Chapter 8. Yêu Thương Gửi Theo Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Krystal ở trên giường bệnh, vừa cất giọng, đáy mắt theo đó dường như cũng có chút long lanh.

Jessica hơi run run ở ngực, một chút ngạc nhiên, rồi một chút chua xót. Cô vẫn nghĩ Krystal nhất định khi nhìn thấy mình sẽ không xung động lấy một tia, còn có thể là đượm thù oán khí, ... hóa ra tất cả đều sai.

Là cô đã đánh giá quá cao sự kiêu ngạo của em gái rồi chăng?

Krystal vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, vẫn chỉ mới 17 tuổi, nội tâm quật cường được tôi luyện ngần đó năm qua xem ra cũng chỉ như một lớp sương mờ phủ quanh ốc đảo mà thôi! Nhìn từ xa thì thật hùng tráng, nhưng khi xuyên qua lớp sương kia rồi, cô độc vẫn chỉ là cô độc...

Krystal chung quy vẫn chỉ là một khối óc lạnh cố che lấp đi trái tim ấm nóng dễ tổn thương!

Jessica đặt thức ăn mình mang tới lên tủ, ánh mắt vẫn chung thủy dán lên người Krystal. Mà Krystal cũng chính là không hề thua kém chị, ngấn lệ trong đáy mắt đã thu lại, nhưng đôi ngươi trong sáng vẫn cứ hướng theo từng chuyển động từ nhỏ đến lớn của Jessica. Lòng cô gái nhỏ vừa rung động mừng rỡ, lại vừa lạnh nhạt, nửa muốn quan tâm, muốn thổ lộ tất cả tấm lòng vui sướng được nhìn thấy chị, nửa lại ngập ngừng, muốn tự cao dẹp bỏ tất cả cảm giác ngốc nghếch kia sang một bên.

Cuối cùng, con bé chọn im lặng, đưa ánh mắt lưu luyến dời khỏi người chị, nhìn mọi thứ, phức tạp.

Jessica nhẹ nhàng ngồi xuống giường, mặc kệ bất kì ai ở trong phòng đều loại bỏ ra khỏi sự quan tâm, thu hết can đảm kéo Krystal vào một cái ôm.

Người Krystal nhẹ tênh, thuận theo cái ôm, cô gái nhỏ buông lỏng tựa vào lồng ngực Jessica, không một tia phản kháng.

Victoria nhìn cảnh Krystal dựa vào ngực Jessica, lòng buông một tiếng thở phào, nhẹ nhõm. Nụ cười cũng không giấu được nhoẻn trên khóe môi. Chị nhìn Sulli còn đang luyến tiếc cuộc vui bị phá hỏng, đánh ánh mắt. Sulli cười, gật đầu.

_Chiều tớ và chị Victoria còn có tiết ở trường, về trước nhé Soo Jung. Jessica, giao lại cậu ấy cho chị.

Sulli cười tươi xin cáo từ, bên cạnh Victoria cũng đã thu xếp xong đồ đạc, cười nhìn hai chị em, tỏ ra một chút luyến tiếc.

_Được rồi, cảm ơn cả hai đã đến coi sóc em ấy, bận thì cứ về trước- Jessica lịch sự

_Ok, vậy chúng tôi về trước. Soo Jung, bảo trọng sức khỏe, em còn phải tham gia giải vũ đạo thanh thiếu niên, chóng khỏe đó. Rảnh chị lại đưa Sulli đến thăm...

_Ưm~-Krystal vẫn giấu mặt trong lòng Jessica, khẽ gật đầu

Victoria cười, ra về. Chị thấy trong lòng an tâm thêm rất nhiều. Krystal không phải người dễ dàng làm nũng với những người không thân, thậm chí còn cực kì khó để ép cô gái nhỏ tỏ ra dễ thương hay đáng yêu trước mặt họ. Việc Krystal suốt buổi không muốn nói chuyện dù cả bốn người bọn chị đã không ngừng khơi gợi hết đề tài này đến đề tài nọ, ... Chỉ bằng sự xuất hiện của Jessica lại đơn giản có thể dỗ được con bé, trước mặt người lạ như Myungsoo cũng không ngại nũng nịu trong lòng Jessica,... Chị thấy mừng. Đó là dấu hiệu của mối quan hệ tốt đẹp giữa hai chị em nhà họ Jung.

Myungsoo nhìn thấy cô gái nhỏ tỏ vẻ đáng yêu, lòng không sao cầm được sự ghen tị. Xong, anh lại tự giễu mình. Đến cả người chân chính là máu mủ ruột rà của Krystal còn có thể khiến anh cảm thấy ghen, cô gái nhỏ Jung Soo Jung thật sự đã tác động quá lớn đến anh đi. Một buổi, chỉ một buổi liền khiến anh thay đổi cảm xúc điên cuồng đến vậy. Myungsoo thở dài, môi vẫn tươi cười. Anh chàng nối gót theo sau Victoria xin cáo từ, tránh làm bóng đèn* thất thố.

(* Cho ai chưa biết, bóng đèn = kì đà cản mũi)

Taemin nhìn mọi người lần lượt rời đi, luyến tiếc vô cùng. Thật hiếm có khi được vui vẻ như vậy, một buổi nói chuyện còn giúp cậu gây được thêm chút cảm tình với Victoria và Sulli -hai người mà Krystal đặc biệt coi trọng, thân thiết-. Giờ cứ như vậy tàn cuộc, Taemin hơi bĩu môi, xong cũng liền tìm cớ ra về. Ở lại chưa chắc kiếm được thêm điểm ở Jessica, phá hỏng giây phút riêng tư, tâm tình của hai chị em coi chừng còn gây hậu quả ngược lại,... Ra về vẫn hơn!

Vậy là trong ít phút ngắn ngủi, không khí náo nhiệt của phòng bệnh lại trở về khoảng lặng yên ắng.

... Nhưng chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu, đối với Jessica lẫn Krystal, cái thứ vui vẻ nhộn nhịp kia là một điều gì đó rất xa xỉ, rất hào nhoáng! Thậm chí là rất xa lạ. Cái khoảng không yên bình đến tịch mịch đặc thù của hai chị em này, ấy vậy mà lại đắc giá, cho dù có dùng tiền cũng chẳng thể đổi được!

Jessica vẫn ôm Krystal hồi lâu, cảm nhận mùi hương của em gái thoang thoảng bên cánh mũi. Tay cô không ngừng vuốt ve tấm lưng nhỏ, từng chút từng chút vỗ về.

Krystal ở trong lồng ngực Jessica không muốn rời. Hiếm khi có thể yên bình cùng một chỗ với chị, Krystal không dám nói, cũng không biết nói gì. Thâm tâm con bé tự biết, với bản tính ương bướng của mình, chị một câu, con bé một câu, liền phá hủy hết tất cả. Thôi thì cứ lặng lẽ như vậy, cho con bé cảm thụ giây phút này lâu thêm một chút. Mong chị cũng hãy đừng nói gì hết, nói ra, con bé sẽ lại đau lòng.

...Hãy cứ xem như là vì cơn bệnh này, cho phép con bé làm điều mà bản thân con bé khi tỉnh táo chắc chắn sẽ không đủ dũng khí để làm!

Jessica nghĩ ngợi lúc lâu, cuối cùng cũng cất tiếng đánh gãy không gian ảm đạm

_Soo Jung, ... người kia, chàng trai mặc đồng phục của bệnh viện, là ai?-Jessica dùng tông giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc hỏi

Khẽ cảm nhận được cái thở dài buồn bã của Krystal, Jessica hơi mềm lòng. Nhưng lại thiết nghĩ không làm rõ tâm tình sẽ khó chịu, Jessica vẫn tiếp tục cất tiếng, dịu giọng

_Có phải người yêu cũ?

Krystal không muốn trả lời, vẫn rúc sâu đầu vào trong lòng Jessica. Cảm giác buồn, cảm giác đau lòng lấn át. Chậm rãi lắc đầu.

_Vậy, không phải sẽ là "người mới" chứ?

Krystal cảm thấy có một mũi dao đang ở trong lồng ngực nhỏ bé của mình cựa quậy gây thương tích. Con bé thật muốn ngẩng cao đầu bác bỏ lời chị, muốn mạnh mẽ đối chọi lại với chị như đã từng làm... Nhưng sao không có sức. Cảm giác ấm ác từ cơ thể chị cứ làm ấm lên cõi lòng con bé, có muốn lạnh nhạt đi cũng không thể.

_Soo Jung, ... Chị nói rồi đúng không? ... Chị không muốn em có bất kì mối quan hệ với chàng trai nào cả!

Jessica cố gắng nhẹ giọng nói ra tâm ý. Cô không phải là muốn dùng uy lệnh gàng buộc con bé mãi, nhưng thật chẳng tìm ra được cách nào khác. Chúa biết, khi nhìn thấy tận hai chàng trai trong phòng bệnh, Jessica đã điên tiết đến thế nào. Tất cả đều là vì sợ lại lỡ tay đả thương em gái, Jessica mới phải nhẫn nhịn.

Jessica tự nhủ lòng, cho đến lúc có thể khuyên nhủ được Krystal từ bỏ con đường sai trái, Jessica vẫn sẽ bằng cái cách cứng rắn nhất, bắt con bé quay đầu.

Nhận thấy Krystal trong lòng mình buồn bã đến lạ, Jessica thật tâm đau xót. Không biết từ đâu bác bỏ sự chấp niệm, nói ra một câu, Krystal nghe mà toàn thân chấn động

_... Về những lời đã nói về mẹ, ... Chị xin lỗi.

Krystal run rẩy lợi hại, cảm giác nước mắt kìm nén bỗng dưng tuông trào. Lời chị nói, không sớm không muộn, vào lúc con bé yếu đuối nhất nói ra, giống như con sóng đánh tan rã lòng con bé vậy. Nhịn không được, Krystal bật khóc, vùi mặt trong hỏm cổ Jessica nấc từng cơn. Trong đầu lại hiện ra, khoảng kí ức vừa đẹp, vừa đau lòng...

Mẹ mất, với Krystal, đó là một cú shock lớn.

Vậy là con bé, 17 tuổi, đã một thân một mình, không chốn nương tựa!

Khoảnh khắc nghe tin mẹ mình sang thế giới khác, bỏ lại bản thân một mình cô độc, con bé liền biết, thế giới nội tâm của mình đã sụp đổ!

Mất đi nơi dựa dẫm, mất đi chỗ đặt lòng tin, đặt tình yêu, đặt hi vọng,... Krystal giống như là mất tất cả. So với hai bàn tay trắng, thậm chí còn chẳng bằng!

Một thời gian dài đau lòng đến nước mắt cũng chẳng còn để rơi, Krystal sống chỉ như tạm. Có cần chia tay với Taemin hay không, Krystal không quan tâm. Có cần tìm bạn để chia sẻ hay không, Krystal cũng không quan tâm. Chẳng gì còn có sức ảnh hưởng với con bé nữa cả, người thân yêu nhất của con bé đã chẳng còn, người hiểu và sẽ bao dung cho con bé cũng chẳng còn, còn gì có thể quan trọng hơn nữa hay sao?

...

Rồi chị về. Chị xuất hiện trước mặt con bé. Jessica chị như vậy lại giống như thiên sứ mà Thượng Đế gửi xuống cho Krystal vậy! Trở thành người thân yêu duy nhất còn lại.

_Chị sẽ thay ba và mẹ bao dung em!

Là chị đã nói như vậy. Chị mang con bé thoát khỏi mê cung đầy rẫy bóng tối. Con bé như một lần nữa được tái sinh!

Như vậy, tất cả lòng tin, tình yêu, hi vọng, ... Tất cả, con bé đặt hết vào chị. Con bé xem chị là chỗ dựa, là biển yêu thương vô bờ bến, là vòng tay bao dung mọi lỗi lầm của con bé, là vòng tay chào đón con bé mỗi lần lạc lối trở về...

Có chị, con bé hạnh phúc hơn từng ngày. Có chị, con bé lại cần thương yêu nhiều hơn từng ngày...

Con bé cứ như vậy cần chị! Cần chị... như một lẻ sống!

Vậy mà, ... Chị ác lắm. Chị ác với Krystal lắm!

Một hôm trời trở lạnh, Jessica đi uống cùng bạn, thâu đêm. Về đến nhà Jessica đã ngà ngà say. Say rồi, tật xấu lại không bỏ được, bốc điện thoại gọi bạn thao thao bất tuyệt suốt cả đêm.

_Chết dẫm nhà cậu, sao lại biết tớ nhận em? ... Hức ... Ừ, vui, nhận lại em gái dĩ nhiên vui... Há? ... Ờ ... Đúng đúng ... Xa cách từ lúc đó ... Mẹ tớ ... Hức ... Phải, bà ta ngoại tình ... Cứ mặc, Krystal không giống bà ta là được... hức ... Haha~ ...Mặc hết, tớ nuôi dạy em gái thành người tốt là được, không cần một ai nữa hết ... Hức... ~

Còn nhiều lắm, mà Krystal thật sự không nghe nổi thêm nữa. Chỉ cần nghĩ tới việc Jessica xem khinh người mẹ đã sinh thành dưỡng dục con bé nên người, Krystal không tài nào nhịn nổi nước mắt thấm đẫm khóe môi.

Quyết định kể chị nghe về cuộc sống những năm không có ba và chị ở bên, rồi những hiểu lầm, những tiếc nuối của mẹ ngày trước đã không thể thổ lộ, tất cả đều được Krystal cất lại vào lòng.

Thầm cười nhạt, Krystal một chốc bỗng dưng muốn bác bỏ hết mọi thương yêu, những ngày tháng ngắn ngủi trôi qua yên bình mà giản dị, hạnh phúc bên cạnh chị... Chị, người đàn ông kia, không hơn không kém, đều là những kẻ vô tình thích gây đau lòng cho mẹ con con bé...

.
.
.

... Nhưng mà yêu thương đã gửi đi rồi, theo gió, thấm vào tim, đâu dễ dàng mà gạc bỏ!

Krystal hiện tại khóc nức nở trong lòng Jessica. Đợi được lời xin lỗi này, con bé rốt cục cũng chờ đợi được... Đợi được, cũng là lúc tâm can đã hao tổn mất rồi...

---End Chap---

TBC...

Vậy là cái nguyên nhân Krystal chống đối Jessica đã được giải đáp.

Tính viết thêm khúc nữa, cơ mà thôi, để dành gây tò mò cho reader cho vui. Hắc hắc hắc ~~~~









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro