Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi nghe theo lời khuyên của Jungkook.

Chọn kiện Park Jisung, cũng chính là chú của tôi.

Mẹ tôi cũng biết chuyện, bà ôm tôi khóc thảm thiết.

Một tháng sau, phiên tòa diễn ra.

Jungkook ra tòa với tư cách là luật sư của tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nghiêm túc như vậy.

Trong ấn tượng của tôi, anh ấy vẫn là thiếu niên luôn nói năng có chút cợt nhả.

"Phiên tòa xét xử đã kết thúc, hiện tại phiên tòa tạm hoãn."

Lại một tháng sau, kết quả xét xử được đưa ra.

Park Jisung bị kết án 8 năm tù vì tội cố ý cư.ỡ.ng hi.ế.p.

Sau khi nghe bản án, tôi phấn khích đến mức nói năng không mạch lạc.

Nhiều năm như vậy, chuyện mờ ám bị tôi che giấu cuối cùng cũng có kết quả.

Tôi mời Jungkook ra ngoài ăn tối để bày tỏ lòng cảm ơn.

Ngoài ra, lần này tôi muốn chủ động.

Tôi đã đặt bàn tại nhà hàng mà tôi đã xem mắt cùng với Jungkook.

Cùng một phòng.

Lần này đến lượt tôi sẽ đợi anh ấy.

Sau khi Jungkook đến, tôi lấy hết can đảm.

Nhịp tim to đến mức chính tôi cũng có thể nghe được.

"Jungkook, em có chuyện muốn nói với anh."

"Hả? Em không cần nói cảm ơn."

Tôi cười lắc đầu.

"Bởi vì anh rất tốt, chỗ nào cũng tốt."

"Cho nên ông trời muốn ban thưởng cho anh một cô bạn gái từ nay về sau trong mắt đều là anh."

"Jungkook, em thích anh."

Vẻ mặt Jungkook ngưng lại.

Anh nhìn tôi chằm chằm, khóe môi dần dần khẽ cong lên.

"Được, anh nhận phần thưởng này."

Tôi nhìn anh ấy, có chút không xác định nói: "Vậy bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái sao?"

Nghe vậy, Jungkook dường như chịu không nổi, đột nhiên đứng lên cười.

"Ừ."

Khóe miệng tôi cũng cong lên theo lời anh.

Tôi nghiêm túc nói hết những gì mình muốn nói: "Tờ giấy đó thật ra em mới thấy cách đây không lâu."

"Khi đó, em thật sự cũng thích anh."

Jungkook ngừng cười một chút, giọng điệu trở nên ngốc nghếch: "Anh biết ngay mà, anh giỏi như vậy sao có thể thất bại trong việc tỏ tình được chứ?"

"... Có phải đã quá muộn để em rút lại những gì mình vừa nói không?"

Jungkook nhàn nhạt nói: "Đừng có mơ."

Sau khi rời khỏi nhà hàng.

Lại đi vào thang máy, lần này tôi trực tiếp ấn tầng 1.

Jungkook bình tĩnh nhếch môi dưới.

Sau khi đến tầng 1, tôi ra khỏi thang máy, nhưng Jungkook không ra.

Tôi lại bước vào.

"Làm sao vậy?"

Anh liếc nhìn tôi một cái, ân cần nhắc nhở: "Có phải em quên gì rồi không?"

"À?"

Một giây sau, Jungkook nắm lấy tay tôi.

Đầu ngón tay anh cọ vào mu bàn tay tôi.

Chậm rãi nói: "Nhớ chưa?"

Jungkook đưa tôi đi siêu thị.

Nói mua thêm đồ của tôi đặt vào nhà anh ấy.

Sau khi chúng tôi mua tất cả những thứ cần thiết, anh ấy dẫn tôi đến khu vực ăn vặt.

Anh ấy tự mình lấy một túi khoai tây chiên trên kệ.

"Anh nhớ em đã từng thích cái này đúng không?"

Tôi cười khẽ, "Ừm, bây giờ em cũng thích."

Đang đi loanh quanh, bên cạnh có một đôi trẻ tuổi đi ngang qua.

Cả hai tán tỉnh nhau rất sôi nổi.

Tôi thẫn thờ nhìn, chợt nhận ra rằng chúng tôi đã ba mươi tuổi, đã qua cái tuổi sung sức rồi.

"Jungkook, chúng ta già rồi sao?"

Anh ấy cười và nói: "Em đang nói cái gì vậy?"

Tôi hơi buồn: "Chúng ta không thể hoạt bát như một cặp đôi trẻ được."

Jungkook cụp mắt xuống và nhìn tôi.

"Sau khi mua sắm ở siêu thị, được về nhà với em đã khiến anh cảm thấy rất vui."

Anh dừng lại một chút: "Đối với anh mà nói, đây chính là sôi nổi."

Sau khi về đến nhà, Jungkook đem tất cả những thứ đã mua trong siêu thị đi phân loại.

Anh ấy rút một chiếc chìa khóa ra và đưa cho tôi.

"Từ giờ trở đi, em có thể đến bất cứ khi nào em muốn và hãy xem nó như nhà của mình."

Sau khi nghe anh ấy nói xong, tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy chằm chằm.

"Có chuyện gì sao?"

Tôi thành thật nói, "Em cảm thấy anh giống như bảo vật, muốn giấu anh đi."

Jungkook nghe vậy thì mỉm cười.

"Giấu đi đâu?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ.

Hình như mang đi đâu cũng không thích hợp.

"Hừm...hay là ăn cũng được."

Jungkook cụp mi nhìn tôi, ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt anh.

Lúc đó tôi mới nhận ra điều mình vừa nói.

Mắt anh tối sầm lại, anh cười nói: "Vậy em thử xem?"

Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã hôn xuống.

Nụ hôn vừa dứt.

Trán anh áp vào trán tôi, hơi thở anh nóng bỏng.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Ăn ngon không?"

Tôi căng thẳng đến mức nín thở, đỏ mặt muốn trốn tránh ánh mắt của anh.

Giây tiếp theo, anh lại hôn tôi.

Hơi ấm từ môi anh làm dịu đi sự căng thẳng của tôi từng chút một.

Tôi cũng nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh.

Tôi không biết đã qua bao lâu rồi.

Anh chậm rãi dùng đầu ngón tay xoa những vệt nước trên môi tôi.

Anh khàn giọng nói: "Anh thích em."

Lần này tôi không trốn tránh ánh mắt của anh nữa, kiên định nói.

"Em cũng thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro