6. Thạch liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------

- Vương tử, người đã từng hối hận chưa? – Lý Xán vừa gọt táo, vừa nhìn xa xăm trên những ngọn cây. Nó luôn tự hỏi vì sao chủ tử có thể bình yên đến như vậy.

- Xán nhi, ta đã không còn là Vương tử nữa rồi. – Từ Minh Hạo dịu dàng trả lời nó, tay giữ lại con dao để nó khỏi tự cắt vào tay mình. – Dùng dao thì cẩn thận một chút.

- Nhưng người vẫn chưa trả lời câu hỏi của đệ. Nhận hết tiếng xấu về mình như vậy, liệu có đáng không?

Từ Minh Hạo im lặng hồi lâu. Ngày mới bị giam lỏng trong lãnh phủ y cũng thường hỏi bản thân mình như vậy. Không phải y không biết sợ, không phải y thờ ơ với bản thân tới mức sống ở đâu cũng tốt. Y ở đây cũng nhiều cái thiếu thốn, khổ cực, y ở đây cũng chứng kiến sức khỏe của mình từng ngày giảm sút, y ở đây, cũng phải nhớ phải nhung, phải đau đáu một nỗi lo trong lòng với người ở phủ. Nhưng y phải chấp nhận, bởi kết cục này là do y chọn lấy, hỏi có hối hận hay không, đương nhiên y sẽ nói không.

- Đệ hối hận, vậy có quay lại được không? Nhân sinh ân đền oán trả, trả được ân tình này, ta chết mới yên lòng. Nếu có tiếc, ta chỉ tiếc đã không ngăn đệ từ đầu, để đệ ngày ngày chịu khổ cùng ta.

--------------Năm 1780----------------

Văn Tuấn Anh được sắc phong Thiếu quân Thành chủ, điều ấy Văn Tuấn Huy đã mong đợi từ lâu, bởi nó cũng là đứa trẻ mà hắn hài lòng nhất.

Hai năm qua ở trong phủ, hắn không còn mệt đầu với đám nữ nhân hay cãi vã, cũng không còn được nghe tiếng cười đùa của trẻ thơ. Cả vương phủ rộng lớn chỉ còn lại phụ tử hai người hắn, vắng vẻ, hiu quạnh. Tuấn Anh từ ngày nghĩa phụ bị kết tội cũng ít cười, ít nói, nó cứ lẳng lặng cả ngày, cái gì cũng tự làm, không phiền tới người khác. Nhìn đi nhìn lại hắn cũng thấy bóng dáng của Từ Minh Hạo trong đứa trẻ đó, dù y không phải người sinh nó ra. Hắn đã nhớ y, lại càng thêm đau lòng.

Thỉnh thoảng, Tuấn Anh có nói với hắn vài câu, nhưng cuối cùng lại đem tới âu sầu, trăn trở.

- Phụ thân, người có ghét nghĩa phụ không?

Hắn im lặng, Văn Tuấn Huy không thể nói với con rằng: hắn yêu thương y hơn bất cứ điều gì. Hắn còn thành, còn quần thần, còn bao nhiêu bách tính, chẳng thể vì y mà bỏ lại tất cả.

- Phụ thân, người nói xem, nghĩa phụ sống có tốt không?

Hắn không trả lời, bản thân cũng không biết trả lời đứa trẻ ra sao. Hắn nhớ Từ Minh Hạo, hắn ngày ngày cầu mong cho y khỏe mạnh, vui vẻ mà sống.

- Phụ thân, con có thể tới thăm nghĩa phụ không?

- Không đâu, tiểu tử ngốc. – Lần này hắn trả lời, khi nào con trai hỏi câu này hắn cũng nói không. Bởi nó đi, hắn sẽ không cầm được lòng mà theo chân nó, sẽ nhìn thấy y, sẽ lại đau thật nhiều trong tim. Tiểu hài tử cũng sẽ đòi ở lại, hắn sợ mình cũng muốn ở lại với y, vậy thì lấy ai cai quản Nhật Hạ.

Hắn ích kỷ không muốn nghĩ tới y, hắn sợ mình mềm lòng lại không trị được thành. Nhưng đêm đêm hắn cứ lôi y phục của y ra ôm ấp, hắn thương lắm cái hương hoa trà dịu nhẹ đưa hắn vào giấc ngủ say. Y phục rồi cũng bay hết hương, chỉ còn lại hắn co ro một mình trên chiếc giường rộng lớn, có những đêm khóc lóc tức tưởi vì ấm ức thay cho y.

Hắn làm bao nhiêu chuyện, vẫn không thể giữ y lại bên mình.

--------------------------------------------

Đêm trước ngày lễ sắc phong, Từ Minh Hạo âm thầm lên ngựa, tới đón Văn Tuấn Anh.

- Nghĩa phụ, con nhớ người nhiều lắm.

- Ta biết rồi, ngươi bớt nói chút đi. – Y tỏ vẻ chán ghét sẵng giọng, tay lại quàng vào cổ nó chiếc khăn y tự mình đan, kéo áo choàng sát lại một chút vì sợ nó lạnh.

Tiểu tử này thừa biết y thương nó, vậy nên nó mới to gan quấn quít y nhiều tới vậy. Suốt cả chặng đường dài trong đêm tối, y không nói gì nữa, yên lặng cầm dây cương, cũng không dám phi nước đại, sợ hài tử trúng phong hàn. Chỉ có Tuấn Anh là ríu rít như chim non, tự mình hỏi, tự mình đáp, tự mình kể chuyện.

- Nghĩa phụ, người sống ở Tây phủ có tốt không ạ? Chắc là người phải chịu khổ nhiều lắm, con nghe người ta nói ở đó không được ăn thịt, chăn gối cũng thiếu thốn. Ngày nào con cũng cầu nguyện cho người hết, sợ người ở đó bệnh mất. Người thấy con có thương người không?

- Nghĩa phụ, con và phụ thân ở phủ buồn lắm. Cả ngày không có ai mắng con phiền nữa, sau này con tới sống với người có được không?

- Nghĩa phụ, con ở phủ nghe lời người lắm. Người bảo kẻ lắm miệng sẽ lộ nhiều điểm yếu, con không nói chuyện nhiều, chỉ nghe người ta nói thôi, con biết được nhiều cái hay lắm. Người khen con giỏi đi ạ.

- Nghĩa phụ, ngày mai con được sắc phong. Nhưng người nói làm kẻ đứng đầu phải có bản lĩnh. Con không có bản lĩnh gì hết, hay là con nói phụ thân không làm nữa.

- Nghĩa phụ... người... có...

Nó nói tới đó rồi ngủ mất. Đứa trẻ này đang tuổi ăn tuổi ngủ, giữa đêm phải thức dậy di chuyển cũng không tránh khỏi mệt mỏi. Từ Minh Hạo nhìn nó, ôm nó ngả vào lòng mình một chút ngủ cho thoải mái, rồi bỗng dưng bật cười. Hài tử y nuôi lớn vẫn ngoan như vậy, lâu ngày không gặp y chắc nó cũng chất chứa nhiều lắm. Câu nói nó bỏ dở, y vốn đã biết trước.

"Người có thương con không?"

"Có, ta thương con nhất trên đời, tiểu tử ngốc."

---------------Năm 1781--------------

Một năm trước, công tử còn lại duy nhất của Thành chủ mất tích ngay trước ngày đăng cơ. Từ Minh Hạo bị kết án mưu sát Thiếu quân, nhận tội chết.

Văn Tuấn Huy đáng lẽ phải ban tử cho y từ lâu, nhưng hắn cứ cố chấp chờ đợi một lời hồi đáp nào đó. Cận thần trong triều đều dâng sớ ban tử, Từ Minh Hạo lại chẳng nói tới nửa lời.

Hắn không còn đau nữa. Hài tử cuối cùng của hắn biến mất. Rồi bây giờ hắn còn chính tay viết chiếu tử cho phu nhân. Hắn tự mình xuống tay với thân nhân không biết là lần thứ bao nhiêu rồi. Văn Tuấn Huy giờ đây chỉ còn lại một trái tim đã chết, khô héo như con người hắn vậy.

Từ ngày viết chiếu tử cho Từ Minh Hạo, Văn Tuấn Huy đổ bệnh. Hắn chẳng còn chút sức sống nào hết, bởi y chính là sinh khí của hắn. Hắn cho chặt hết cây cỏ trong vườn y trồng, kéo đổ Phủ Thiếu quân nơi lần đầu y gặp hắn, đốt hết tranh y vẽ, khăn áo y tự tay làm cũng đem bỏ. Hắn đuổi hết hạ nhân đi, một mình ở lại vương phủ rộng lớn. Nhưng hắn không thể nào rời bộ y phục y để lại, đêm nào hắn cũng ôm lấy mà gào khóc tới người chẳng ra người, ma chẳng giống ma. Hắn làm sao có thể quên y, từng bức tường, từng căn phòng, từng ngóc ngách, nơi nào cũng có hình bóng Minh Hạo ở đó. Phu nhân của hắn, Hạo nhi đáng thương của hắn...

Hắn luôn quay lưng với cả thiên hạ để tin Từ Minh Hạo, hắn luôn tự lừa dối bản thân rằng y yêu hắn, hắn bỏ ngoài tai những lời khuyên can của cận thần. Vì hắn yêu y, thương y đến ngờ nghệch. Trong thâm tâm hắn lúc nào cũng muốn từ bỏ trọng trách trị thành gì đó để cùng y an yên mà sống. Hắn đã tự cho mình ngây thơ tới mức mơ mộng về quãng đời vui vẻ sau này, bỏ quên quá khứ u ám nhiều hận thù giữa hắn và y. Văn Tuấn Huy làm tất cả, cũng chỉ để thương y. Hắn chỉ có tâm nguyện nhỏ bé là được sống cùng phu nhân và hài tử hắn tới già, hắn mong cầu hạnh phúc cũng là quá đáng hay sao?

--------------------------------------------

- Thả ra! Ta phải gặp Thành chủ của các người! Thả ta ra!

- Có chuyện gì?

Văn Tuấn Huy bước ra cửa phủ. Đêm qua hắn không ngủ được, hắn cứ nghĩ đến triều điển tam ban mà ngày mai Từ Minh Hạo phải chọn lựa. Hắn chỉ mong y chọn rượu độc, như vậy ra đi sẽ nhanh hơn, không phải chịu cái đau đớn thể xác dày vò.

- Tiểu Xán. – Tuấn Huy không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Xán làm loạn, tiểu tử này hẳn vì uất hận mà tìm tới hắn. Thôi thì hắn cũng chẳng màng gì nữa, giá mà nó cho hắn một nhát dao để hắn xuống đoàn tụ với phu nhân thì tốt biết mấy.

Đưa Lý Xán vào trong, hắn mệt nhọc ngồi xuống ghế, khó khăn lắm mới giữ cho thẳng được lưng. Giờ nhìn hắn bơ phờ như một cái xác, hồn đã vất vưởng bay tới Từ Minh Hạo ở lãnh phủ phía Tây. Hắn bất lực nhìn tiểu tử kia, nó cứ dập đầu mãi, không nói một lời nào cả. Không cần nó mở lời hắn cũng biết, nó tới xin tha chết cho chủ tử của mình.

- Dừng lại đi, Tiểu Xán. Ta cầu xin ngươi đấy.

Lý Xán đã dập đầu nhiều tới mức bật máu, nó vẫn kiên quyết không dừng lại, cho tới khi nào Văn Thành chủ chấp thuận thỉnh cầu của nó. Hắn không thể để tiểu tử này chết, bức tuyệt mệnh thư hắn nhận được từ phía Tây chỉ có một thỉnh cầu duy nhất như vậy, miễn là Lý Xán còn sống, y sẽ được siêu thoát. Hắn không còn cách nào khác, cho người trói chặt nó vào ghế, rồi tự mình trị thương cho nó.

- Đừng ngốc như vậy nữa. Còn muốn ngốc hơn chủ tử của ngươi sao?

- Ngài mới là kẻ ngốc. – Lý Xán cuối cùng cũng chịu mở miệng, lại là mắng hắn, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Hắn chấp nhận, là hắn cũng sẽ uỷ mị như vậy thôi, sẽ nguyền rủa kẻ khiến Từ Minh Hạo phải chết cho tới già. Ít ra nó còn chạy đến tìm hắn để cầu xin, còn hắn đi tìm ai, hắn chẳng thể làm gì để y được sống.

- Phải, ta ngốc. Ta còn là kẻ đáng chết nữa, kẻ vô sỉ, không có lương tri.

- Nhị Vương tử vì ngài làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng ngài chỉ biết ban chết cho người. Từ gia, đều là một tay ngài giết hại. Ngài là kẻ sát nhân!

Hắn cúi đầu. Hắn không biết cãi thế nào cả, tiểu tử này nói không sai. Từ Minh Hạo vì hắn mà một mình sống ở đất khách quê người, giờ chính hắn cũng khiến y chết trong cô độc.

- Ngài chỉ biết im lặng. Lúc nào cũng như vậy... - Lý Xán vẫn khóc, vừa khóc vừa chì chiết hắn không ngừng. – Nhị Vương tử cái gì cũng tốt, cái gì cũng nghĩ cho ngài, cái gì cũng tha thứ cho ngài. Cuối cùng người cũng chẳng được gì cả. Chính vì ngài luôn im lặng, lúc nào cũng hiền hoà tới nhu nhược. Ngài không xứng làm Thành chủ, không xứng chăm lo cho bách tính Nguyệt Hàn!

- Là ta muốn như vậy sao? – Văn Tuấn Huy muốn lớn tiếng cãi lại Lý Xán, nhưng hắn không đủ sức, cũng tự cảm thấy mình không có tư cách. – Nếu chủ tử của ngươi không làm những chuyện tày trời đó, ta có phải sát nhân không? Giết phụ mẫu ta, giết phu nhân, hài tử của ta, mọi chuyện ta đã đều nhắm mắt cho qua cả. Nhưng Tuấn Anh có tội tình gì, nó chỉ là một hài nhi còn thiếu thốn tình cảm, lúc nào cũng mong được chủ tử ngươi nhìn đến. Vậy mà... Ta là kẻ sát nhân, nhưng đã bao nhiêu mạng người chết dưới tay đệ ấy rồi?

- Ngài... chẳng biết gì hết. – Tiểu Xán lúc này đã uất ức tới phát điên, cười chẳng ra cười, khóc chẳng ra khóc. Nó mang hết những điều bấy lâu chủ tử luôn giấu kín nói ra, mặc kệ trước đó đã hứa với Minh Hạo như thế nào. – Nhị Vương tử vì ngài quá nhân từ mà phải đóng vai ác, để bách tính gọi ngài là Thành chủ anh minh. Không có dã tâm, làm sao có phản bội? Nếu người không giật dây, những tên quan tham đó còn chèn ép dân chúng tới bao giờ? Nếu người không xúi giục, liệu ngài có biết hài tử và phu nhân của mình muốn phản không? Nhị Vương tử cẩn thận tới mức nào, không phải ngài không rõ, nếu người thực sự có mưu đồ, lại để ngài dễ dàng đoán ra tới vậy sao? Năm mất mùa, Vương tử nhà ta đã quỳ suốt một tháng trời trong chùa để xin mưa. Người cũng chẳng ngại sinh tử mà đi trị bệnh cho bách tính, trong khi mấy chục vị thái y của ngài trốn tránh trong phủ vì sợ dịch. Bách tính ăn rau, người cũng không ăn thịt, còn đem hết lương thực trong phủ chia cho dân. Vương tử nhà ta, một đời làm chuyện tốt, tâm địa như Phật sống, nhưng chẳng được ai đoái hoài, còn phải chết trong nỗi nhục phản thành. Ngài nói xem, như vậy là công bằng với chủ tử ta ư?

Văn Tuấn Huy càng nghe càng hận. Hắn hận chính mình không thể tàn nhẫn hơn mà trị thành, hắn hận mình vô tri không để tâm đến những điều y làm. Việc tốt của y, hắn thấy, nhưng hắn lại chẳng biết những chuyện hắn cho là sai trái kia lại là cách y giúp hắn. Quả thực, y không làm, hắn không biết có nhiều quan viên lũng đoạn đến thế, càng không biết các gia tộc câu kết định đảo chính. Hắn lại mơ hồ tin vào mối thù mà từ lâu y đã không còn nhớ. Đến cuối cùng, hắn mới là kẻ sát nhân, hắn mới là không xứng đáng, hắn mới là kẻ ngốc.

Văn Tuấn Huy nghe tiếng chuông điểm giờ Ngọ, tay chân như vỡ vụn theo từng đợt chuông. Lý Xán cũng chẳng buồn nhiếc mắng hắn nữa, nó chỉ thều thào:

- Hết rồi. Ngài đã giết Từ Minh Hạo rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro