Chỉ cần cho em biết lí do thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo này công việc bận lắm sao anh?"

Haeun nhỏ giọng hỏi. Phải hơn một tháng rồi JungKook mới lại đến nhà cô. Gió tháng bảy thổi mát cả căn phòng, hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế màu xám tro, nơi trước đây Haeun thường 'luyện đàn' mỗi ngày.

"Ừm..." Bọc lấy những ngón tay mảnh khảnh, JungKook khẽ thổi chút hơi ấm rồi cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất để bày ra một câu chuyện không có thật.

"Mấy tuần qua đi công tác liên tục nên anh gần như không ở trong thành phố." Cho nên không thể đến gặp em.

"Vâng, em hiểu mà, dù bận công việc nhưng anh vẫn phải giữ sức khỏe đấy nhé."

Khóe môi Haeun cong cong vẽ thành một nụ cười. JungKook mím môi, chẳng rõ lòng mình đang run rẩy vì điều gì. Haeun thực sự không nghi ngờ sao? Dù biết rằng công việc luôn là lá chắn hoàn hảo mỗi khi người ta không biết giải thích thế nào cho sự biến mất đột ngột của bản thân, nhưng cả tháng trời mà không có đến một cuộc gọi, chỉ có kẻ ngốc mới tin đấy thực sự là vì công việc.

"Eun, cảm ơn vì đã ở bên anh."

Haeun không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi đưa tay mân mê theo từng đường nét trên gương mặt người đối diện. Hàng mày rậm, sống mũi cao, cả bờ môi này nữa. Người ta thường nói khi một giác quan nào đó ngừng hoạt động, những giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Có lẽ nhờ vậy mà lúc này, dáng hình anh ghi lại trong cô mới chân thật đến thế.

Đáng tiếc, không khí ấm áp này nếu đổi lại là chàng trai khác hẳn sẽ thấy rất hạnh phúc, nhưng đối với JungKook lại chẳng khác gì quả bom nổ chậm. Cảm tưởng như đã lang thang giữa sa mạc quá lâu rồi, đến khi thấy hồ nước trước mắt lại sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh do bản thân mình tự tạo nên.

Sự bình yên này sẽ tồn tại được bao lâu?

Đến khi mọi chuyện vỡ lỡ, anh và hai cô gái anh yêu sẽ phải trả giá những gì?

JungKook vẫn nhớ rất rõ ngày trước Jiyoo kể cho anh nghe về trò chơi dân gian ở Trung Quốc. Khi xòe hai bàn tay và úp chúng vào nhau, tất cả các ngón tay đều có thể tách ra rất dễ dàng. Chỉ trừ hai ngón áp út. Người ta giải thích rằng đấy là ngón vợ - chồng, nên việc đeo nhẫn cưới ở đấy tượng trưng cho hôn nhân viên mãn, mãi mãi không tách rời.

Khoảnh khắc ấy, JungKook đã hôn thật sâu lên môi cô và nói rằng: "Hãy ở bên nhau thật lâu và cùng nhau già đi em nhé?"

Lời hứa này em còn nhớ không Jiyoo? Năm ấy đã có người đeo cho em chiếc nhẫn cưới, nói rằng muốn cùng em gắn bó trọn đời trọn kiếp.

Nhưng cũng chính người ấy đã phản bội em, bỏ lại em với những lời hứa mà giờ chỉ còn mỗi em níu giữ.

Cảm giác tội lỗi xoáy sâu vào lòng khiến JungKook đau đến mức nghẹt thở. Dạo gần đây lúc nào anh cũng thấy bất an, đến cả những ngày trời quang nhất JungKook cũng sợ rằng liệu chăng vài phút nữa cơn bão sẽ ập tới và cuốn phăng mọi thứ anh đang có.

Mãi suy nghĩ, JungKook không biết nước mắt mình đã lăn dài trên má từ bao giờ. Nhìn người con gái trước mặt lo lắng muốn thay anh lau khô giọt nước mắt, JungKook chỉ biết chua xót tự mắng mình là một thằng tồi.

Mày lấy tư cách gì để tự cho mình cái quyền quyết định mọi thứ?

Nhìn đi! Đến cuối cùng, đau đớn nhất chẳng phải vẫn là người con gái mày yêu hay sao?

Đôi mắt đỏ hoe, JungKook đau khổ tựa đầu vào trán Haeun.

Xin lỗi em,

Giá mà anh có thể nói cho em biết, một kẻ hèn như anh không đáng để em phải lo lắng như thế này.

Xin lỗi em,

Vì yêu em, mà lại không dám cho em một danh phận...

---

Jung Jiyoo chậm rãi tra chìa khóa vào ổ, mở cánh cửa bước vào thế giới riêng của chồng mình và người con gái khác.

Mấy tháng nay, Jiyoo im lặng không phải vì cô không làm được gì, mà bởi cô tin chồng mình là người biết chừng mực. Dù hai người tự nguyện kết hôn với nhau, nhưng phải kể đến nhờ sự nâng đỡ của gia đình cô JungKook mới có ngày hôm nay. Nếu để người khác biết được, họ đâu để anh tiếp tục làm việc ở nhà cô. Dẫu sao chuyện đấu đá nội bộ cũng không phải hiếm hoi gì.

Hơn nữa, Jiyoo tự tin rằng loại con gái trơ trẽn chấp nhận làm kẻ thứ ba kia làm sao có thể so sánh với mình? Cho dù JungKook có nhất thời cảm nắng ai đó bên ngoài đi chăng nữa, chắc chắn anh sẽ sớm chủ động chấm dứt thứ tình cảm đáng xấu hổ này thôi.

Vậy nên, khi phát hiện hai người họ vẫn tiếp tục lén lút sau lưng mình, Jiyoo không chỉ giận vì tình cảm của mình bị phản bội, mà đến lòng tự tôn cao ngất của cô cũng bị tổn thương. Chiếc chìa khóa kim loại khiến lòng bàn tay cô trầy xước, khóe mắt dù được trang điểm kĩ vẫn lộ rõ vẻ bi thương, mỗi một góc phòng nơi đây đều khiến tim cô quặn thắt.

Năm tháng qua, họ đã có với nhau những gì?

Bình hoa ly kia là món quà đầu tiên anh tặng cô, tại sao bây giờ lại nằm trên bệ cửa sổ nhà cô ta?

JungKook có nói cho cô ta biết ý nghĩa của hoa ly như trước đây anh đã từng thủ thỉ với cô hay không?

Ở phòng bếp, hai người đã có những kỉ niệm gì?

Cô ta có dùng những lời lẽ đê hèn để kéo JungKook rời xa cô hay không?

Còn chiếc giường này nữa...

Càng nghĩ lòng Jiyoo càng rối bời. Dù trước khi đến đây cô đã tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh thật tốt, nhưng sự thật là chẳng có người phụ nữ nào kiềm chế được cảm xúc khi nghĩ đến chuyện này cả.

Mình là vợ của anh ấy cơ mà. Là người duy nhất có tư cách đứng bên anh mà không sợ bất kì lời gièm pha nào cơ mà.

Cho dù chiếc chìa khóa kia có giúp JungKook bước vào thế giới của cô ta, thì nó cũng đâu thể đặt ngang với với chiếc nhẫn đính ước của mình và anh ấy.

Chiếc chuông gió khẽ động, có người bước ra từ bên trong, gương mặt này, sao trông quen quá.

Jiyoo nhíu mày. Là người đánh đàn ở bữa tiệc lần trước JungKook tổ chức cho cô.

Thứ con gái trơ trẽn, cô ta đã tiếp cận anh lúc nào?

Hay là hai người đã quen biết trước đó?

Phải rồi, thảo nào hôm ấy tâm trí JungKook cứ thả đâu đâu.

Chết tiệt!

Jiyoo cắn răng, định giáng cho kẻ thứ ba này một cái tát thật mạnh.

Nhưng bàn tay bỗng bất lực khi dáng vẻ mù mịt của cô gái trước mặt khiến cô ngây người.

Chuyện này là sao?

Lùi lại một bước để tránh cách xác định đối tượng đặc trưng, Jiyoo đưa tay đến trước mặt Haeun, đôi mày cô nhíu chặt, hai đồng tử giãn ra như không dám tin đây ra sự thật.

Haeun mờ mịt tiến lên, Jiyoo lại lùi thêm một bước. Khoảnh khắc xác nhận được Eun là người khiếm thị, Jiyoo chẳng hiểu sao lòng mình lại nhói đau.

Còn đau hơn cả lúc biết JungKook phản bội mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro