Anh và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh

Ngày thứ ...

Đã bao nhiêu năm rồi anh mới trở lại Hàn Quốc, anh cũng không nghĩ rồi sẽ có ngày anh quay lại nơi đây. Bốn năm bươn chải bên Mỹ, bao lần thất bại, bao lần gian truân bấp bênh, những dự án anh dự định trước đó đã thành công, sự nghiệp đối với một gã đàn ông mà nói thì chính là đã công thành danh toại, chẳng còn gì để luyến tiếc.

Hôm nay, cũng là cuối thu đầu đông, cái thuở thu tàn lá úa đầy tâm sự mà anh thuở ngỗ nghịch ghét cay ghét đắng. Và giờ khi một lần nữa trầm mình vào hơi thở của nó, anh lại chỉ có thể lặng thinh ngắm nhìn.

Sự ám ảnh về chuyện tình của đôi ta đã khiến anh tự cô lập chính mình, chẳng một lần nào nữa dám nhìn vào tình yêu. Anh trốn tránh mọi thứ hiện hữu giống như những đứa trẻ sợ bóng ma, đến mức bản thân dù thành dù bại vẫn chỉ nằm lỳ một chỗ, linh hồn vẫn đứng mãi một chỗ trong những tổn thương của ngày ấy.

Anh nghĩ mình sẽ cứ như thế, mãi mãi là một đứa trẻ không lớn dẫu cho da thịt dần dần già đi chăng nữa.

Hôm nay là ngày cưới của Yoongi với cô gái người yêu cũ của hyung ấy, anh về, và anh nghĩ mình có thể gặp lại em. Nhưng đột ngột, hôn lễ bị hủy. Anh thừa biết sự thiếu kiên định của Yoongi, có lẽ đến bây giờ anh ấy mới hiểu tình yêu của anh ấy đặt vào đâu. Đôi khi con người  chỉ khi mất rồi, mới biết đó là thứ mình cần nhất trên cuộc đời này.

Anh quay trở về khuôn viên trường đại học nơi chúng mình hay đi dạo chơi ở đó. Bốn năm rồi, trường đã được nâng cấp hơn, nhiều thứ cũng thay đổi. Những hàng quán thân thuộc gần như đã đóng cửa hết, hàng không đóng thì đã tu sửa lại vô cùng lạ lẫm. Anh cũng không biết là do mọi thứ thay đổi, hay chính anh mới là kẻ đổi thay.

Anh có nghe vài lời loáng thoáng của San, rằng em lúc này vừa tốt nghiệp thạc sĩ, còn sắp làm trong một công ty có tiếng tăm trong nghề. Đó là cuộc sống mơ ước của em, anh thấy vui vì em đã thành công. Còn về chuyện em yêu ai chưa, em thương ai rồi, anh lại không có can đảm để hỏi, mà San có vẻ cũng không muốn nói.

Đang dạo từng bước ngắm nhìn và so sánh với kí ức, bỗng dưng một tiếng va chạm động trời vang lên. Anh nghe tiếng hoảng loạn và xuýt xoa của chàng sinh viên nọ, lẫn bóng dáng ai đó ũ rũ cầm vội đóng tài liệu đứng dậy, rồi mặc cho bản thân bị thương, muốn quay lưng chạy đi.

Anh nhận ra bóng lưng quen thuộc ấy, bóng hình mà anh đã bao đêm nhung nhớ, đã bao lần mơ về, dẫu mái tóc em đã dài đi rất nhiều, dáng vẻ em cũng không còn nhí nhảnh thơ ngây...

Nhưng anh biết, đó là...

"AMI!"

Anh gọi tên em.

Em

Em đã từng mường tượng biết bao lần việc có thể chạm mặt anh và làm hòa, nhưng mọi thứ đã chấm dứt từ khi anh không nói không rằng đột ngột sang Mỹ. Anh thậm chí đã không cho em một cơ hội từ biệt, và chỉ biết được tin chia xa khi anh đã sang đó hơn ba ngày.

Lúc ấy, em biết rằng mình và anh đã không thể nữa, và một em yếu đuối khi đó chỉ có thể chọn từ biệt anh bằng nước mắt. Em không biết dòng tin nhắn "xin lỗi, từ nay anh hãy sống hạnh phúc nhé" của em, anh có nhận được không, em cũng tự hỏi, anh sống có hạnh phúc không. Cho đến khi vào một ngày đẹp trời, thấy anh xuất hiện trên truyền hình cùng với dòng chữ "doanh nhân khởi nghiệp Hàn Kiều thành công" em đã biết anh đã sống rất tốt, và hoàn toàn vứt bỏ em qua một bên rồi.

Lúc ấy, em chạnh lòng và thấy buồn man mác, nhưng em không giống như xưa gục ngã khóc òa ra như một đứa trẻ, em vẫn cứ thế chuyên tâm đến cuộc sống của mình, dẫu cho thân tâm em hoàn toàn không thanh thản.

"Một thạc sĩ mà làm cái đề tài như thế này thì ai công nhận chứ?!"

Cũng có đoạn thời gian suy sụp, cuộc sống trở nên bất trắc, công việc bản thân em không ổn định, mà việc thi thạc sĩ cũng không suôn sẻ. Nhặt những tờ giấy bị vứt lung tung trên sàn nhà trong ấm ức, em đột ngột nghĩ đến anh. Em nghĩ, nếu như bây giờ anh vẫn ở bên em, có thể sẽ không để cho bất cứ ai làm em chịu thua thiệt và nhục nhã như bây giờ.

Nhiều lần xui xẻo đau thương ập đến, em liền nhận ra được bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì. Nhưng người em cần và em mong cầu, người đó đã chọn rời xa em.

San nói thôi thì dẹp đi chuyện thi thạc sĩ, với bằng cấp của em đi ra đời cũng dễ kiếm một chân việc nuôi sống bản thân, sao cứ suốt ngày quanh quẩn trong trường đại học. Nhưng con bé nào biết, em lựa chọn như vậy là có lý do của riêng em. Trường đại học chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm của đôi ta, em ngu ngốc cho rằng, nó sẽ thay anh vùi lấp nỗi cô đơn trong em, nhưng có vẻ từ trước đến giờ, vẫn là em ngu ngốc.

Mọi thứ chỉ khiến em trở nên thêm buồn mà thôi.

"Ông Jeon, ông có thể cho tôi biết vì sao lại  sản xuất ra kẹo chữa mất ngủ không?"

"À, ngày xưa có một người bạn, cô ấy mắc chứng mất ngủ, lúc nào cũng ngủ dở giấc, nhưng lại cực kỳ sợ uống thuốc, vì bản thân cô ấy thích đồ ngọt và ghét đắng, do đó tôi đã..."

Nhìn cuộc phỏng vấn kia được chiếu trên tivi, San ngồi cạnh liếc mắt qua nhìn em. Ánh mắt anh hướng về phía camera, như đang muốn nói điều này cho em biết. Đối diện với đôi mắt đen láy tinh anh ấy, em chỉ bật cười gượng gạo một tiếng, rồi cuối xuống ăn bát cơm không còn mùi vị.

"Chị Ami, không ăn nữa à?"

Thấy em quay lưng bỏ về phòng, San gọi với tới em, em chỉ biết đáp hai từ no rồi.

Em đã gần như sắp quên được anh, hoàn toàn không còn một hi vọng nào. Nhưng ông trời thật biết trêu đùa, đến lúc em gần như buôngg tất cả, anh lại đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của em.

Anh luôn làm những chuyện khiến người ta không lường trước được, đến không nói, đi  cũng không nói một lời, rồi về cũng bất thình lình như kẻ trêu ngươi. Ngày anh Yoongi cưới, San nói hãy để con bé một mình, và em chắc rằng nó chỉ đang chạy đến nơi có kỉ niệm giữa nó và anh Yoongi mà lặng lẽ rơi nước mắt.

Em dù muốn an ủi nhưng San thì lại không muốn ai chứng kiến nó yếu đuối, do đó, em chỉ đưa nó một cây kẹo ngọt rồi đành vội vã quay  lại trường, bởi vì có cuộc gọi khẩn cấp  từ giáo sư.

Rốt cuộc đề án thạc sĩ của em cũng được phê duyệt, kết thúc những ngày tự ngược khổ sai. Rời khỏi  khu phòng học,em lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Giờ đây, em sắp phải  rời trường chính thức, chẳng còn có thể lưu giữ một kỉ niệm nào nữa. Mà chính em cũng nghĩ, chi bằng em tha cho chính mình, buông bỏ sự cố chấp,có thể em sẽ sống thật thanh thản suốt cuộc đời còn lại.

Nhưng việc đó có vẻ khó, bởi lẽ, em đã suy nghĩ đến điều này suốt bao nhiêu lần trong vòng bốn năm qua, và chưa một lần nào em thành công.

Trời hôm nay lạnh hơn thường nhật, có lẽ mùa đông đang ùa về gấp gáp. Em chỉnh cổ áo khoác, ngước mặt lên thở phào một hơi. Trong vô thức từ khi nào, em lại bước đến nơi khuôn viên trường, nơi đôi ta đã từng có bao nhiêu kỉ niệm.

Em lại ngu ngốc nữa rồi.

Thôi thì, mình sẽ nhìn lại nó lần cuối.

Em tự trấn an suy nghĩ của mình.

Tuy vậy, ngay lúc đó, một bóng hình cao ráo quen thuộc đập vào mắt em.

Là anh, là người con trai đó, à không, bây giờ đã trở thành một người đàn ông lãnh khốc. Là người mà em đã từng gặp bao nhiêu lần trong giấc mơ, là người mà em luôn muốn chạy đến trước mặt và nói một câu xin lỗi hoàn chỉnh suốt bốn năm qua.

Em sợ rằng mình vì nhớ anh nên nhầm lẫn, nên đã cố gắng dụi mắt nhìn đi nhìn lại, khi rõ ràng là anh, em lập tức bật cười trong nước mắt.

Jungkook...

Anh đã về rồi...

Em...em phải làm sao đây...!

Một phần trong em gào thét bảo rằng hãy chạy đến trước mặt anh, vì em chờ anh quá lâu rồi. Còn một phần lại ngăn cản, vì sợ cả hai lại phải gặp nhau trong khó xử...

"A! Mau tránh đường, mau tránh đường!"

Mãi để ý đến anh, em không biết rằng có một cậu sinh viên đang chạy xe lao tới từ phía đằng sau, trong lúc chần chừ muốn tiến mà cũng muốn lui không biết có nên đối diện với anh hay không, rốt cuộc em đã vô tình bị người ta tông trúng.

Vụ va chạm đó đã thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có cả anh.

"Chị không sao chứ? Không sao chứ?"

Cậu sinh viên kia hốt hoảng vứt xe đạp lao tới đỡ em đứng dậy, trong bộ dạng em lúc này chắc chắn là thảm hại lắm. Em vội vã lắc đầu tỏ ý không sao, sau đó nhanh chóng ôm đống tài liệu lên, muốn né tránh không để anh bắt gặp.

Mà em thậm chí còn nghĩ, chắc rằng anh sẽ không quan tâm đến em,  bốn năm qua rồi, anh có lẽ cũng sớm đã quên đi em có dáng vẻ như thế nào.

Trong lúc tự nhắc nhở bản thân mình, đột ngột chất giọng anh vang lên:

"AMI!"

Ami, là em đó phải không?

"'Ami, em tên là Ami hả? Mới vào trường sao, anh là Jeon Jungkook, hơn em hai khóa, em muốn gì có thể nhờ anh giúp đỡ."

"Vâng! Tiền bối Jungkook!"

Giống như những gì em đã mong muốn trong những cơn mộng đã trôi qua trong vòng bốn năm dài đẵng đẵng, chỉ cần khi anh gọi tên em, em nhất định sẽ quay lại.

Em sẽ không ngần ngại gì đâu, em nói thật đấy Jungkook!

Chỉ cần anh cho em một cơ hội, nhất định, em sẽ ngay lập tức quay lại.

Quay lại chạy đến ngay bên anh, và ôm choàng lấy anh.

"Jungkook!"

Và em đã làm điều đó, bản thân ứa nghẹn nước mắt gào lên tên người mà em không thể quên, sau đó vứt hết tất cả, mặc kệ ánh mắt của người đời mà lao vào vòng tay ấm áp của anh.

"Hức hức...em xin lỗi anh! Ami cần có anh! Em nhớ anh lắm! Jeon Jungkook!"

"Ami, anh cũng rất nhớ em..."

Thật tốt quá, ta không bỏ lỡ nhau...

Chúng ta sau những ngày chia tay ấy

22/11/2022

Thể loại: Thanh xuân, gương vỡ lại lành, ngược, tự thuật, HE.

Tổng số chương: 3/3

Đã hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro