7. Bách nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------

Từ Minh Hạo nghe có tiếng vó ngựa, lại thêm tiếng binh lính hô hào, y cũng mơ hồ đoán ra. Chỉ là ban tử cho một người, có cần phải rình rang tới vậy không? Y cũng chẳng màng, có chết y cũng chỉ không muốn làm một con ma đói.

- Xán nhi! – Y cũng gọi mấy câu rồi, lãnh phủ không phải quá rộng lớn, thôi thì đi một vòng tìm tiểu tử này. Y đã đi một vòng, không biết tiểu tử ngốc này lại chạy đi đâu, giờ có đi cầu xin người ta cũng đã muộn màng. Y khẽ cười, Lý Xán không ở đây cũng tốt, cũng tránh được một thảm kịch. Sợ rằng nó nhìn thấy dáng vẻ y trước khi chết lại làm loạn mà đắc tội với binh lính.

Quan binh đã vào tới cửa, Từ Minh Hạo từ tốn mời họ vào, mời bánh, rót trà. Y sống ở lãnh phủ, nhưng bách tính lại cứ lui tới tặng đồ cho y, khi thì vài lạng bột, khi thì mấy mớ rau, có khi còn cho y thuốc quý. Mấy gã quan binh nhìn nhau bối rối, y chỉ cười bảo họ cứ thoải mái thôi, không cần lễ nghi gì cả. Đối với người sắp rời khỏi nhân thế như y, ai tới cũng là khách. Mời khách xong, y nhàn nhã xuống bếp mang lên khay bánh bao mới hấp lúc sáng lên ăn.

- Từ Vương tử, thứ lỗi cho tiểu nhân. – Viên điều sứ không chịu nổi vẻ an nhiên của y mà cung kính cúi người lên tiếng.

- Ta không còn là Vương tử, không cần câu nệ quá. – Từ Minh Hạo đặt tách trà xuống, ngả người về sau, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Dáng vẻ của y một chút lo lắng cũng không có, không giống như người sắp đi vào cửa tử.

- Từ công tử, ngài chẳng lẽ không sợ sao? Sao ngài có thể tĩnh tâm đến như vậy? Người sắp đi thường sẽ dặn dò kẻ ở lại làm nốt những chuyện chưa làm được. Ngài lại không giống như vậy.

- Điều sứ tiên sinh. Là bánh ta làm dở quá sao, không thấy các huynh đệ động tay tới? – Minh Hạo bật cười, y biết viên điều sứ nhất định sẽ hỏi. – Ta chỉ muốn làm một con ma no. Việc cuối cùng ta cần làm là ăn no thôi, ta không muốn chết mà xấu xí quá. – Nói rồi y đứng lên xoay một vòng. – Tiên sinh xem, y phục đẹp ta cũng chuẩn bị rồi, đồng xu làm lệ phí lên đường ta cũng để sẵn đây rồi. Ta thân cô thế cô, cũng không cần chăm lo cho ai cả, trên đời này không có việc gì khiến ta bận tâm nữa hết.

- Từ công tử, tại hạ thật sự cảm phục ý chí của ngài.

- Bỏ đi, tham ăn một chút có gì mà cảm phục. Để điều sứ chê cười rồi. – Y xua tay không nhận, rồi trịnh trọng nâng khay bánh lên, mời từng người trong đoàn binh lính. – Thứ này không phải ngự ban gì cả, nên các người cứ ăn thoải mái đi. Ta hổ thẹn với bách tính đói kém nên không dám ăn thịt, chỉ có bánh bao nhân đậu, ăn tạm rồi uống trà nóng cũng được. Các vị huynh đệ đây lên đường từ sớm, còn phải ở đây chờ ta đến giờ Ngọ, đừng để người mà đói hơn con ma như ta. Lát ta xuống bếp nấu vài món canh cho mấy người ăn trưa. Nào, ăn đi, cầm lấy.

Cả đoàn người tới ban tử cho Từ Minh Hạo, chỉ có mình viên quan điều sứ biết y tội gì mà chết. Nhưng đám lính tráng kia, và ngay cả gã nữa, cũng chẳng thể tin được người thảo hiền như y lại mang những tội trời tru đất diệt đến thế. Gã thầm đoán chuyện này có uẩn khúc, nhưng lại không thể vì mấy cái bánh bao mà kháng chỉ cứu y được. Gã thấy thương thay cho số mệnh con người này.

--------------------------------------------

- Lão sư, người thả con ra!

- Tiểu tử, còn la lối ta sẽ cắt luôn lưỡi của ngươi!

- Thanh Vân Lão tổ, người là kẻ sát nhân!

- Ừm! – Lão đạo sĩ nhanh như cắt đã lấp đầy cái miệng của tên nhóc kia bằng một chiếc khăn tay. Xong việc, ông chầm chậm bước ra đầu thác Ảnh Vân, ngẩng mặt nhìn lên trời. Thái dương đã leo đến đỉnh núi, giờ Ngọ cũng tới rồi, ông nén tiếng thở dài vào trong, chắc là để che mắt ông trời trước cái bất lực của mình. Ông không thể trách Văn Tuấn Huy, có trách thì chỉ trách tạo hóa đã sinh ra quá nhiều kẻ ác, để đệ tử của ông phải tự tay nhuốm máu. Nhân gian có nhân có quả, chỉ tiếc rằng tiểu tử ngốc đó không đợi được con mắt của trời cao nhìn xuống.

Tên nhóc nhỏ xíu bị trói đứng trên vách đá đang không ngừng vùng vẫy, miệng vẫn ú ớ muốn kêu dù đã bị cái khăn chặn đứng. Nhóc con ấy là Văn Tuấn Anh. Nước mắt nó bắt đầu chảy, nó cũng không nháo nữa, cúi đầu trước vầng mặt trời mà khóc. Nếu Văn Tuấn Huy là phụ thân một đời nó tôn kính, Từ Minh Hạo là vầng mặt trời của nó, luôn gay gắt mà dịu dàng, luôn soi sáng, chở che cho nó. Nó biết vì mình, nghĩa phụ mới phải nhận kết cục như ngày hôm nay.

Từ Minh Hạo sau bao nhiêu năm vẫn không quên lời hứa với Anh Lạc cô nương, sẽ nuôi dạy Tuấn Anh thành một nam tử hán, không cuốn vào tranh quyền đoạt vị. Trong thâm tâm y vẫn luôn muốn tiểu tử này có thể thuận lợi nối ngôi, trở thành một vị Thành chủ anh minh lỗi lạc, nhưng nó còn quá nhỏ, có được quyền lực sớm sợ sẽ bị kẻ gian lợi dụng. Y đưa nó về Ảnh Vân thác, để sư phụ y nuôi nó nên người, cũng để nó được sống trong gian khổ, thấm nhuần nỗi vất vả của bách tính để sau này biết yêu nước thương dân.

Cũng vì thế, y mới thành gian thần đại nghịch bất đạo, đáng ra bị hành hình giữa chợ, nhưng Văn Tuấn Huy không nỡ nên mới ban cho y cái chết nhẹ nhàng hơn.

--------------------------------------------

Văn Tuấn Huy lao đi như một ngọn giáo, một người một ngựa phóng thẳng về phía Tây Nhật Hạ. Hắn chỉ hi vọng Từ Minh Hạo còn chần chừ chưa kết liễu, như vậy hắn mới cứu được y.

Không, hắn hi vọng vô ích. Tuấn Huy tới nơi, binh lính từ xa thấy hắn đã cúi đầu. Viên điều sứ mang vẻ mặt đau lòng bước ra, còn trang trọng quỳ lạy mấy lần. Thanh kiếm trong tay hắn rơi loảng choảng dưới mặt đất, hắn thất thểu đi vào bên trong. Mắt hắn cứ mờ dần, mờ dần, giống như sợ hãi không dám nhìn vào hiện thực hắn đã gây ra.

Từ Minh Hạo đã được viên điều sứ đặt nằm ngay ngắn trên giường. Y mặc bộ y phục thêu chỉ vàng ngày thành thân với hắn, khuôn mặt đã hốc hác rất nhiều so với lần cuối cùng hắn gặp y. Hắn lao vào nắm lấy tay y, bàn tay y gầy quá, những ngón tay thon dài xinh đẹp ngày trước hắn thường vuốt ve, giờ như một bộ xương khô khốc.

Nghe viên điều sứ bẩm báo, hắn cũng chỉ muốn uống rượu độc mà chết đi. Hắn run rẩy ôm lấy y, hắn khóc, thút thít như một thằng bé. Hắn hôn lấy hôn để gương mặt đẹp đẽ của y, bàn tay xinh xắn của y, cả bộ phục đậm hương hoa trà nữa. Nhưng hết rồi, mùi hương cứ phai dần, phai dần, rồi cũng sẽ biến mất, giống như y đã ra đi ngay trước mắt hắn vậy.

"Ấm... ấm quá..." Hắn vùng dậy khỏi nỗi đau cứa ruột cứa gan, dù chỉ còn một chấm hi vọng thôi hắn cũng phải nắm lấy.

- Gọi hết đại phu, thái y, tất cả những người biết y thuật tới đây cho ta! Nhanh lên!

Văn Tuấn Huy lớn tiếng truyền ra, quân của hắn nghe được liền chạy toán loạn, viên điều sứ cũng lật đật chạy đi tìm danh y, gã cũng tiếc cho người đang nằm ở đó. Còn lại hắn với y, hắn cứ siết chặt lấy y, sợ thân thể y lạnh lẽo như mẫu thân hắn, sợ y sẽ tan biến mất.

--------------------------------------------

Văn Tuấn Huy trở về phủ, hắn cho treo cờ hiệu, rèm cửa, chăn gối, tất cả chỉ một màu đen. Hắn giao việc cai quản thành cho một vị Ti quân trẻ tuổi, hắn biết đây là người của thành Nguyệt Hàn, còn lại không một ai được bước vào phủ, hắn cũng không ra ngoài. Hắn chọn cô độc, một mình nhìn lại chính mình, một mình sám hối cho những lỗi lầm, một mình thương nhớ Từ Minh Hạo, phu nhân của hắn.

Hắn trốn thiên hạ, trốn quyền lực để ở bên Từ Minh Hạo. Hắn qua mặt người ngoài, làm tang lễ cho Phu nhân của hắn, thật ra lại sống cùng y trong căn nhà gỗ giữa rừng sâu. Ngày trước mẫu thân tặng cho hắn, không ngờ cũng có lúc cần dùng tới.

Từ Minh Hạo vẫn nằm ở đó, vị cao nhân ẩn sĩ tới giải độc cho y có nói rằng, sau 100 ngày nếu y không tỉnh dậy, có nghĩa là y đã đi rồi. Hắn cũng vì thế mà 100 ngày này ẩn dật ở đây. 100 ngày. Hắn trải qua 100 ngày thổn thức, 100 ngày cô đơn, 100 ngày khóc.

Mỗi buổi sáng, hắn thức dậy thật sớm, ngay ngắn quỳ ở hiên để cầu nguyện cho y, rồi vào phiên chợ, trở về khi mặt trời đã lên cao. Khi chiều về, hắn sẽ đi săn, tới tối lại ngồi ở đầu giường, ôm y vào lòng, thủ thỉ những lời hắn vẫn chưa nói. Đêm tới, hắn không ngủ, hắn cứ đứng trên mái nhìn tròng trọc vào mặt trăng, không hiểu đang oán trách điều gì.

Văn Tuấn Huy đã trồng một vườn đầy ắp hoa lá, cũng nuôi vài con chim cho vui nhà vui cửa, còn đặt dầu phong lữ ở khắp nơi. Hắn làm những điều phu nhân của hắn thích, hắn cũng thích, nhưng hắn chẳng vui lên được. Bởi y vẫn chưa tỉnh. Mắt hắn đỏ rát vì khô khốc, da hắn sạm đi vì dãi nắng dầm mưa, thân thể hắn kiệt quệ. Nhưng hắn có biết đâu, bởi nỗi đau trong tim vẫn còn day dứt. Hắn chưa từng quên thay y phục cho Minh Hạo, chưa từng bỏ một bữa thuốc của y, cũng chưa từng quên kể lể. Ngày nào hắn cũng xoa bóp cho y, sợ y nằm lâu tay chân sẽ cứng, vừa làm còn vừa nói chuyện, kể cho y nghe những chuyện tốt hắn đã làm.

Chỉ là... Từ Minh Hạo vẫn không đáp lại.

--------------------------------------------

Nhạt quá... Giá mà có ai pr truyện cho mình thì tốt quá.

Dù sao thì, cảm ơn các bạn đã đọc, và vì thế, hãy đánh giá bằng comment và vote để mình sửa đổi thêm nhé. <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro