Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đó buổi chiều của ngày cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cậu ấy dùng ngón tay chọc nhẹ vào lưng tôi.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy.

Cậu ấy gục xuống bàn: "Cho tôi mượn sách ngoại ngữ của cậu."

Tôi nhất thời không phản ứng lại: "Hả?"
" Xem kiến thức nào cậu đánh dấu tôi bỏ qua không."

Mặc thấy rất lạ nhưng tôi không nghĩ nhiều về . Tôi lấy sách ngoại ngữ ra đưa cho cậu ấy.

Bởi tôi đã xem lại một lượt nên tôi đã không chạm vào kể từ khi cậu ấy trả lại cho tôi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi cũng dần mất liên lạc với cậu ấy.

Cho đến hôm nay, mười hai năm sau.

Một đứa con nhà họ hàng đến mượn tôi sách giáo khoa lớp 12, vì hè lớp 11 phải chuẩn bị ôn thi trước cho lớp 12.

Khi tìm sách giáo khoa, một mẩu ghi chú màu vàng rơi ra khỏi cuốn sách ngoại ngữ.

Tôi hơi sững sờ, cúi xuống nhặt nó lên.

Chữ viết tay trên mảnh giấy mạnh mẽ và cứng cáp.

Nó được viết cẩn thận từng nét một...

....." Tôi thích cậu."

Không may thay.

Anh ấy thích tôi năm 18 tuổi, đến năm 30 tuổi tôi mới biết.
__
Sau khi người thân ra về.

Tôi thậm chí còn không có số điện thoại của anh ấy.

Do dự một lúc lâu, tôi nhấp vào phần trò chuyện của anh ấy.

đi vào......

thoát ra......

Tôi không biết nó đã được lặp đi lặp lại như thế này bao lâu.

Tôi thở dài và thoát khỏi trang trò chuyện.

Mười hai năm.

Thôi quên đi...

Những ngày sau đó, công việc bận rộn khiến tôi dần quên đi chuyện này.

Hôm nay, mẹ tôi lại nói với tôi về buổi xem mắt trong khi ăn.

"Ami, thằng bé này là cháu trai của đồng nghiệp của mẹ, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, con có muốn làm quen không?"

Tôi đã quen với điều đó trong một thời gian dài, tôi thậm chí còn không nhìn vào bức ảnh trên điện thoại mà mẹ tôi đưa qua.

"Con học qua pháp luật rồi. Con sợ sau khi ly hôn sẽ bị đuổi khỏi nhà. Con không có hứng thú."

Mẹ tôi cũng giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói:

"Mẹ đã gửi cho con ảnh chụp, thời gian và địa điểm của buổi xem mắt. Nhớ đến đó đúng giờ. Đừng để người ta phàn nàn như lần trước."

"Mẹ! Con không. . ."

Vốn dĩ tôi muốn xóa tin nhắn mẹ gửi, nhưng lại trượt tay bấm vào.

Những lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng tôi ngay khi tôi nhìn thấy bức ảnh.

Chính anh ấy! ! !

Jungkook.

Dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng ngoại hình của anh ấy không có nhiều thay đổi.

Anh ấy vẫn còn độc thân...

Tôi thậm chí không nhận thấy sự phấn khích của mình.

Với đôi tay run rẩy, tôi nhập số điện thoại mà mẹ tôi đã chuyển cho tôi.

Tôi đã xem đi xem lại ảnh đại diện của anh ấy nhiều lần.

Một lúc sau, tôi do dự bấm vào tùy chọn thêm bạn bè.

Tin nhắn xác minh được gõ cẩn thận:
"Tôi là người xem mắt được dì của anh giới thiệu."

Nhanh chóng gửi qua.

[Xin chào.]

Chỉ lời chào này thôi cũng khiến tôi cảm thấy như cách xa cả một thế giới.

Tôi cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình.

Nhưng sự phấn khích sau đó tự biến mất mà tôi không kiểm soát được.

Bởi vì sau khi tin nhắn này được gửi đi, cho đến ngày hôm sau vẫn không có hồi âm.

Buổi xem mắt đã được lên kế hoạch vào lúc sáu giờ tối.

Sau ba giờ, tôi vẫn không kìm lòng được và gửi cho anh ấy một tin nhắn thăm dò.

[Xin chào, buổi xem mắt hôm nay lúc sáu giờ, anh có thời gian không?]

Nửa giờ sau.

[Xin lỗi, tối nay tôi có cuộc họp, chúng ta hãy hẹn vào một ngày khác.]

Sau khi thấy câu trả lời của anh ấy thì tâm trạng của tôi tụt xuống cùng cực.

Đây là cuộc gặp mà tôi đã mong chờ từ hôm qua...

[Được rồi.]

Nhưng khi đến gần sáu giờ, tin nhắn Jungkook lại đến.

[Tôi vừa nghe dì của tôi nói cô tên là Kim Ami đúng không?]

[Đúng vậy.]

[Cuộc họp tạm thời bị hủy bỏ, tôi sẽ đến đúng giờ.]

Sau khi tan làm về nhà, tôi ngồi phịch xuống ghế với tâm trạng tồi tệ.

Khi tôi nhìn thấy tin nhắn của Jungkook, tôi lập tức nhảy dựng lên.

"Ah!!!"

Phải mất một thời gian tôi mới phản ứng lại và trả lời anh ấy.

[ Được.]

Nửa giờ nữa là đến sáu giờ.

Tôi gội đầu và trang điểm một cách nhanh nhất.

Ngắm mình trong gương trang điểm, tôi bất giác nặn ra một nụ cười.

Tôi tưởng tượng ra cảnh chúng tôi gặp nhau trong đầu.

"Xin chào, tôi là Kim Ami."

"Đã lâu không gặp."

Không biết anh ấy có nói lâu rồi không gặp không?

Anh ấy có nhớ tôi không?

Tôi đã thay đổi rất nhiều...

Khi tôi hoàn thành việc trang điểm và dọn dẹp, đã là sáu giờ hai phút.

Tôi vẫy một chiếc taxi ở ngã tư.

Sau khi cân nhắc, tôi vẫn gửi một tin nhắn cho Jungkook.

[Xin lỗi, tôi sẽ đến muộn khoảng mười phút.]

Tin nhắn được trả lời sau vài giây.

Tốc độ nhanh đến mức tôi thậm chí còn không có thời gian để thoát khỏi hộp trò chuyện.

[Tôi đợi cô.]

Đó là giờ cao điểm.

Đoạn đường lẽ ra chỉ mất mười phút đã bị chặn lại trong hai mươi phút.

Khi đến nhà hàng đã là gần sáu giờ rưỡi.

Tôi bước vào với một chút lo lắng.

Người phục vụ lập tức chào hỏi: "Xin chào, cô là Kim tiểu thư sao?"

Tôi gật đầu lia lịa.

"Được, mời cô đi theo tôi."

Người phục vụ đưa tôi đến cửa một căn phòng.

Tôi đứng ngoài cửa, tim đập thình thịch, lấy hết can đảm mở cửa ra.

Một người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn với dáng vẻ quen thuộc.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Hai chúng tôi đều sững sờ trong vài giây.

Anh ấy phản ứng trước, khẽ cười một tiếng:

"Thật sự em."

"Đã lâu không gặp, Kim Ami."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro