chap 8 (JK's pov)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------- flashback -------

Tôi chứng kiến cảnh EunBi và Ami cãi nhau nhưng lại chẳng lên tiếng can ngăn. Như thể có điều gì nghẹt cứng trong cổ họng mà không cất thành lời. Chợt Ami chạy lại, lôi tôi vào một nụ hôn sâu. Tâm trí tôi như trống rỗng, dù tôi và EunBi cũng đã hôn nhau vài lần nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mụ mị đến thế. Đầu óc tôi đắm chìm vào nụ hôn với người tôi coi là em gái, có vẻ lí trí tôi đi du lịch rồi.

Vừa dứt khỏi nụ hôn, em liền tát một phát đau điếng vào mặt tôi. Đôi mắt của Ami long lanh nhìn tôi, từng lời nói của em làm tôi bất giác nhận ra. Có vẻ chỉ vì tính nóng nảy mà tôi làm em tổn thương rất nhiều.

Tôi cứ nghĩ em chỉ nhất thời nổi giận nên mới bỏ đi. Hẳn là đến tối em sẽ về vì tôi biết em rất sợ đi đường một mình vào ban đêm. Nhưng dường như tôi đoán sai rồi. Tôi đợi mãi đến tối muộn vẫn chẳng thấy bóng dáng em đâu. Tôi lo lắng chạy khắp nơi để kiếm em và bất giác ghé vào công viên gần sông Hàn. Vì sao ư? Vì em rất thích ngắm cảnh ở đây. Tôi định sẽ dạo một vòng quanh công viên tìm em nhưng vừa hay thấy em đang bị một đám người đánh thuốc. Tôi tức điên lên vì đám người đó toàn là nam. Tại sao vậy nhỉ? Tôi cũng chả rõ nhưng thấy em bị như thế làm tôi không kiềm được bản tính mà đi lại tẩn cho bọn nó một trận. Xong xuôi, tôi quay lại thấy em đã bị chuốc thuốc mê nên liền nhấc bổng em lên. Có vẻ Ami sụt cân nhiều rồi. Tôi định đưa em về nhà nhưng có dòng suy nghĩ chợt thoáng qua đầu. Hẳn là em vẫn còn giận tôi lắm! Nếu em đã muốn bỏ đi như thế thì đưa em về chỉ làm em thêm ghét tôi thôi nhỉ? Tôi đành bế em đến một dãy nhà thuê rồi trả tiền nhà trước vì tôi đã phần nào đoán được em bỏ đi nhưng chẳng đem theo một cắt nào. Tôi thì không muốn thấy em lại phải ngủ ngoài công viên để bị mấy gã kia làm phiền như thế. Nói thật chứ tôi có thể thuê hẳn một căn nhà to lớn ở Gangnam cho em nhưng làm vậy chắc em sẽ nghi ngờ mất. Với cả bà chủ nhà thuê này ngày trước là một người qua đường gặp nạn, tôi giúp đỡ bà ấy nên bà rất biết ơn tôi. Sau này biết được bà là chủ dãy nhà thuê nên tôi liền tin tưởng đặt cọc nhà trước 1 năm cho em. Tôi thương em, nhưng tôi cũng chẳng rõ tình cảm của bản thân như nào nữa.

Hồi trước tôi có gặp tai nạn, tới lúc tỉnh dậy thì thấy EunBi đầu tiên nên tôi nghĩ cô ấy đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Khi biết cô ấy là thực tập sinh trong công ty tôi, tôi không nghĩ ngợi mà cho cô debut chỉ mong có thể báo đáp ân tình. Tôi rất cảm kích vì cô ấy đã chăm sóc tôi suốt khoảng thời gian đó nên tôi chấp nhận mọi điều EunBi muốn kể cả việc làm người yêu cô ấy. Đúng rồi đó! Chính EunBi đã bày tỏ tình cảm của cô ấy và tôi thì không muốn cô ấy buồn nên đồng ý. Sau những lần hẹn hò, tôi đều thấy rất vui nhưng không phải vì đi với EunBi mà tôi vui. Chỉ vì là chủ tịch bận rộn, lâu lâu được ra ngoài hưởng khí trời tí nên vui. Tôi không rõ tình cảm của mình nhưng vì tôi cho là bản thân yêu EunBi nên mới ra mắt cô cho mẹ và cũng vì EunBi đòi cưới nên tôi đã xin mẹ để kết hôn với cô ấy. Khi mẹ không đồng ý, tôi chẳng thấy buồn, rồi mẹ đề cập bảo tôi cưới Ami, tôi lại thấy vui. Nhưng không được! Tôi khuyên bản thân, đây là em gái tôi, tôi không thể cưới em gái được. Dù biết cả hai không cùng huyết thống nhưng tôi cứ mặc định như vậy. Cuối cùng tôi vẫn phải cưới Ami. Nhưng tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên em.

Ở với em được một thời gian, tôi đôi khi lại muốn gọi em một tiếng "vợ ơi~" thật ngọt ngào như cách em kêu tôi là chồng vậy. Nhưng vì tôi... NGẠI. Đến khi nghe tin EunBi về, tôi cũng thấy mừng. Chắc là vì tôi nôn nóng gặp cô ấy để sớm dừng cuộc tình giữa tôi và cô ấy vì... có vẻ tôi đã thích Ami rồi. Nhưng chưa gì tôi thấy Ami lấy mảnh vỡ cắt đứt tay EunBi, rồi còn chuyện chùm đèn do Ami thiết kế lại rơi ngay người EunBi và cả việc vết khâu của EunBi bị đứt chỉ khi Ami đang thay băng cho cô ấy. Những chuyện này không thể là ngẫu nhiên được. Mọi chuyện đều là đang nhắm vào EunBi mà tôi nghĩ người duy nhất ghét EunBi chỉ có... Ami. Vì tôi biết Ami yêu tôi, mà tôi lại thể hiện tình cảm với EunBi thì hỏi sao em không ghét cô ấy được cơ chứ. Nhưng tôi không ngờ rằng em lại ra tay tàn bạo như này, những lần đánh mắng em chỉ vì tôi không muốn em vì yêu mà mù quáng làm hại người khác. Nhưng có vẻ tôi đã răng đe sai cách và làm em tổn thương. Thôi thì tôi sẽ cho em tự do bay nhảy, cũng là lúc để tôi định thần lại là tôi yêu EunBi hay là.. Ami.

Suốt 2 tháng không có em ở bên, tôi cũng cố thử vun đắp lại tình cảm giữa tôi và EunBi để kiểm tra bản thân có thật sự muốn ở bên EunBi không nhưng... dường như là KHÔNG. Không còn em ở cạnh tôi chẳng còn hứng thú để làm gì cả. Cả ngày chỉ ở suốt trên công ty, tối về với EunBi thì tôi lại cáu gắt vì tôi nhớ em. Tôi nhớ cái cách em gọi tôi là "Jungkook oppa" bằng giọng nũng nịu khi đòi tôi làm đồ ăn cho, hay là chất giọng hổ gầm khi đang giận tôi vì uống quá chén. Tôi nhớ mọi thứ kể cả cách em gọi "chồng ơi~" nữa.

Đặc biệt tôi để ý thấy EunBi gần đây rất hay tránh mặt tôi. Ban đầu tôi cho rằng do tôi lạnh nhạt mà cô ấy ngại tiếp xúc. Nhưng rồi sau đó là những lần đòi tôi mua đồ hiệu đắt đỏ, hay là xin mượn thẻ đen của tôi để đi shopping, rồi là những hôm đến tận khuya mới về. Nếu là Ami, em đã chửi thẳng vào mặt tôi nếu tôi tiêu xài hoang phí cho những món đồ hiệu nhưng EunBi thì lại đòi tôi mua cho bằng được món đó. Tôi bắt đầu sinh nghi và đã kêu thư kí điều người theo dõi hành tung của cô ấy. Không thể nào một lúc EunBi lại cần quá nhiều tiền như thế.

Khi có được bảng báo cáo đầy đủ về những hoạt động của EunBi gần đây và cả quá khứ, tôi hít một hơi thật sâu chỉ mong cô ấy cần tiền vì lý do khó nói nhưng.... Tôi thấy được cô ta lấy tiền để chăm cho một tên nhạc sĩ hạng thấp trong công ty tôi và hai người họ làm gì với nhau thì chắc ai cũng biết. Tôi nhận hắn vào công ty vì những nhạc sĩ có tiếng khác chả ai chịu sáng tác bài hát cho EunBi bởi họ đánh giá thấp khả năng ca hát của cô ta và họ không muốn bài hát họ sáng tác lại không được truyền tải trọn vẹn. Duy chỉ có hắn chịu viết nhạc cho cô ta nhưng lyrics cũng còn yếu kém, phải qua chỉnh sửa nhiều lần. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao hắn lại tình nguyện viết lời cho rồi, đúng là trời sinh một cặp, dở như nhau. Tôi có thể khen qua loa cô ta vài câu vì quả thật cô ta có nhan sắc nhưng nói thật là chưa bao giờ tôi khen nổi giọng hát của cô ta.

Coi xong tệp tài liệu về EunBi, tôi cảm thấy thất vọng hơn là đau lòng. Chẳng lẽ đó giờ tôi chưa bao giờ yêu EunBi? Thấy cô ta cắm sừng mà tôi chả thấy đau lòng tẹo nào. Tôi thấy thất vọng vì đã giữ loại phụ nữ này ở bên quá lâu và còn bị cô ta xoay vòng như con rối để rồi làm tổn thương Ami. Suốt cả ngày hôm đấy tôi mệt mỏi chẳng làm được việc gì cả. Về đến nhà thì chạm mặt EunBi, tôi kinh tởm khi thấy cô ta nũng nịu nói.

- Jungkook à! Mẹ Jeon ghé thăm, em ra tiếp chuyện mà mẹ cứ hỏi tìm Ami suốt. Em bảo em ấy đi công tác thì mẹ Jeon lại đổ lỗi tại em mà Ami bỏ đi _ EunBi

- Haiz! Được rồi để anh vào nói chuyện với mẹ. À mà em đừng gọi vơ mẹ như thế, mẹ anh không thích _ JK

Tôi vẫn còn nói chuyện đàng hoàng với EunBi vì tôi muốn qua mắt cô ta. Dù sao cô ta cũng đã lừa gạt sau lưng tôi rồi còn đâu. Tôi phải trả lại đủ chứ nhỉ? Tôi vào nhà, mẹ liền chạy lại hỏi chuyện tôi. Nhìn mẹ có vẻ giận lắm! Tôi cố trấn an mẹ. Mẹ tôi liền quát.

- Nói mẹ nghe, Ami đâu rồi? Có phải con bé không chịu nổi tính m nữa nên bỏ đi rồi phải không? Mẹ cho m 1 tuần, không đem con bé về được thì m cùng con EunBi đi khỏi đây đi _ Mẹ Jeon

- Mẹ bình tĩnh đã! Con biết là Ami đang ở nơi rất an toàn _ JK

- Ami đâu?? _ Mẹ Jeon

- Con cho em ấy ở trong một căn nhà thuê gần đây, tuy không rộng nhưng rất an toàn. Riết rồi mẹ thương mỗi Ami, chưa gì đã đòi đuổi thằng con trai này ra khỏi nhà rồi! _ JK

- M thì biết gì, lo mà đem con bé về ngay cho mẹ _ Mẹ Jeon

Suốt khoảng thời gian đó, tôi ngày nào cũng nhớ em không thôi. Cứ nhìn thấy EunBi là tôi lại kinh tởm những chuyện cô ta làm. Dù vậy, tôi vẫn phải dụ cô ta vào tròng. Tôi còn định để em ở riêng một thời gian cho an toàn, khi nào mọi chuyện ổn định, chắc chắn tôi sẽ thuyết phục em về và đối xử với em thật tốt. Tôi không nói với mẹ rằng tôi đã biết được bộ mặt thật của cô ta vì tôi muốn tự tay xử lý.

__________________
Aigoo...tui thi xong gòi nèee
Giờ ngoi lên viết truyện ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro