Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cuộc đời là một vở bi hài kịch, em cũng chẳng thể là nhân vật chính. Anh là Romeo, em lại không phải là Julliette, tiếng súng xé nát bầu trời đêm ấy là anh làm vì một người khác chứ không phải em. Em không phải Ophelia, nhưng anh lại là Hamlet, nhát dao ấy vốn đã không vì em mà giáng xuống. Anh vẫn là minh tinh, em vẫn sẽ chỉ là một kẻ theo đuổi nhỏ nhoi.

Người kia là Toàn Viên Hữu, là thủ khoa của khoa biểu diễn, đam mê âm nhạc nhưng diễn xuất được khoa anh đánh giá rất cao. Từ ngày danh sách diễn viên được công bố, bao người lại đổ xô đi ghép đôi họ với nhau, chuyện họ được đồn thổi là đẹp đôi ra sao, người trong khoa vũ đạo của em cũng từng nhắc đến. Từ Minh Hạo chỉ có thể đứng thật xa, mỗi lúc không diễn tập sẽ lén đưa mắt nhìn anh một chút, tự ôm lấy mớ đau thương khi ánh mắt anh lại dành cho Toàn Viên Hữu.

Những ao ước huyễn hoặc là em tự tạo ra, là em tự khiến bản thân phải đau thật đau.

Vì tập chung trong đoàn kịch, em và anh cũng nhiều dịp tiếp xúc, nói đúng hơn là em luôn viện cớ vì muốn khớp nhạc với anh nên mong được cùng anh tập luyện. Văn Tuấn Huy cũng từ đó mà đem lòng quý mến em, tiếc thay tất cả chỉ dừng lại ở hai chữ 'tình bạn' nhạt nhòa.

Anh nghĩ vậy rồi cũng tự cho rằng em cũng nghĩ như mình, anh đâu biết mình đã nhầm, đâu phải ai cũng giống anh, em lại là đem lòng thích anh rất nhiều, là loại cảm giác hơn cả hai chữ 'tình bạn' ấy.

Đau khổ làm sao khi người mình thích chỉ coi mình là bạn...Anh là Marvin, nhưng em không phải Whizzer.

"Anh Huy! Anh có thể cùng em diễn lại phân cảnh chứ vừa rồi được không?"

Từ Minh Hạo mang theo dáng vẻ vội vã chạy tới chỗ anh, cảm thấy thật may mắn làm sao khi anh chưa về mất, nhưng rồi em lại lo sợ mà cúi gằm mặt xuống đất, tay thì cố níu lấy áo anh để hỏi. Hỏi xong lại lo sợ sẽ bị anh mắng rồi thẳng thừng từ chối, vì lúc này anh vừa mới tập luyện xong và đang chuẩn bị ra về, đã rất mệt mỏi rồi, nên có từ chối cũng đúng thôi. Em biết rõ bản thân ích kỷ, biết rằng em đang vô lý, nhưng em chỉ muốn gần gũi với anh thêm chút nữa, dù gì khó khăn lắm em mới kiếm được một lý do để có thể ở gần với người mình thích mà.

"Được thôi."

—— Buổi tập đã kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ mà vẫn có người chưa thấy mệt sao?

Anh nén lại tò mò rồi gật đầu đồng ý.

"Cảm ơn anh, xong em sẽ mời anh đi ăn nhé."

"Không cần phải vậy đâu."

"Không, em muốn mời mà . Đi nhé?"

Sự nhiệt tình của em không cho phép anh từ chối, đành miễn cưỡng đồng ý. Anh không đặt nặng, nhưng ai đó lại vì một cái gật đầu của anh mà không thể kéo hồn về lại xác, những bước chân cũng theo điệu nhạc mà trở nên vui vẻ.

Em chịu mang hình ảnh xấu, ngày nào cũng nhờ anh tập cùng còn em thì phải giả vờ như mình hay quên, tất cả chỉ để mua thêm vài phút bên anh. Anh không để ý, chỉ lặng lẽ cùng em ăn một bữa cơm sau mỗi buổi tập. Đối với anh chỉ là ăn cơm, nhưng đối với em lại là cả một đoạn ký ức em không nỡ quên. Những lúc như vậy, em muốn biết tại sao bản thân lại không phải người trong lòng của anh, tại sao thứ tình cảm không được đáp lại này lại cứ mỗi lúc một lớn lên như vậy. Phải chi em không biết anh chỉ coi mình là bạn, phải chi em đối với những hành động nhỏ của anh như mù lòa, phải chi em không thích anh nhiều như thế, như vậy có phải đã có thể xoá đi một chút đau thương rồi không.

"Cậu không phải đã thuộc lòng vũ đạo cho vở kịch sao? Sao ngày nào cũng tập vậy? Với cả vũ công chúng ta chỉ là làm nền cho dàn diễn viên, cậu cố gắng như vậy để làm gì vậy?"

Đúng rồi nhỉ, em vốn chỉ một kẻ diễn phụ, tại sao phải cố gắng nhiều như thế? Sự hiện diện của em vốn chỉ để làm nền cho chuyện tình cảm của hai người họ thôi mà.

"Tớ có thuộc đâu, tớ chưa thuộc gì cả. Còn việc tớ chăm chỉ...cũng đơn giản vì tớ không muốn thầy cô phải thất vọng thôi."

Em đáp lại câu hỏi của bạn như vậy, giấu nhẹm đi chuyện em là một người được trời phú cho khả năng thuộc bài rất nhanh. Vì sao? Vì em muốn gặp Văn Tuấn Huy, vì em muốn được dùng cái lý do ấu trĩ ấy để được ở bên cạnh anh thêm một chút nữa.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã đến buổi tổng duyệt cuối cùng, mọi thứ sắp phải kết thúc, nhưng Từ Minh Hạo lại không nỡ đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này. Sẽ chẳng còn những buổi tập chỉ có riêng hai người, sẽ lại quay về những tháng ngày không được ngắm nhìn anh dù chỉ một giây, quay về lúc em chỉ có thể đứng từ xa mà tự ôm lấy thứ tình cảm như điên như dại ấy. Em muốn bật khóc nhưng rồi lại nuốt ngược nước mắt vào trong, đơn giản vì em không có thân phận, càng không có quyền để bật khóc. Mọi thứ gì liên quan đến anh cũng đủ làm em vui đến thần hồn điên đảo, chỉ riêng thời gian ở bên anh lại chẳng bao giờ là đủ.

Hôm nay, vẫn như những buổi diễn tập khác, em một lỗi nhỏ cũng không mắc phải. Anh cũng vậy, cũng vẫn là người hoàn mỹ nhất em từng biết. Chỉ là, sự hoàn hảo ấy lại không thuộc về em.

"Viên..."

"Tuấn Huy, đi ăn với tôi đi! Ăn mừng hai ta hôm nay diễn tốt."

"Được!"

Em chưa kịp gọi, Toàn Viên Hữu đã rủ được anh đi ăn. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cả một khoảng trời vui tươi đến lạ thường ấy tại sao không hiện lên khi người mời anh đi ăn là em? Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, nói rằng Toàn Viên Hữu và anh rất đẹp đôi, nói rằng hai người là trời sinh một cặp. Đâu ai biết được những tiếng xì xầm tưởng chừng vô hại ấy lại như những nhát kiếm sắt nhọn đâm thẳng vào tâm của một ai đó. Đâu ai biết rằng trái tim vốn luôn ôm lấy tổn thương nay lại vỡ vụn đến đáng thương như vậy. Từ Minh Hạo nắm chặt lấy chiếc khăn trắng trên tay, tự dặn bản thân không được rơi lệ.

Khi mọi người đã rời đi, một mình em bị bỏ lại, bị chính sự cô đơn bao lấy. Từ Minh Hạo ôm lấy bản thân, từ từ ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, bản nhạc sầu bi khi Marvin rời bỏ Trina vang lên trên loa, vô tình khiến em bật khóc thật to. Ánh nắng chiều buồn rón rén qua ô cửa cô độc của hội trường, rọi lên đôi vai đang run lên vì khóc, dáng vẻ đơn độc ấy mấy ai có thể hiểu thấu. Tiếng nhạc bi ai như dòng suối chảy trong huyết thể, từng chút từng chút bóp nát tâm can nơi em, từng chút từng chút đẩy cơ thể vào một bản độc vũ. Tiếng đại vĩ cầm tiếng trầm thấp, khi yêu lại thấy ấm áp mê man, khi đau lại thấy da diết thống khổ. Em nhắm mắt lại, để âm nhạc lau đi hàng nước mắt trên gò má đỏ ửng, để hoàng hôn hôn lên mái tóc em. Sân khấu một mình em đơn độc nhảy múa, không khán giả cũng không ai hò reo, chỉ có những tiếng vỡ vụn của một con tim bất lực cùng em bầu bạn, mong sao nó sớm mau lành, để em có thể lần nữa tìm lại được niềm vui.

Chí ít...em còn sân khấu.

"Khoan đã, tôi quên điện thoại ở hội trường rồi. Cậu đi đến quán giữ chỗ nhé, một chút tôi sẽ qua ngay."

Anh đi đến cổng trường thì nhận ra điện thoại lại nằm trên ghế ở hội trường, đành cúi đầu xin lỗi Toàn Viên Hữu rồi mất hút.

Tiếng nhạc thu hút sự chú ý của anh, vô tình lại khiến mỹ nam tò mò mà đưa mắt nhìn qua ô cửa nhỏ. Hình ảnh em độc vũ trên sân khấu khiến anh như chết lặng. Em đẹp đẽ đến nao lòng. Văn Tuấn Huy vô thức đứng nhìn em thật lâu, để tiếng nhạc da diết kéo tâm hồn đi thật xa, đôi mắt như hiểu được lòng chủ mà thầm lặng ghi lại hình ảnh ấy vào tâm can.

Lúc này, anh mới nhớ đến cái tên trên danh vũ công, Từ Minh Hạo còn là người biên đạo chính, là người hiển nhiên giỏi nhất ở đây. Nhưng tại sao khi ở cùng anh lại trở thành một kẻ khờ khạo như vậy? Là loại thù hận gì kia chứ?

Anh lầm rồi! Không phải hận anh nên lừa anh, là do thích anh, là do quá yêu anh nên mới phải lừa anh như thế.

Anh không chỉ bị dáng vẻ đắm chìm trong âm nhạc của em làm cho rung động, còn bị vẻ đẹp kia của em làm cho xiêu lòng, vô thức để con tim hẫng đi vài nhịp. Dáng vẻ em uyển chuyển theo nhạc như thể hoà vào làm một cùng những nốt thăng trầm của âm nhạc, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, kiều diễm như thứ ánh nắng ban mai mong manh.

Nhưng sự cô độc ấy, tại sao lại khiến người khác đau lòng đến vậy? Văn Tuấn Huy không hiểu, bản thân rốt cuộc bị làm sao mà chỉ muốn chạy đến ôm lấy em, muốn dịu dàng đẩy đi sự cô đơn ấy.

"Ơ, Văn Tuấn Huy....Sao anh ở đây?"

Em vừa mở mắt ra liền thấy anh, không kiềm được mà có chút giật mình, tim cũng xém rơi cả ra ngoài.

"Anh để quên điện thoại."

"À, anh vào lấy đi."

"Ừm....Em tập chắc mệt nhỉ? Anh định đi ăn, đi cùng anh và Viên Hữu nhé? Có cả những người khác của đoàn kịch nữa."

Anh chẳng biết sao mình lại mời em, anh cũng chẳng định đi ăn, nhưng tại sao lại chẳng thể kiểm soát được lời nói. Anh đã tự nghĩ, nếu em không đồng ý thì có lẽ đã tốt rồi.

"Hả? À vâng, vậy đợi em lấy đồ rồi chúng ta cùng đi nhé."

Em đeo cặp lên vai trong sự ngỡ ngàng, không dám tin vào những điều em vừa nghe thấy. Tự nhủ bản thân rằng đây chỉ là cách anh xã giao nhưng chuyện em đang như phát điên lên vì vui em cũng không kiềm chế được.

Hàng ngàn câu hỏi vẫn cứ quanh quẩn trong đầu em, nhưng thứ khiến em khó hiểu nhất là sau lần đó, mối quan hệ giữa em và anh đã tốt lên rất nhiều, không còn sự gượng gạo nữa. Khi em mời đi chơi anh cũng tình nguyện đi theo, chẳng phải do em ép buộc. Liệu em có được mơ tưởng rằng anh cũng có tình cảm với em không?

Ừ, đúng thật là vậy, đúng là anh cũng có chút cảm tình với em và em cũng có tình yêu dành cho anh.

Ngày trình diễn cũng đến, em nắm chặt lấy tay mình ở một bên sân khấu, lặng thầm ngắm nhìn anh cùng người khác diễn trọn vai người tình. Đến cảnh Marvin và Whizzer hôn nhau, em đã tự dặn lòng tất cả chỉ là lợi dụng góc sân khấu, rằng tất cả chỉ là một màn kịch mua vui cho khán giả, tự dối lòng rằng ít nhất em phải giữ vị trí nào đó trong tâm anh.

Nhưng định mệnh lại tạt vào mặt em một gáo nước lạnh, Toàn Viên Hữu và Văn Tuấn Huy, môi áp môi, mắt nhắm nghiền khiến ai cũng vui vẻ hò reo trong sự phấn khích. Khoảnh khắc em hoàn đoạn tấu vũ ở phía sau cho họ, khoảnh khắc môi họ chạm đến nhau không một khoảng cách, trái tim em lại một lần nữa vỡ toang. Em cúi mặt, nuốt đi hai hàng lệ lưng tròng, tự muốn tát cho bản thân vài cái vì đã ngu ngốc tin vào thứ cảm tình huyện hoặc đầy vô tình ấy.

Là em sai khi thích anh, là em sai khi yêu anh đến điên cuồng như vậy, là em sai khi em không phải Whizzer của anh.

Tại vì Toàn Viên Hữu cũng yêu thầm anh từ lâu, cũng giống như em, chỉ muốn gần anh hơn, muốn mối quan hệ này ko chỉ dừng lại ở mức tình bạn. Nhưng cậu thì thành công giữ lấy anh bên mình, chỉ có em mới là kẻ thất bại, chỉ có em mới là người phải đau khổ. Em cũng là người giống cậu ấy thôi mà, nhưng sao lại đau lòng đến thế?

Là vì trong tình đơn phương, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua. Trong ván tình này, kẻ thua cuộc đắng cay thay lại là em.

Buổi biểu diễn kết thúc rất hoàn hảo, đối với tất cả diễn viên, ban nhạc và đoàn vũ công, chỉ trừ mỗi em. Nơi cánh gà, khi tất cả mọi người còn đang bận tung hô cặp đôi chính của vở kịch, em ở một góc nén đi thương đau mà thắt lại đoạn dây giày vì liên tục biểu diễn mà rơi ra, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi thứ cảm xúc tiêu cực ấy.

Văn Tuấn Huy trên tay ôm một bó hoa, ngồi xuống bên cạnh em mà ôn nhu mỉm cười. Bản thân anh biết cả trường đang đồn ầm lên chuyện anh và Viên Hữu yêu nhau, nhưng chưa một lần anh để tâm đến, ấy vậy mà giờ đây, anh lại không kiềm được mà hỏi em:

"Em thấy sao nếu anh và Viên Hữu hẹn hò?"

Thốt lên câu hỏi, anh chỉ muốn tát bản thân mình thật mạnh, đâu đó lại mong em trả lời một câu 'không được'.

"Thật hả? Được đó, hai người rất hợp nhau mà!"

Như sét đánh ngang tai, anh có chút hụt hẫng. Em tuy đau lắm nhưng đâu thể nói khác, Từ Minh Hạo còn từng nghĩ anh cũng yêu em, cuối cùng lại nhận ra đấy chỉ là phép lịch sự tối thiểu.

"À...ừm..."

Anh không ngờ, một tiếng ủng hộ từ em lại giáng xuống một nhát dao xé toạc tâm can anh như vậy. Trái tim anh bắt đầu rỉ máu, hoá ra đây là cảm giác đau đớn khi đơn phương một người hay sao. Phải chi anh đừng hỏi, phải chi anh lại có thể tiếp tục nghĩ rằng em có tình cảm với anh. Hoá ra những ngày qua, em thật sự vì muốn tập luyện mà mới tìm đến anh, là anh tự ảo tưởng, tự huyễn hoặc, là anh sai khi hôm ấy để em lấy đi mất trái tim này.

Văn Tuấn Huy nhận ra mình yêu em...quá muộn màng.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro