Ngại ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí không xấu hổ như tôi nghĩ.

Jungkook nói chuyện và cười đùa với tôi một cách rất tự nhiên, tôi đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

Tôi cố tình không đề cập đến mẩu giấy ghi chú.

Khi bữa tối sắp kết thúc, anh cười nói: "Lúc đầu anh còn tưởng em cũng thích anh."

"Đó là lý do tại sao anh khá buồn khi em không đáp lại tình cảm của anh."

Tôi hơi bối rối trước lời nói của anh ấy.

"Thực ra, tờ giấy đó..."

"Hửm?"

Tại sao lại buột miệng nói ra chứ!

Tôi gần như cắn vào lưỡi mình.

Nếu anh ấy nhìn thấy nó lúc trước, thì chắc hẳn lúc đó anh ấy đã hỏi tôi rằng tôi có thích anh ấy hay không?

Tạm thời để anh ấy cảm thấy tôi không có cảm giác gì nhiều với anh ấy thì có vẻ sẽ tốt hơn.

Tôi giả ngu ngơ nhìn anh ấy: "...Hả?"

Anh cười trước phản ứng của tôi.

"Được rồi, hãy nói ra khi em muốn."

Sau bữa tối, Jungkook và tôi đi thang máy xuống tầng dưới.

Tôi tiến thang máy và nhấn tầng 1.

Sau khi anh ấy vào, anh nhấn tầng 1, sau đó nhấn và giữ nút ở tầng 1 để hủy bỏ.

"..."

"Tôi đưa em về."

Lúc ngồi tôi không để ý, nhưng bây giờ tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng anh ấy đã cao hơn rất nhiều.

Tôi không thấp, khi ở trường trung học tôi cao 1m65.

Khi đó anh ấy chỉ cao hơn tôi một chút.

Bây giờ, tôi 167 cm, nhưng anh ấy đã cao hơn tôi một cái đầu.

Tôi ngước lên nhìn anh đầy nghi ngờ.

Gương mặt anh ấy sắc nét và góc cạnh hơn trước. Anh ấy có đôi lông mày đẹp, lông mi dài đen nhánh, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng.

Đột nhiên, khóe môi anh ấy khẽ cong lên.

"Chúng ta phải đợi bao lâu nữa?"

"..."

Suy nghĩ của tôi bị câu nói của anh kéo lại.

Tôi cúi đầu ngay lập tức và hơi đỏ mặt.

Anh quay lại nhìn tôi, nói lại vào lúc cửa thang máy mở ra:

"Không sao đâu, nếu em muốn, cứ nhìn thoải mái."

Sau khi ra khỏi thang máy, tôi đi theo anh ấy đến bãi đậu xe.

Anh lên xe trước.

Tôi thẫn thờ đứng bên ngoài xe, không biết nên ngồi phía trước hay phía sau.

Đột nhiên, cửa tài xế lại mở ra.

Jungkook xuống xe đi tới ghế phụ, mở cửa cho tôi.

"Xin lỗi, anh độc thân nhiều năm như vậy đã thành thói quen."

Tôi bình tĩnh nói: "Không sao đâu, cảm ơn anh."

Nhưng đầu óc tôi đã nổ tung vì lời nói của anh ấy.

Anh ấy độc thân trong nhiều năm?

Thấy gần đến nhà.

Tôi vẫn lấy hết can đảm để hỏi:

"Anh vừa mới nói, nhiều năm như vậy anh vẫn độc thân?"

Anh ấy nói "ừm".

"Anh không gặp đúng người sao?"

Anh tập trung và không đáp lại.

Sợ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh ấy, tôi không hỏi thêm câu nào nữa.

Sau khi đến nhà, anh ấy xuống xe và mở cửa cho tôi.

"Cảm ơn anh đã đưa em về."

Anh ấy nhìn tôi và không có ý định rời đi.

Tôi khó hiểu nhìn anh ấy.

Anh ấy cười và nói, "Có điểm cho buổi xem mắt này không?"

"Điểm gì?"

"Ví dụ như điểm 1-3 là không thể, điểm 4-6 nghĩa là chúng ta có thể làm bạn bình thường, điểm 7-9 nghĩa là chúng ta có thể làm bạn trên cơ sở sau này yêu nhau. Em có thể được xếp hạng không?"

Tôi không khỏi bật cười vì câu nói của anh ấy, nhưng cũng thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.

"Sinh viên luật bọn anh đều rất sắc bén như vậy sao?"

Anh nhướng mày: "Sắc bén sao?"

Anh ấy đang cười.

"Đã như vậy, vậy anh không hỏi nữa, đổi lại em hỏi anh."

Tôi nhất thời không phản ứng lại: "Hả?"

"Câu hỏi của anh quá sắc bén, em phải suy nghĩ đã."

"..."

Anh nhìn tôi chằm chằm hồi lâu.

"Anh cho nó điểm 10."

————-

Tôi nằm trằn trọc trên giường, nhớ lại cảnh vừa rồi

"10 điểm là cái gì?"

"Ví dụ như, anh không muốn làm bạn với em."

Tôi lấy chăn trùm kín đầu, nụ cười trên khóe miệng không kìm nén được nữa.

Mấy ngày sau đó, công việc lại bắt đầu bận rộn.

Jungkook rủ tôi đi chơi hai lần, nhưng tôi không đi được.

Cuối cùng, dự án đã được hoàn thành thành công vào buổi chiều trước ngày cuối tuần.

Tôi vừa duỗi eo, điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

[Ngày mai em có thời gian rảnh không?]

Tôi chưa kịp trả lời thì tin nhắn lại hiện lên.

[Nếu em vẫn không có thời gian, thì anh phải nói chuyện với sếp của em.]

[Bóc lột sức lao động của nhân viên, sẽ không có vấn đề gì nếu có luật lao động.]

"..."

Luật sư thật kinh khủng.

Chợt tôi nghĩ đến câu tôi bâng quơ nói với mẹ trước đây "Con ly hôn rồi còn bị đuổi khỏi nhà".

... bây giờ nhớ lại, xem ra rất có khả năng đó.

Tôi liền trả lời anh ấy:

[Có thời gian]

Jungkook mời tôi đi xem phim.

Chủ đề... khoa học viễn tưởng.

Vì vậy, không phải lỗi của tôi khi tôi ngủ gật lúc xem nó!

Tôi bị đánh thức bởi một tiếng động lớn ở giữa bộ phim.

Tôi giật mình ngồi dậy.

Trong giây tiếp theo, tiếng cười cố nén của Jungkook vang lên.

"Em đã từng rất giỏi về khoa học, anh nghĩ em sẽ thích thể loại này."

Tôi xấu hổ nói, "Em xem không hiểu."

"Vậy thì không xem nữa."

Nói xong, Jungkook dẫn tôi ra khỏi rạp.

Tôi nghĩ rằng cuộc hẹn cứ như vậy kết thúc, nhưng anh ấy lại đưa tôi đến phòng vé.

"Em đến chọn đi."

Một bộ phim lãng mạn được phát sóng gần đây có danh tiếng tốt.

Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy mối quan hệ này với Jungkook có chút khó xử.

Thấy tôi đứng im một lúc, người soát vé cao hứng nói: "Bộ phim tình cảm gần đây này không tồi, rất thích hợp cho các cặp đôi xem."

"..."

Jungkook nhìn tôi chằm chằm một lúc: "Không muốn xem à?"

"Không có."

"Vậy xem cái này nhé?"

Tôi do dự một lúc, rồi gật đầu.

Sau khi vào.

Tôi ngồi dựa vào một bên của chiếc ghế sofa tình yêu.

Jungkook thản nhiên ngồi xuống, không băng qua nửa ghế của tôi.

Bộ phim chiếu được một nửa.

Nam chính và nữ chính ôm nhau sau khi đoàn tụ và hôn nhau sau một thời gian dài không gặp.

Lúc đầu tôi còn thấy hơi cảm động.

Nhưng giây tiếp theo, tôi đột nhiên phát hiện cặp đôi ngồi ở hàng ghế đầu hình như cũng đang hôn nhau...

Dù không phải tôi hôn nhưng mặt tôi lập tức nóng bừng.

Tôi vô thức liếc nhìn Jungkook.

Anh ấy không nhìn tôi, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trước khi tôi có thể bình tĩnh lại, giọng nói của Jungkook đã vang lên bên tai tôi.

Anh quay đầu lại gần tôi hơn một chút, nói với giọng trầm khàn: "Tập trung xem phim đi."

"Anh cũng đâu có tập trung xem."

Jungkook cười nhẹ một tiếng.

"Vậy em nói xem, anh không tập trung là vì cái gì?"     

Tôi vẫn không thể tập trung xem cho đến hết phim.

Trong đầu toàn là những lời Jungkook nói.

Sau khi bộ phim kết thúc, tôi đi vào nhà vệ sinh, Jungkook đang đợi tôi ở bên ngoài.

Vừa nãy tôi cảm thấy hoi đau bụng.

Cứ nghĩ là đau bụng bình thường.

Kết quả sau khi đi vệ sinh mới phát hiện ra "bà dì" của mình đã tới!

Lần này "bà dì" đến sớm một tuần, tôi không kịp chuẩn bị gì cả.

Tôi ở trong nhà vệ sinh rất lâu vì xấu hổ.

Khoảng mười phút sau, Jungkook gửi cho tôi một tin nhắn.

[Không sao chứ?]

Tôi không biết trả lời thế nào.

Hai phút nữa trôi qua.

[Chuyện gì vậy?]

[Bụng không thoải mái sao?]

Tôi thở dài, vẫn trả lời anh ấy.

Thực ra là do chân tôi sắp tê luôn rồi

[Chuyện là, "bà dì" của em tới ...]

[Không có băng vệ sinh sao?]

[ Ừm.]

[Chờ anh một lát.]

Mười phút sau, có tiếng gõ cửa.

Là giọng của một cô gái: "Xin chào, bạn có phải Ami không?"

"Đúng vậy."

Cô ấy chuyền cho tôi một gói băng vệ sinh qua khe hở dưới phòng vệ sinh.

"Bạn trai của bạn nhờ tôi đưa nó cho bạn."

"Cảm ơn bạn rất nhiều."

Nhưng bạn trai?

Tôi chợt cười khúc khích, nghe khá hay đấy.

Ra khỏi phòng vệ sinh.

Jungkook đã đợi sẵn ở ngoài cửa.

Lúc này tôi trở nên lúng túng xấu hổ.

"Cảm ơn."

Anh ấy cúi đầu nhìn ta, chậm rãi nói: "Sau này không cần nói cảm ơn với anh."

Trên đường đi tôi không nói gì nữa.

Rốt cuộc, không có ai ngoài tôi nhờ bạn nam mua băng vệ sinh trong buổi hẹn hò đầu tiên.

Anh ấy dường như cảm nhận được cảm xúc của tôi.

"Không sao, anh nguyện ý làm em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro