''Jung Hoseok'' anh là đồ tồi. ( Chap 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng anh có hơi gắt lên, và chưa bao giờ anh nói những lời như thế này với bạn cả. Vì vậy,tự dưng bạn thấy có chút tự ái, cả tức nữa.

- '' Ừ! EM ÍCH KỶ! Anh chỉ được làm những thứ đó với riêng một mình em thôi.''

-'' T/b, em điên rồi.''

Bạn quăng cái nhìn ai oán lần cuối cho Hoseok rồi dùng dằng bỏ vào nhà. Phải, là điên rồi, điên vì yêu anh ấy. Suy cho cùng chỉ là bạn sợ mất anh nên mới hành xử như thế.

-'' Mình đâu có sai đâu..''

Sáng hôm sau, bạn phải đi xe bus đến trường, Hoseok chẳng thèm sang đón bạn nữa.

Lúc đi trên hành lang, bạn thấy Hoseok đang tiến tới, mặt không một chút cảm xúc. Tự dưng nhớ đến cuộc cãi vã hôm qua lại khó xử, lần đầu tiên cả hai mới xích mích như vậy.

Bạn đứng chôn chân một chỗ, không hiểu sao nhịp tim lại tăng nhanh hơn. Và rồi, anh đi ngang qua, coi bạn như kẻ vô hình, không thèm ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Như vậy cũng đủ để bạn ngầm hiểu : Anh giận rồi.

-'' Gì chứ! Chẳng phải mình mới là người nên giận sao?''

Muốn chiến tranh lạnh chứ gì? Được thôi, để xem ai chịu lâu hơn.

Đã gọi là chiến tranh thì phải '' bơ'' nhau mà sống, đằng này bạn cứ nghĩ mãi về anh. Trong giờ ăn trưa ở căn tincungx vậy, bạn vừa cầm khay thức ăn vừa ngó nghiêng xung quanh tìm Hoseok. Cái bàn mà bạn ngồi lại chéo với bàn mà Hoseok cùng đám bạn của anh.

Cũng may có Jisoo ngồi đối diện nên không phải cô đơn. Tuy nhiên cho dù nó có mặt ở đây, bạn cũng chẳng thèm đoái hoài gì. Vì ánh mắt của bạn cứ một mực hướng về người con trai.

-'' T/b, hồi nãy tao được Jaehyun tỏ tình đó.''

-'' Ờ..ờ''

-'' Cái con này, nhìn thẳng vào tao coi! M cứ liếc đi đâu vậy hả?''

Jisoo đập mạnh lên bàn khiến bạn giật mình mở to mắt, sợi mì vẫn chưa kịp nói xong. Và bạn nhận ra mình đã quá lộ liễu.

-'' Mày cứ nói đi, tao đang nghe mà.''

-'' Có thật là nghe không đấy?''

Nó xì một tiếng rồi tiếp tục kể lể về việc thằng Jaehyun lớp bên tán tỉnh nó như thế nào. Bạn vừa ăn vừa ậm ừ, thỉnh thoảng liếc qua cái bàn ấy. Trông Hoseok cười đùa vui vẻ chưa kìa, hớn hở quá nhỉ? Trong khi bạn từ sáng đến giờ thì cứ bận tâm mãi về chuyện này, còn anh thì như vứt nó sang một bên.

......

Một đêm tĩnh mịch bao trùm lấy ngôi nhà nhỏ của bạn. Sau khi giúp mẹ giặt đò, bạn lên phòng cắm mặt vào máy tính, con chuột di chuyển lia lịa, là bạn đang định tìm một bộ drama để coi.

Đã bao lâu r bạn ko quan tâm đến drama? Một phần vì lười, một phần vì ko  có thời gian. Bình thường cứ học bài xong là bạn sẽ ôm điện thoại để chat vs Hoseok, không thì lên mạng chơi ba cái bói toán tình yêu.

Bây h thì rảnh rỗi quá rồi...cần gì phải bận tâm đến con người kia nên thời gian chắc cũng dư dả ít nhiều. Đành xemphim chứ biết làm gì bây giờ.

Bạn chống cằm , dán mắt vào màn hình theo dõi Doctors. Thì ra là người ta yêu nhay như vậy, cũng có nhiều biến cố, giận hờn thât. Đầu óc bạn chốc chốc lại liên tưởng đến chuyện bản thân. Nhìn họ vui vẻ cũng nghĩ đến Hoseok, nhìn nam chính làm trò cũng nghĩ đến Hoseok, nam chính hờn dỗi cũng nghĩ về anh. Thỉnh thoảng bạn lại liếc sang điện thoại kiểm tra tin nhắn hay cuộc gọi nào không.

Vì sao hả? Chỉ là bạn mong anh sẽ xin lỗi hay đại loại xin bạn tha thứ. Nhưng có vẻ anh ko làm thật rồi. Qúa đáng! Định giận ngược lại người ta sao?

Đôi khi mình bảo ai đó không đc gọi cho mình nữa, nhưng khi điện thoại reng lên, bạn hy vọng là người đó. Một cái logic đúng nhất mọi thời đại, y như trường hợp của bạn hiện tại...

Một tuần thấm thoát trôi qua sau chuỗi ngày lê thê. Mối quan hệ giữa bạn và Hoseok cũng không lành lặn hơn được tí nào. Bnạ vẫn thấy anh thường xuyên ở trường, nhưng cư như người dưng ấy. Trong thư viện, bạn cũng lặng lẽ quan sát anh, Hoseok chăm chú đọc sách, mặt không chút biểu cảm, bên cạnh anh cũng không ai cả.

Bạn ghét mỗi lần Hoseok đanh mặt như thế, nhìn đáng sợ thế nào ấy.

Tức nhất vẫn là lần bạn cố tình đứng trước mặt Hoseok, chờ đợi anh làm gì đó. Vậy mà anh nhẫn tâm đi ngang qua luôn. Khoảnh khắc đó bạn cũng nhận ra rằng, chiến tranh lạnh kì này lớn hơn rồi đây.

Có hôm Jisoo rủ bạn sang nhà nó cùng học, tất nhiên là bạn đồng ý. Ai ngờ Hoseok cũng có mặt ở đó. Hai người trố mắt nhìn nhau mất một lúc rồi quay về trạng thái ' người dưng '.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro