Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người không nói, vô tình đạp nát tâm can đối phương. Không ai níu kéo cũng không ai đủ dũng cảm, cuối cùng lại vô tình bỏ lỡ một đoạn tình cảm vốn đã có thể gọi tên.

Từ sau hôm đó, sau câu nói đó, anh và em lại trở nên xa cách như lần đầu quen biết, tất cả chỉ còn lại sự gượng gạo, tránh né trong suốt các cuộc trò chuyện chóng vánh. Tình cảm dành cho nhau cứ thế mà bị chôn vùi trong tim, cứ thế mà để đối phương chờ ta, ta chờ đối phương, cứ thế mà lừa dối nhau, lừa dối chính bản thân mình. Để rồi thời gian cứ vậy trôi đi, anh thì đã tốt nghiệp và thứ ở lại với em để thế chỗ anh trong hai năm học chỉ còn là kỷ niệm, là những cơn đau vô hình vô dạng.

Thật ra thì em có thể gọi điện, nhắn tin hay hẹn gặp anh để vơi đi nỗi nhớ nhưng chẳng hiểu sao em lại chọn cắt đứt mọi liên lạc, cắt đứt mối quan hệ này để chẳng bao giờ phải nhớ đến anh nữa. Sự tuyệt tình đấy của em lại là sự vùng vẫy cuối cùng, là sự ôn nhu duy nhất em có thể dành cho con tim đã phải tổn thương nhiều đến thế. Quyết tâm ấy của em lớn đến nỗi, ngay cả lễ tốt nghiệp của anh cũng chẳng đến gặp anh lần cuối, chỉ dám lén đứng phía sau cánh cửa hội trường mà nhìn anh đọc diễn văn. Em mặc cho thời gian kéo anh rời xa em, cuối cùng cũng chỉ có thể tự nhủ rằng đấy lại là cách tốt nhất.

Khoảng thời gian ba năm em vẫn đang cố gắng học thì anh may mắn được một công ty tuyển làm diễn viên, sự đam mê, cố gắng và chăm chỉ đã đưa anh đến với hào quang, biến anh trở thành đại minh tinh trăm người thích vạn người mê. Cũng giống mối tình ngày ấy, anh mãi là đại minh tinh, em mãi là một kẻ truy tinh mù quáng. Điểm duy nhất khác là bây giờ em đã không còn theo đuổi anh nữa, cũng không mong chờ tình yêu của anh nữa, nhưng tình cảm thì vẫn còn đó, vẫn còn đóng rễ nơi sâu nhất trong trái tim em.

Toàn Viên Hữu cũng tốt nghiệp cùng khoá với anh, người mà khiến em khóc nấc vì mất đi anh khi ấy giờ cũng đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Cậu vẫn giống như em, tình yêu dành cho anh cũng vẫn còn đó. Nhưng cậu khác em ở chỗ, cậu và anh lại luôn sánh đôi với nhau, trở thành cặp bài trùng nổi tiếng ở giới giải trí còn em chỉ có thể mãi mãi thuộc về sân khấu của chính mình.

Viên Hữu và Tuấn Huy được mọi người gọi là mỹ đế, đoạn phim quay lại nụ hôn của vở kịch năm ấy liên tục được chuyển phát rộng rãi, không ai là không biết đến họ. Nhưng đâu ai biết được, giữa họ lại mang nặng cái cảm xúc phức tạp đến vậy, đâu ai biết được trong tim cậu thì có anh, nhưng trong tim anh chỉ có em.

"Tuấn Huy!"

Viên Hữu chạy đến khoác vai anh, chìa ra xấp kịch bản dày cộp trên tay.

"Gì đây?"

"Kịch bản phim đam mỹ. Công ty vừa bảo có đạo diễn muốn tìm đến hai chúng ta."

Văn Tuấn Huy không trả lời, chỉ lặng thầm đưa ánh mắt lo lắng nhìn về một phía vô định, trong thâm tâm anh dấy lên loại cảm xúc hỗn loạn khó tả. Anh không muốn chạy trốn nữa, lại càng không muốn em nhìn thấy.

"Cậu không muốn, phải không? Không sao, tôi hiểu mà. Để tôi từ chối kịch bản là được."

"Tôi...."

"Cậu vẫn còn nhớ em ấy phải không?"

Anh như bị nói trúng tim đen, phút chốc lại không thể giấu được nỗi nhớ đang từ từ hiện lên từ đáy mắt, đành buông một tiếng xin lỗi nhẹ nhàng.

"Không cần phải xin lỗi. Tôi hiểu mà."

Cậu quay đi, tự cất nỗi thất vọng vào sâu trong tim. Dù sao cũng đã hai năm rồi, cậu không thể cứ ép anh sao tác với cậu được nữa. Viên Hữu sớm biết tình cảm anh dành cho Từ Minh Hạo, cậu biết từ lúc bắt gặp ánh mắt anh dành cho em ngày ấy cơ. Nhưng cậu chọn ích kỷ, chọn một mình muốn giành lấy anh, muốn cho cả thế giới biết cậu thích anh đến nhường nào. Nhưng cái gì không thuộc về mình, có níu kéo cũng sẽ mãi mãi không phải là của mình, vậy nên lần này, cậu quyết định buông tay. Vừa là muốn tốt cho anh, vừa là tự tìm lấy lối thoát cho chính mình.

Từ Minh Hạo tốt nghiệp, ngay lập tức được mời gia nhập nhóm nhảy của Quyền lão sư. Tuy đã ba năm rồi, tuy rất muốn quên đi anh nhưng em mãi vẫn chưa thể làm được, vẫn chưa thể chôn vùi mối tình đầu đầy đau thương ấy. Những tin tức về anh em vẫn chưa bao giờ bỏ lỡ, em vẫn hay nhìn anh qua chiếc màn hình điện thoại nhỏ bé, hệt như một người hâm mộ theo đuổi minh tinh, hệt với em của buổi lễ khai giảng ấy. Em biết cả chuyện có rất nhiều người phong Viên Hữu và Tuấn Huy là mỹ đế, cũng biết cả chuyện họ bị đồn thổi là đang lén lút hẹn hò. Em cái gì về anh cũng biết, chỉ không biết rằng vế trước là thật còn vế sau mãi mãi chỉ là tin đồn.

Em vì anh mà khóc, vì những tin đồn chẳng bao giờ là thật mà để nước mắt nhuộm đẫm một bên gối. Anh cũng vì em mà rơi lệ, vì một mảng tình năm đó chính anh là người xé bỏ. Em không biết, anh cũng không hay, cả hai cứ thế lại tự làm tổn thương chính mình, tự chịu đựng sự dày vò không hồi kết.

Từ Minh Hạo là cổ máy nhảy đã đem được vô số huy chương về cho Đại Lục, Văn Tuấn Huy lại là đại minh tinh vạn người mê. Em và anh ngỡ thật gần nhưng lại thật xa, ngỡ chỉ cần vương tay là có thể chạm đến nhưng hoá ra lại phải chạy nghìn dặm mới có thể trùng phùng.

Sự kiện lớn nhất năm của giới giải trí cuối cùng cũng diễn ra, anh và em đều may mắn được mời và dĩ nhiên, Toàn Viên Hữu không phải là ngoại lệ. Rải bước trên chiếc thảm đỏ rực dẫn vào đại sảnh, em cố gắng điều chỉnh lại trạng thái, đặt lên môi nụ cười thương mại nhất. Những ánh đèn thi nhau chớp tắt, những tiếng hò reo gọi tên em mỗi lúc một lớn, Từ Minh Hạo chỉ là một vũ công, nhất thời cũng chưa thể quen được.

"Xin hỏi Từ Minh Hạo, nghe đồn cậu là cậu học cùng trường với Toàn Viên Hữu và Văn Tuấn Huy, cậu có quen biết họ không?"

Em bị đám nhà báo dọa cho một phen, những nỗ lực bao lâu nay của em để cố gắng quên đi anh trong tích tắc lại hoá công cốc. Em muốn nói em quen họ, lại càng muốn hét lên em thích anh nhiều đến chừng nào, càng muốn kể cho cả thế giới biết rằng ba năm qua em đã phải khổ sở ra sao mới có thể tạm cất đi ba chữ 'Văn Tuấn Huy' vào một góc trong tim. Ấy vậy, tất cả chỉ dừng lại ở chữ 'muốn' đau thương. Chua chát.

Thực ra, Từ Minh Hạo vẫn chưa quên được Văn Tuấn Huy.

"Họ là tiền bối của tôi nhưng...chúng tôi không thân lắm."

Khoé môi em nhoẻn cười, giấu nhẹm đi nỗi đau tận sâu bên trong, nếu chỉ nhìn vào sắc mặt của em bây giờ, mấy ai lại nghĩ bên trong em đã vỡ vụn, đã phải chịu bao nhiêu tổn thương đến không thể một lần nữa tin vào tình yêu như vậy. Hoà vào cùng những tiếng lách tách của máy ảnh, cùng tiếng ồ ạt của đám nhà báo đói tin tức, đâu đó lại vang lên một âm thanh đau siết lòng người, âm thanh của sự tuyệt vọng mà em đã phải cố gắng chữa lành trong suốt ba năm qua.

Thời gian phỏng vấn trên thảm đỏ cũng hết, em đã có thể thở phào nhẹ nhõm mà quay đi, tất cả để rồi phải khựng lại khi nghe thấy tên anh được gọi lên. Từ Minh Hạo giật mình tránh đi khi nhìn thấy anh, ánh mắt lẩn trốn như không muốn nhận người quen, phần vì không muốn lại phải vì anh mà khóc đến khô cả nước mắt, phần vì sợ nếu nhìn được anh rồi lại không nỡ rời đi.

Anh và Toàn Viên Hữu sánh vai trên thảm đỏ, theo sau là tiếng gào thét cuồng nhiệt của những người hâm mộ và cả những câu hỏi xối xả từ cánh nhà báo. Văn Tuấn Huy nhìn thấy em, nhìn thấy bóng lưng mà anh ba năm qua đã muốn một lần được ôm vào lòng mà dỗ dành, che chở. Em giờ đây cách anh chỉ một tiếng gọi nhưng lại ngỡ như một đời người, năm đó là anh bỏ lỡ em, hôm nay lại lần nữa không thế giữ em lại bên cạnh.

"Cho hỏi hai cậu có đang hẹn hò không?"

"Có phải hai người đã chuyển vào ở chung rồi không?"

"Xin hãy cho chúng tôi biết, có phải hai người sắp tới sẽ đóng đam mỹ cùng nhau không? Khi nào dự án sẽ khai máy?"

Từ Minh Hạo nghe hết từng câu hỏi được đặt ra cho anh và cậu, lặng thầm cắn môi để nước mắt không theo phản xạ mà trào ra, mặc kệ cho trái tim đang nhói lên từng cơn đau đến xót cả tâm can. Em quay gót chạy thật nhanh vào cánh gà, chỉ mong sao bản thân không phải tự ăn một bát cẩu lương thật to, mong sao những vết thương lòng thôi bị đâm chọt. Em chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh mà bật khóc, nước mắt em rơi, con tim lại rỉ thêm chút máu, không cách nào ngưng được. Em đã quá đau đớn rồi, mọi chuyện có lẽ nên dừng ở đây thôi.

"Tôi xin đính chính, dự án đam mỹ của công ty vốn không dành cho chúng tôi. Ngoài ra, tôi và cậy ấy chỉ là bạn học và là đồng nghiệp, giữa chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm quá đà nào cả."

Toàn Viên Hữu hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt đầy kiên định nhìn vào những tia sáng đang chớp tắt bên dưới, lặng lẽ quên đi thứ tình cảm đang ôm ấp trong lòng. Đến cả Văn Tuấn Huy cũng ngạc nhiên, nhưng bản thân lại không kiềm được mà nhoẻn một nụ cười ôn nhu, dịu dàng, trong lòng chỉ có thể thầm biết ơn Toàn Viên Hữu.

Toàn Viên Hữu đau không? Đau chứ, làm sao mà không đau cho được. Cậu là người sát cánh bên anh ba năm qua, là người hằng ngày đưa đón anh đi làm rồi hằng đêm cùng anh uống vài chai bia tán gẫu. Cậu là người sẵn sàng khóc vì anh, cười vì anh, sẵn sàng vì anh mà vượt qua mọi thử thách khắc nghiệt nhất. Phải, tình yêu cậu dành cho anh chưa từng khác với tình yêu em dành cho anh, nhưng cậu khác em ở chỗ, cậu không phải là người nắm giữ trái tim ấy, càng không phải lý do để con tim ấy loạn nhịp. Cậu thấy được ánh mắt ấy, thấy được cách anh thầm lặng dõi theo bóng dáng em rời đi, thấy tình yêu của anh chỉ dành cho mỗi em. Cuối cùng, cậu cũng chấp nhận đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này, đấy là tốt cho cả anh, cả cậu, và cả em nữa.

"Cảm ơn cậu."

Anh quay sang mỉm cười nhìn cậu khi cả hai đã rời khỏi thảm đỏ, vẻ mặt không thể giấu đi niềm vui tột cùng. Đã bao lâu rồi, Toàn Viên Hữu chưa được nhìn thấy anh vui như vậy.

"Không cần cảm ơn tôi. Cậu vui là được."

Cậu cúi gằm mặt, giấu đi nỗi buồn đang cuộn lên từ đáy mắt sâu thẩm rồi quay lưng bước đi, hướng thẳng về phía nhà vệ sinh để chỉnh trang lại vẻ ngoài. Vừa đến nơi, tiếng thút thít văng vẳng lại khiến cậu hơi ngỡ ngàng.

"Từ...Từ Minh Hạo? Là em phải không?"

Lau vội hai hàng nước mắt trên gò má đỏ ửng, em cố mang lên môi một nụ cười tươi tắn nhất, ngờ đâu nơi khoé môi vẫn còn đang vương một nỗi buồn không thể dùng lời để bộc lộ.

"Em khóc vì chuyện anh và Tuấn Huy sao?"

"Em..."

Em á khẩu, bản thân nhất thời không thể tìm được một lời ngụy biện.

"Anh đã giải thích tất cả với truyền thông rồi. Chuyện sao tác cặp đôi là do công ty muốn anh và anh ấy làm, vốn giữa hai anh chưa hề có loại tình cảm như vậy... Hoặc ít nhất là từ phía Tuấn Huy."

"Ý anh là..."

"Nụ hôn năm ấy, anh là người chủ động, Tuấn Huy hoàn toàn vô can. Chẳng qua là do đang trên sân khấu nên cậu ấy không thể đẩy anh ra. Là do anh đơn phương, xin lỗi đã khiến hai người hiểu lầm nhau."

Viên Hữu khi nói những lời này như vứt bỏ được tản đá đang đè nén cậu suốt thời gian qua, vô thức lại khiến bản thân cậu mỉm cười.

"Nhưng không phải...hai người là người yêu sao?"

"Nếu em muốn biết người anh ấy yêu là ai...anh nghĩ em nên đến tìm anh ấy. Nhanh đi, sắp muộn rồi."

Anh nhìn vào đồng hồ trên tay rồi lại ngước lên nhìn em, nhìn vào đáy mắt như đang được hy vọng thắp sáng ấy.

Em vội vàng chạy đi, chạy thật nhanh, luồn lách nơi qua dòng người hối hả rồi dừng lại khi đã níu được tay anh, khi anh đang chán nản chuẩn bị rời đi. Tay em nắm chặt lấy cổ tay Văn Tuấn Huy, không nỡ rời cũng không nỡ buông. Bao nhiêu năm qua em yêu anh, rốt cuộc cũng đổi được một lần dũng cảm như vậy.

"Văn Tuấn Huy..."

"Em..."

Anh bị sự xuất hiện của em làm cho ngơ ngác, đến cả chuyện giấu đi niềm vui lâng lâng trong người cũng không làm được. Anh không nói không đành, chỉ lặng lẽ kéo em vào lòng rồi ôm em thật chặt, tự nhủ rằng lần này sẽ không để em vụt mất, tự nhủ rằng lần này sẽ bằng mọi cách giữ em bên cạnh.

"Đừng rời đi nữa, được không? Ở lại với anh."

Em bật khóc, hai hàng nước mắt em lại rơi, nhưng lần này là vì hạnh phúc đến vỡ oà, là vì đạt được nguyện vọng sâu thẳm trong lòng mà khóc. Văn Tuấn Huy xoa nhẹ mái tóc mềm mại, dịu dàng dỗ dành người con trai trong vòng tay, vừa trân quý vừa yêu thương.

Ở một góc khuất xa xa, Toàn Viên Hữu cay đắng nở một nụ cười, ánh mắt vương chút buồn rười rượi khó tả, người trong lòng nay đã hạnh phúc, vậy còn cậu? Hạnh phúc của cậu thì sao?

"Anh là...Toàn Viên Hữu phải không ạ?"

Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh, phút chốc kéo cậu khỏi vũng lầy nỗi nhớ. Đưa mắt sang phía giọng nói, trước mắt cậu hiện lên dáng hình của một thiếu niên cùng đôi mắt to tròn đáng yêu, dáng người chớm cao hơn cậu nửa cái đầu. Vẻ điển trai trên gương mặt ấy, phút chốc làm tan biến cả nỗi buồn vương trên mi cậu.

"Là tôi...cậu là...?

"Em là Kim Mẫn Khuê ạ! Em vừa mới xuất đạo cùng công ty với anh cách đây không lâu. Mong tiền bối chỉ giáo."

Thiếu niên giọng nói rất ngọt ngào, đẩy dòng ký ức của anh về đêm hôm qua khi cậu tình cờ xem được một đoạn video của buổi công diễn xuất đạo của người đứng trước mặt. Hoá ra, thực tập sinh Mẫn Khuê mà mọi người vẫn bàn tán là đây. Khí chất của cậu tại đêm diễn đó rất đặc biệt, giọng rap trầm ấm và cách biểu diễn cũng rất có hồn, đối với một tân binh mà nói lại là xuất sắc hơn hẳn.

"À, hoá ra là em à? Được thôi, anh sẽ chú ý đến em nhiều hơn."

Cậu không hiểu sao trong lòng có một chút ấm áp, khoé môi không giấu được nụ cười mỉm.

Biết đâu, vị thiếu niên Kim Mẫn Khuê kia lại là viên thuốc chữa lành cho cậu thì sao?

***** Hai năm sau *****

"Văn Tuấn Huy! Anh ra đây sửa bóng đèn giúp em với!"

Từ Minh Hạo hét lớn, vừa bực dọc để cái bóng đèn chưa kịp lắp lên bàn vừa vơ lấy bịch bánh đang ăn dở rồi gom lấy một ít cho vào miệng.

"Đợi anh một chút!"

Anh đặt cái chảo đang cầm trên tay xuống rồi tắt bếp, lắc đầu ngao ngán mà bước ra phòng khách. Từ ngày quen Từ Minh Hạo, không ngày nào là anh lại không phải sống với tiếng gọi của em. Hôm nay là thay bóng đèn, hôm qua là lau nhà, mai có khi lại là hút bụi hay đổ rác, ai đâu lại nghĩ một đại minh tinh như anh lại chiều chuộng một nam nhân khác đến như vậy. Đây chẳng phải là đạp thẳng vào giấc mơ của bao nhiêu thiếu nữ đang theo đuổi anh hay sao?

"Anh nhanh lên, để trần nhà chỗ sáng chỗ tối vầy kỳ lắm."

Em vừa nhai bánh vừa cằn nhằn, đôi môi hồng hào hơi chu ra ngay lập tức bị anh hôn một phát cho á khẩu.

"Bớt than vãn lại đi Hạo Hạo. Từ ngày dọn về ở chung có gì là em không than vãn không?"

"Cái đồ không não nhà anh, ai cho anh hôn em mà không xin phép?"

"Anh sai."

Chỉ cần là Từ Minh Hạo thì Văn Tuấn Huy sẵn sàng nhận sai, bất lực mang lên nụ cười gượng gạo rồi lại leo lên thang để lắp lại cái bóng đèn đã cháy. Quả thật anh không dám từ chối, lại càng không nỡ để em tự làm những việc nặng nhọc trong nhà. Có lẽ là vì anh vẫn cảm thấy có lỗi vì ngày hôm đó đã làm em khóc, có lẽ anh cũng sợ một lần nữa để em vụt khỏi vòng tay anh, có lẽ anh cũng đã lỡ yêu em nhiều như vậy rồi.

"Viên Hữu với Mẫn Khuê rủ hai đứa mình đi ăn lẩu. Anh đi không để em nhắn vào nhóm luôn này."

Từ Minh Hạo cầm điện thoại trên tay, tay còn lại vẫn còn bận rộn bóc bánh.

"Anh phải..."

"Lịch trình đã dời, đi ăn lẩu!"

Lần này thì đố anh dám cãi, Từ Minh Hạo ngoài là người yêu còn là kiêm quản lý lịch trình của anh, em nói dời là dời, nói huỷ là huỷ, đại minh tinh như anh cãi được thì đi đầu xuống đất. Anh ngoài buông một nụ cười gượng gạo cũng không dám làm trái ý em, vừa là vì yêu, vừa là vì nuông chiều, vừa là vì muốn em vui.

Chẳng mấy chốc, cuộc sống của anh chỉ quay quanh em, quay quanh chuyện tình cảm của cả hai. Cả hai đều là minh tinh trong chính dòng nghệ thuật mình theo đuổi, anh là diễn viên hạng A, em lại là tuyển thủ vũ đạo hàng đầu của Đại Lục, cả hai đều vài lần bị đồn thổi là yêu đương, đều phải vài lần vì muốn lẩn tránh nhà báo mà phải chia nhau đi về. Mệt mỏi vì trốn tránh cũng có, mệt mỏi vì phải chịu đựng cũng có, nhưng ít nhất là bây giờ anh có em, em cũng có anh, chỉ cần có nhau, vốn thử thách của thế gian này chưa bao giờ là quá khó để vượt qua. Vì anh và em vốn là người tình đã từng bỏ lỡ nhau, phải trải qua bao nhiêu đau thương mới có thể nếm được vị ngọt của tình yêu, mới có thể đường đường chính chính biến người còn lại trở thành người của mình, tuyệt nhiên, chút khó khăn này cũng không đáng là bao.

Ai bảo yêu đơn phương là mãi mãi đau khổ? Người đó ắt hẳn chưa biết đến Từ Minh Hạo và Văn Tuấn Huy.

Ai bảo yêu đơn phương sẽ luôn bỏ lỡ? Người đó chắc chắc chưa nghe đến Văn Tuấn Huy và Từ Minh Hạo.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro