Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ở trong xe của Jungkook rất lâu.

"Jungkook."

Đôi mắt anh ấy không rời khỏi tôi từ đầu đến cuối.

"Ừm."

"Em có thể ở chỗ của anh một đêm được không?"

Anh nhìn tôi trong im lặng một lúc.

"Được."

Jungkook chở tôi đến nhà anh ấy.

Đây là căn hộ dành cho một người mà anh ấy đã mua bằng tiền lương của mình sau khi tốt nghiệp.

Tôi đứng ở cửa và ngập ngừng.

"Nhà anh có một phòng ngủ..."

Anh ấy nói "hmm" một cách tùy tiện.

"Vậy em ở thế nào..."

"Không sao, em ở lại đây, anh ra ngoài thuê khách sạn."

Vốn dĩ làm phiền anh ấy đã rất ngại rồi.

Để anh ấy ra ngoài và ở trong khách sạn thực sự không hợp lý.

"Không cần đâu, để em ra ngoài thuê khách sạn."

Jungkook nhướng mày, ánh mắt dán chặt lên người tôi.

Giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy anh cùng em đi khách sạn."

"..."

"Vậy thì tốt nhất là em nên ở đây với anh."

Có vẻ như Jungkook không ngờ tôi sẽ nói vậy.

Anh sững người vài giây, rồi chậm rãi thốt ra một từ: "Được."

? ? ?

Lời đã nói ra rồi, thu lại có chút không hợp lý.

Quyết định cuối cùng -

Jungkook ngủ sofa, tôi ngủ giường.

Tôi nhắm mắt hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thể ngủ được.

Tôi ngập ngừng gọi: "Jungkook."

Hồi lâu không có phản hồi.

Chắc đã đi ngủ rồi.

"Jungkook, không phải em không muốn nói cho anh biết."

Giọng tôi rất thấp.

"Chỉ là chuyện này làm em rất đau, còn cần một chút thời gian."

Thật lâu sau.

Giọng nói khàn khàn của Jungkook truyền đến:

"Anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ."

Mũi tôi vì lời nói của anh mà chua xót, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn hỏi câu đó.

"Jungkook, bây giờ chúng ta có quan hệ gì?"

Anh không chút do dự trả lời:

"Anh theo đuổi em."

Tim tôi vì lời nói của anh mà đập dữ dội.

Tôi không đáp lại anh nữa và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Một lúc sau, ngay khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ.

Anh ấy nói thêm một câu nữa: "Những lời ghi trên mảnh giấy đó sẽ có giá trị mãi mãi."

Sau giờ làm việc vào ngày thứ hai, tôi gọi điện cho mẹ.

Chắc chắn rằng chú tôi đã rời đi rồi tôi mới về nhà.

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy ông ta ở cổng tiểu khu.

Hoặc ông ta đang cố ý đợi tôi.

"Ami!" Ông ta cũng nhìn thấy tôi.

Tôi phớt lờ ông ta và tiếp tục đi bộ về nhà.

Thật bất ngờ, ông ta sải bước về phía trước và trực tiếp nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi ông ta: "Buông tôi ra!"

"Gặp chú mà tỏ thái độ gì vậy?"

Tôi hoàn toàn không thể thoát khỏi ông ta.

"Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?!"

Ông ta cười tà mị: "Nghe nói cháu đang nói bạn trai, cậu ta có biết cháu từng xảy ra chuyện gì không?"

Nghe đến đây, cả người tôi run lên.

Ông ta nắm lấy cánh tay tôi và cố kéo tôi vào xe của ông ta.

Vì những lời nói của ông ta, tâm trí tôi lại quay về quá khứ một lần nữa.

Tôi run rẩy không kiểm soát, không có chút sức lực nào để chống cự.

Ngay khi tôi sắp bị ông ta kéo lên xe.

Một bàn tay nắm lấy vai ông ta một cách thô bạo.

"Thằng nhóc..."

Jungkook đã đấm ông ta trước khi ông ta kịp nói xong.

Jungkook nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra sau lưng: "Đừng sợ."

Chú tôi phản ứng lại và bắt đầu chửi rủa, xắn tay áo lên định đánh trả.

Jungkook kéo tôi sang một bên, rồi đá vào bụng ông ta.

"Ối!"

Chú tôi ngồi dưới đất ôm bụng.

Tôi nhìn dáng vẻ đau đớn của ông ta, lại nghĩ đến bản thân mình lúc đó--

Nằm cuộn tròn trên mặt đất, không biết nên bảo vệ đầu hay bụng trước.

Tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ không thể sống sót trong đêm đó...

Chú tôi liên tục la hét, "Tôi bị đánh! Tôi bị đánh! Có công lý không?"

Ngày càng có nhiều người vây quanh chúng tôi.

Tay tôi bị Jungkook nắm chặt, tôi ra hiệu cho anh ấy bỏ đi.

Anh ấy hơi nghiêng đầu: "Tin tưởng anh."

Sau đó Jungkook lấy điện thoại di động ra gọi 112.

Sau khi giải thích tình hình với cảnh sát, anh ấy nói với chú tôi:

"Nếu ông muốn công lý, chúng ta từ từ nói."

"Ông đã cưỡng bức lôi kéo một cô gái vào trong xe, vi phạm quyền tự do cá nhân."

"Chắc cũng đủ ngồi tù mấy năm rồi?"

Hướng gió của những người xung quanh đột nhiên nghiêng về một phía vì lời nói của Jungkook.

Họ chỉ trích chú tôi.

Chú tôi sợ quá không nói được lời nào, quay người định bỏ chạy.

Jungkook ngay lập tức đá vào đầu gối của ông ta một lần nữa.

Chú tôi ngã thẳng xuống đất.

"Oái! Cậu đánh tôi! Đánh người là vi phạm pháp luật!"

Jungkook cười lạnh, "Dù sao tôi cũng đã đánh rồi, không bằng đánh thêm một trận nữa?"

Chú tôi nghẹn ngào không nói được lời nào.

Không lâu sau, cảnh sát đến.

Cả ba chúng tôi cùng bị đưa đến đồn cảnh sát.

Trên đường đi, chú tôi đã phàn nàn hết lần này đến lần khác, nói rằng Jungkook đã đánh ông ta.

Jungkook phớt lờ ông ta, thì thầm vào tai tôi: "Không sao đâu."

Tôi cũng dần thả lỏng thần kinh vì những lời nói của anh ấy.

Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, chúng tôi viết trường trình lại vụ việc.

Hành vi của Jungkook được xác định là tự vệ.

Không cấu thành hành vi phạm tội.

Cảnh sát: "Anh có thể đi."

Sau khi rời đồn cảnh sát, tôi và Jungkook trở về căn hộ của anh ấy.

Tôi ngồi trên ghế sofa và nhớ lại những lời của Jungkook: "Ông ta thực sự sẽ bị kết án sao?"

Jungkook rót cho tôi một ly nước.

"Không đâu, để hù dọa ông ta thôi, nhiều nhất sẽ bị giam giữ mười lăm ngày."

Thần kinh đang thả lỏng của tôi lại trở nên căng thẳng.

Jungkook ngồi bên cạnh và nhìn tôi.

Một lúc sau, anh thở dài.

"Ami, anh vô dụng đến nỗi em không tin tưởng anh sao?"

Tôi cúi đầu: "Không có."

"Nếu em muốn ông ta bị kết án, anh có thể giúp em."

Anh ấy dừng lại: "Anh biết anh không nên hỏi em, nhưng anh chỉ có thể giúp em nếu anh biết sự thật."

"Ami, bất kể trước đó em xảy ra chuyện gì, những gì anh nói đều có giá trị."

Nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống vì lời nói của anh.

Có một người có thể đứng bên cạnh tôi như vậy vì bất kể điều gì.

Tôi không có lý do gì để lùi bước.

Tôi sắp xếp suy nghĩ của mình và lấy hết can đảm nói ra.

Giọng hơi nghẹn ngào: "Mười năm trước, trong kỳ nghỉ hè năm em học đại học, mẹ em phải đi công tác xa nên để em ở tạm nhà họ."

Jungkook không nói, yên lặng nghe tôi nói.

"Ông ta chuyển từ mắng mỏ sang đấm đá em."

"Sau đó, quần áo của em bị rách trong lúc chống cự..."

"Ông ta trở nên dâ.m đã.ng và bắt đầu xé quần áo của em như điê.n..."

Jungkook cau mày, quàng tay qua vai tôi.

Tôi cười với anh ấy: "Em không sao, đúng lúc đó dì em trở về đúng lúc, ông ta không thành công."

Jungkook nhìn tôi một lúc, sau đó bàn tay ôm lấy vai tôi chuyển sang ôm lấy tôi.

Giọng anh đầy tự trách.

"Anh đã nghĩ rằng em đã có một cuộc sống rất tốt sau ngần ấy năm."

"Xin lỗi, lúc đó anh đã không bên cạnh em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro