Chương 9 : Do Duyên Do Số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm tĩnh như băng, dịu dàng như nước là những từ mà Gojo Satoru từng dùng để chỉ Inoue Asumi.

Con bé là chú thuật sư cấp 1 đặc biệt, người mà mọi người có thể tin tưởng, yên tâm khi làm nhiệm vụ cùng. Chí ít đó là câu chuyện trước khi con bé bị mất trí nhớ.

Tính cách con bé hoàn toàn trở về hệt như cái ngày hắn gặp con bé.

Gojo Satoru có rất nhiều điều muốn nói với con bé lắm nhưng hắn vẫn chưa thể cất thành lời.

Trong đó bao gồm có tình cảm thuần túy mà hắn cất giấu kỹ trong tim.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó.

9 năm về trước, từng có một thiếu niên trẻ tuổi vừa mới trải qua cú sốc lớn đầu đời.

Từng có...một thiếu niên trở thành 'kẻ mạnh nhất'.

Từng có...một thiếu niên tên là Gojo Satoru.

...

Hắn mang trên mình một tâm trạng nặng nề sau khi nói chuyện với bạn thân của mình.

Hắn đi lang thang vô định trên một con phố. Hắn còn nhớ rõ lắm, hôm ấy trời mưa to.

Những hạt mưa rơi nặng nề như thể đang nói lên nỗi lòng phức tạp của hắn.

...

Gojo Satoru thẫn thờ ngồi bệch xuống chiếc ghế đá ven đường. Chỗ này không có một bóng người nào qua lại.

Gojo Satoru còn chẳng thèm bật vô hạ hạn để ngăn bản thân không bị ước.

Mặc dù đứng trên cương vị kẻ mạnh nhất nhưng hắn cũng là kẻ cô độc nhất thế gian.

"..."

"Xin lỗi Suguru, ước gì tớ đã ở đó lúc cậu cần tớ nhất...".

Tâm trạng Gojo Satoru đang cực kỳ cực đoan và tệ hại.

Hắn rất muốn trốn tránh sự thật ngay lúc này vì chính bản thân hắn không tài nào tưởng tượng nổi cuộc sống của bản thân khi thiếu đi bạn thân của hắn - Geto Suguru.

Gojo Satoru tự cười nhạo bản thân mình.

"Hoang đường...haha...đúng là hoang đường mà...ha".

"Điên mất...điên mất thôi...hahaha".

"Haha...".

"Ha...".

"..."

"..."

"Cậu bắt tôi phải gánh vác tất cả thế nào đây?".

"Suguru". Có nước chảy ra từ lục nhãn của hắn. Không biết là nước mưa hay nước mắt.

...

Bầu trời ngày càng mù mịt, mưa càng thêm to. Những giọt nước lạnh buốt tạt vào người Satoru nhưng hắn vẫn ngồi lì ở đó.

"Nè...chú gì ơi, chú làm gì ở đây vậy?". Một giọng nói trẻ con trông trẻo vang lên.

Lục nhãn của Gojo Satoru giật giật.

Hắn ngẩng lên nhìn. Trước mắt hắn là một cô bé với mái tóc màu ánh kim và đôi mắt đỏ bắt mắt.

"Ăn nói tào lao, nhìn anh mày vậy mà dám kêu là chú à?". Lông mày hắn nhíu lại.

"Bộ cha mẹ nhóc dạy nhóc gọi những người đẹp trai ngời ngời như anh là chú hả?".

"Tại...tại nhìn chú lạ quá chứ bộ, có ai còn trẻ mà tóc bạc trắng hết đâu". Bé con nghiêng đầu nhìn hắn.

"Không được gọi bằng chú!, phải gọi bằng anh". Hắn bẹo má của con bé.

"Ui da! Đau. Em biết rồi em xin lỗi anh". Bé con la oai oái.

"Còn nữa, cái này là màu tóc tự nhiên biết chưa, không phải ai muốn cũng có đâu!". Gojo Satoru thả tay ra khỏi má con bé.

Bé có phồng má nhìn hắn.

"Không ngờ lớn già đầu rồi còn đi bắt nạt con nít". Con bé thầm đánh giá.

Hắn lại nhìn bé con, hắn để ý rằng cả người con bé cũng ướt như chuột lột không khác gì hắn.

"Mưa to gió lớn không ở nhà, đi ra đây làm gì hả nhóc?".

"Bố mẹ cãi nhau, em không muốn nghe nên chạy trốn ra ngoài". Giọng con bé có hơi buồn.

"Còn anh, anh làm gì ngoài này vậy?". Con bé hiếu kì nhìn hắn.

Hắn nghe vậy thì đưa hai tay ra bế con bé lên rồi ngắm nghía.

"Sầu não, buồn trong lòng..."

"Anh mày cãi lộn với bạn thân...".

"Chỉ thế thôi mà anh cũng buồn à?". Con bé nhìn hắn bằng nửa con mắt.

"Nhìn cũng xinh xắn dễ thương mà nói chuyện nghe sốc thế?". Hắn tặc lưỡi nhìn con bé.

Gojo đưa tay ra bế bé con lại gần.

"Con nít con nôi sau này lớn sẽ hiểu". Hắn chậm rãi nói.

"..."

"Anh không lạnh hả?".

"Tự nhìn lại bản thân mình đi nhóc, anh mày là người hỏi câu đó mới phải". Hắn đảo mắt.

...

"Anh Ăn không?". Con bé lấy trong túi ra một viên kẹo chìa ra trước mặt hắn.

"?"

"Mẹ em bảo khi buồn ăn kẹo sẽ khá hơn đấy".

"..."

"Anh lấy đại đi, em còn nhiều lắm". Con bé nở nụ cười ngây ngô.

"..."

"..."

Gojo Satoru bỗng nhiên thấy có gì đó ấm áp ở trong lòng. Không biết vì sao nhưng hắn cảm thấy tâm tình như sóng vỗ của mình được xoa dịu đôi chút bởi đứa bé kia.

Hắn nhẹ nhàng đón lấy viên kẹo từ tay con bé. Giấy gói viên kẹo ấy có màu hồng trông rất bắt mắt.

"May cho nhóc là anh thích ăn đồ ngọt đấy nhé". Hắn bóc vỏ viên kẹo ra bỏ vào mồm.

"Vậy hả?".

"Anh ăn đồ ngọt nhiều coi chừng bị sâu răng không còn một cái".

"..."

Viên kẹo mới chạm vào lưỡi hắn thì hắn đã cảm thấy sắp không nuốt trôi. Đứa nhỏ này có thật là con nít không đấy?

Bên này con bé cũng lấy ra thêm viên kẹo nữa và ăn.

Vị ngọt ngào trong viên kẹo giúp tâm trạng vô cùng xấu của 2 kẻ xa lạ trở nên khá hơn.

Hai người dưng nước lã chẳng biết gì về nhau vậy mà lại ngồi cùng nhau trên ghế đá giữa trời mưa tâm sự với nhau. Đôi khi là nói với nhau vài câu vu vơ vô nghĩa, trông có giống 2 tên ngốc hay không chứ?

Điều khó hiểu là Gojo Satoru không hề cảm thấy khó chịu đối với đứa trẻ này chút nào và con bé cũng vậy. Có lẽ là vì 2 người đang có cùng tâm trạng hay chăng?

Bọn họ cứ ngồi đó lâu thật lâu cho đến khi trời hết mưa. Chiều gần chuyển sang tối thì con bé mới giật mình đứng dậy.

"Em phải về nhà rồi, nếu không trời sẽ tối mất". Nó đứng trước mặt hắn bảo.

"Ừm...chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?". Gojo Satoru bỗng nhiên hỏi. Bản thân hắn lúc đó cũng không biết vì sao hắn lại hỏi vậy.

"Có duyên thì gặp lại thôi". Con bé thản nhiên đáp.

"Nhóc nói chuyện như mấy bà già ấy". Gojo Satoru nhăn mặt nói.

"Kệ em!". Con bé phồng má.

"...Dễ thương".

...

"Mà...tên của nhóc là gì, anh muốn biết".

"Asumi, Inoue Asumi". Con bé nói đầy tự tin.

"Cái tên này tôi nhất định sẽ ghi nhớ".

"Tạm biệt anh tóc trắng nha". Con bé vẫy vẫy tay với hắn và đi về phía con đường nhà nó.

"Tạm biệt". Hắn cũng vẫy tay và trở về nơi hắn thuộc về.

Sau ngày đó, hắn cũng nhiều lần lui đến nơi đó để tìm kiếm con bé nhưng kết quả là con bé ấy như thể biến mất khỏi thế gian vậy.

1 năm

2 năm

3 năm

Rồi nhiều năm trôi qua.

Cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy dần biến thành một trang sách bị xé trong câu chuyện cuộc đời của Gojo Satoru.

Cho đến một hôm...hắn được giao phó phụ trách những em học sinh năm nhất mới.

Trong đó có con bé - Inoue Asumi, ngay từ lúc cái tên đó được thốt ra hắn đã nhớ lại cái ngày mưa hôm nọ.

Nhưng có vẻ em không nhớ gì về hắn cả...

Cũng phải, khi ấy em còn rất nhỏ cơ mà.

Hắn dặn bản thân phải chiếu cố, chăm lo cho em một chút.

Để rồi hắn rơi vào lưới tình của em.

Hắn đã trở thành hoa hướng dương hướng về phía mặt trời là em.

Hắn đã định ôm cái tình yêu đơn phương này xuống mồ. Nhưng rồi gã bị em phát.

Và hắn...bị em từ chối và xa cách...

Hắn buồn lắm, hắn đau lắm nhưng hắn không xấu xa đến độ sẽ chiếm đoạt em rồi biến em thành của riêng đâu

Hắn thích lúc em hồn nhiên, vô tư lắm nên hắn sẽ chẳng ích kỉ vậy đâu.

Yêu là nâng niu, che chở, chứ yêu nào phải là ép buộc, chiếm hữu chứ?

...

Gojo Satoru vốn chưa từng tin vào duyên số.

Nhưng rồi số phận lại lần nữa đẩy đưa em về bên hắn.

"Em không cần lo lắng về tình yêu, chỉ cần ngày nào tôi còn tồn tại, em vẫn sẽ được yêu thương".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro