i just want you (but i don't do drugs).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Trong chương này có cảnh 18+.



"Chào buổi sáng, công chúa-"

"Không!"

Josephine Huang nhăn mặt, đôi mắt em hãy còn nhắm nghiền mà lớn tiếng phản đối khi Jeon Jungkook mở tung tấm rèm cửa sổ. Ánh mặt trời len lỏi qua lớp cửa kính, rọi thẳng vào mặt Josephine khiến em phải nắm lấy tấm chăn đang che phủ thân mình không một mảnh vải của bản thân và kéo nó cao lên quá đầu.

Đêm trước đó, sau khi bữa tiệc sinh nhật của Jung Hoseok kết thúc, cả hai người họ không tiếp tục đi "tăng hai" cùng nhóm bạn thân thiết mà cùng nhau lên chiếc Bugatti Chiron mới coóng Jungkook vừa mua để đi về nhà Josephine trước con mắt đầy nghi ngờ của Park Jimin và Kim Taehyung. Lúc ấy, Jeon Jungkook chỉ đơn giản nói rằng, Josephine lúc này cũng hơi biêng biêng rồi, vì thế gã cần phải đưa em về nhà nghỉ ngơi rồi sẽ đến điểm hẹn của cả hội sau.

Thế nhưng thang máy của tòa nhà The Palace vừa bật mở ở căn penthouse của gia đình Huang, một Josephine Huang vẫn còn chút chuếnh đã vội nắm cổ áo Jeon Jungkook mà kéo gã vào một nụ hôn thật vụng về nhưng cũng đầy nồng nhiệt. Bàn tay Jungkook mạnh bạo giữ chặt lấy eo Josephine, đôi môi gã ngấu nghiến hai cánh môi của em một cách tuyệt vọng.

Nhân lúc đôi môi mọng nước của em hé mở, gã lợi dụng thời cơ, tấn công quyết liệt hơn nữa, đưa lưỡi vào khám phá sâu hơn. Hai người họ cứ thế quấn lấy nhau; cho đến lúc như sắp hết dưỡng khí thì những nụ hôn mới dừng lại.

"Phòng ngủ nhé?"

"Phòng ngủ, đi."

Và thế là, sau một đêm cháy bỏng trong bốn bức tường phòng ngủ của Josephine và tận ba hiệp liên tiếp, em và gã cũng chẳng ngủ được bao lâu. Vậy mà, chỉ mới tám giờ sáng, Jungkook đã mở tung cửa sổ, và bắt Josephine phải đón ánh mặt trời.

"Anh ác độc quá đấy!"

"Anh có hẹn với Taehyung lúc tám rưỡi."

Jungkook bước về phía chiếc giường nơi Josephine đã bắt đầu lồm cồm ngồi dậy, tấm chăn trắng muốt quấn quanh thân mình em, gã nhanh chóng thả mình xuống tấm nệm mềm mại. Chống tay lên gò má ngắm nhìn Josephine lúc này, gã nhẹ cười khi thấy em cằn nhằn.

"Thì sao? Anh muốn nụ hôn tạm biệt à?"

"Em biết anh muốn gì mà," Nói rồi, gã kéo Josephine ngã nhào vào vòng tay mình, cánh tay Jungkook vòng ra trước bóp lên ngực em một cái. Mềm thật, gã thầm nghĩ khi bắt đầu trải những nụ hôn phớt lên cổ Josephine, "Anh muốn hơn là một nụ hôn tạm biệt. Một hiệp tạm biệt cũng được. Có lẽ là hai."

"Trời ạ, anh chẳng khác gì một con thú cả."

Đảo mắt, Josephine phàn nàn, nhưng bàn tay em cũng đã bắt đầu mò xuống dưới mà vuốt ve côn thịt đã dần cứng lên của gã qua lớp quần lót Calvin Klein. Cứ như là một thói quen vậy, Josephine Huang thuộc hết mọi thứ về cơ thể của Jeon Jungkook, và gã cũng như vậy với em.

Gã biết rõ rằng nhũ hoa của Josephine nhạy cảm đến thế nào, và chỉ cần Jungkook mân mê rồi mạnh bạo véo chúng mấy cái, thì phía dưới của em đã bắt đầu trở nên ướt át rồi. Jeon Jungkook chưa cần chạm vào nơi tư mật nhất của em thì Josephine đã bắt đầu rên rỉ, giọng em lè nhè như thể chưa tỉnh lại được sau cơn say hôm qua:

"Em yêu những lúc anh chơi đùa với nhũ hoa của em."

"Còn anh thì yêu cái cách em luôn biết làm gì với côn thịt của anh."

Gã thì thầm vào tai Josephine những lời cũng tục tĩu chẳng kém, liếm nhẹ lên vành tai em trong lúc bàn tay đã dần dần trườn xuống bụng rồi đùi Josephine. Trèo lên trên thân Josephine, Jeon Jungkook vừa mạnh bạo hôn em, vừa bắt đầu mơn trớn nơi ướt át bên dưới của em.

"Em cần nhiều hơn nữa, Jungkook..."

"Nói cho anh biết em cần gì đi."

"Em cần ngón tay của anh bên trong."

Chỉ cần nghe đôi môi sưng tấy kia thốt ra những lời đó, Jungkook chẳng còn chần chừ gì mà không đưa hai ngón tay của mình tiến vào khám phá nơi tư mật nhất của em. Những lời nói của Josephine, dẫu tội lỗi thế nào, đối với gã thì vẫn thật tuyệt đẹp.

Josephine vô thức mà chuyển động hông mình theo từng nhịp của ngón tay Jungkook bên trong em, bàn tay em chu du khắp cơ thể vạm vỡ của gã mà rên rỉ:

"Trời ạ, Jungkook, em yêu những ngón tay của anh."

"Anh yêu em."

Lạc lối trong ánh mắt mơ màng đầy gợi tình của Josephine cùng những lời nói phát ra từ nơi đôi môi em, trong một giây không kiểm soát được suy nghĩ của mình, Jeon Jungkook vô thức lên tiếng. Ngay lập tức, gã nhận ra mình vừa nói gì, đôi mắt trợn tròn nhìn Josephine như liền muốn rút lại mọi thứ.

Thế nhưng, dường như Josephine đã chìm quá sâu trong đê mê để có thể nhận ra, hoặc là em đang diễn rất giỏi, khi mà cô gái trước mắt gã dường như vẫn không thể hiện ra điều gì, chỉ nhịp nhàng chuyển động trên ngón tay của Jungkook. Đoạn, Josephine vòng hai tay em lên, ôm lấy cổ của Jungkook mà kéo gã vào một nụ hôn, thỏ thẻ:

"Em sắp tới rồi."

"Thả lỏng ra đi em yêu, ra trên những ngón tay của anh đi."

Jungkook cố gắng lấy lại bình tĩnh của mình, đưa thêm một ngón tay vào trong để giúp Josephine mau tìm tới cao trào trong khi bản thân thì vẫn khích lệ em.

Có lẽ ban nãy em đã không quá tập trung để có thể nghe thấy điều đó.

Mong là vậy.

Chẳng mấy chốc, với sự giúp đỡ của Jungkook, Josephine đã đạt đến cao trào của bản thân, mọi thứ trong tầm mắt em như lóe trắng và đôi môi em thì liên tục gọi tên gã.

"Em tiếp tục được chứ?"

Jungkook ân cần hỏi Josephine khi nhịp thở của em đã ổn định lại một chút. Người con gái của gã nhẹ nhàng gật đầu, giọng nhỏ nhẹ bảo rằng, em ổn, và chỉ cần như thế đã đủ khiến Jungkook như phát điên lên với em. Gã vỗ một phát lên đùi non của Josephine, trầm trầm ra lệnh:

"Quay lưng lại đi, anh muốn làm từ phía sau."

Vì anh sợ rằng, nếu nhìn thấy khuôn mặt như một thiên thần của em lần nữa, anh sẽ lại buột miệng mà nói thêm tiếng yêu thứ hai.

Chẳng mất bao lâu để Jungkook giải thoát cho côn thịt của gã khỏi chiếc quần Calvin Klein bó sát kia mà đem nó tiến vào hạ thân của Josephine. Gạt bỏ những suy nghĩ của bản thân sang một bên, lúc này Jungkook chỉ quan tâm đến việc lấp đầy nơi tư mật của em. Gã bắt đầu thật chậm, đợi cho Josephine quen với cảm giác côn thịt to lớn của gã bên trong mình rồi mới bắt đầu tăng tốc. Dẫu cho đã trải qua hàng ngàn lần cùng nhau, ấy thế nhưng nơi đó của em vẫn luôn bóp lấy gã thật chặt, hút vật to lớn của gã vào sâu hơn.

"Sao lúc nào em cũng thật bót thế này?"

Jungkook một tay giữ thật chặt hông của Josephine, tay kia vẫn còn chơi đùa với đôi gò của em. Gã luận động dưới hạ thân em thật mạnh bạo, đến mức trong căn phòng lúc này vang rõ thanh âm đầu giường đập vào bờ tường trước mặt họ dưới vận tốc của Jungkook.

Ngắt nhéo hai nhũ hoa của Josephine chán rồi, Jeon Jungkook lại tiếp tục dày vò thân thể em theo cách khác, gã đưa tay lên phát vào mông Josephine một cú, khoái cảm khiến nơi tư mật của em lại càng kẹp vật kia của gã chặt hơn nữa.

"Trời ạ Josephine," Gã gầm gừ trong cổ họng, bàn tay lại phát thêm một cú nữa vào mông em, để lại dấu đỏ tấy trên đó, "Nói cho anh nghe, em là của ai?"

Josephine Huang lúc này chẳng khác gì một mớ hỗn độn dưới thân Jeon Jungkook, lúc này ngoài cái tên của gã ra, dường như trong đầu em chẳng còn điều gì khác, khi mà đợt cao trào thứ hai lại đến rất gần rồi.

"Anh hỏi lại lần nữa, em là của ai?"

Gã gằn giọng, đánh thêm cú thứ ba lên cánh mông của Josephine. Tay còn lại của Jungkook giữ hông em càng chặt hơn nữa, chắc chắn là sẽ để lại vết bầm sau đó, bản thân gã cũng cảm thấy chính mình không thể trụ thêm được bao lâu nữa.

"C-của anh," Josephine lắp bắp, khoảng không trước mắt em chỉ còn một màu trắng. Những ngón chân của Josephine co quắp lại khi em đạt đến cao trào, giọng thỏ thẻ vừa mệt mỏi cũng lại thật gợi tình, "Của Jeon Jungkook."

Chỉ cần nghe Josephine gọi tên mình mà tan chảy theo từng cú thúc của gã cũng đã đủ để Jeon Jungkook không kiềm bản thân lại nữa. Gã xuất vào bên trong em,  tiếng thở dốc nặng nề của Jungkook vang lên giữa căn phòng rộng lớn. Từng đợt dịch trắng chảy xuống đùi non của Josephine, Jeon Jungkook đều đưa tay đẩy vào trong, ánh mắt gã lạc trong mỹ cảnh trước mắt mình.

Phải mất một lúc để nhịp thở của cả hai ổn định trở lại.

Nhìn lên trần nhà, nơi có những sticker ngôi sao sẽ phát sáng một khi ta tắt đèn,  thứ mà Josephine đã rất yêu thích năm em mười lăm tuổi, và Jeon Jungkook đã phải bắc thang để dán chúng cho em khi mà ông Huang cứ liên tục đi công tác nên chỉ một việc đơn giản cũng không làm được cho con gái, Josephine Huang chợt nhận ra: Jeon Jungkook đã nói yêu em. Gã đã nói yêu em khi mà hai ngón tay của gã nằm sâu trong nơi tư mật của Josephine, và rồi em, nghe thấy rõ, giả vờ rằng mình không biết gì hết để kéo dài cuộc vui một cách tự nhiên nhất.

Nhưng khi mà cuộc vui đó qua đi rồi, thì những suy nghĩ về ba chữ "Anh yêu em" đó lại chẳng thể rời khỏi tâm trí Josephine được.

Jeon Jungkook có thật sự có ý đó hay không? Hay chỉ là một lời nói vô thưởng vô phạt của gã tại khoảnh khắc đó thôi?

Điện thoại của Jeon Jungkook vang lên, đánh thức cả hai ra khỏi trạng thái mơ hồ lúc này. Là Taehyung gọi.

"Em biết rồi, trời ạ, đợt chút, em đến ngay."

Nhìn đồng hồ đã gần đến chín giờ đúng,  Josephine đoán được ngay là Kim Taehyung đang phàn nàn khi mà Jungkook đến muộn giờ hẹn của cả hai.

"Anh phải đi."

Jeon Jungkook vừa dập máy, đã liền quay sang nhìn Josephine Huang với ánh mắt nửa tiếc nuối nửa hối lỗi. Trái ngược với vẻ mặt của gã, em chỉ cười khúc khích, nhẹ ghé đến đẩy Jungkook ra khỏi giường của mình mà đùa:

"Đi đi, xong việc rồi, không cần anh nữa," Khi thấy gã ôm tim giả đò bị tổn thương, Josephine liền ném chiếc áo thun của Jungkook về phía gã, "Em đùa đấy. Nhưng anh mau đi đi. Em cũng có hẹn đi spa với chị Irene lúc chín rưỡi."

"Gặp em tối nay nhé?"

Jungkook hôn phớt lên gò má Josephine, rồi lên mũi, lên môi em khiến em không thể nào không nở nụ cười. Vỗ vỗ lên gò má gã mấy cái, Josephine mím môi, "Gặp anh tối nay."


"Em chết rồi, Irene ơi."

Nằm úp mặt xuống trên chiếc giường mát xa, nơi mà một cô nhân viên gốc Latin đang xoa bóp vùng lưng vốn đã nhức mỏi mấy hôm nay vì ngồi chạy deadline liên tục, đôi mắt Josephine nhắm nghiền khi em trút lời than thở với người chị của mình.

"Hôm qua Jimin đã kể chị rồi," Irene lên tiếng, giọng đầy thấu hiểu, "Với cả đúng là dạo này chị có thấy em và Jungkook hay dành thời gian với nhau nhiều hơn bình thường thật. Đưa đón nhau các thứ."

Đúng là vậy thật, vì cứ mỗi lần các chị Joy và Irene của Josephine rủ em đi mua sắm, từ trong lớp cửa kính của trung tâm thương mại, họ đều có thể thấy em bước ra từ chiếc Benz của Jungkook, thậm chí khi em đi về, cũng là gã đến đón, vì cả hai thường có hẹn đi ăn cùng nhau.

"Em cũng không biết tại sao lại như thế nữa," Josephine thở dài thườn thượt, "Ban đầu em chỉ định ngủ với anh ấy vài lần cho vui, vì Jungkook thật hot nên không ngủ cùng anh ấy thì phí."

"Xong rồi sau đó thì sao?" Irene gặng hỏi, "Từ lúc nào em nhận ra cảm xúc của chính mình đã vượt khỏi tầm kiểm soát?"

"Em cũng... không biết nữa," Nghĩ ngợi một lúc, rốt cuộc thì Josephine vẫn cảm thấy mốc thời gian tất cả đều mơ hồ, "Đâu đó sau một thời gian thì em và anh ấy bắt đầu ngủ lại nhà nhau, ăn trưa ăn tối cùng nhau và đưa đón nhau như thói quen vậy. Có đêm bọn em thậm chí còn chẳng làm hiệp nào, chỉ chạy deadline rồi ôm nhau ngủ. Và bỗng nhiên em nghĩ, thế này cũng... tốt nhỉ? Ở bên cạnh Jungkook thế này thật thoải mái."

"Chị nghĩ là... hai đứa có thể thử hẹn hò xem sao," Irene đơn giản đáp, khi mà đối với người chị chín chắn, rào cản của Jungkook và Josephine thật ra là do tự tâm lý của họ tạo dựng mà thôi. Nếu Jungkook không có tình cảm với em, và em cũng không có tình cảm với gã, thì một trong hai người đã thôi việc này từ lâu rồi, "Theo chị thấy, Jungkook cũng có tình cảm với em."

"Đó là việc mà em cần nói với chị đó," Josephine chép chép miệng, "Anh ấy đã nói yêu em sáng nay, khi tụi em đang làm chuyện ấy."

"Wow."

"Đúng vậy đó, wow."

Irene cười cười, nhưng Josephine không thấy được vẻ mặt tươi rói của cô chị khi mà cả hai vẫn còn đang được mát xa, "Em có thể hỏi lại Jungkook mà, hỏi rằng liệu nó có thật sự có ý đó không?"

"Không," Josephine nhăn mặt, phàn nàn, "Đây là đời thật chứ có phải Gossip Girl đâu, em không thể cứ đến gặp anh ấy rồi hỏi là, liệu câu anh yêu em mà ảnh nói trong lúc quan hệ cùng em là thật hay không được?"

"Vì đây là đời thật nên em mới cần thành thật đó," Irene ngao ngán lắc đầu. Đúng là lũ trẻ thời nay mà, "Đây không phải là Gossip Girl để hai đứa dành cả mùa phim mà chơi trò kéo đẩy xem ai tỏ tình trước được."

"Được rồi, em sẽ suy nghĩ."

"Em nên suy nghĩ," Irene nhấn mạnh, trước khi lái câu chuyện sang một hướng khác, "Mà có điều này, chị cũng cần nói với em. Hứa là em sẽ không đánh giá chị nhé."

"Sao thế?"

Josephine nhíu mày. Cô chị Irene của em trước giờ vốn sống rất cẩn trọng, hôm nay rốt cuộc lại có vấn đề gì nhỉ? Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Irene cũng lấy đủ dũng cảm để lên tiếng.

"Tháng này chị bị muộn."

"Hả?"

Mặc dù hiểu ý của Irene là gì, song vẫn không ngăn được Josephine khỏi trố mắt mà hỏi lại, "Ý chị là..."

"Chị cũng chưa kiểm tra nên chị không biết nữa," Cô chị thở dài, "Chị bị muộn một tuần rồi. Nhưng mà chị không có đủ dũng cảm để kiểm tra. Em biết rồi đó, Jackson..."

"Không hẳn là phù hợp để trở thành một người cha?"

Thấy chị mình ngần ngừ, Josephine mới đáp lời, hoàn thành hết câu nói của Irene. Không hẳn là thân thiết với Jackson Wang, nhưng Josephine cũng tiếp xúc đủ nhiều và nghe Jungkook kể về anh ta đủ để biết Jackson là người như thế nào. Nếu như nói bộ ba Park Jimin, Jeon Jungkook và Kim Taehyung là những kẻ hủy diệt trái tim, thì anh chàng họ Wang chính là kẻ dẫn dắt bộ ba này "vào đời". Việc Irene dây dưa với anh chàng này, Josephine cũng không lạ, vì Jackson thực sự rất thành thạo trên giường ngủ, nhưng để nhận trách nhiệm về một đứa trẻ thì em không chắc.

"Dù sao thì," Irene không trả lời em, vì thế Josephine lại lần nữa lên tiếng, "Chúng ta cần phải đi mua cho chị que thử thai."


Chúc mừng nhé Jungkook.

Dòng chữ hiện trên màn hình cùng bức ảnh Josephine Huang trong một tiệm thuốc trên Đại lộ số Năm, nơi quen thuộc mà bọn trẻ giàu có ở đây hay mua các biện pháp phòng tránh, nhưng trên tay em lúc này lại là một hộp que thử thai được gửi đến cho gã. Người gửi là ông anh Min Yoongi, có lẽ anh ta cũng đến đây để mua chút "đồ bảo hộ" trước một đêm hẹn nữa cùng Park Jimin vào tối nay. 

Không lẽ nào.

Jeon Jungkook nín lặng, bàn tay gã nắm chặt chiếc điện thoại đến độ đốt ngón tay chuyển một màu trắng bệch. Gã biết rằng Josephine có dùng thuốc tránh thai, nhưng cho dù vậy thì cũng chẳng phải là 100% an toàn, nhất là khi bản thân Jungkook lại chẳng hề xài bao khi cùng em. 

Tâm trí Jungkook lúc này thực lẫn lộn. Gã biết rõ, lo cho chính bản thân mình gã còn làm không xuể, liên tục gây ra bao rắc rối cho cha mẹ kể cả khi đã bước sang tuổi hai mươi ba. Nếu như thực sự Josephine có thai, làm sao gã có thể lo cho một đứa trẻ kia chứ? Một đứa trẻ mà gã đã cùng em tạo ra.

Nghĩ đến đó, cũng chẳng biết vì lý do gì trái tim Jeon Jungkook lại như mềm đi. Quả thực đáng sợ thật đấy, lên chức bố khi bản thân chưa sẵn sàng. Thế nhưng việc có con với Josephine, với người bạn thân của gã từ khi còn tấm bé, người lúc nào cũng bên cạnh Jungkook và thấu hiểu gã nhất, lại mang đến cho Jungkook cảm giác gì đó rất... nhẹ nhàng.

Hai người họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều thời khắc khó khăn trong cuộc đời: lần đầu Josephine thất tình, lần Jungkook đánh người trong lúc say và bị tạm giam cả đêm (cho đến khi Josephine biết tin và bảo lãnh gã ra), lần Jungkook thi SAT, rồi đến Josephine điên đầu với cuộc đua vào Ivy League. Qua bao chông gai, họ đều làm chỗ dựa cho người kia, vậy nên nếu Jeon Jungkook có làm gì sai đi chăng nữa, nếu gã có phải trả giá, thì gã cũng thật mừng vì người bên cạnh mình là Josephine Huang. Vì cùng nhau, họ có thể vượt qua mọi thứ kia mà.

Rồi gã lại cười cười. Không biết Josephine khi làm mẹ sẽ thế nào nhỉ? Em lúc nào cũng mang cái dáng vẻ kênh kiệu khó ưa, suốt ngày chỉ biết gây sự với gã và ông anh Park Jimin. Josephine và trẻ con thật sự chẳng hợp nhau chút nào, ngày trước lúc gã sang ăn ké bữa tiệc ngày Lễ Tạ ơn của gia đình Huang, Josephine thậm chí còn giành xem TV với con bé cháu gái của em. Cô bé, tên Jennifer thì phải, nhất quyết đòi xem "Tom and Jerry" trong khi Josephine hung hăng giật remote TV vì trên kênh CW đang phát "Gossip Girl". Đôi co một hồi, Jenny bé nhỏ bật khóc vì té đập đầu gối xuống sàn, còn Josephine cũng khóc tu tu trong vòng tay Jungkook khi bị bố mẹ em mắng. Mà lúc đó Josephine đã mười lăm rồi, chứ không hề bé bỏng gì cả.

Mày phải mạnh mẽ lên Jungkook à, nội tâm gã gào thét, tao biết mày sợ, nhưng tưởng tượng xem Josephine còn sợ hãi hơn cả mày nữa kia. Em ấy phải mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, vì vậy mày phải thật mạnh mẽ để còn làm bờ vai cho Josephine tựa vào nữa chứ.

Nghĩ rồi, Jungkook đứng phắt dậy bước vào nhà bếp tìm người quản gia của mình.

"Cô Garcia, hôm nay cho tất cả nhân viên nghỉ phép buổi tối nhé. Cả cô cũng vậy, cô về nhà sớm đi."

"Cậu chủ, cậu bảo là tối nay phải nấu bít tết cho cô Josephine-"

"Để đó cho tôi. Tôi làm được."


Ngồi trước bàn trang điểm để chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay với Jungkook, Josephine dù đang kẻ mắt nhưng tâm trí của em thì dường như đã lạc vào một thế giới khác. Lúc này, em chỉ mải nghĩ về Jungkook, không biết rằng gã có đáp lại tình cảm của em hay không. Nếu như Jungkook bảo không thì sao, nếu những lời gã nói thật ra chẳng có một chút ý nghĩa sâu xa nào xả, và chỉ có mình em là mong muốn chúng có nghĩa mà thôi.

Bởi vì em cũng đã yêu Jeon Jungkook mất rồi.

"Con sắp đi đâu à?"

Bà Huang đi ngang qua phòng con gái, thấy Josephine đã trang điểm gần như là hoàn chỉnh mới ghé đầu vào hỏi thăm. Chẳng mấy khi bố mẹ Josephine ở nhà, họ luôn có những chuyến công tác vòng quanh thế giới và hàng tá đối tác phải gặp gỡ, vì thế khi thấy mẹ em xuất hiện, Josephine cũng có chút bất ngờ.

"Chỉ gặp một người bạn thôi ạ."

"Tiếc thật," Bà Huang mím môi, "Hôm nay bố mẹ vừa trở về từ Santorini, mẹ đã hi vọng cả nhà có thể ghé Nobu ăn tới cùng nhau."

"Không sao, con có thể hủy ạ," Josephine đóng nắp cây bút kẻ mắt lại, với lấy chiếc iPhone đang nằm ở một góc bàn trang điểm, "Cũng không phải cuộc hẹn gì quan trọng."

"Vậy thì tại sao con lại chuẩn bị thật kĩ thế này?"

Bà Huang thắc mắc, và Josephine cũng chợt nhận ra khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương. Mắt được kẻ và đánh phấn lấp lánh, đôi môi được overline và phủ một lớp son bóng mọng nước, dây chuyền Dior trên cổ và bông tai Chanel lại được che phủ bởi mái tóc vừa uốn bồng bềnh của em.

Giống như em đang thực sự đi hẹn hò, chứ không phải là ghé sang nhà Jungkook và gọi đồ ăn về vậy.

"Con..."

Josephine chẳng biết phải giãi bày thế nào thì bà Huang đã bước vào phòng, nhẹ vuốt mái tóc em.

"Con đang thích ai đó phải không?"

Em chần chừ gật đầu. Bà Huang nhẹ cười, "Mẹ có biết người ấy không?"

"Rất rõ," Josephine thở dài, nhưng không thể ngăn được một nụ cười nho nhỏ khi nhắc đến anh, "Là Jungkook."

"Jungkook sao?" Josephine chờ, thậm chí là đoán chắc, mẹ em sẽ không đồng ý. Vì ở trong một vòng phụ huynh, Josephine nghĩ mẹ em cũng đã nghe từ những người khác rằng cậu ấm của nhà Jeon hiện tại là một tay sát gái thế nào. Thế nhưng, trái ngược với suy đoán của em, bà Huang lại tỏ vẻ hài lòng, vỗ vỗ vai Josephine, "Con biết sao không? Từ lúc hai đứa còn bé, mẹ đã luôn nghĩ là nó có gì đó với con đấy. Mẹ tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi."

Mọi thứ sẽ ổn thôi mà, Josephine tự trấn an chính mình. Cả Jimin, Irene lẫn mẹ đều tin rằng Jungkook có tình cảm với mày, đến lúc mày cũng nên tin đi chứ?


Cánh cửa thang máy dẫn tới căn penthouse của gia đình Jeon vừa mở ra, Josephine đã ngửi thấy mùi thịt bò thơm lừng thoang thoảng trong không khí. Lạ nhỉ, Jungkook vừa bảo em rằng hôm nay những người giúp việc của nhà anh đều được cho nghỉ phép mà.

"Jungkook?"

Josephine cởi đôi Jimmy Choo ra, cẩn thận đặt lên kệ cạnh thang máy, đoạn gọi với ra khi không thấy hình bóng của Jungkook ở đâu trong phòng khách. Ngay lập tức, trong nhà bếp giọng gã vọng ra ngoài, "Anh ở đây."

"Anh làm gì trong nhà bếp đấy?" 

Bước vào phòng bếp, hình ảnh đầu tiên mà Josephine thấy là Jeon Jungkook đứng bên bếp ăn, chảo trong tay được gã đảo một cách chuyên nghiệp, "Anh tự nấu à?"

"Ừ hứ," Jungkook gật gù trong khi còn bận rộn nêm nếm cho miếng bít tết, tay gã cong vòng lại thành một hình chữ S thật điệu nghệ chẳng khác gì vị đầu bếp nổi tiếng mà giới trẻ thường mang ra chế ảnh, "Lấy gì ra uống trước đi, anh xong ngay."

Câu nói có vẻ vô hại, nhưng thực chất, đây là cách gián tiếp để Jungkook xác định xem, liệu kết quả của chiếc que thử thai mà Josephine mua về, là mấy vạch. Bình thường, Josephine luôn xem bít tết và rượu vang là một cặp đôi hoàn hảo, em luôn bảo rằng, bít tết chỉ ngon nhất khi được cùng thưởng thức với rượu vang.

"Em uống nước lọc có ga được rồi."

Ngay lập tức, Jeon Jungkook vô thức dừng tay lại, đồng tử gã dãn to ra. Như thế là...

Gã thật sự sẽ làm bố?

Nuốt khan, Jungkook lấy lại bình tĩnh, trước khi lên tiếng với Josephine, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng nói, "Trong tủ lạnh có đó. Em lấy cho anh một chai luôn đi."

"Không uống rượu vang à?"

Josephine vô tư đùa giỡn, tiếng cười của em lảnh lót bên tai Jungkook. Gã gượng mà bật cười một cách đầy lo lắng, hơi lắc đầu. Hôm nay Jeon Jungkook cần nhất là sự tỉnh táo, để gã và Josephine còn có thể bàn bạc về tương lai của họ.

Mày làm được mà, Jeon Jungkook. 


Một tiếng đồng hồ trôi qua, và Josephine vẫn thao thao bất tuyệt, kể cho gã nghe về cuộc hẹn ngày hôm nay của em và Irene, về những nơi em và cô chị đã đến, một vài chuyện phiếm đã xảy ra cả ngày hôm nay. Tất cả, chỉ trừ chi tiết mà gã mong đợi nhất.

Cô gái này, đánh trống lảng cũng cừ thật đấy.

Trái lại, ở vị trí của Josephine, em cũng đang cảm thấy chán nản khi mà mặc cho mình gợi chuyện đến thế nào, thì Jeon Jungkook có vẻ cũng chưa đủ thoải mái để chia sẻ cảm xúc của gã. Josephine nhấn mạnh những chi tiết nhỏ liên quan đến từ "yêu", lễ Valentine, socola, mấy cái thứ chán ngắt mà người bình thường sẽ thích khi hẹn hò, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của em, gã vẫn cứ đực mặt ra mà ậm ừ.

"Có chuyện gì với anh vậy Jungkook?"

Hết cách, Josephine thở dài, đi thẳng vào chủ đề chính, "Trông anh không khỏe cho lắm. Cả buổi cứ im lặng."

"Ừ," Jungkook cũng trút một tiếng thở dài, tay gã vô thức nhịp nhịp lên cốc nước trong lo lắng, ánh mắt nhìn đi xa xăm, "Anh đang suy nghĩ một số thứ. Anh cũng có điều cần nói với em."

"Em cũng có điều cần nói với anh."

"Vậy đếm đến ba, rồi chúng ta cùng nói nhé."

Với tinh thần hèn nhát cộng thêm tự tôn, Jungkook biết rõ trong hai người họ, chẳng ai muốn bản thân mình là người mở lời trước, vì thế gã đã đề nghị một điều mà, khi vừa nghe tới, Josephine cũng nhẹ nhõm mà liền đồng ý.

Và thế là.

Một.

Hai.

Ba.

"Em cũng yêu anh."

"Anh sẽ cùng em nuôi đứa bé."

"Cái gì?"

Gần như cùng lúc, cả hai người họ đồng thanh lên tiếng, trố mắt ra nhìn người kia với vẻ đầy thắc mắc. Để rồi, Josephine là người mở lời trước để giải vây cho khoảnh khắc bối rối này, "Đứa bé nào vậy, Jungkook? Anh nói gì vậy?"

"Em không có thai à?"

"Không?"

Josephine ngớ người ra, nhíu mày nhìn gã. Jungkook gầm gừ trong cổ họng, "Mẹ nó ông Yoongi..."

"Anh Yoongi nói với anh là em có thai?"

"Anh ấy thấy em ở tiệm thuốc-"

"Oh..." Chưa để Jungkook nói hết câu, Josephine đã nhận ra chân tướng sự việc. Em lắc đầu bất lực, nhưng không ngăn bản thân khỏi bật cười, "Cái đó em mua cho chị Irene, vì chị ấy cứ nhất quyết trốn tránh."

Jungkook ngồi trầm ngâm một lúc, phần vì xấu hổ, phần vì đến lúc này, gã mới nhận ra điều thực sự quan trọng giữa hai bọn họ không phải là cái thai không tồn tại kia. Mà là câu "Em cũng yêu anh" Josephine đã thốt ra vừa nãy. Gã hắng giọng, tần ngần lên tiếng:

"Vậy là, những gì anh nói sáng nay-"

"Em nghe thấy," Josephine, cực kì tệ trong việc chờ người khác nói hết câu của mình, lại lần nữa chen vào, "Và nếu như anh không thực sự có ý đó thì ờ, chúng ta có thể giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, và anh biết đó, dừng toàn bộ chuyện này lại. Em biết có thể anh sẽ cảm thấy là việc này thật kinh khủng nên là mình có thể không nói chuyện với nhau một thời gian."

"Em nói xong chưa?"

Josephine gật đầu, sự hoảng loạn hiện rõ trong đôi mắt của em. Lần này, đến lượt Jeon Jungkook không nhịn nổi cười, "Em thậm chí còn chưa nghe anh nói hết. Nghe cho kĩ này, anh yêu em. Là thật. Dù cho điều đó có đáng sợ như thế nào."

"Vậy hóa ra, bấy lâu nay, em chỉ lo sợ hão thôi à?"

Josephine chun mũi, vờ than vãn với Jungkook. Nhưng thoáng chốc, biểu cảm của em lại trở về nghiêm túc. Lời yêu cũng nói rồi, nhưng không phải vì thế mà câu chuyện có thể dễ dàng khép lại, "Lỡ như chúng ta trở thành một cặp đôi chán ngắt, và rồi chúng ta cũng chán điều đó thì sao?"

"Anh chưa bảo là anh và em sẽ là một cặp đôi mà?"

Jeon Jungkook nở một cười chọc ghẹo Josephine, ngay lập tức nhận lại cái đảo mắt ngao ngán của em. Nói rồi, gã mới nhướn người về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của em. Nhìn bàn tay Josephine nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay mình, Jungkook ân cần lên tiếng, "Anh biết, mọi thứ sẽ khó khăn. Cả hai chúng ta đều là những người rắc rối nhất quả đất này, thế nhưng mà, hai cái sai biết đâu sẽ hợp thành một điều đúng đắn. Chưa thử thì chưa biết được phải không nào?"

"Trời ạ, sến ói," Josephine chậc chậc lưỡi, giả vờ tỏ vẻ quan ngại, "Lúc nào nói cũng dễ hơn làm mà."

"Anh biết anh chẳng phải loại đàn ông dễ để tin tưởng, nhưng anh tin tưởng ở em," Ánh mắt gã hướng lên nhìn Josephine đầy vẻ tự hào, "Em luôn biết cách tạo động lực và giữ kiểm soát cho anh mà. Nhớ cái lần mà ở trường đòi xét nghiệm từng học sinh chỉ vì có một đứa buôn bạch phiến xong bị bắt không? Lần đó nếu không vì em kỉ luật thép với anh, thì anh bị đuổi học chắc."

"Tuần hiếm hoi mà Jeon Jungkook không chơi đồ," Josephine không thể nhịn cười khi nhớ lại. Lần đó, em sang nhà gã, giấu hết tất cả các món chất cấm ngoài tầm với của Jungkook và ở cạnh theo dõi gã hai tư trên hai tư để Jungkook không thể sử dụng mấy thứ đó dù là một chút nào. Dù gã có bày đủ trò để em nản chí, Josephine vẫn luôn có cách giải quyết của em, và kết quả là Jeon Jungkook đã thoát tội an toàn với xét nghiệm âm tính với chất cấm. 

"Em lúc nào cũng là người giữ anh tỉnh táo và trong lề lối, nên nếu có ai giữ được trái tim anh, thì đó là em."

"Anh thật sự tin thế ư?"

"Luôn luôn là thế mà," Jeon Jungkook nhẹ nở nụ cười, trước khi đứng dậy mà tiến về phía Josephine. Đứng sau lưng em, gã thì thầm vào tai Josephine đầy cám dỗ, "Và bây giờ, nếu quý cô không có thai, chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện trong phòng ngủ của tôi chứ?"

Và Josephine Huang làm sao có thể từ chối kia chứ.

Nằm gọn trong vòng tay Jeon Jungkook khi gã bế em vào phòng, Josephine không thể ngăn mình phá lên cười khi người đàn ông nọ còn tò mò mà hỏi em, "Vậy rốt cuộc, chị Irene có thai hay không vậy?"

"Cái đó thì anh phải hỏi anh Jackson."

the end.

author's note

Lời đầu tiên thì mình muốn cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ "See on both sides like Chanel" trong thời gian vừa qua. Trước khi đăng chiếc fic này lên thì mình khá là lo lắng vì nội dung của nó quá là người lớn đi, nhưng mà khi nhận được từng chiếc bình luận, từng chiếc sao của mọi người, mình cảm thấy rất biết ơn. Mình biết rằng kết thúc như vậy có hơi ngắn thật, nhưng mà do bản thân mình không giỏi viết một series quá dài vì mình không quen viết các tình tiết drama lắm nên đành kết tại đây thôi ạ TvT Và như nhân vật Irene trong chương này đã nói thì mình muốn Jungkook và nữ chính chịu trưởng thành và thừa nhận tình cảm thay vì mãi chơi trò đuổi bắt với nhau. Mình cũng hi vọng mọi người sẽ cảm thấy hài lòng với kết thúc này của series ngắn này ạ, lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiềuuuu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro