Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh thấy mình đang lướt qua trang Instagram của Gavi - anh chàng này dị ứng với việc cập nhật, không có bài đăng nào trong nhiều tháng và cũng không có story nào được lưu lại. Trang chính thức của FCB - cũng không có gì. Barca đang có chuỗi trận sân khách dài nên Jude không thể tìm thấy clip của Gavi ở Montjuic. Không thể tìm kiếm các video bí mật trên Twitter của những kẻ theo dõi đợi bên ngoài cơ sở đào tạo của họ hàng ngày để quay chụp lại mà không được phép, nên Jude không có cách nào để biết liệu Gavi có còn sống hay không.

Mày có thể nhắn tin cho cậu ấy trên IG, anh quyết định. Sau đó, anh ấp ủ ý tưởng đó trong nhiều ngày.

Khi một ngày Thứ Bảy nữa trôi qua mà không thấy Gavi ở tiền sảnh, Jude quyết định thế là đủ rồi.

Là do cậu ta thôi, anh tò mò. Gavi đã trở thành một phần thói quen của anh.
______________________

Phải mất cả buổi chiều Gavi mới chấp nhận yêu cầu trò chuyện và trả lời tin nhắn của anh.

Pablo Gavi: không cần phải đến hàng tuần nữa.

Jude Bellingham: tại sao cậu không nói?

Pablo Gavi: điều đó có quan trọng không?

, Jude muốn nói. Nó rất quan trọng. Cậu không thể hủy hoại... chuyện của chúng ta như thế được.

Anh lăn lộn trên giường, sợ hãi vì âm thanh đó quá ám ảnh.

Jude Bellingham: không quan tâm. Cậu không phải là người chu đáo

Pablo Gavi: ???

Jude Bellingham: mất 12 tiếng mới trả lời

Pablo Gavi: chúng ta không theo dõi nhau. Tin nhắn của anh đã bị trôi đi

Jude Bellingham: bởi tất cả những cô em nóng bỏng đang tấn công cậu?

Pablo Gavi: đúng, là vậy đấy

Jude Bellingham: [gif]

Jude Bellingham: câu hỏi thật lòng

Jude Bellingham: cậu có thể quan hệ tình dục khi không bị ACL không?

Pablo Gavi: Tôi sẽ chặn anh

Jude cắn môi để ngừng cười toe toét, tưởng tượng ra chính xác vẻ mặt của Gavi, đôi má đỏ bừng của cậu. Anh suy nghĩ về điều đó trong 10 giây trước khi dán một thứ khác mà anh đã chuẩn bị trong bố nhớ tạm của mình.

Jude Bellingham: [đã chia sẻ hồ sơ]

Jude Bellingham: đây là tài khoản riêng tư của tôi

Jude Bellingham: theo dõi

Jude Bellingham: nếu cậu muốn

Pablo Gavi: tài khoản công khai của chúng ta có vấn đề gì vậy

Jude Bellingham: chúng ta sẽ giải thích thế nào với các fangirl của cậu?

Hoặc các phương tiện truyền thông. Hoặc đồng đội của họ. Hoặc bất cứ ai.

Pablo Gavi: phía anh còn tệ hơn

Jude Bellingham: hộp thư của tôi không đầy tin nhắn đến mức tôi phải mất 10 tiếng để trả lời bất kì tin nhắn nào khác

Jude Bellingham: cậu đang lừa bao nhiêu người trong số họ cùng một lúc vậy cậu bạn

Pablo Gavi: tôi đùa thôi mà

Jude Bellingham: phải có ít nhất 3

Jude Bellingham: 4?

Pablo Gavi: tôi không nói chuyện với bất kỳ ai trong số họ

Jude Bellingham: là 5 ư?

Pablo Gavi: KHÔNG

Jude Bellingham: [gif]

Jude Bellingham: 6 như số áo đấu của cậu?

Pablo Gavi: Tôi ghét anh

Khoảng 20 phút sau, Jude nhận được yêu cầu trên tài khoản riêng tư của mình từ một người có ID bao gồm các con số, avatar trống và tên hiển thị đơn giản là "Pablo".

Anh nhấn đồng ý rồi theo dõi lại mà không hề nghĩ đó có thể là người khác. 5 phút nữa và anh đột nhiên có quyền truy cập vào một phần hoàn toàn riêng tư trong cuộc sống của Gavi. Hình ảnh cậu với bạn bè, gia đình, về bản thân cậu ấy. Loại nội dung bạn không thể đăng trên tài khoản công khai được quản lý cẩn thận.

Jude rất ngạc nhiên. Gavi luôn gây ấn tượng với anh như một người nhút nhát, một người không dễ dàng từ bỏ bản thân. Có lẽ lý luận của cậu ta hoàn toàn thực tế, nhưng việc cậu ta kết hợp lời đề nghị của Jude với tài khoản riêng tư của mình có ý nghĩa gì đó.
_____________________

Một khi họ bắt đầu nhắn tin, họ không thể dừng lại.

Có thể là những cuộc tranh luận nhỏ nhặt về lý do tại sao Iniesta chắc chắn giỏi hơn 1 Zidane được đánh giá quá cao so với năng lực hay những đoạn video ngớ ngẩn mà họ thấy buồn cười hoặc những lời chỉ trích và phàn nàn chung về Gil Manzano, nơi mỗi người đều tranh luận rằng mình ủng hộ đội của người kia, họ hiếm khi quá 3 hoặc 4 ngày mà không trao đổi một tin nhắn nào.

Họ giống nhau hơn những gì ban đầu Jude đã nghĩ. Cạnh tranh gay gắt. Những người đam mê bóng đá đúng nghĩa. Tập trung hoàn toàn vào những gì họ có và bất kì việc gì họ làm. Và Gavi thật buồn cười. Cậu ta bướng bỉnh, cố chấp và cực kỳ dễ nổi nóng.

Jude thấy điều đó thật đáng yêu.
_______________________

Vào khoảng thời gian 4 tháng kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau ở hành lang, Jude thậm chí còn gọi họ là bạn bè.
_______________________

Jude đang lơ đãng, say mê với giai điệu của ca khúc chủ đề trong album mới mà Edu đã nài nỉ anh nghe thì một cú búng nhẹ trên trán khiến anh giật mình.

"Cái đệch," Anh hét lên, không kịp đánh lại Gavi trước khi anh chàng ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình.

Gavi cười lớn. Đã khoảng 2 tháng kể từ lần cuối Jude gặp cậu. Làn da xanh xao trở nên khỏe mạnh hơn, vẻ rạng rỡ thoải mái hơn. Cậu có vẻ như đã lấy lại được một số cơ bắp và cách cậu ngồi không hề tỏ ra cứng nhắc chút nào. Tóc cậu đã dài ra nhiều, những lọn tóc bồng bềnh xõa xuống trán.

Nó thật hợp với cậu ấy. Trông thật đẹp.

Jude xua đuổi ý nghĩ đó đi.

"Điều này không buồn cười chút nào."

" Điều này không buồn cười chút nào," Gavi lặp lại - một cách thể hiện chất giọng Birmingham kinh dị của Jude.

"Làm tôi sợ chết khiếp, đồ ngu ngốc này."

" Đồ ngu ngốc này. "

Jude thở dài, cố gắng kìm nén nụ cười trên môi hơn là vì thực sự khó chịu. "Cậu đang làm gì ở đây?"

"Kiểm tra," Gavi nói. "Đã nhận được thông tin rõ ràng từ các bác sĩ của câu lạc bộ. Tôi cũng cần cái này và tôi có thể bắt đầu thực hiện những bài tập cường độ cao hơn."

"Giống như?"

"Giống như nhảy." Đó là một điều đơn giản, một chuyển động tự nhiên - Jude thậm chí không thể hiểu được việc không thể nhảy trong nhiều tháng - nhưng Gavi đang nhún nhảy trên ghế, tràn đầy năng lượng và phấn khích. Đây là một cột mốc lớn đối với cậu.

"Thật tuyệt vời," Jude nói. Vai anh đau nhức, nhắc nhở anh rằng anh nên biết cảm ơn trời đất.

Một vài phút trôi qua trong sự im lặng dễ chịu.

"Sau đó cậu có rảnh không?" Jude quyết định hỏi.

"Sau cái gì?" Có vẻ như Gavi quá phấn khích để có thể suy nghĩ về cuộc kiểm tra.

"PT."

"Chuyến tàu của tôi xuất phát lúc một rưỡi. "

"Muộn thế à?"

"Tôi cần ghé qua trụ sở Nike trước khi tôi đi mua vài thứ."

"Sẽ không mất tới 3 tiếng đâu nhỉ."

"Không."

"Vậy là cậu có thời gian."

"Thời gian để làm gì?"

"Đi uống cà phê với tôi."

"Tôi không uống cà phê."

Chúa ơi, tên ngốc này.

"Tôi muốn trò chuyện, đồ ngốc. Giống như bạn bè thường làm. Uống sữa sô cô la là tất cả những gì tôi quan tâm.

"Có chuyện gì với sữa sô cô la vậy?"

"Rốt cuộc là có hay không?"

"Tôi sẽ phải chờ bao lâu?"

Jude coi đó là một lời đồng ý.
______________________

Gavi rất thành thạo trong việc di chuyển mà không bị nhận ra. Jude không cần phải nhắc cậu ta đeo kính râm, mặc áo hoodie hoặc không lảng vảng quá lâu trước khi bước vào xe của Jude. Nếu may mắn đứng về phía họ, họ sẽ không bị nhận ra. Họ không thể bị phát hiện. Jude không có kế hoạch cho những gì anh sẽ làm nếu chuyện này bị vỡ lỡ.

Anh đưa Gavi đến một trong những quán cà phê mà đội bóng thường ghé qua, một trong những quán cà phê nhỏ hơn thuộc sở hữu của những người hâm mộ lâu năm của câu lạc bộ, những người biết tầm quan trọng của việc giữ im lặng cho các cầu thủ, không tiết lộ bất cứ điều gì để giữ niềm tin của họ.

Người chủ cửa hàng, 1 ông già nghiêm khắc, người ngay lập tức thích Jude, hơi ngạc nhiên khi Jude yêu cầu một trong những khu vực vắng vẻ hơn của quán cà phê và chỉ ra Gavi là lý do tại sao.

"Không cần phải căng thẳng như 'cá mắc cạn' vậy đâu con trai," ông nói, để ý đến sự lúng túng của Gavi trong không gian tràn ngập chủ đề về Real Madrid. "Cậu có trình độ rất cao. Không có chiến binh giỏi giang như cậu trong đội kể từ khi Sese từ giã đội tuyển."

"Thấy chưa," Jude lặng lẽ nói khi họ đã ngồi vào chỗ với hai ly đồ uống nóng bốc khói trước mặt. "Ở đây không ai quan tâm đến câu lạc bộ bé tí của cậu cả đâu." Trong trường hợp những bức tường tràn ngập kỷ vật của Real Madrid không đủ để chỉ ra điều đó.

Gavi đá anh dưới gầm bàn.
________________________

Jude thừa nhận: "Tôi ghét cậu trước cả khi gặp cậu.

"Lòng dạ tiểu nhân thường vậy". Gavi nhún vai. "Tại sao thế?"

"Cậu đã giành được Golden Boy trước tôi mà không có lý do gì cả."

Gavi lẩm bẩm như thể cậu đã nghe câu chuyện Golden Boy này cả triệu lần rồi. "Anh nên ghét những người đoạt Quả Bóng Vàng. Đó không phải lỗi của tôi mà là do họ thích tôi hơn anh, Musiala, Camavinga, hay bất cứ ai khác than vãn về điều đó."

Bây giờ nhắc đến họ, Jude thực sự đã gắn bó với cả hai người vì cùng chung cảm xúc khi bị Gavi cướp.

"Chà, tôi ghét nó."

"Bởi vì anh là kẻ thua cuộc."

"Bởi vì tôi biết tôi giỏi hơn."

"Anh đang khoe khoang với 1 tên què à?"

"Trước đây cũng giỏi hơn."

"Ý anh là khi chúng ta đối đầu với nhau và anh đã thất bại trong nửa trận đấu?"

"Dành nửa còn lại để ghi một cú đúp."

"May mắn của người mới bắt đầu."

"Cậu thật tệ, cậu thậm chí còn không có thứ đó."

"Đủ giỏi để thắng Kopa ngay lần đầu được đề cử."

"Bằng cách ăn cướp."

Gavi nhếch mép cười.

"Anh đang may mắn khi đầu gối của tôi và gân kheo của Pedri đang giúp anh có một khởi đầu thuận lợi."

"Thật nực cười khi nghĩ rằng các cậu sẽ bắt kịp được tôi."

"Pedri không cần phải bắt kịp anh. Ghi bàn không khiến anh trở thành một tiền vệ giỏi hơn anh ấy. Còn tôi..." Gavi ngả người ra sau, ánh mắt đầy tính cạnh tranh. "Chờ tôi nhé."

Nó thật dễ thương. Đột nhiên, anh hiểu ra những meme chú chim giận dữ mà Vini đôi khi sẽ cho anh xem.

Nhưng nói rằng nó dễ thương sẽ có vẻ kỳ lạ, bởi vì Jude chỉ biết giọng nói của anh cuối cùng nghe sẽ chân thật thay vì trịch thượng, và họ không thể làm điều đó.

Thay vào đó, Jude nói: "Có một lý do khác khiến tôi ghét cậu. "Bây giờ tôi nhớ rồi."

Gavi ngồi đó với vẻ mặt "cứ tiếp tục đi".

"Khuôn mặt táo bón khi không có gì làm của cậu làm tôi bực mình. Lúc nào cũng than vãn."

"Chí ít là vì tôi thấp nên mọi người nghĩ họ có thể chèn ép tôi - tôi có lý do. Trong khi đó, anh cao gần 2 mét, có trời mới biết anh nặng hơn tôi bao nhiêu mà vẫn bị văng cả mét mỗi khi tôi huých anh".

"Người trợ lí của cậu xấu tính nên họ cố tính bảo cậu chơi khăm tôi khi chúng ta đối đầu nhau. Trọng tài sẽ dành cho cậu thật nhiều thẻ."

"Số liệu." Gavi khuấy mạnh sô cô la nóng của mình. "Họ cho tôi thẻ vàng vì hành động ngu ngốc nhất, anh bạn ạ. Tôi thậm chí không thể nản lòng được nữa."

"Cậu đang 'cầm đầu thiên hạ' bằng số thẻ vàng đấy"

"Bánh mì sandwich gì cơ?"* (*Câu góc Jude nói là "You made the sandwich.)

Jude cười lớn.
_______________________

"- Ai hẹn hò ai cơ ?"

"Pique ngoại tình với mẹ tôi," Gavi thẳng thừng lặp lại. Jude đột ngột rẽ vào một khúc cua khiến Gavi phải ôm chặt chiếc hộp Nike vào lòng và chửi rủa. Cuối cùng họ đã dành quá nhiều thời gian ở quán cà phê và Jude đã đề nghị chở Gavi đi khắp nơi để bù đắp thời gian đã mất. Cuộc trò chuyện cuối cùng này đã từng xuất hiện trên truyền thông Tây Ban Nha.

"Cái quái gì vậy."

"Đó là trước khi anh ta ly hôn với Shakira. Và họ thậm chí còn không sử dụng ảnh của mẹ tôi mà chỉ sử dụng ảnh của chị gái tôi."

"Tại sao?"

"Anh nghĩ tôi biết à?" Jude đã nghe khá nhiều câu chuyện kinh dị, nhưng đây là một trong những câu chuyện tệ nhất. "Năm đầu họ loại tôi khỏi đội tuyển quốc gia. Năm thứ 2 họ nói rằng tôi làm loạn phòng thay đồ và không thân thiện với những cầu thủ khác".

"Tôi đã nghe về điều đó."

"Có lẽ vì bạn của anh, Ceballos là người đã đưa tin cho báo chí."

Có phải đó là lý do tại sao Dani lại có thái độ kỳ lạ với Gavi đến vậy? "Thề?"

Gavi gật đầu. "Anh ấy ghét lòng can đảm của tôi. Mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức cả đội chúng tôi phải họp khẩn cấp về vấn đề này giống như chúng tôi đang ở tòa án hay gì đó vậy."

Jude đang hình dung tình hình tương tự ở Tam Sư, anh trong trang phục tư pháp làm trung gian cho một cuộc xung đột giữa Reece và Trent, với Southgate là bồi thẩm đoàn, và họ hầu như kiệt sức.

"Ai thắng?"

"Tôi, ừ. Tôi đã không làm điều tồi tệ đó. Ngay cả Carva và Alvaro cũng đã lên tiếng thay tôi."

Jude ậm ừ.

"Tốt nhất là anh đừng nói ba hoa với Ceballos về chuyện này."

"Cậu nghĩ tôi có bao giờ công khai thừa nhận làm bạn với cậu không?"
_________________________

Jude đảm bảo rằng Vương cung thánh đường Sagrada Familia có thể nhìn thấy được khi anh quay một đoạn clip ngắn. Xung quanh có rất nhiều người, nhiều khách du lịch đến mức khó có thể di chuyển, khiến anh không nổi bật giữa đám đông.

Jude Bellingham: [Đã chia sẻ một video]

Gavi, đang thất nghiệp, không mất nhiều thời gian để trả lời.

Pablo Gavi: biến khỏi thành phố của tôi đi

Jude Bellingham: [biểu tượng cảm xúc]

Pablo Gavi: anh đang làm gì ở đây vậy

Jude Bellingham: ghi hình cho nhà tài trợ

Jude Bellingham: vừa xong

Jude Bellingham: vãi loz thật

Pablo Gavi: đó không phải là một từ

Jude bực bội, cảm thấy mình như một chàng trai bình thường đúng nghĩa khi ngồi trên một trong nhiều chiếc ghế dài ở quảng trường lớn và gõ lại câu trả lời. Bụng anh réo lên đòi hỏi sự chú ý.

Jude Bellingham: địa điểm nào ăn uống ngon?

Jude Bellingham: cứ thế này thì dạ dày của tôi sẽ rỗng tuếch mất

Pablo Gavi: anh đã từng đến đây chưa

Jude Bellingham: không một mình như này

Pablo Gavi: anh ở một mình à?

Đáng lẽ ông bố, người đại diện của anh sẽ đi cùng, nhưng họ có một cuộc họp quan trọng cần Jobe tham dự, và Jude nghĩ đến tấm gương như Gavi, chỉ nói đơn giản rằng anh có thể đi một mình. Khách sạn, chuyến bay, tất cả đều do Adidas xử lý, nên đây không phải là một nỗ lực đặc biệt khó chịu hay nguy hiểm.

Jude Bellingham: biết địa điểm nào hay không?

Jude Bellingham: tôi đang sắp chết đây

Dòng tin nhắn liên tục hiện lên rồi biến mất bên dưới danh bạ của Gavi. 3 lần, 4 lần. Cuối cùng, sau 5 phút căng thẳng trôi qua, điện thoại của Jude reo lên.

Pablo Gavi: muốn đến chỗ tôi không?

Jude dành vài giây để đọc lại tin nhắn, chỉ để đảm bảo rằng anh ấy đã hiểu đúng.

Jude Bellingham: nhà của cậu?

Pablo Gavi: không

Pablo Gavi : căn hộ của tôi

Jude thở khò khè, bụng anh nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

Mày chỉ đang đói thôi.

Pablo Gavi: chúng ta có thể đặt đồ ăn

Pablo Gavi: nếu anh đói

Anh càng hình dung ra ý tưởng đó trong đầu thì nó càng nghe hay hơn. Việc đến nhà hàng với người mà anh thường xuyên gặp gỡ là một điều khó khăn vì cơ hội bị phát hiện luôn cao hơn. Thức ăn cũng có thể ngon hoặc dở. Cái vai đang giết chết anh... Không, không, một chiếc ghế dài êm ái và một hộp đồ ăn nhanh sẽ thoải mái hơn nhiều so với một chiếc ghế cứng ở bất kỳ khớp nối ngột ngạt nào mà anh tìm được.

Mày có thể đi đến khách sạn. Tự mình đặt đồ ăn.

Nhưng Gavi đã mời anh.

Và từ khi nào mà bọn mày lại quanh quẩn trong căn hộ của nhau thế? Giọng nói lý trí của anh vang lên với giọng điệu buộc tội, nghe buồn cười giống như khi Vini 'lên đồng'.

Kể từ bây giờ. Họ là bạn bè. Bạn bè cùng nhau thư giãn. Chuyến đi uống cà phê nho nhỏ của họ vào lần cuối cùng họ gặp nhau thật là vui vẻ, hết sức thú vị. Jude không có người bạn nào ở Tây Ban Nha ngoài đồng đội của anh. Gavi cũng là người gần gũi với bóng đá, vâng, nhưng cậu ấy là một người khác biệt với những người Madrid. Đôi khi Jude cần được nghỉ ngơi, cần được khai thông đầu óc bởi một nhóm người khác.

Không có gì kỳ lạ về điều này đâu.
_______________________

Anh cảm thấy kỳ lạ.

Chờ đợi bên ngoài lối vào khu chung cư nơi Gavi sống, bấm nút mở cửa dưới, cảm giác thật kỳ lạ. Nhấn số tầng 5 và đợi thang máy đi lên, kéo kính che sống mũi và thầm cầu nguyện không ai trong số những người hàng xóm của Gavi sẽ đi cùng anh trong thang máy nhỏ bé, cảm giác thật kỳ lạ. Định vị được căn hộ của Gavi (cánh cửa thứ 3 bên trái) và đợi thêm sau khi bấm chuông cửa, anh cảm thấy kỳ lạ.

Gavi đang mặc một bộ đồ đồ ngủ thắng thớm, rộng thùng thình, và có chủ đề về Barca đáng ghét. Tóc của cậu thậm chí đã dài hơn thành những lọn xoăn bồng bềnh. Đôi mắt cậu mềm mại và sưng húp như thể cậu đã dành phần lớn thời gian ngủ trên giường.

"Có vào hay không?"

Jude có cảm giác như đang đi trên mây khi bước vào trong. Căn hộ hiện đại và bóng bẩy - có lẽ đã được trang bị sẵn nội thất - với những chi tiết nhỏ (chìa khóa và đồ trang sức nằm lộn xộn trên giá đựng giày ở lối vào, rải rác những đôi tất bị bỏ quên trong góc mà chúng đã bị "giấu" đi, dụng cụ tập thể dục và PT nhìn qua cánh cửa dẫn đến khu vực phòng ngủ, những cây cần tưới nước trong phòng khách rộng lớn, những món đồ lặt vặt theo chủ đề Barca ở khắp mọi nơi, quá nhiều chăn được gấp vội trên ghế sofa) đã mang lại cho nó sự sống bởi cảm giác của một vận động viên 20 tuổi.

"Cởi giày ra," Gavi ra lệnh.

"Dép của cậu đâu?"

Gavi chế giễu.

"Cậu không có dép à". Chúng là một trong những thứ thiết yếu của Jude. Anh luôn mang theo một đôi dùng một lần mỗi khi đi du lịch, đề phòng trường hợp khách sạn họ ở không có.

Nhưng đây không phải là khách sạn. Đây là nhà của Gavi.

"Sàn gỗ cứng," Gavi bác bỏ. "Bờ mông công chúa của anh sẽ ổn thôi."

"Tất của tôi sẽ bị hỏng mất. Chân tôi sẽ lạnh mất," anh nói khi đá chiếc giày thứ hai ra. Gavi mở một trong các tủ giày và với tay vào một trong các kệ thấp hơn, lấy ra một số đôi tất lông mịn có chủ đề Barca không giống nhau.

"Dành cho anh," anh nói.

"Anh bạn, cậu đang đùa à?" Jude cau mày. "Dù sao thì cũng sẽ không bao giờ vừa với chân tôi. Quá nhỏ."

Gavi ném tất vào anh suốt chặng đường vào phòng khách.
___________________________

Họ nhận đồ ăn từ một trong những cửa hàng yêu thích của Gavi trong khu vực, một nơi phục vụ các món ăn địa phương được các chuyên gia dinh dưỡng của Barca cho phép sử dụng thường xuyên. Họ chơi FIFA trong khi chờ đợi, trong khi ăn, sau khi đã liếm sạch đĩa của mình. Họ chơi các trò chơi khác trên PS5 của Gavi. Jude biết được rằng một trong những chiếc điều khiển của Gavi có cần điều khiển bị biến dạng vì 'Fermin có lần tức giận mất kiểm soát'. Từ góc nhìn của mình, anh đã hình dung được cách trang trí phòng khách của Gavi. Những bức ảnh gia đình trên tường. Những chiếc móc treo yêu thích của cậu được đóng đinh. Huy chương danh dự. Giải thưởng Kopa được trưng bày đầy đủ. Mùi hoa oải hương thoang thoảng tỏa ra từ nước xả vải mà người giặt vỏ đệm của Gavi đã từng sử dụng. Những cơn gió đầu xuân thổi vào những cánh cửa kính mở tựa ra hiên. Âm thanh rõ ràng của tiếng thở ra chán nản từ Gavi khi trận đấu không diễn ra như ý muốn. Tất cả đã khắc sâu vào trí nhớ của Jude.
______________________

Lần đầu tiên kể từ khi gia nhập Real Madrid, Jude trở thành một thanh niên 20 tuổi bình thường.
______________________

"Đây à?" Gavi hỏi, ấn vào phần cơ nối giữa vai với cổ anh. Những ngón tay cậu cẩn thận nhưng chắc chắn, ấm áp dù Jude đang mặc một chiếc áo sơ mi có đường viền cổ khá cao.

Jude vùi mặt vào chiếc ghế dài, tiếngcủa anh bị bóp nghẹt vào lớp vải đệm của nó.

Nhận được phản hồi, Gavi tiếp tục giải quyết nút thắt đang làm đau vai Jude.

Cậu ấy rất giỏi về điều này. Tại sao cậu ấy lại giỏi việc đó thế?

Jude phải kìm lại một tiếng rên để tránh khỏi sự xấu hổ.

"Giữ yên," Gavi ra lệnh khi cậu ấn lòng bàn tay vào một điểm đặc biệt cứng đầu, buộc Jude phải rít lên. Nó giống như một liệu pháp mát-xa PT thích hợp, cơn đau chỉ trong tích tắc nhỏ nhất sẽ mở đường cho sự giảm đau mãnh liệt toàn thân.

"Sao cậu giỏi việc này thế?" anh hỏi, cắn môi để ngăn lại một tiếng động khàn khàn khác ngay sau đó.

"Tập luyện. Với Pedri, Ansu."

"Các cậu đều thích bị thương đến thế à?"

Gavi thực hiện hành động như muốn trừng phạt anh khiến mắt Jude như nổ đom đóm. Anh nhắm mắt lại và tự hỏi lần thứ một triệu chiều nay làm thế nào mà họ lại chuyển từ chơi FIFA sang vị trí này, Jude nằm úp mặt xuống ghế của Gavi còn Gavi thì ngồi trên thảm cạnh anh, xoa dịu sự khó chịu của anh.

Mày bắt đầu rên rỉ về vai mình như một con chó cái, cậu ấy đề nghị mát-xa và vì một lý do chết tiệt nào đó, mày đã chấp nhận.

Một ngày trôi qua thật tốt đẹp, thật hoàn hảo. Và bây giờ Jude đang nóng. Anh cảm thấy như mình đang nghẹt thở vì cảm giác này thật tuyệt, thật tốt. Tốt một cách bất thường. Tốt đến mức khiến dạ dày anh rung lên.

"Cái thứ này đau đến mức nào vậy?" Gavi hỏi khi sự im lặng trở nên quá thân mật và Jude bắt đầu vặn vẹo vì sự đụng chạm mãnh liệt.

"Chưa đủ đau để ngăn cản tôi 'làm bố Barca'."

"Tôi có thể thay đổi điều đó," Gavi nói và cười khi Jude cứng người. "Thư giãn đi."

"Chẳng vui tẹo nào." Lực ấn ổn định của tay cậu cũng không vui chút nào. Kỹ năng thầm lặng của nó, sự tự tin... Không buồn cười chút nào. Jude cựa quậy nơi anh đang nằm và xấu hổ nhận ra rằng điều này đang mang lại cho anh một cảm giác khó chịu.

Anh gần như có thể nghe thấy máu mình đông cứng lại, những lời Gavi lảm nhảm giảm xuống thành tiếng ồn vô nghĩa khi anh cảm thấy xấu hổ như một xô nước lạnh dội vào người.

Việc cương cứng khi mát-xa không phải là lần đầu tiên xảy ra với anh. Cũng chẳng phải là lần đầu tiên anh được chứng kiến trong các đội bóng của mình. Con cu thật ngu ngốc. Cơ thể cảm thấy dễ chịu và nó sẽ có xu hướng phản ứng theo bất kể bối cảnh nào. Đó là điều bình thường. Anh thậm chí nghĩ rằng nếu điều này xảy ra với những huấn luyên viên cá nhân ngẫu nhiên chuyên nghiệp thì sẽ xấu hổ hơn với một người bạn, nhưng thực tế lại khác.

Cái quái gì đang xảy ra với mày vậy?

Điều tồi tệ nhất là anh không thể ngăn mình cảm thấy dễ chịu. Anh không biết phải làm gì ngoài việc đuổi Gavi ra khỏi nhà và tắm nước lạnh với sự xấu hổ này.

Bình tĩnh. Cậu ấy sẽ không nhìn thấy đâu.

"Ồ." Gavi kéo tai Jude, giọng cậu vang vọng trong hộp sọ của Jude. "Anh chết rồi hay sao thế?"

Jude hắng giọng và lăn người để lưng quay về phía Gavi và mặt trước hướng vào đệm lưng của chiếc ghế dài. Anh nhìn nhanh xuống. Không quá rõ ràng. Có thể giấu được.

"Không có gì, cảm ơn," anh nói, cảm thấy Gavi đã đứng lên phía sau mình.

"Vậy nhấc mông lên đi," cậu nói, gõ vào chân Jude đang treo trên chiếc ghế dài nhỏ hơn và vỗ vào mông anh như họ thường làm trong phòng thay đồ.

Mặt Jude nóng bừng.

Cái quái gì đang xảy ra với mày vậy?

Bằng một động tác nhanh nhẹn, anh nhấc chân lên và xoay người, thế là anh đã ngồi bình thường.

Anh liếc nhìn Gavi, người thậm chí còn không chú ý đến Jude mà đang nheo mắt nhìn thứ gì đó trên TV. Anh thở ra không thành tiếng. Xương cốt của anh đang biến mất - chưa có cơ hội xuất hiện đầy đủ trước khi sự xấu hổ cắt đứt sự hưng phấn của anh. Gavi đã không nhận ra. Khủng hoảng đã được ngăn chặn.

"Làm thế nào mà chỉ số Shooting của anh chỉ có 75 thế?" Gavi đột ngột nói, đề cập đến thẻ FIFA của Jude mà người ta đã đưa lên màn hình.

Bây giờ nó giống một cuộc trò chuyện hơn rồi.
_____________________

Nhiều tháng trôi qua. Mùa giải của câu lạc bộ đã kết thúc. Jude được đánh giá là có màn ra mắt khá tốt. Mùa giải tới sẽ còn tốt hơn nữa.

"Hẹn gặp lại ở Đức," Luka nói, nắm lấy tay Jude và lắc mạnh.

"Thành lập nhóm đi, ông anh," Jude trả lời.

Luka chỉ mỉm cười. Sau khi chào hỏi những người còn lại và chúc mọi người đợt tập trung lên đội tuyển quốc gia tốt đẹp, Jude đi tắm, thay quần áo thường ngày và lấy chiếc vali mà anh đã đóng gói sẵn từ tủ khóa đóng kín của cơ sở. Bố đã sắp xếp một tài xế đến đón anh sau buổi tập và đưa anh ra sân bay. Sau đó đáp chuyến bay về nhà để tập hợp lại rồi lên đường ngay đến nơi đóng quân của Tam Sư.

Khi đường phố Madrid trôi qua, Jude rất phấn khích. Mọi việc ở sân bay diễn ra nhanh chóng. Anh sẽ có chuyến bay riêng trong vài giờ nữa, và sân bay có lối ra đặc biệt dành cho những người nổi tiếng và những người muốn giữ kín mọi chuyện. Đồ đạc của Jude đã được một số tiếp viên cất đi và anh được ra hiệu vào một phòng chờ rộng rãi, nơi anh sẽ ở cho đến khi máy bay sẵn sàng cất cánh. Khi vào bên trong, anh gần như ngay lập tức phát hiện ra một góc nhỏ hẻo lánh có vẻ là nơi hoàn hảo để thư giãn.

Anh muốn bật cười khi thấy ai khác cũng có ý tưởng tương tự.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi," Jude nói khiến Gavi giật mình khi bị anh giật mạnh tóc. Cậu đã chọn một trong những chỗ ngồi rộng rãi hơn, giống một chiếc giường nằm hơn là một chiếc ghế. Chân phải của cậu đã duỗi ra được. Bạn khó có thể nhìn thấy vết sẹo do phẫu thuật chấn thương dây chằng. Cậu ấy là gì nhỉ? 7 tháng sau khi bị đứt dây chằng? Có lẽ cậu có thể sớm thi đấu trở lại.

"Anh," Gavi nói, có vẻ chán ngán, không phải với Jude mà là với cuộc sống nói chung. Cậu có vẻ bình tĩnh lại, nhưng Jude không cần phải nhìn kỹ cũng có thể nhận ra sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt của cậu.

"Có chuyện gì vậy?" Jude hỏi, ngồi xuống trên chiếc ghế dài cạnh Gavi. Xung quanh có những người khác, hầu hết đều mặc vest, nhưng họ không hề chú ý đến Jude và Gavi, góc này mang lại cho họ thêm chút riêng tư.

Hãy là một chàng trai tử tế và lắng nghe bạn của mày. Aurelien và Kounde là bạn thân. Việc kết thân với các cầu thủ Barca không phải là điều cấm kỵ.

Phải, Jude chỉ là một chàng trai tử tế mà thôi. Không phải việc nhìn thấy Gavi trông như đã 'chết trong lòng một ít' khiến Jude tức giận hay gì đó.

"Không có gì. Chán quá," Gavi nói một cách khó hiểu. "Chỉ là cuộc sống vẫn phải tiếp diễn."

Jude gắt gỏng.

"Cậu đang làm gì ở sân bay của tôi?"

"Đang đợi chuyến bay của tôi," Gavi trả lời rõ ràng.

"Vãi loz. Tại sao cậu lại ở đây?"

"Phải báo cáo với đội tuyển quốc gia."

Jude không khỏi liếc nhìn đầu gối của Gavi lần nữa. Đột nhiên tất cả đều có ý nghĩa.

"Tôi đã được cấp giấy chứng nhận y tế hai tuần trước," Gavi nói, khiến Jude ngạc nhiên. Anh chàng đã đề cập rằng thời gian hồi phục của cậu nhanh hơn so với người bình thường, nhưng hơn 6 tháng sau khi vết rách dây chằng hoàn toàn bình phục là thời gian kỷ lục. "Về mặt kỹ thuật, tôi có thể đá được. Các bác sĩ ở tuyển cũng nói như vậy."

Vậy cuối cùng thì Gavi cũng sẽ tham gia Euro? Có phải đó là lý do tại sao cậu ta lại ám ảnh Jude mấy ngày nay? Chuẩn bị sẵn tâm lí và tất cả thứ khác?

"Thật tuyệt," Jude nói, vô cùng thành thật. Anh đã tận mắt chứng kiến ​​​​sự phục hồi khó khăn như thế nào đối với nhiều người. Anh không thể hiểu được việc không thể tham gia một giải đấu mà bạn rất muốn thể hiện. "Dù vậy, chúng tôi sẽ hạ gục đội cậu ở vòng knock out. Nếu các cậu vượt qua được vòng bảng."

"Tôi không đi."

Ồ.

"De la Fuente - ông ấy muốn tôi tham gia, nói rằng tôi có thể giúp đội tuyển nhưng tôi—" Gavi hít vào. "—Tôi nói không."

Có thứ gì đó như một vết xước sượt qua đầu Jude.

"Tại sao?"

"Tôi đã không thi đấu trong 6 tháng. Có nhiều tiền vệ giỏi người Tây Ban Nha xứng đáng được triệu tập hơn. Với tình trạng tồi tệ hiện tại của tôi... điều duy nhất tôi có thể làm được là— anh gọi nó là gì nhỉ?"

"Một kẻ chướng tai gai mắt?"

"Chính nó."

"Cậu trưởng thành rồi," Jude nói, không ngạc nhiên. Gavi trông rất trẻ nhưng cậu khá trưởng thành và chín chắn so với nhiều cầu thủ trẻ khác mà Jude từng quen biết. Có thể là vì cậu xa nhà từ bé, có thể vì môi trường ở La Masia là một 'lò xay cầu thủ' cực kỳ khắc nghiệt, có thể là do tính cách cố chấp và đầu óc đơn giản của cậu, nhưng sự điềm tĩnh ngoài sân cỏ của cậu là điều khiến Jude miễn cưỡng ngưỡng mộ. "Đúng là một lựa chọn không dễ dàng gì."

Gavi ậm ừ. Ánh mắt cậu hướng về bức tường đối diện họ.

"Miễn là nó phù hợp với—"

"Tôi muốn đi," Gavi buột miệng, lặng lẽ, giọng cậu chuyển sang giai điệu run rẩy nguy hiểm.

Jude không nói gì, cảm thấy rằng việc can thiệp vào sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

"Tôi biết sẽ tốt hơn nếu tôi không làm vậy. Tôi biết sẽ có những cơ hội khác. Nhưng-"

"Khốn nạn nhỉ," Jude tóm tắt.

"Ừ khốn nạn vl." Gavi gật đầu, đôi mắt cậu đỏ hoe, không khác gì những gì họ đã thấy ở Montjuic những tháng trước. Jude ghét điều đó. Anh ghét nó đến mức phải đưa tay ra lau đi những giọt nước đang chảy dài trên má bằng ngón tay cái.

Điều đó thật tự nhiên cho đến khi anh làm vậy và đột nhiên không khí trong phòng chờ dường như đặc lại thành một thứ súp ngột ngạt. Mọi chuyển động xung quanh họ đều ngưng đọng. Jude thậm chí còn không chắc liệu mình có đang thở hay không. Đôi mắt của Gavi mở to, màu nâu sâu thẳm và sắc sảo. Lông mày cậu nhíu lại. Môi cậu hé mở một chút như thể giật mình đến mức đóng băng. Có một vệt hồng hồng lan rộng trên gò má, dọc theo sống mũi hơi gồ ghề của cậu. Trái tim của Jude đập nhanh một cách kỳ lạ.

Điều này thật kỳ lạ. Tại sao điều này kỳ lạ thế?

Trước khi mọi chuyện trở nên kỳ lạ hơn, Jude đã giải cứu mọi thứ bằng cách xoay chuyển tình thế.

"Cảm tạ Chúa đi. Biết đâu khi Tây Ban Nha bị loại, giá trị của cậu sẽ tăng cao hơn."

"Tây Ban Nha sẽ không bị loại"

"Ừ, đúng vậy," Jude nói, tạo thêm khoảng cách giữa họ. Anh nhận ra rằng nhịp tim của anh đã tăng gấp đôi. "Bởi vì chúng tôi sẽ vô địch."

"Tuyển Anh?" Gavi nói như thể mục tiêu đó thật buồn cười.

"Bóng đá sẽ về nhà," Jude nghiêm túc nói.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau suốt 2 giây trước khi căng thẳng bùng phát và Gavi cười phá lên.
________________________

Jude đã dành phần lớn thời gian trong chuyến bay để lướt TikTok. Đó là lý do anh tình cờ xem được một trong những video POV ngớ ngẩn mà các fangirl của họ đôi khi thực hiện. Video này có sự góp mặt của Gavi và nó đã dệt nên một câu chuyện phức tạp về cách cậu ta lừa dối cô gái này, người mà theo người xem bình luận là công chúa Tây Ban Nha.

Jude Bellingham: [đã chia sẻ một video]

Jude Bellingham: ??????

10 phút và hàng tá clip tik tok sau đó, Gavi trả lời.

Pabo Gavi: ĐỪNG gửi cho tôi thứ vớ va vớ vẩn này nữa

Trong khi Jude khá hài lòng với những gì người hâm mộ của anh nói và làm trên các nền tảng như Tik Tok và Twitter thì Gavi lại là kiểu người cố gắng hết sức để tránh điều đó. Cậu không biết một số người theo dõi họ điên cuồng và ảo tưởng đến mức nào, họ có thể sáng tạo và giàu trí tưởng tượng đến mức nào.

Jude Bellingham: điều gì xảy ra với cô công chúa này vậy?

Pablo Gavi: hừm

Jude Bellingham: kể cho tôi điiiiiii

Pablo Gavi: tại World Cup

Pablo Gavi: nhà vua muốn chiếc áo

Pablo Gavi: có chữ kí của tôi

Jude Bellingham: vua Tây Ban Nha?

Pablo Gavi: ừ giống như nữ hoàng Elizabeth của các anh đấy

Jude Bellingham: bà ấy đã chết được 2 năm rồi anh bạn

Pablo Gavi: sao cũng được

Pablo Gavi: nhà vua muốn có chiếc áo của tôi

Pablo Gavi: sau đó giới truyền thông bắt đầu nói rằng đó là vì công chúa Leonor phải lòng tôi

Jude cười lớn.

Jude Bellingham: ôi cái đệch

Jude Bellingham: chắc cô ấy yêu cậu

Pablo Gavi: không

Pablo Gavi: tôi không biết

Jude Bellingham: vậy thì cậu là vị vua tương lai à hahahahahhahahahhahaha

Pablo Gavi: điều này không đáng để cười haha ​​lâu như vậy đâu

Nhưng Jude quá bận cười nên đã quay lại TikTok và bắt đầu khám phá thẻ Gavi/Leonor này. Một số video dở hơn những video khác. Một số liên quan đến các cô gái ngẫu nhiên do AI tạo ra. Một số KOL trên IG mà Gavi có lẽ đã hẹn hò, chẳng hạn như cô gái tên Ana này. Một số thậm chí còn cho Pedri, João Felix vào cuộc. Anh thậm chí còn tìm thấy 1 cái với Lewandowski, điều đó thực sự kinh tởm. Anh quyết định hứa với Gavi sẽ không bao giờ có khía cạnh này trong cộng đồng người hâm mộ của anh. Điều đó không thể nào kết thúc tốt đẹp.
_______________________

Jude lẽ ra không nên ngạc nhiên. Lẽ ra anh nên mong đợi thuật toán TikTok sẽ thực hiện những gì nó chuyên môn và khiến trang chủ của anh tràn ngập nhiều video hơn giống như những video anh đã xem trước đó.

Sai lầm của anh là đã lướt qua quá nhiều video được gắn thẻ Gavi.

Anh cứ xem 2,3 video là có 1 video về Gavi xuất hiện.

Điều tồi tệ nhất là chúng thậm chí còn không phải là những fanfic dở khóc dở cười. Chúng rõ ràng là những cái bẫy với bọn trai thẳng. Những đoạn quay chậm cảnh Gavi kéo áo đấu hoặc kéo quần đùi lên, đại loại như vậy.

"Món ăn của cậu đã sẵn sàng rồi đấy, chàng trai," Trent nói với anh sau khi họ dành 10 phút để chứng minh rằng Jude không nói dối về chất lượng khủng khiếp của nội dung mà anh đang nhận được.

Jude đã nhấn mạnh rằng anh không quan tâm đến video Gavi thứ năm của phiên này. Anh bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ trông giống một kẻ hèn nhát, nhưng Trent không phải là loại người suy nghĩ thấu đáo mọi việc đến thế.

"Thật là khó chịu."

Anh không hiểu. Anh gắn nhãn mọi video là "không quan tâm" nhưng chúng vẫn tiếp tục xuất hiện trên trang chủ của anh.
______________________

Jude đang trong phòng khách sạn của mình ở nơi đóng quân của tuyển Anh, lướt điện thoại dưới chăn để không làm phiền người bạn cùng phòng cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng, khi Jude lần đầu tiên nghĩ đến điều đó, lý do tại sao nội dung Gavi cứ hiển thị trên trang chủ của anh có thể là do anh đã để các edit video đó phát lại khoảng 30 lần trước khi đánh dấu chúng là không thú vị.

Đó là một suy nghĩ tỉnh táo đến mức anh điên cuồng đóng TikTok lại và nhắm mắt lại để ép mình đi ngủ.
______________________

Jude đang hôn ai đó. Đã lâu rồi - Madrid rất sôi động, anh không có thời gian hay tâm trạng để hẹn hò - nhưng cảm giác say sưa của nó quen thuộc như hơi thở. Anh không buồn mở mắt ra, những ký ức về việc anh rơi vào tình huống này mơ hồ như thế nào, hay đúng hơn là không tồn tại.

Họ đã nói chuyện với nhóm nhỏ của mình phải không? Madders đã đề nghị đi uống gì đó lần cuối trước khi họ hy vọng có một chiến dịch Euro kéo dài trong những tuần tới. Mọi chuyện là vậy đó. Đó có lẽ là lý do khiến Jude rơi vào tình huống này.

Điều đó chẳng vấn đề gì. Bất cứ ai mà anh đang hôn đều rất xuất sắc trong việc đó, nhấn vào đúng thời điểm, kiểm soát tốc độ như một máy đếm nhịp, buộc Jude phải chao đảo giữa nhịp nhàng và xoắn ốc theo cách chỉ có thể mô tả là tuyệt vời.

Mình đã bỏ lỡ điều này, Jude nghĩ. Chết tiệt, mình đã bỏ lỡ điều này. Anh nghiêng người hơn nữa không buồn mở mắt mà làm theo bản năng vòng tay qua cổ người bí ẩn này. Tóc của cậu ta ngắn. Rất ngắn. Dường như là kiểu cắt của 1 cậu bé. Chúng ngân nga trước miệng Jude - những rung động truyền một luồng điện kích thích thẳng đến cặc của Jude - và đẩy vào ngực anh, đưa tay xuống kéo cạp quần đùi của Jude sau khi có một khoảng cách giữa họ.

Say sưa trong ham muốn mệt mỏi và có Chúa mới biết còn gì nữa, Jude cố gắng mở mắt ra.

Khi tầm nhìn của anh đã rõ ràng, anh gần như hét lên vì sốc.

Gavi trông thật vãi loz, môi dày và nước bọt bóng mượt, má đỏ bừng như thể mới đá xong 90 phút, và những lọn tóc dính bết vào trán. Cậu rất gần Jude, quá gần, đủ gần để Jude có thể ngửi thấy mùi gỗ hương nước hoa cologne của cậu và nhìn thấy từng gợn sóng trên cơ thể trần trụi và cơ bắp của cậu. Bạn sẽ nghĩ không gian cá nhân là một khái niệm xa lạ, chúng rất gần gũi, bạn sẽ nghĩ ai đó đã hàn chúng lại với nhau, khiến chúng chạm vào nhau, nối chúng lại thành một.

Bạn không cần phải nghĩ về điều đó. Gavi đã chạm vào Jude. Những ngón tay cậu ấn vào xương hông của Jude, kéo mông anh xuống từng milimet, từng mảnh da.

"Anh nhìn em như vậy làm gì?" Gavi hỏi, đôi mắt to, nâu và vô tận.

Jude tỉnh dậy thở hổn hển, âm thanh chói tai và dữ dội khi anh nhìn chằm chằm vào trần căn phòng khách sạn mà anh đã ngủ quên. Anh như đông cứng lại, cảm giác như những giây phút ngắn ngủi ở sân bay quay trở lại, chỉ được khuếch đại bởi 500 phần trăm. Anh không thể cử động, không thể chớp mắt, không thể nói, chết tiệt, anh không chắc liệu cách anh thở ra có được coi là thở hay không.

Cái quái gì vậy? Cái quái gì vậy?

Anh thích chỉ mặc quần lót khi ngủ và chúng cảm thấy chật chội. Giống như anh đang cương cứng.

Anh vừa có một giấc mơ tình dục. Và người còn lại trong đó là Gavi.

KHÔNG .

Jude buộc mình phải chớp mắt, buộc những hình ảnh vốn đã mờ nhạt trong ý thức bên trong của mình phải mờ đi nhanh chóng.

Anh không hề bị bẻ cong. Anh không bị thu hút tình dục bởi Gavi.

Anh thích con gái. Chỉ có con gái. Đó là cách nó đã và sẽ luôn như vậy.

Đó là một điều may mắn, anh quyết định, mặc dù bằng cách nào đó anh vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn của những ngón tay đó đang bấu vào hông mình. Chỉ 1 lần thôi. Mày chỉ... bối rối thôi. Từ tất cả các video. Và bởi vì mày đã không có một giấc ngủ ngon trong nhiều tháng thôi.

Đúng. Điều đó là vậy đấy.

Jude nuốt khan, cuối cùng cũng thấy mình phải lăn lộn và nằm lại trên giường, trong khi phớt lờ bộ phận cương cứng đang đau nhức của mình. Anh sẽ không chạm vào nó. Không thể. Bởi vì khi đó mọi thứ sẽ trở thành hiện thực, và Jude không cần gì hơn ngoài bất cứ điều gì đã từng bị xóa hoàn toàn khỏi trí nhớ của anh.
_______________________

Anh đã chặn tên của Gavi trong các biến thể của nó trên tất cả các mạng xã hội. Đã ngừng trả lời tin nhắn của cậu thường xuyên. Đắm chìm trong Euro và chắc chắn, quên hết mọi thứ. Tình bạn của anh với Gavi vẫn như cũ, bình thường. Bởi vì đó chỉ là một lần vấp ngã chết tiệt, anh là một chàng trai bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro