Kí ức cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một kỳ nghỉ ngắn.

Cuộc sống lại trở lại với công việc bận rộn.

Tôi không biết làm thế nào để định nghĩa những lời của Jungkook không phải là một lời tỏ tình mà cũng rất giống với một lời tỏ tình.

Trong các mối quan hệ, tôi chưa bao giờ là người chủ động.

Sự vô cảm tăng dần theo tuổi tác.

Nếu anh ấy không chủ động, thì tôi thà bỏ lỡ còn hơn.

Dù tôi biết tôi thích anh.

Hôm nay có một số lạ gọi cho tôi.

"Xin chào?"

"Ami, là chú."

Âm thanh khiến đầu tôi tê liệt trong giây lát.

Tôi lập tức cúp điện thoại.

Kí ức của quá khứ lại hiện về trong tâm trí tôi.

Đó là một đêm ác mộng.

Vì mẹ tôi phải đi công tác nên tôi đã ở nhà dì một thời gian trong kỳ nghỉ hè.

Ngày hôm đó dì tôi đi ăn tối cùng công ty và trở về muộn.

Khi chú tôi uống rượu về, chú chỉ vào mũi tôi và mắng tôi sau khi nhìn thấy tôi.

Nói rằng vì tôi mà con trai ông ta không thể ngẩng cao đầu giữa họ hàng.

Cuối cùng ông ta còn động tay động chân lên người tôi.

Trong hai mươi năm qua, tôi chưa từng bị ai đánh.

Nhưng đêm đó, tôi bị ông ta hết đấm rồi đá.

Cuối cùng, quần áo của tôi bị xé toạc trong lúc giằng co, ánh mắt ông ta trở nên dâm đãng ...

Nhưng lúc đó dì tôi tình cờ trở về từ bữa tiệc.

Mặc dù nó không dẫn đến bi kịch.

Nhưng nó vẫn là bóng ma vĩnh viễn trong tôi.

Sau khi chuyện này xảy ra, tôi muốn gọi cảnh sát, nhưng dì và chú của tôi đã ngăn tôi lại.

Dì tôi vừa khóc vừa van xin tôi: "Ami, con xem dù sao sự việc cũng không xảy ra đúng không? Nếu chú của con đi tù, gia đình dì sẽ tan nát!"

Ông ta vẫn tỏ ra tự tin: "Mày giỏi thì báo đi, dù sao mày mới là người xấu hổ."

Trong thời gian đó, tôi không biết làm thế nào tôi về được nhà.

Không ai biết về nó ngoại trừ họ, kể cả mẹ tôi.

Ngay cả sau ngần ấy năm, thỉnh thoảng nó vẫn khiến tôi sợ hãi.

Tôi đang ngồi trên bàn làm việc, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, mắt đỏ bừng và nước mắt lưng tròng.

Đồng nghiệp của tôi đã rất sợ hãi khi nhìn thấy tôi như vậy, tất cả họ đều đến hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi cố nén cơn run: "Không sao đâu, em không được khỏe, em xin nghỉ phép rồi về nhà trước."

Khi tôi về đến nhà, tôi thấy chú tôi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Ông ta quay lại nhìn tôi khi nghe thấy tiếng động ở cửa.

Trên gương mặt béo ú lộ ra nụ cười ghê tởm: "Ami, chú gọi con sao con lại cúp máy?"

Phản ứng bản năng của tôi là quay đầu và bỏ chạy.

Khi chạy đến cổng tiểu khu, tôi lao thẳng vào vòng tay của một người.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Tôi cúi đầu xin lỗi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

" Kim Ami."

"..."

Jungkook nghiêng người và nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Một lúc sau, tôi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

"Có chuyện gì xảy ra với em vậy?"

Tôi ngoảnh mặt đi: "Không sao đâu."

Anh lại gọi tên tôi: " Kim Ami."

"Em không tin tưởng anh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro