1. [GoYuu] Gác Lại Âu Lo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối cảnh khi mọi người vẫn cho là Yuuji đã chết. Gojo và Yuuji cũng đang trong giai đoạn tiến triển tình cảm. Fic lấy cảm hứng từ bài hát Gác Lại Âu Lo của Da Lab ft. Miu Lê.

————————hannaleedinh——————————-

"Lô hê mấy đứa! Thầy về rồi đây!"

Trái ngược hoàn toàn với sự sôi nổi của Gojo, đám học trò yêu quý không hẹn mà cùng lơ ông thầy như mọi khi cho đến khi ổng mang quà lưu niệm ra. Gojo tổn thương Gojo không nói, chỉ biết bĩu môi nhìn lũ trẻ ríu rít hốt sạch bánh kẹo chẳng chừa cho hắn miếng nào.

"Mấy đứa đúng tàn nhẫn với thầy quá."

"Vâng vâng cảm ơn thầy nhiều lắm. Thầy lượn được rồi đó." Nobara phủi phủi tay.

Học trò hắn chẳng dễ thương chút nào, nghỉ chơi, hắn đi tìm Yuuji! Em ấy nhất định sẽ không lạnh lùng với hắn như đám này.

Nghĩ là làm, Gojo vừa huýt sáo vừa sải bước xuống tầng hầm uyên ương của hai người, nơi mà Yuuji đã náu mình suốt gần tháng qua. Thực ra hai người họ vẫn chưa chính thức xác lập mối quan hệ tình nhân, có lẽ một phần do hai người là thầy trò nên Yuuji vẫn còn ngại ngần, nhưng hắn tin một ngày nào đó cậu sẽ sẵn sàng tự hào gọi hắn hai tiếng "bạn trai".

Nhìn Yuuji chăm chú dán mắt vào màn hình, Gojo bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, mọi khó chịu trong ngày như bay biến hết thảy.

"Yuuji! Thầy về rồi này!"

"A! Mừng thầy về nhà!"

Nhúm tóc hồng quen thuộc quay phắt lại trước tiếng gọi của hắn, để lộ nụ cười tươi tắn rạng ngời đến mặt trời cũng phải dè chừng. Yuuji quả nhiên tiến bộ rất nhanh, bị hắn kêu bất ngờ như vậy mà vẫn có thể giữ cho con gấu ngủ yên, này một phần cũng do công dạy dỗ hiệu quả của hắn ấy nhỉ?

"Ỏ! Thầy vui quá, được Yuuji chào đón như vậy!" Gojo bắt đầu dặt dẹo. "Thầy mua quà lưu niệm về nè. Yuuji có thích bánh Mitarashi Komochi không? Nổi tiếng nhất nhì Osaka đó nha."

"Chà, nhìn ngon ghê. Thầy ăn cùng em nhé?" Mắt cậu sáng rỡ, hảo ngọt như thầy mà đã chọn mua thì nó chắc chắn thuộc hàng đỉnh của chóp.

"Yuuji ngoan ghê á! Dĩ nhiên thầy rất vui lòng!"

Quả nhiên hắn đoán đúng, Yuuji đúng là tốt nhất.

Trong lúc hắn hí hửng mở quà ra, bàn tay ấm áp của Yuuji bỗng nhiên đặt lên má hắn khẽ vuốt ve. Gojo đờ người nhìn sang thì thấy sự lo âu rõ rệt trong đôi ngươi màu mật ong của cậu, nhất thời bối rối không biết cậu có ý gì.

"Thầy có ổn không? Nhiệm vụ khó khăn lắm hả?"

"Thầy là người mạnh nhất mà, Yuuji lo quá rồi."

"Thầy trông có vẻ mệt đấy." Yuuji cười nhẹ, tay từ má chuyển lên mái tóc trắng rối bù của hắn mà xoa xoa. "Em ước gì mình có thể trở nên mạnh mẽ nhanh hơn để có thể giúp đỡ thầy! Nếu khó chịu thì cứ nói em nghe, ở đây có mỗi chúng ta, chẳng ai cười được thầy đâu!"

Tim Gojo đập cái thịch, sự quan tâm chân thành như vậy thật sự là một chất gây nghiện nguy hiểm đối với hắn. Hắn biết Yuuji là một người rất tốt bụng và đơn thuần, so với mặt bằng chung của chú thuật sư thì cậu đúng là một người hiếm có khó tìm. Gojo tự tin vào sức mạnh của mình, đồng nghiệp và mấy cha già cấp trên cũng biết điều đó nên họ luôn mặc định cho rằng mọi nhiệm vụ đối với hắn chỉ là trò tép riu. Tuy nhiên, vì mạnh mẽ nên cũng khó tránh được nỗi cô đơn, dù mệt tâm hắn cũng chỉ cười cho qua, riết hồi Gojo không biết đâu mới là bộ mặt thật của mình.

Mọi chuyện cứ như một vòng tuần hoàn ác tính cứ lặp đi lặp lại một cách tàn nhẫn, Gojo dần dần càng trở nên nghiêm túc với bản thân và không cho phép mình để lộ mặt yếu đuối.

Đó là cho đến khi hắn gặp Yuuji, người mà hắn có thể ỷ lại.

"Thầy?"

Gojo trong phút chốc bừng tỉnh, nhe răng cười gian thả mình xuống ghế sofa, đầu vô cùng tự nhiên đặt lên đùi của cậu.

"Ai! Nếu Yuuji có lòng thì thầy cũng không ngại nữa. Chuyện là thế này này, cái lũ chú linh mà thầy gặp hôm nay ấy..."

Gojo tháo luôn cả bịt mắt của mình, thoải mái xả nguyên một tràng than vãn với Yuuji. Cậu nhóc cũng rất biết phối hợp, vừa chuyên tâm lắng nghe vừa luồn tay vào tóc hắn xoa dịu dàng, thỉnh thoảng còn "Ồ! À!" đầy vẻ bái phục khi hắn miêu tả mình dập lũ chú linh như thế nào. Nếu không phải vì công việc, Gojo chỉ muốn ngốc dưới này mãi mãi cùng Yuuji, tận hưởng thế giới yên bình của riêng hai người họ. Càng ngày hắn càng cảm thấy hạnh phúc vì được gặp cậu, nhưng cứ nghĩ đến kết cục không thể tránh khỏi của cậu thì tâm hắn lại chùng xuống.

"Yuuji, em không hối tiếc chứ? Sau này em sẽ còn gặp đối thủ tồi tệ hơn cái đám ở Osaka đấy." Gojo không nhịn được hỏi.

"Cũng có... Lúc đối mặt với con chú linh kia cùng với Fushiguro, em đã hối hận. Nhưng nuối tiếc cũng đã muộn, em muốn bước tiếp trên con đường này." Yuuji nhe răng cười xán lạn, gò má khỏe khoắn hây hây một màu hồng đáng yêu. "Em đã được gặp rất nhiều người và đặc biệt hơn cả, em gặp được thầy. Chỉ cần có thể sóng vai cùng thầy, em cũng không cần gì thêm nữa."

"Em cũng muốn làm bờ vai vững chắc cho thầy. Như bây giờ vậy, em có thầy là mục tiêu để tiến tới, thầy có chỗ để về và giải tỏa âu lo nơi em, nghe không tệ chút nào đúng không?"

"Haha, em nói đúng. Nơi có Yuuji chính là nơi thầy muốn trở về."

Đã bao lâu rồi hắn không được cưng chiều đến thế? Yuuji cứ như vậy, hắn sẽ càng khó có thể buông tay cậu ra, khó có thể rời xa hơi ấm dễ chịu này.

Cậu nói đúng, có hối tiếc cũng chẳng được tích sự gì khi cậu đã chọn địa ngục cho riêng mình. Sau này cậu chắc chắn sẽ mất dần đi vẻ ngây thơ vô tư như lúc này, tâm hồn lẫn thể xác của cậu nhất định sẽ bị vấy bẩn bởi những vết sẹo không thể phai mờ, đó là điều tất yếu cho bất cứ một ai dấn thân vào con đường chú thuật sư tàn khốc này. Ít nhất, hắn mong Yuuji sẽ không bị suy sụp, sẽ không để mình mất mạng như vừa rồi, sẽ trở nên kiên cường hơn và trở thành một người có thể đứng ngang hàng với hắn.

"Yuuji."

"Dạ? A-"

Gojo ngồi dậy và ôm chầm lấy Yuuji, kéo cậu vào một nụ hôn đầy chân thành, nhấm nháp vị ngọt của bánh còn vương trên đầu lưỡi non nớt của đối phương.

Đúng vậy, vốn dĩ câu chuyện của hai người chẳng có một cái kết có hậu, thế nhưng họ vẫn có thể tự tạo nên những chương mới để nối dài cuộc hành trình này và chết không hối tiếc.

"Yuuji, thầy yêu em."

Cho đến khi thầy tự kết liễu em bằng chính đôi tay này, làm ơn đừng xa thầy nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro