụng. Ai lại không thích trở nên đủ giỏi để biến cuộc sống thành một cuộc cạnh tranh? Gavi đã làm anh khó chịu suốt cả trận đấu, theo sau anh như cái bóng, tranh giành từng pha chạm bóng với anh, đẩy anh, đá anh, giật anh, làm mọi cách để ngăn anh ghi bàn - như lời hứa của cậu trong phòng thay đồ.

Bất chấp tất cả những nỗ lực đó thì Jude vẫn ghi được một cú đúp và giành chiến thắng trong El Clasico chính thức đầu tiên cho Real Madrid khi đối đầu với Gavi. Vini sau đó đã cho anh 1 xem đoạn video mà camera ghi lại cảnh Gavi vỗ tay động viên các cổ động viên nhà với những giọt nước mắt thất vọng. Vini đã nói đùa: "Chúng ta là đối thủ lớn duy nhất mà cậu ta từng thi đấu. Barca quá rác rưởi nên bất kỳ đội hạng hai nào cũng có thể xé nát họ. Hãy chờ xem, họ sẽ bị xuống chơi ở Europa League một lần nữa."

"Tôi muốn gặp họ ở Uefa Champions League," Jude nói, giữ bí mật về bàn thắng mang tính biểu tượng của Messi cho Barca trong trận đấu mùa giải 2010/2011, nơi anh đã rê bóng qua toàn bộ cầu thủ Real Madrid.

"Cậu có nghĩ là họ sẽ vượt qua được vòng knock out không?" Cả hai đều cười.

Trên thực tế, mọi người trong đội đều biết dù Barca đang rất khó khăn thì đối thủ chính của họ vẫn mạnh hơn hầu hết các đội trong giải đấu. Họ tôn trọng Barca. Nhưng trêu chọc Barca cũng là điều dễ dàng nhất mà hai cầu thủ chơi cho Merengues có thể gắn kết với nhau. Tất cả đều là niềm vui vô hại.

"Trong một trận đấu phải không?" Mẹ nói.

"Tất nhiên," Jude trả lời. Anh có tính cạnh tranh nhưng anh không định bắt nạt một anh chàng mà anh hầu như chẳng biết gì ngoài bóng đá.

"Rồi mọi chuyện sẽ qua đi," mẹ nói. "Những gì xảy ra trong trận đấu cứ để nó ở đó."

"Con không nghĩ đó là cách cậu ấy nhìn nhận sự việc."

"Con đã nói là con không quen cậu ta mà."

"Con không," Jude lắp bắp. "Con vừa. Chúng ta có thể dừng nói về cậu ấy được không?"

"Tại sao?"

"Con không biết," Jude nói, bởi vì anh không biết nên làm gì cả. Anh ước gì Gavi chưa từng ở đây, anh ước họ chưa bao giờ tình cờ gặp nhau, bởi vì anh không biết mình phải cư xử thế nào khi ở bên Gavi. "Con không muốn."

Mẹ anh thở dài, về cơ bản thì bà vẫn là kiểu bà mẹ "con dù lớn vẫn là con của mẹ". Jude kiểm tra điện thoại của mình, 9:14. Cuộc hẹn của họ được ấn định vào lúc 9:15.

Một phút sau, rất đúng giờ, một y tá khác trong bộ đồng phục tương tự ra hiệu cho Jude vào văn phòng bác sĩ Almirez.
___________________________

Jude đang chuẩn bị cho buổi trị liệu tiếp theo, lần này là bố anh đi cùng thì anh phát hiện ra cái đầu tròn vo đó ở cuối hành lang.

"Chết tiệt," anh lầm bầm trong hơi thở và dừng lại. Lúc đó là 9:08. Lần trước, buổi hẹn của Gavi diễn ra lúc 9:10. Nếu bây giờ họ tiếp tục bước đi, Jude sẽ buộc phải chào cậu ta lần nữa. 

"Đó là cái gì vậy?" bố anh hỏi, bước chân cũng chậm lại.

" Thật hấp dẫn ," Jude nhanh trí quay về phía một trong những bức tranh trong hành lang. Đó là một trong những tác phẩm nghệ thuật hiện đại xấu xí được tạo ra bởi một người muốn trở thành Picasso mà không được đào tạo về nghệ thuật nhưng lại có kỹ năng marketing rất phát triển - một loạt hình dạng và màu sắc được dán một cách bừa bãi lên tấm vải, nhưng bằng cách nào đó Jude cần phải dừng lại. "Bức tranh này."

Bố nhìn anh chằm chằm như thể anh vừa mọc ra cái đầu thứ hai. "Bố nghĩ nó thật xấu," ông nói. "Jobe có thể vẽ tốt hơn khi nó 4 tuổi nhưng họ lại mua chúng với giá vài nghìn bảng".

"Con biết mà?" Jude đồng ý, không quan tâm rằng anh đang mâu thuẫn với chính mình. Một phút nữa trôi qua. Ở cuối hành lang, Gavi chộp lấy chiếc nạng và đứng dậy. "Bố cho rằng thứ này là rửa tiền?"

"Có lẽ vậy - " Bố anh chớp mắt. "Tại sao con lại nhắc đến chuyện này?"

"Con tò mò," Jude nói khi nghe thấy cánh cửa mà anh hy vọng là Gavi đã đóng lại. Anh hắng giọng và bước tiếp.

"Con có cảm thấy ổn không?" Bố anh hỏi khi họ ngồi vào chỗ cũ mà họ đã ngồi vào tuần trước.

Jude ậm à ậm ừ, tận hưởng căn phòng trống vắng không có Gavi.

"Kẹo bạc hà."
___________________________

"Có thể thay đổi thời gian của buổi trị liệu được không?" Jude hỏi, càu nhàu khi một trong những bác sĩ thể chất giúp anh căng cơ. Vai anh đau nhức và nó nhắc nhở anh rằng đây không phải là chuyện để đùa giỡn.

"Chúng ta có thể dời thời gian này sang chiều thứ Sáu, tôi tin rằng cậu sẽ không có trận đấu nào trong lịch trình trong vài tuần tới..."

"Không phải chuyện này ." Jude nhắm mắt lại, nhớ không được dồn trọng lượng lên bên phải. "Là với bác sĩ Almirez."

"À." Giọng điệu thăm dò đã đủ nói lên tất cả.

"Tôi cho rằng không được."

"Có vấn đề gì với buổi trị liệu hiện tại của cậu vậy?"

"Không có gì," Jude nói, bởi vì anh không thể giải thích rõ ràng rằng việc va vào Gavi khiến anh khó chịu mà không nghe như một thằng ngốc. "Sớm hơn một chút là được."

"Điều đó khiến nó phù hợp với phần còn lại trong lịch trình của cậu phải không?"

Đúng vậy. Việc tập luyện bắt đầu lúc 11 giờ trừ khi Carlo nổi điên, và ông ấy hiếm khi nổi điên vào ngày thứ Bảy. Được trị liệu bổ sung với Bác sĩ Almirez đã mang lại cho Jude rất nhiều sự linh hoạt vào buổi sáng.

"Lùi lại 15 phút có được không?"

Tất cả những gì anh cần là được tự do đến sớm 5 phút mà không cần phải đụng mặt Gavi.

"10?" Jude hỏi khi lời đề nghị đầu tiên của anh không nhận được phản hồi.

"Tôi sẽ cố gắng thuyết phục Antonio nói chuyện với ông ấy," bác sĩ thể chất mủi lòng. "Nhưng đừng mong đợi gì nhiều."

"Cảm ơn, anh bạn," Jude nói. Nửa thân trên của anh có cảm giác nhẹ nhàng, cảm giác cơ bắp thư giãn.

"10 phút có tạo nên sự khác biệt lớn đến vậy không?" bác sĩ thể chất trêu chọc.

"Có."

Đó là tất cả những gì anh cần.
________________________

Tất nhiên là anh không nhận được điều mình cần. Pintus nhận thấy toàn bộ ý tưởng này thật lố bịch, và dù sao cũng không thể thay đổi lịch trình dày đặc của Bác sĩ Almirez.

Jude thở ra hơi cuối sau khi tắt xe. 9:05, điện thoại của anh thông báo.

Mình thật lố bịch , anh nghĩ và lấy ví, điện thoại, chìa khóa rồi đi đến phòng khám.

Không có ai ở tiền sảnh mặc dù mới 9:08. Đáng lẽ Jude phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh lại thấy mình đứng ngồi không yên. Anh gõ chân lên nền đá cẩm thạch sáng bóng, nheo mắt nhìn những chiếc ghế, tìm kiếm những vết trầy xước nhỏ hoặc những điểm không hoàn hảo cho đến khi mắt anh nheo lại.
_________________________

Tối hôm đó, anh tra cứu tên bác sĩ mà Gavi thường đến khám.

Chuyên gia phục hồi chức năng dây chằng chéo và cơ bắp. Wikipedia nói rằng ông có bằng tiến sĩ, nhiều chứng chỉ khác, một trong những người có trình độ cao nhất không chỉ ở Tây Ban Nha mà còn ở toàn bộ khu vực Địa Trung Hải. Bởi vì ông ấy đủ nổi tiếng để có một trang dành riêng cho ông ấy trên đó.

"Ông ấy là người tôi đã gặp," Tibo xác nhận vào sáng hôm sau. Anh vẫn chưa sẵn sàng ra sân, nhưng anh đã hồi phục đủ lâu để đôi khi có thể cùng các thành viên còn lại của đội tập các bài tập trong nhà. "Chắc là Eder cũng gặp rồi, tôi nghĩ vậy."

"Vậy chắc là giỏi nhỉ."

"Giỏi nhất luôn," Tibo nói, đạp vu vơ trên chiếc xe đạp đứng. Jude phải làm sao nếu Gavi thường xuyên di chuyển từ Barcelona đến gặp ông. "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

"Phòng khám của ông ấy ở cùng tòa nhà với cơ sở vật lý trị liệu của tôi, dành cho vai của tôi," Jude nói, hy vọng giọng nói run rẩy của mình không bị người khác nghe thấy như đối với chính anh. "Tôi tò mò."
_________________________

Jude cảm thấy hơi ngu ngốc khi sáng thứ Bảy tuần sau, Gavi giải quyết được vấn đề xấu hổ về cách một người chào đối thủ/đồng nghiệp bằng cách dành cho Jude cái gật đầu xác nhận nhỏ trước khi nặng nề ngồi xuống ghế, cách Jude một khoảng vừa đủ và chống nạng vào tường với một chút nóng nảy.

Anh gập mở bàn tay quanh chỗ ngồi của mình. Hôm nay đến sớm hơn là một lựa chọn có ý thức, đây là kiểu cạnh tranh cá nhân khi Gavi xuất hiện trong đầu anh. Lần này anh là người đặt Gavi vào tình thế khó khăn - đó là những gì anh suy nghĩ và nó đã thất bại thảm hại.

Điều này thật nực cười, Jude khẳng định. Lúc đó mới 9:01. Họ vẫn còn ít nhất 9 phút tồn tại lúng túng trong cùng một không gian.

Gavi có vẻ hài lòng với điều đó. Cậu tựa đầu vào bức tường phía sau, duỗi chân (mặc quần đùi dày, nẹp lộ rõ, đầu gối băng bó phồng lên và sưng tấy theo cách khiến Jude muốn nhăn mặt) và nhắm mắt lại. Tóc của cậu đã dài ra trong hai tuần này, nhưng nó vẫn rất ngắn so với trận El Clasico, và bất cứ thứ gì phát ra từ chiếc tai nghe luôn hiện diện đó của cậu chắc hẳn đã đủ dễ chịu, bởi vì vẻ mặt 'táo bón' mà anh thường thấy khi cậu thi đấu đã được thay thế bằng một thứ uể oải và dễ bị tổn thương hơn.

Chỉ khi mắt Gavi mở to và nhìn thẳng vào mắt Jude thì Jude mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm.

Bây giờ có 2 lựa chọn. Hoặc nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, giả vờ như điều đó chưa từng xảy ra và tỏ ra đáng sợ, hoặc dùng miệng và nói điều gì đó.

"Thế nào rồi? Cái chân ấy." Tuyệt vời, Bellingham. Mày đã làm được rồi.

Mặt Gavi giật giật. Đó là cách duy nhất có thể mô tả sự thay đổi rất nhỏ trong biểu cảm của cậu. Cậu thò tay vào túi và bấm gì đó trên điện thoại.

Jude cảm thấy cần phải tiếp tục nói nhảm để tự cứu mình. "ACL...cậu biết đấy... năm nay chúng tôi có 3 người trong đội— điều này ngày càng xảy ra nhiều hơn vì có quá nhiều trận đấu, điều đó thực sự đáng tiếc..."

Gavi vẫn nhìn chằm chằm vào Jude như thể anh ta là thứ gì đó bước ra từ vũ trụ khác.

Có chuyện gì với anh chàng này vậy? Tại sao cậu ta không trả lời? Tôi đang cố tỏ ra lịch sự đây.

Một ý nghĩ chợt đến với anh. Cậu ấy có thể nói tiếng Anh hay...? Họ đã trao đổi qua lại vài câu chuyện vớ vẩn trong trận El Clasico, nhưng nó không thể được coi là cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Jude không biết tiếng Anh của Gavi tốt đến mức nào, liệu cậu ấy có thể hiểu được giọng của Jude hay không.

Cách Gavi siết chặt vai cho thấy cậu đã bị xúc phạm, nhưng sau đó cậu nói "Không," với cách phát âm tiếng Anh không tiêu chuẩn đến mức khiến anh cảm thấy khó chịu, và tiếp theo là, nếu khả năng nghe hiểu ở trình độ trung cấp của Jude không lừa dối anh, "Tôi chỉ nói tiếng Tây Ban Nha."

Cũng đủ để gọi tôi là kẻ khốn nạn trước khi đá vào ống chân tôi tại Montjuic, Jude cay đắng nghĩ, nhưng anh cố gắng tập trung vào những gì mẹ anh sẽ làm trong tình huống này và tiếp tục giữ bình tĩnh.

"Ồ, xin lỗi, anh bạn." Anh cười một cách vụng về. "Tiếng Tây Ban Nha của tôi vẫn chưa tốt lắm."

"Chẳng sao cả," Gavi nói, một câu không thể dịch sai vì nó gần giống nhau ở cả hai ngôn ngữ, trước khi chạm vào điện thoại của mình một lần nữa và nhắm mắt lại khiến Jude im lặng.

Jude nghiến răng.

Tên khốn này nghĩ hắn là ai vậy?

Jude chỉ tò mò thôi. Anh chỉ muốn trò chuyện như một người bình thường.

Anh bực bội và quay sang điện thoại của mình - dành thời gian còn lại để lướt TikTok với âm thanh đã tắt, cố gắng phớt lờ Gavi ngay cả khi anh chàng đứng dậy đi vào văn phòng với buổi thăm khám. Anh lẩm bẩm điều gì đó, thở và cố gắng hơn bình thường để đến được cánh cửa.
_______________________

"Cô cá là tôi có thể học nhanh đến mức nào?" Jude hỏi Sofia, giáo viên lớp học tiếng Tây Ban Nha mà anh ấy bắt đầu tham gia học khi được Luka giới thiệu.

"Cậu đang tiến bộ rất nhanh," Sofia hứa. "Đối với một cầu thủ bóng đá."

Điều đó giống như một sự xúc phạm. "Này," Jude nói, giả vờ bị xúc phạm.

"Đừng coi đó là chuyện cá nhân. Tất nhiên điều đó còn tùy, nhưng rất nhiều vận động viên các cậu không học nhanh được. Cậu phải làm nhiều việc theo nhiều cách khác nhau. Cậu có thể hiểu các huấn luyện viên nói gì và hét vamos vào đồng đội của mình. Cậu có những thứ khác để tập trung vào. Nó còn bị ảnh hưởng bởi việc cậu từ đâu đến nữa."

"Là sao?"

"Nếu cậu đến từ một nơi có ngôn ngữ được sử dụng rộng rãi, đặc biệt là tiếng Anh, cậu sẽ không cảm thấy áp lực cho lắm. Chẳng hạn, nhiều người biết tiếng Anh hoặc tiếng Tây Ban Nha hơn những ngôn ngữ khác..."

"Tiếng Croatia," anh điền vào và nghĩ đến Luka.

Sofia gật đầu. "Điều này không quá cần thiết đối với cậu. Đó là lý do tại sao tiến độ của cậu có thể chậm hơn."

"Nhưng tôi không tệ đến thế chứ," Jude cố gắng biện minh. Khả năng lĩnh hội của anh rất tốt, 3 năm ở Đức nghe các cuộc nói chuyện về chiến thuật bằng tiếng Đức chỉ là một thử thách trong việc cải thiện khả năng đó và anh luôn xem tiếng Tây Ban Nha là ngôn ngữ thứ hai ở trường khi còn đi học. Thời điểm lựa chọn Real Madrid trở thành hiện thực thì anh đã đăng ký tham gia một khóa học ngôn ngữ, nhân viên PR mà cha anh thuê để giúp quản lý hình ảnh của anh ở Tây Ban Nha đã nhấn mạnh tầm quan trọng của nó, đồng thời nhắc lại cách Bale bị đối xử vì anh chàng không giỏi nịnh nọt giới truyền thông và họ có thể đã vu khống cho anh rằng anh không thể nói tốt tiếng Tây Ban Nha.

Mọi người đã cảnh báo anh về báo chí ở đây, về bản chất ám ảnh rình mò của nó. Hoặc là anh sớm đứng về phía họ, hoặc là họ sẽ biến cuộc sống của anh thành địa ngục.

Những bài học với Sofia là một phần trong đó.

"Tôi chưa bao giờ nói cậu tệ đâu nhé."

"Cô nghĩ tôi có thể tiến bộ nhanh hơn không?"

"Cậu không cần phải làm vậy."

"Tôi muốn," anh nhấn mạnh. "Không phải tất cả các chàng trai đều giỏi tiếng Anh và tôi muốn hòa nhập ở đây, muốn có thể thể hiện bản thân mà không bị mắc kẹt," anh lý luận, với Sofia hay với chính mình mà anh không biết. Vì lý do nào đó, anh cứ nghĩ mãi về phản ứng của Gavi ở tiền sảnh. Liệu Jude có quyền lên mặt đối với vốn tiếng Anh của Gavi không? Có phải đó là lý do tại sao anh lại hành động theo cách anh đã làm?

Có vấn đề gì sao?

Anh tò mò, thắc mắc. Anh nhận thấy sự trùng hợp chỉ có một phần triệu khả năng về những buổi trị liệu họ cùng có tại cùng một phòng khám vào cùng một ngày mỗi tuần cách nhau 5 phút thật thú vị.

"Thật ngạc nhiên là cậu lại có động lực như vậy," Sofia nói, ấn tượng đến mức Jude cảm thấy hơi tội lỗi. "Chúng ta sẽ thử với khối lượng bài tập nâng cao hơn, xem cậu thấy thế nào."

"Nghe hay đấy." Anh ấy đã mỉm cười.

"Và điều quan trọng nhất là sử dụng tiếng Tây Ban Nha thật nhiều trong phòng thay đồ. Dù tôi có dạy cậu ở đây bao nhiêu đi chăng nữa, cậu sẽ không bao giờ tiến bộ nếu không cố gắng nói tiếng Tây Ban Nha một cách bình thường."
_______________________

Hóa ra điều đó khó hơn tưởng tượng. Khả năng lĩnh hội của Jude khá tốt, nhưng chưa đủ tốt để hiểu hết những gì Lucas, Fran, Nacho, Danis hay Nico Paz nói. Khi bắt đầu, khả năng nói của anh tệ hơn nhiều so với khả năng nghe hiểu, điều này tạo ra sự thất vọng gấp đôi, đặc biệt là khi anh đã cố gắng sử dụng tiếng Tây Ban Nha với những người không phải người Tây Ban Nha khác, những người cũng không giỏi thứ ngoại ngữ đó. Hầu hết thời gian, họ sẽ quay lại nói bằng tiếng Anh trong vòng 5 phút – hiệu quả của các cuộc nói chuyện đó quá thấp và anh cũng không muốn trông có vẻ như mình đang cố gắng quá mức.
_________________________

"Tôi xin lỗi về chuyện tuần trước," Gavi nói bằng tiếng Anh gần như hoàn hảo (dù vẫn dính giọng Tây Ban Nha) ngay khi Jude chuẩn bị thốt ra câu tiếng Tây Ban Nha mà anh đã lặp đi lặp lại với chính mình suốt chặng đường đến đây.

"Cậu nói..." Jude lắp bắp.

"Nói dối."

Anh chàng này thật là.

"Tâm trạng tồi tệ quá," cậu nói mơ hồ. "1 ngày tồi tệ. Xin lỗi."

"Không sao cả, chàng trai," Jude tự động nói và vì hôm nay Gavi thậm chí còn không đeo tai nghe nên anh cảm thấy cần phải tiếp tục cuộc trò chuyện. "Đầu gối của cậu thế nào rồi?"

Gavi đã suy nghĩ về điều đó rất lâu. "Tốt hơn rồi," cậu ngập ngừng nói. Cậu mở miệng định nói thêm nhưng không được.

"...Tiếng Anh của cậu không tốt lắm phải không?"

Cậu mím môi lại. Jude có thể nhìn thấy râu trên cằm cậu.

"Nhưng nghe hiểu thì được, phải không?"

"Đúng vậy..." Gavi xác nhận, không biết Jude tính làm gì.

"Đối với tôi cũng vậy, chỉ là đảo ngược thôi. Vì vậy, tôi sẽ nói tiếng Anh, cậu nói tiếng Tây Ban Nha và chúng ta sẽ lấp đầy những khoảng trống. Bằng cách đó, cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái và cùng luyện tập." Chúa ơi, anh nói cứ như một gã mọt sách vậy.

"Đầu của anh không úng nước như tôi nghĩ," Gavi nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Đó không phải là cuộc nói chuyện ngắn gọn mà Jude mong đợi, nhưng cái nhếch môi của cậu cho thấy rõ rằng cậu đang cố gắng xem Jude có thể nói đùa đến mức nào.

Jude có thể làm việc đó.

"Đây có phải là cách cậu nói chuyện với tất cả..." Anh tìm kiếm một từ. "... những người quen?"

"Anh có hỏi những người lạ mà anh gặp rằng chuyện gì đã xảy ra với mái tóc của họ không?" Gavi đáp trả.

Jude cảm thấy cổ mình nóng lên. "Sao cậu lại giả vờ như chưa nghe thấy điều đó?"

"Muốn nghe anh nhắc lại."

Đúng vậy, mô tả của Ceballos về thứ tồi tệ nhất trên thế giới phù hợp với cậu ta hơn nhiều so với những lời khen bay bỏng của Joselu.

"Chuyện gì đã xảy ra với mái tóc của cậu vậy?"

"Cạo ngắn."

Không tệ đâu, Sherlock. Sẽ là thô lỗ nếu hỏi tại sao? Nhưng anh không muốn nhận lấy điều buồn chán này vào buổi sáng.

"Có bị suy sụp tinh thần hay gì không?" Jude cố gắng trêu chọc, chuẩn bị tinh thần đề phòng việc đó đi quá xa.

Gavi thở dài và đưa tay vuốt ve đùi phải đang duỗi ra của mình. "Khá nhiều," cậu thừa nhận. Sự trung thực đó khiến Jude ấn tượng nhưng anh cố gắng không thể hiện ra ngoài. "Dễ nuôi dưỡng hơn các lọn tóc xoăn, đặc biệt là khi tôi thậm chí không thể tự đứng vững."

"Chắc phải tệ lắm nhỉ." Anh liếc nhìn cái đầu gối bất động.

"Đừng thương hại tôi," Gavi nói ngay lập tức. "Tôi cực kỳ ghét điều đó."

Trước khi Jude có cơ hội tự vệ, cánh cửa dẫn vào phòng bác sĩ Leon mở ra và Gavi phải rời đi.
________________________

"Còn sớm mà," mẹ nói, lo lắng cho anh, đảm bảo rằng chiếc khăn quàng cổ đã được quàng vừa khít quanh cổ anh. "Nán lại chút đi. Có thể con sẽ phải đợi lâu đấy."

"Sẽ không đâu mẹ," Jude hứa, lời nói dối dễ dàng trượt khỏi lưỡi anh. "Giao thông thật phát rồ."

"Con có chắc là không muốn mẹ đi cùng không?"

Anh rên rỉ. "Con không phải trẻ con đâu mẹ."

Trên thực tế, anh sẽ không phiền nếu bà đi cùng nếu anh không đi sớm với mục đích rõ ràng là có đủ 10 phút để nói chuyện với một người mà anh không muốn người khác biết mình đang nói chuyện cùng.
________________________

"Tại sao không đến gặp bác sĩ ở Barcelona?"

"Tôi có đến," Gavi nói. Mặc dù cậu đi khập khiễng như thể gần như không tin tưởng vào chân phải của mình, nhưng Jude đã nhận thấy rằng cậu không có nạng khi bước vào.

"Vậy thì cậu làm gì ở đây hàng tuần?" Nếu đi bằng ô tô, Madrid và Barcelona cách nhau 5,6 tiếng. Thời gian đi tàu cao tốc hoặc máy bay giảm đi một nửa, nhưng đó vẫn là một nỗ lực lớn - điều dường như vô nghĩa đối với Jude.

"Tư vấn phụ."

Liệu anh có hiểu đúng không? Barca không có đội ngũ y tế trong câu lạc bộ sao? Cậu ta cần tư vấn phụ để làm gì?

"Không có gì đâu. Nhưng thật tốt khi có nhiều người kiểm tra tiến trình của tôi. Câu lạc bộ... họ đang rất loạn. Ous, Pedri, Ansu, thậm chí cả Alexia đều khuyên tôi nên gặp ai đó ở bên ngoài".

Tất nhiên, Jude cũng có đội ngũ y tế riêng, nhưng anh không thể tưởng tượng được việc không tin tưởng Pintus và những người còn lại trong đội. "Câu lạc bộ chết dẫm."

"Cẩn thận cái miệng của anh đấy," Gavi nói một cách nguy hiểm. Jude thấy điều đó thật thú vị.

"Cậu không cần phải duy trì mánh lới quảng cáo ngoài sân cỏ, cậu biết đấy. Ở đây không có camera."

"Đó không phải là một mánh lới quảng cáo," Gavi nói. "Barca là nhà của tôi"

"Được rồi, chàng trai, tôi tin cậu."

"Lính đánh thuê như anh sẽ không hiểu được đâu." Jude nổi giận. Hơi xúc động nhỉ? "Tôi lớn lên trong chiếc áo đó. Đối với tôi nó có ý nghĩa hơn là một cái lò xo thúc đẩy cho sự nghiệp."

"Ối." Tuy nhiên, anh thấy mình không thể tranh cãi được. Jude thích Real Madrid. Thậm chí còn thích ở đây. Nhưng anh không thể khẳng định đó là một loại tình yêu vô điều kiện. Khi còn bé, anh không hề gắn bó với một đội cụ thể nào. Anh đã xem và thích thú với bất cứ câu lạc bộ nào chơi thứ bóng đá đẹp mắt. Đôi khi đó là Real Madrid. Đôi khi là Liverpool. Đôi khi trong những năm trước đó, trớ trêu thay lại là Barca. Nhưng anh chưa bao giờ là một fan cuồng nhiệt của bất kì câu lạc bộ nào, anh bằng lòng để dòng chảy đưa anh đến bất cứ nơi nào nó muốn.

Sau 3 năm trôi qua ở Dortmund, anh cảm thấy sẵn sàng cho bước tiến lớn tiếp theo trong sự nghiệp, bố đã giúp anh duyệt hồ sơ từ nhiều lời đề nghị khác nhau mà Dortmund đã nhận được sau khi anh nói rõ rằng mình muốn ra đi. Liverpool, Man City, Arsenal, PSG... nhiều câu lạc bộ đã đưa ra những lời đề nghị hấp dẫn, béo bở, nhưng Real Madrid nổi bật hơn cả. Họ không có ngôi sao lớn, vẫn đang trong quá trình chuyển đổi. Họ có rất nhiều cầu thủ trẻ đầy hứa hẹn. Họ luôn cạnh tranh ở Champion League. Họ hứa hẹn một khoản phí chuyển nhượng khổng lồ và một mức lương khổng lồ tương ứng với số tiền đó.

Những người khác mà họ tham khảo ý kiến ​​đều đồng ý điều này. Thành công ở Real Madrid là một sự kế thừa di sản, một động thái chắc chắn sẽ khiến anh nổi tiếng trên toàn thế giới, cơ hội tốt nhất mà một tài năng trẻ đầy tham vọng có thể nhận được. Đó không phải là một lựa chọn khó khăn. Tất cả các câu lạc bộ muốn có anh đều lớn, nhưng Madrid là đội vĩ đại nhất trong số những gã khổng lồ. Điều đó khiến Jude sợ hãi một chút, nhưng trên hết nó đã lôi kéo anh, thúc đẩy anh, tiếp thêm năng lượng cho anh.

Gavi đã đúng. Anh không dành tình yêu lớn lao cho bản thân Real Madrid mà thay vào đó là những gì Madrid có thể mang lại cho anh. Giám đốc PR mà họ thuê để hỗ trợ cho việc chuyển đến đây đã đề nghị thể hiện nhiều niềm đam mê với câu lạc bộ, tìm hiểu càng nhiều càng tốt về tổ chức này, tỏ ra quan tâm và gắn bó nhất có thể. Bằng cách đó, người hâm mộ sẽ yêu mến anh, giới truyền thông sẽ để anh yên và suy nghĩ của anh ấy sẽ luôn tích cực. Đó là một mũi tên trúng 3 con chim.

"Không phải tất cả chúng ta đều đủ may mắn khi có 1 câu lạc bộ địa phương như Barca."

"Tôi đến từ Los Palacios ở Seville," Gavi nói. Jude không hề biết. Đó có phải là lý do tại sao giọng nói của cậu ấy kỳ quặc, âm lưỡi nặng? "Đã cố gắng vào La Masia và chiến đấu để ở lại đó."

"...Sau tất cả cậu vẫn chưa đủ tin tưởng họ để không phải thức dậy lúc sáng sớm để đến gặp bác sĩ cách đó 500 dặm sao?"

Gavi nói: "Rất nhiều người đến từ học viện sẽ làm mọi thứ cho câu lạc bộ. Câu lạc bộ sẽ không làm mọi thứ cho chúng tôi nữa. Anh phải quen với điều đó." Đối với Jude, đó là một sự thật đơn giản, một sự thật hiển nhiên. Hậu cần chăm sóc Jude rất tốt, nhưng kiểu tình yêu đơn phương bệnh hoạn này bị lời nói của cậu thốt ra gần như là tàn nhẫn.

Có lẽ đó là điều tốt khi Barca không thể mua được anh.
________________________

Trước khi anh kịp nhận ra điều đó, cuộc nói chuyện nho nhỏ vào sáng thứ Bảy với Gavi đã trở thành điều anh bắt đầu mong chờ.

Cái quái gì đang xảy ra với mình vậy? anh nghĩ khi đang chờ đèn đỏ. Lúc đó là 8:39. Với tốc độ này, anh sẽ đến sớm không phải 10 phút mà là sớm cả 20 phút.

Anh không biết điều gì kỳ lạ hơn, thực tế là anh đang làm việc này gần như vô thức, hay thực tế là dù anh có đi sớm thế nào đi nữa, anh vẫn nhìn thấy Gavi ở đó.
__________________________

Họ nói về tất cả mọi thứ trên trời dưới bể. Nó không sâu sắc triết lí hay riêng tư cá nhân. Đôi khi những chi tiết đó bị lọt ra ngoài nhưng họ lại không đào bới tìm kiếm.

Họ tránh nói chuyện riêng về đội bóng để tránh bầu không khí trở nên căng thẳng hơn khi Real Madrid có một tuần tồi tệ trong khi Barca lại có một tuần tốt và ngược lại.

Dù sao đi nữa, Jude nhận thấy rằng anh khá thích lơ lửng trên mây trong những ngày đó.

"Chà," Sofia nói, bị ấn tượng bởi kĩ năng nghe gần như hoàn hảo của Jude.

Jude mỉm cười tự mãn, tuy nhiên, trong thâm tâm, anh cũng rất ấn tượng về chính mình.

"Đây thực sự là một điều khó khăn, Jude," cô nói. "Những học sinh giỏi nhất của tôi đã không thể đạt được kết quả tốt ngay cả sau một năm."

"Không tệ đến thế đâu. Tôi đã gặp may mắn với một số người," anh nói thêm, có vẻ khiêm tốn hơn một chút. Trên thực tế, việc nghe hiểu đối với anh là một việc đơn giản, nhịp điệu của nó quen thuộc và dễ dàng.

Sofia lật giở đống giấy tờ như thể cô ấy không thể tin nổi Jude đã điền đúng nhiều đến vậy.  

"Cậu có nhận ra giọng điệu không?"

"Giọng điệu?"

"Có hai phần, người lồng tiếng nói bằng giọng Andalucia. Đó là điều khiến hầu hết học sinh gặp khó khăn hơn."

"Không nhận ra," Jude nói. "Tôi đã cố gắng hết sức để hiểu được tất cả những từ mà tôi nghĩ."

"Dù thế nào đi nữa, tiến bộ rực rỡ."
____________________________

Anh tìm kiếm giọng Andalucia trên ô tô sau giờ học. Đó là một nhóm giọng được nói ở nhiều vùng phía nam Tây Ban Nha, bao gồm cả Seville.
______________________________

Khả năng nói chuyện thông thường của anh cũng được cải thiện. Có lẽ là do anh đã nỗ lực nhiều hơn từng ngày. Có lẽ anh đã phải rất nỗ lực để giải mã cách Gavi thường nuốt chữ và một số âm câm khi so sánh với cách nói 'fino' của Sofia, nhưng anh thấy mình thoải mái hơn rất nhiều khi nói tiếng Tây Ban Nha trong phòng thay đồ, trở nên thông thạo hơn với tiếng lóng và chửi thề.

"Bạn đã tiến bộ nhanh chóng," một nhà báo nói với anh trong một cuộc phỏng vấn sau trận đấu sau khi Jude trả lời được một câu hỏi hoàn toàn bằng tiếng Tây Ban Nha.

Anh mỉm cười và gạt đi lời khen khi cảm thấy gáy mình nóng lên.
__________________________

"Bây giờ cậu đi lại tốt hơn nhiều rồi," Jude chỉ ra. Tóc của Gavi đã dài đến mức phần đuôi tóc bắt đầu quăn lại. Trông cậu bớt nhếch nhác hơn nhiều so với vài tuần đầu tiên, mặc dù ở cậu vẫn có nét mảnh khảnh, giống như sự căng thẳng của toàn bộ thử thách này đã khiến cân nặng của cậu giảm đi vài kg.

"Có thể tập các bài tập nhẹ trên xe đạp và các thứ," Gavi khẳng định.

"Tốt đấy. Bao lâu nữa"

"Còn anh thì sao?" Gavi ngắt lời, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Rõ ràng là hôm nay cậu không có hứng thú nói về bản thân mình. "Anh ở đây để làm gì?"

Liệu đó có được coi là thông tin mật mà anh ấy sẽ chuyển về Barcelona không?

Bọn mày đã gặp nhau được nhiều tuần và chưa có điều gì mày từng nói với cậu ấy được đưa lên báo chí. Cậu ấy an toàn.

"Vai của tôi," Jude nói. "Tôi đã gặp rắc rối kể từ khi ở Dortmund."

"Tệ lắm à?"

"Cần phẫu thuật," Jude quyết định thành thật. "Nhưng năm nay đội bóng gặp hết chấn thương này đến chấn thương khác, và tôi không thể tìm được thời điểm nào để có thể mất 3 hoặc 4 tuần để hồi phục mà không gây tổn hại nghiêm trọng cho đội."

"Anh thật là vị tha," Gavi nói, nhìn anh. Jude đã quan sát nhiều chi tiết hơn trên khuôn mặt cậu. Đôi má cậu ửng hồng nhẹ. Vết cắn trên đôi môi. Đôi mắt to và lông mày dày của cậu.

"Không phải là tôi không thể thi đấu khi bị đau." Jude nhún vai. "Nó có thể kiểm soát được bằng thuốc giảm đau và điều trị chậm rãi, ít nhất là trong một thời gian. Hơn nữa, tôi ghét phải ngồi ngoài cả tháng. Tôi muốn thi đấu."

"Đôi khi tốt hơn là không nên làm vậy," Gavi lẩm bẩm.

"Tốt cho Barca," Jude nói thẳng.

Gavi thở dài. "Tôi biết cảm giác muốn chơi mọi trận đấu cho dù có mệt mỏi và đau đớn đến thế nào."

"ACL là chấn thương kỳ lạ," Jude chỉ ra. Gavi đang cố gắng cho anh lời khuyên, nhưng trường hợp của họ lại khác. Jude không phải là một tên ngốc cứng đầu, người quan tâm đến câu lạc bộ và đội tuyển quốc gia hơn cơ thể của mình. "Có thể xảy ra với bất cứ ai. Bất kể đội ngũ huấn luyện của họ là gì." Anh đã thấy giới truyền thông xôn xao sau khi Gavi đặc biệt bị chấn thương, đã nghe những lời nói nhảm nhí về đội ngũ y tế của Real Madrid sau khi không chỉ 1 mà đến 3 người của họ đã bị rách dây chằng trước trong một mùa giải.

"Nhưng khi chấn thương xảy ra với bạn, bạn bắt đầu tự hỏi liệu tất cả những lần bạn chơi trong sự khó chịu và khăng khăng rằng bạn có thể tiếp tục thêm 10 phút sau một cú va chạm có xứng đáng hay không. Sự nhiệt huyết là một trong những ưu điểm trước đây của tôi." Gavi co đầu gối lại, vẻ mặt trống rỗng. "Tôi đã bị gãy chân trong vài tháng, vắng mặt nhiều tuần và thậm chí không được phép ra sân ngày nào trong suốt một năm."

"Tôi rất tiếc," Jude nói, không biết nói gì khác khi Gavi đứng dậy đi đến văn phòng bác sĩ.

"Đừng thương hại tôi," Gavi nói, búng mạnh vào trán Jude khi anh đi ngang qua.
________________________

Mẹ đã đợi anh trong xe.

"Có bị muỗi đốt hay gì không?" cô ấy hỏi.

Jude hạ tấm che nắng và gương của ghế hành khách xuống để chú ý đến một đốm đỏ ở giữa trán, phía trên lông mày một chút. Cái tên ngu ngốc đó.

"Con va phải cái móc áo."

"Con thậm chí còn không mặc áo khoác."

Anh từ chối giải thích chi tiết.
______________________

Những cuộc nói chuyện với Gavi đã giúp đỡ anh. Đó là cách anh biện minh cho chính mình. Họ không phải là bạn thân hay gì cả - họ thậm chí còn không phải là bạn bè (điều đó thật tốt, bằng cách nào đó Jude cảm thấy nhân viên PR của anh sẽ không đánh giá cao bất kỳ mối quan hệ nào với 1 nhân vật đặc biệt được công khai) nhưng thật tuyệt khi có ai đó để nói chuyện trong phòng chờ, một người nào đó ngoài đội bóng hiểu được những khó khăn trong công việc của anh, một người nào đó hoàn toàn dành cho Jude.
_______________________

"Bác sĩ Almirez có thú vị không?" bố hỏi vào tuần sau.

"Đó là PT (huấn luyện viên cá nhân), bố ạ," Jude nói khi bổ sung protein vào buổi sáng. "Điều thú vị duy nhất là cảm giác nhẹ nhõm khi nó kết thúc."

"Vậy mà sáng thứ Bảy nào con cũng phải chạy đến đó thật sớm."

Bụng Jude quặn lên. "Chỉ là giao thông kém thôi," anh nói.

"Và con không để bố và mẹ đi cùng, mặc dù lái xe với cảm giác đau nhức sau khi mát-xa rất khó chịu, và đừng cố nói với bố rằng không phải vậy."

"Chỉ là..." Đầu Jude đang cố gắng hết sức để tìm ra một lý do hợp lý. "Con không muốn làm phiền bố mẹ. Bố mẹ sẽ về Anh vào tuần tới và con không còn 15 tuổi nữa. Con có thể tự mình làm mọi việc."

"Con sẽ có 60 năm tới để làm điều đó," bố nói. "Hãy để bố mẹ chăm sóc con khi chúng ta ở đây. Đặc biệt là mẹ. Điều đó giúp bà ấy bớt lo lắng hơn."

"Mẹ không cần phải lo lắng gì cả. Con không còn là một đứa trẻ."

"Cha mẹ nào cũng vậy cả thôi."

"Bố," anh phàn nàn.

"Không nhưng nhị gì cả. Hôm nay để bố đưa con đi."

Jude không thể tự mình phản đối.
______________________

Anh đã dành cả chuyến đi để căng thẳng về những gì anh có thể làm để tránh tình trạng lộn xộn không thể tránh khỏi khi phải giải thích tình hình của Gavi cho bố anh, cuối cùng nỗi lo lắng của anh ấy bị tan đi - Gavi không có ở đó.
______________________

Tuần tiếp theo, anh đi sớm hơn. Vai anh đang đau như búa bổ, có lẽ vì thời tiết quá tệ, và Jude không muốn gì hơn ngoài việc tự đánh lạc hướng mình bằng cách chế giễu Gavi và bị trêu chọc lại.

Nhưng một lần nữa. Cậu ấy không có ở đó.
_______________________

Đến tuần thứ ba, mọi thứ đã quá nhiều. Anh đang trong tâm trạng tồi tệ và mọi hy vọng về việc Gavi chỉ cần nghỉ 1 hoặc 2 tuần đã tan thành mây khói. Phản ứng của anh thậm chí còn vô nghĩa. Vậy thì sao, anh không thể có 15 phút nói đùa như đã định trước à? Đó có phải là một vấn đề lớn không? Rõ ràng là đúng như vậy, và các đồng đội đã chế nhạo Jude vì sự chua chát của anh mỗi ngày trong quá trình tập luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro