Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu tiết chế đi một chút được không? Hay cậu đang cố xát muối vào vết thương của tôi vậy? ” Kugisaki mỉa mai nói, chỉ đôi đũa đang cầm trên tay vào nguồn gốc của sự khó chịu của cô.

"Hả?" Fushiguro cau mày trầm tư, "Tôi đã làm gì? Cậu đang thô lỗ quá đấy.”

“Ahh…” Kugisaki gằn giọng. "Cậu đang giả vờ vô tội đấy à?" Cô chĩa đôi đũa vào cổ Fushiguro, giọng tăng lên một quãng tám, "Đây! Ngay ở đây này!! Tất cả những dấu hôn đó !!! Gahh… Cậu đang biểu lộ rõ ràng quá đấy!” Sau đó cô uống cạn ly nước trái cây của mình như thể nó là rượu. Cơn thịnh nộ xìu xuống, cô trầm cảm nói, "Aaaaa.. Tại sao tôi lại thua chứ?"

“Không, tôi…” Fushiguro vội vàng che cổ mình lại, khuôn mặt cậu từ từ nóng bừng lên.

"Không! Không! Không! Tôi không nghe thấy gì hết! ” Kugisaki che tai lại và lắc đầu một cách tuyệt vọng. "Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về chuyện tình yêu của cậu hết!"

“Cậu...” Fushiguro khó chịu, nhưng rồi cậu bỏ cuộc. Có vẻ như bây giờ có nói bất cứ điều gì bây giờ cũng không vào đầu cô nổi.

“Bây giờ tôi có thể cho rằng mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp với Asahina rồi phải không? Chúc mừng nha, Fushiguro! ” Itadori cuối cùng cũng nói và cũng từ bỏ việc xoa dịu cơn giận của Kugisaki.

"Đúng! Cậu nên trân trọng cô ấy hơn. Cô ấy là một cô gái tốt bụng và dịu dàng, vậy nên lũ đàn ông có thể vẫn tán tỉnh cô ấy ngay cả khi cô ấy có bạn trai đó.”

"Cậu hồi phục nhanh chóng ghê." Itadori nhận xét, vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi hoàn toàn của Kugusaki, cô lập tức trừng mắt lại.

Sau đó, cô nhún vai, biểu tình 'không thể tránh được': “Chậc, nói về thất bại của tôi cũng chẳng ích gì. Tôi chắc chắn rằng sẽ không thua vào lần sau đâu.”

"Người đó không phải là Asahina." Fushiguro thờ ơ cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

"Hở!?" Itadori và Kugisaki đồng thanh, và phản ứng càng nhanh thì…

"Vậy là cậu đang nói với tôi rằng tôi đã thua hai lần liên tiếp rồi!?" Cô nói bằng cái giọng the thé làm đau cả màng nhĩ của mọi người.

“Cậu vẫn còn so đo về điều đó à!? Tôi nghĩ cậu đã tiến về phía trước rồi!?” Itadori một lần nữa hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy thái độ của cô ấy quay ngoắt 180 độ.

"Câm miệng!" Cô cáu kỉnh với cậu, rồi hướng ánh mắt rực lửa về phía Fushiguro, "Người đó là ai? Câu phải nói ra ngay bây giờ!" Cô dừng lại một chút và sau đó nhấn mạnh thêm, "Cậu đừng có mà cố che giấu bất cứ điều gì!"

"Người đó là thầy Gojo." Không ngừng mà tiếp tục thả một quả bom khác.

Im lặng.

Hoàn toàn im lặng.

Và sau đó…

“Phụt… Hahaha…” Học sinh năm hai chỉ lặng lẽ lắng nghe từ nãy giờ liền bật cười. Nói chính xác hơn là Maki.

“Nó khá rõ ràng mà. Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa là hai người không biết.” Panda nói thêm.

"Cá hồi."

“Không… Chờ một chút… Tiền bối… Không cần biết mọi người nghĩ thế nào về điều đó…” Kugisaki lắp bắp, rõ ràng là bị sốc.

“Đúng… Đúng vậy… Họ hành động hoàn toàn bình thường…” Itadori cũng lúng túng đáp, trên khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, hai má còn hơi đỏ.

Nhưng sau đó, cả hai đều ngậm miệng lại ở từ 'bình thường' . Một số ký ức thoáng qua trong tâm trí hai người. Tất cả những cái ôm, những màn giao tranh, cộng với tiếng 'Megumi' liên tục của Gojo, chưa kể những nụ hôn thi thoảng của thầy ấy, tất nhiên là chỉ trên má hoặc trán, ít nhất chúng vẫn còn một chút tế nhị... Tất cả đều đang la hét lên rằng chúng rất bất thường! Làm thế nào mà hai người có thể bỏ lỡ những dấu hiệu rõ ràng như pha lê như này?

"Bởi vì chúng quá nhiều và rõ ràng!" Maki trả lời câu hỏi của hai người một cách thực tế. Rồi cô ấy thở dài thườn thượt, “Tên ngốc bịt mắt đó không thèm trốn, biết không? Không, hoàn toàn ngược lại, thầy ta hoàn toàn muốn thể hiện ra vì sợ rằng cả thế giới sẽ không biết về mối quan hệ của họ. Mà… Đó chính là cách của Satoru."

Cô đưa mắt sang Fushiguro, "Thay vào đó, điều duy nhất khiến tôi quan tâm là em." Bình thường Fushiguro khá dè dặt nên Maki nghĩ rằng cậu không phải là người thích ân ái nơi công cộng: “Megumi, em cứ làm theo bất cứ điều gì mà tên ngốc đó muốn làm à! Nếu em không thích, hãy nói rõ ràng vào mặt thầy ta. Đừng yêu thầy ta quá, hiểu chưa? "

Fushiguro nhìn Maki, do dự một chút, nhưng rồi cậu chỉ gật đầu. Điều thực sự khiến cậu lo lắng lúc này là…

“Cậu có thấy nó kinh tởm không? Hai người đàn ông với nhau?” Cậu hỏi Kugisaki và Itadori. Giọng đều đều không bộc lộ bất kì cảm xúc nào.

"Hở!? Kinh tởm!? Dĩ nhiên là không!" Itadori trả lời gần như ngay lập tức. “Mà… tôi chỉ hơi sốc chút. Nhưng nếu nghĩ lại thì hai người thân nhau thật đấy. Tôi chỉ cảm thấy thực sự tự nhiên khi hai người ở bên nhau." Sau đó cậu cười một chút, “Hehe… Tôi có thể nói rằng hai người thực sự rất yêu nhau. Vậy nên xin chúc mừng, Fushiguro! Các cậu có tất cả sự ủng hộ của tôi! ”

"Cảm ơn." Fushiguro gật đầu, có chút xấu hổ. 'Anh chàng này thực sự có thể nói tất cả những câu xấu hổ đó với một khuôn mặt thẳng thắn.' Cậu chuyển sự chú ý của mình sang người kia, người đang mỉm cười vô cùng thỏa mãn một cách đáng sợ.

"Còn cậu thì sao, Kugisaki?" Itadori hỏi, giọng có chút ngập ngừng. Dường như cậu cũng có thể cảm nhận được luồng khí kỳ lạ mà cô ấy đang phát ra.

"Hehe... Nếu cậu thực sự quan tâm, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu một cách duyên dáng." Kugisaki mỉm cười, ít nhất cô đã cố gắng như vậy và sửa lại mái tóc của mình một cách thanh lịch. “Chà, tôi sẽ không thực sự quan tâm cho dù là hai chàng trai hay hai cô gái đi cùng nhau, vì dù sao đó cũng không phải việc của tôi. Nhưng… ”Cô dừng lại một chút, rồi cười tự mãn với Fushiguro, “Nếu người yêu của cậu là thầy Gojo thì điều đó có nghĩa là cậu có lợi thế khi cả hai đã ở bên nhau lâu. Vì thế! Coi như là ăn gian, lần thất bại này của tôi là không tính! ”

'Đáng lẽ ra tôi phải biết rõ sẽ như thế.'  Fushiguro thở dài trong lòng, nhưng sau đó cậu lặng lẽ từ từ nở nụ cười trên môi.

“Hehe… Vì Fushiguro đã rời khỏi cuộc chơi...” Kugisaki tiếp tục, giờ cô ấy nhìn Itadori, nở nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, “Chiến trường giờ chỉ có cậu và tôi, Itadori! Mà… Tôi khá chắc chắn rằng tôi sẽ không thua một củ khoai tây như cậu.” Một củ khoai tốt vẫn là khoai tây, cô lưu ý với bản thân. “Vì vậy, bâu giờ không có gì cản con đường đến chiến thắng của tôi cả! Haha...” Cô cười vô cùng thỏa mãn.

“Tại sao chúng ta phải cạnh tranh với nhau!? Và tại sao giờ tôi lại là khoai tây? ” Itadori phản đối, nhưng tất nhiên, hoàn toàn bị bác bỏ.

“Nếu không thích, hãy nói rõ ràng vào mặt thầy ta. Đừng yêu anh ấy quá nhiều, hiểu chưa? "

Câu nói cua Maki lướt qua tâm trí Megumi khi cậu đọc sách, hoàn toàn không ngại bị âu yếm từ phía sau. Màn hỗn loạn đó đã kết thúc một giờ trước, và bây giờ cậu đang là 'cục sạc hình người' của Gojo. Điều này đã trở thành một việc thường xuyên kể từ ngày hai người trở thành người yêu của nhau. Gojo sẽ hoàn toàn dính lấy cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ và nói mấ câu đại loại như 'Megumi là liệu pháp phục hồi của thầy.' Cậu nghi ngờ rằng chú thuật sư đặc cấp này không cần liệu pháp phục hồi, vì thầy ta có thể dễ dàng xóa bỏ mọi thứ chỉ bằng một cái búng tay.

Megumi liếc nhìn 'đứa trẻ' to lớn đằng sau mình, bàn tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc trắng đang đặt trên vai. Câu nói của Maki một lần nữa hiện lên trong đầu cậu.

'Không phải là tôi ghét nó ...'  Và cũng không phải cậu làm vậy chỉ để yêu Gojo. Giống như 'Tôi không nói gì vì tôi cũng thích nó ...'  Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể nó gây khó chịu cho người khác nếu cậu đi xung quanh với tất cả những dấu hôn đó. Vì thế…

"Thầy Gojo." Cậu gọi thầy, giọng nhẹ nhàng, “Thầy có thể ngừng để lại những dấu hôn và vết cắn trên người em được không?” Megumi đã sớm đoán được câu trả lời.

“Không. Không muốn.” Tất nhiên Megumi bị từ chối ngay lập tức. Tuy nhiên không phải cậu mong đợi điều đó, vì Gojo luôn bị ám ảnh một cách kỳ lạ với việc 'đánh dấu' cậu một lần nữa.

Chiếm hữu hoàn toàn.

Thành thật mà nói nếu phải thừa nhận, Megumi thực sự không bận tâm về điều đó, nó cũng giải thích lí do vì sao cậu không nhận thấy những vết hôn đó cho đến khi Kugisaki chỉ ra chúng. Đúng hơn, Megumi thậm chí còn thấy một Gojo như vậy hơi dễ thương. Nhưng…

“Thầy có thể chỉ đánh dấu ở nơi em có thể che chúng mà? Ví dụ như không phải ở trên cổ hoặc một nơi nào đó rõ ràng như vậy… ”Cậu tiếp tục.

"Chuyện gì vậy?" Gojo nhìn chăm chú vào khuôn mặt người yêu nhỏ của mình, vẫn như ngày nào, "Có ai nói điều gì đó à?" Không giống như là Megumi đột nhiên sẽ nói về vấn đề này.

"Không có gì." Cậu trả lời thẳng thừng, mắt vẫn nhìn vào trang sách. "Em chỉ nghĩ rằng chúng ta có thể giảm bớt một chút."

“Hừm… Hừm…” Gojo giả vờ cân nhắc, mặc dù trong đầu anh đã nghĩ ra điều gì đó còn thỏa mãn hơn cả những thứ đó. 
“Thầy một chút~ cũng không thích nó… nhưng nếu đó là thứ mà Megumi muốn, thì thầy phải bắt buộc tuân theo, phải không~?” Anh thở dài một cách phóng đại. 

“Nhưng…” Anh tinh nghịch thì thầm vào tai cậu. 

"Với một điều kiện."

Ngay cả khi không cần nhìn lại, Megumi cũng có thể thấy nụ cười toe toét khó chịu ấy hiện rõ trên khuôn mặt anh người yêu mình. Và cậu thậm chí còn đoán được điều kiện là gì. Nhưng Megumi chỉ im lặng chờ Gojo nói tiếp.

“Nè, Megumi…”

Hơi thở của Gojo khiến tai Megumi ngứa ran. Cánh tay cường tráng ôm eo cũng siết chặt.
"Hãy để thầy xuất tinh bên trong em tối nay nhé." Anh vùi đầu vào cổ mảnh mai như hạc của cậu: "Thầy hứa sẽ thu dọn thật sạch cho em."

"Từ chối." Megumi trả lời mà không cần suy nghĩ. Không, đúng hơn là cậu đã mong thầy ấy nói ra điều kiện vô lý đó và chỉ chờ để từ chối nó.

Đối với Gojo, dấu hôn và vết cắn chỉ đánh dấu bên ngoài, nhưng bắn vào bên trong là cách thầy ấy đánh dấu người yêu hoàn toàn là của mình.

"Tôi muốn đặt tên của tôi trên tất cả Megumi, cả bên trong và bên ngoài." 

Thầy ấy từng nói một lần như vậy. Không phải nói dối, nhưng hành vi chiếm hữu này không làm Megumi bận tâm dù chỉ một chút nào hết.

Chỉ là… Bắn vào bên trong khiến dạ dày cậu tất khó chịu. Dù vậy đôi khi cậu vẫn để Gojo làm điều đó, đơn giản vì cậu rất thích nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh người yêu mình. Nhưng Gojo thường coi việc 'thu dọn sạch sẽ' bằng 'một hiệp khác trong phòng tắm', nên cơ thể cậu sẽ không chịu nổi, chưa kể ngày mai họ còn có một trận đấu tập.

“Ơ ~~” Gojo bĩu môi. Không phải anh nghĩ Megumi sẽ đồng ý hay gì đó, nhưng từ chối thẳng thừng như vậy là quá tàn nhẫn. “Vậy thì ~~ thầy cũng sẽ không…”

"Dùng miệng thì thế nào?" Ở đó, người yêu nhỏ của thầy Gojo chỉ thả một quả bom mà ngay cả trong giấc mơ gợi tình nhất anh cũng chưa từng mơ tới. Cơ thể của Gojo cứng lại. Anh nhìn một lượt vào khuôn mặt Megumi, vẫn bình tĩnh như mọi khi, mắt vẫn nhìn vào trang sách, bàn tay nhỏ bé của cậu thậm chí còn hờ hững lật từng trang. Nó thực sự khiến Gojo tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

"Em khá tự tin vào kỹ thuật của mình." Dường như anh không nghe nhầm. Nhưng nếu đó là sự thật thì đó còn là một vấn đề lớn hơn.

“Chờ một chút, Megumi… Em làm gì…”

"Em luyện tập rất nhiều, vì vậy thầy không cần phải lo lắng." Một quả bom khác được thả xuống.

'Thực hành!? Khi nào!? Với ai!? Em đang ám chỉ rằng em đang lừa dối thầy!? ' Đầu của Gojo gần như đi theo hướng này. Nhưng anh ấy dừng lại khi nhận ra…

"Megumi !!" Anh tức giận cắn vào tai cậu bé. "Có phải em cố ý nói những lời đó để trêu chọc thầy không?" Gojo nhận ra mình đúng khi lưng cậu bé hơi cong lại trong vòng tay anh.

“…”

“…Em xin lỗi…” Megumi nói khi cậu buộc phải quay lại đối mặt với Gojo. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt đang giả vờ buồn bã.

"Cậu nhóc ngây thơ của tôi trở nên ranh mãnh từ khi nào vậy?" Gojo thở ra một cách quá khích. “Em thích trêu chọc trái tim tội nghiệp của thầy đến thế à? Hừ… Người yêu của thầy làm thầy buồn quá ~~!” Anh bặm môi dưới của cậu bé khiến nó hơi sưng lên. Không có chỗ nào trên khuôn mặt thầy ta biểu lộ ra sự buồn bã. Gojo sau đó tinh nghịch nhìn người yêu nhỏ của mình, cười toe toét, “Nè Megumi! Thầy muốn bồi thường! ”

'Trái tim' tội nghiệp 'của thầy, hả!' Người lớn này đã chơi với trái tim mình bao nhiêu lần rồi !?

Megumi thở dài. "Em xin lỗi." Cậu xin lỗi một lần nữa, sau đó dịu dàng hôn lên môi Gojo. Tất nhiên, Gojo cũng vui vẻ đáp lại. Khi miệng hai người tách ra, cậu tiếp tục: "Nhưng tất cả những gì em nói đều là sự thật." Cậu không thực sự có ý định trêu chọc Gojo, làm vậy chỉ vì muốn xem phản ứng của anh người yêu mà thôi.

Nhưng có vẻ như Gojo đã hiểu sai ý của cậu. Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp đông cứng lại. Đôi mắt màu xanh lam sáng rực của anh nheo lại, phát ra luồng khí nguy hiểm.

Megumi lại thở dài, "Thầy đang nghĩ gì vậy?" Cậu áp trán mình vào trán Gojo, "Có rất nhiều trên Internet, thầy biết không?" Nhìn 'chú' người yêu của mình vẫn còn hờn dỗi như một đứa trẻ, Megumi cười khúc khích “Mỗi lần chúng ta ân ái, chỉ có mình thầy làm mọi thứ trong khi em chỉ biết nằm đó một cách thụ động. Cho nên thỉnh thoảng em cũng muốn làm cho thầy sảng khoái. ” Cậu khẽ cắn môi người đàn ông, "Thầy có hài lòng với lời giải thích này không?"

Trước khi Megumi nhận được câu trả lời của Gojo, tầm nhìn của cậu đã quay cuồng, lưng cậu áp lên giường. "Làm sao thầy có thể trừng phạt em nếu em cứ tỏ ra đáng yêu như vậy chứ?" Cậu nghe thấy người đàn ông đè lên mình nói, giọng nói của thầy lộ rõ ​​vẻ kích động. Sau đó, môi cậu cuốn vào nụ hôn say đắm cuồng nhiệt.

Gojo hôn Megumi một cách thèm khát, tự hỏi tại sao tên nhóc này có thể khuấy động anh chỉ bằng vài động tác đơn giản. Nhưng khi anh chạm vào chiếc cổ nhạy cảm đó, môi anh chạm vào lòng bàn tay của Megumi. 'À đúng rồi ... Không dấu hôn, hả?'

Megumi cười khúc khích khi thấy miệng của người đàn ông cao lớn trước mặt này hơi méo. "Vậy thầy nói sao thầy Gojo?"

“Ừ. Được rồi. ” Gojo bỏ cuộc. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi má ửng hồng ấy. 

“Thầy không thể từ chối yêu cầu đặc biệt của học sinh dễ thương của mình, phải không?” Những đầu ngón tay thon dài của anh mơn trớn đôi môi cậu, sau đó lần mò xuống cằm và cổ cậu một cách khiêu khích và dừng lại ở yết hầu của cậu. “Chưa kể đến lời đề nghị hiếm hoi vô cùng hấp dẫn từ người yêu nhỏ của thầy, phải không?” Anh nhếch mép tán tỉnh.

Hai người hôn nhau, một lần nữa rồi lại một lần nữa. Sau đó, khi mặt trăng lên, đêm xuân tình của họ cũng bắt đầu.

Ngày hôm sau. Giải lao giữa trận đấu tập.

"Đó không phải do em tưởng tượng phải không chị Maki?" Kugisaki hỏi, khó chịu khi nhìn đôi uyên ương đang dán mắt vào nhau. Không, nói chính xác hơn thì ông thầy ngu ngốc đó đã chỉ mặt dày dạn bám lấy Fushiguro và bỏ qua mọi thứ khác.

“À… Không phải đâu.” Maki trả lời thẳng thừng.

"Nó còn nực cười hơn ngày hôm qua sao?" Nếu nhìn kĩ vào gáy của Fushiguro, có thể thấy những dấu hôn đó rõ như ban ngày.

“Chà, chúng ta đang nói đến là Satoru… Ông thầy này sẽ làm bất cứ điều gì lão muốn…”

“Haa… Sợ cả thế giới không biết rằng họ đang hẹn hò hay sao…”

Kugisaki đột ngột dừng lại khi cô cảm thấy tầm mắt của nhân vật chính trong cuộc trò chuyện đang nhìn thẳng vào hai người. Thầy ta cười tự mãn, rồi đặt ngón trỏ lên môi, tạo tư thế 'suỵt'. Ngay cả khi bị bịt mắt, hai cô gái nghĩ rằng họ có thể nhìn thấy sự vui tươi lấp lánh trong đôi mắt của ông thầy của họ.

“Ông thầy này… hiện tại lão đang rất phô trương…” Kugisaki thở ra một cách thất bại. Cô không có đủ năng lượng để lãng phí cho những kẻ ngốc đó.

“Chà… Tốt hơn là nên từ bỏ nó.” Maki cũng đồng ý, “Bây giờ họ đang chìm đắm trong thế giới của riêng họ. Vậy nên cứ để những kẻ ngốc đó tận hưởng trọn vẹn tuần trăng mật của mình đi. ”
Tuần trăng mật đó sẽ kéo dài bao lâu? Chẳng ai hay.
                       --------- Hết ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro