Chap 6: Món quà từ Isaac

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Một buổi tối nọ, Jun đang ngồi hoàn thành nốt bản kế hoạch do thầy khoa Kế Toán thì chuông điện thoại reo lên:

    "Khi em nhìn anh, khi ta nhìn nhau, bồi hồi rất lâu
    Ngàn lời muốn nói, chẳng thốt nên  câu, bởi chính anh
     Đã muốn hóa ngây ngô vì ai..."

     - Alo?
     [Jun hả em, anh Isaac nè!]

     Jun giật mình. Cậu nhớ là cậu chưa cho số điện thoại mình cho anh mà.

     - Sao anh có số em dợ? - Jun ngây ngô hỏi
     [Anh xin thằng Ti, sau một hồi nằn nì thì nó xin Weo của nó, cũng chính là thằng em của em, rồi thằng em của em gửi ngược lại cho thằng em của anh, và cuối cùng, Ti nhắn gửi qua cho anh!]
     - À ờ....

     Jun phải nhẩm đi nhẩm lại câu nói trên tận hai ba lần thì mới hiểu được bợn Xái nhà ta muốn nói cái giề. Thật là Jun viết sách luôn tìm câu văn hay nhưng dễ hiểu cho người đọc nên rất kỵ mấy cái câu xoắn não thế này.

     [ Sao mấy bữa nay chưa qua nhà anh nhận nuôi chó nè!]
     - Ý chết, em quên. Bài tập tốt nghiệp nhiều quá em quên luôn. Tối nay em rảnh, để em qua lấy hỉ?
     [Rồi rồi oke.]

     Cả hai cúp máy cái rụp.

     Jun nhìn vào hàng số trên điện thoại, phân vân không biết có nên lưu vào điện thoại hay không. Cuối cùng cậu quyết định lưu số anh với cái tên "Xái già". Rồi cậu ngồi cầm điện thoại tự cười một mình.

    Cậu chạy vào phòng ngủ, mở cái tủ quần áo ra và chọn cho mình bộ đồ khá năng động: một cái áo thun sọc trắng đen, một cái quần kaki trắng, đôi vớ trắng và một đôi giày bata trắng.

    - Tứng ơi Tứng, anh đi qua nhà anh Isaac để nhận nuôi một con chó nhé. Xíu anh về! - Jun vừa dắt xe ra vừa nói vọng lên trên nhà nơi bạn Weo tai nghe headphone, chân nhịp nhịp và mắt thì dán vào cái máy tính làm bài tập.
    - Dạ....

    Weo gỡ headphone, dạ ran rồi lại đeo vào làm bài tiếp.

    Jun đạp xe xuyên qua dòng người tấp nập trên phố, đầu thầm nghĩ :"Sao xa thế này? Hôm bữa mình thiếu lời cảm ơn và xin lỗi anh Xái rồi!"

    - Để xem... a, đây rồi!

    Ngôi nhà Isaac trông khá to, ba tầng, một sân, một nhà xe. Căn nhà có màu chủ đạo là nâu đỏ.
 
    Ting... toong... Cạch.
    
    - A Jun, vào đi em. - Là anh Isaac mở cửa cho cậu.

    Jun bước vào. Wow, trong đây thật là rộng, thoáng và sáng sủa. Đồ vật được bài trí thật ngăn nắp.
  
    Isaac nhìn vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ của cậu mà thầm cười. Nhìn cậu kia, có khác nào một em bé đâu chứ!

    Anh dẫn cậu ra sau nhà, nơi ba mẹ và chị anh đang ngồi cho ba con chó ăn.
 
    Theo cái sự hiểu biết của cậu thì ba giống chó này là một con Husky màu đen trắng, một con Akita màu nâu vàng và con còn lại có vẻ là corgi cũng màu vàng. Trông ba con chó dễ thương ra phết.
 
     - Con chào hai bác, em chào chị! - Jun lễ phép cúi đầu chào ba mẹ cùng chị anh.
     - Chào cháu. Cháu là.... - Mẹ anh cười hiền hậu nói
     - Con là Thuận, là bạn anh Tài. Anh Tài kêu cháu qua đây nhận nuôi một con vì nhà nuôi không xuể. - Jun thân thiện đáp lại
     - Oh phải, thằng em chị nó yêu động vật lắm, thế là mỗi khi có con chó hay con mèo nào bị bỏ rơi là nó cứ nài nỉ xin nuôi nhưng nhà đã tận ba con chó háu ăn này dồi! - Chị anh vừa nói vừa chỉ ba con chó đang ăn ngấu nghiến phần cơm của mình.
     - Cháu thích con nào? - Ba Xái lên tiếng. Trông ông có vẻ phúc hậu quá chứ.
     - Dạ....

     Jun nhìn lần lượt ba con, rồi cậu ngồi xuống, vuốt ve từng con.

     Isaac nhìn Jun đang 'nựng' mấy con chó thì đâm ra ghen tỵ. Nhưng cái mặt của cậu mới đáng chú ý. Nó dễ thương mọi lúc mọi nơi, làm anh muốn bẹo má cậu một cái.

     Mấy con chó có vẻ thích cậu, chúng để cậu vuốt ve mà chẳng có phản ứng gì. Cái đuôi ngoe nguẩy đong đưa tỏ ra 'sướng' lắm.

     - Con thích con Corgi này ạ.

     Jun đưa tay xoa đầu con corgi màu vàng giờ đã ăn xong rồi, cứ dùng chân đặt lên ngực cậu như muốn đè cậu ra. Dùng tay nắm chân của con chó, Jun lắc lư như đang chơi cùng nó khiến con chó cũng khá thích, lưỡi cứ thè ra.

     - Trông nó có vẻ thích em đấy! - Isaac nãy giờ say ngắm khuôn mặt cậu bất ngờ nói.
     - Dạ. Ủa tên nó là.... để coi... Lucky hả anh? - Jun nhìn vào cái vòng cổ của chú chó thì nói.

     Anh gật đầu.

     Jun đứng phắt dậy, chạy ra xa rồi bảo:
     - Lucky Lucky, lại đây nào.

     Jun búng tay, cúi gập người. Lucky nghe được, vẫy đuôi, chạy đến quấn quýt chân Jun.

    Jun vui lắm, ngồi xuống vuốt lông Lucky, miệng khen:
    - Lucky ngoan lắm!

    -Ê, hình như anh bị bơ dồi thì phải! - Isaac chu mỏ nhọn lên, phồng má dỗi
    - Anh nghĩ sao dị, sao tự nhiên ganh tỵ với Lucky! Dù gì thì anh cũng là người tặng em Lucky mà, em cảm ơn!! - Jun đứng lên, vỗ lưng Isaac nói lời cảm ơn
    
     Isaac được Jun cảm ơn mà sướng rơn, cười híp cả mắt.

    - Cháu cũng tới đây rồi thì ở lại ăn tối với gia đình bác luôn đi ha! - Ba Isaac nói, nở nụ cười niềm nở.
    - Dạ. Vậy để con nói thằng em cháu khỏi chờ cơm.
   
    Thế là Jun móc xì - mát - phôn ra và nhấn vào cái tên " Weo xênh đợp" và đưa lên tai.

     [À nhon anh Jun...] - Đầu dây bên kia trả lời, giọng bợn Weo vang lên.
     - À, hôm nay ba mẹ anh Xái mời anh ở lại ăn cơm nên em Weo đẹp troai của anh khỏi đợi cơm nha. - Jun điềm tĩnh nói
     [Ô kê con dê nuôn. Anh ăn ở đó ngon miệng.]

     Rồi hai bạn trỏe cúp máy.

     - Cháu ra ăn đi. Đồ ăn cũng dọn xong rồi. - Mẹ Xái nói
     - Dạ.

      Rồi Jun kéo tay Isaac ra ăn. Cái màn 'đụng chạm cơ thể' này làm lòng Isaac vui như mở hội, cười toe.

      Lucky cùng hai con chó kia thấy chủ mình đi thì cũng lẽo đẽo theo sau.
 
      - Itadakimasu. Í lộn. Con mời mọi người ăn cơm ạ! - Jun chắp đũa lại nói
      - Ủa, trước khi ăn với gia đình là em hay nói vậy hả, cái i ma gì đó í? - chị Zắc hỏi.
      - Dạ....tại em rất hâm mộ nước Nhật nên hay bị liệu vậy! - Jun gãi đầu ngượng nghịu.

      Gia đình Isaac có vẻ rất mến Jun. Cứ hỏi liên tục, hết chuyện gia đình rồi tới chuyện học tập. Cái nhà vui hẳn lên, trừ ai đó mặt đang nổi hắc tuyến.

      Nổi hắc tuyến là đúng rồi. Trời ơi, gia đình của mình mà lo cho người ta còn hơn lo cho mình nữa. Ai mà không tức cơ chứ. Einstein đã đưa ra thuyết tương đối rồi mà cứ làm lố.

     Nhưng mà cái thuyết đó cũng khá đúng trong trường hợp này. Nhờ mọi người hỏi Jun mà Isaac mới biết thêm chút ít về Jun. Cậu là một người 'cuồng' Nhật. Ba mẹ anh em cậu đã li dị từ khi hai anh em còn nhỏ và hiện giờ là họ đang sống với ba. Nhưng mà ba họ thì lại rất khó, nhưng lại rất thương anh em cậu. Chính ông là người sợ Will đi theo con đường nghệ thuật sẽ không tốt cho tương lai nên đã ép cậu vào trường công nghệ thông tin. Hiện nay ông đang ở dưới quê. Khoảng một hai tháng thì ông sẽ lên thăm hai anh em Jun một lần. Ngoài ra cậu đang học trường kế toán trên đường A, rất thuận đường đi làm của anh. Hờ hờ. Oke. Anh sẽ gặp cậu mỗi sáng.

     - Mọi người quan tâm con quá con cũng vui nhưng mà có người đang không vui kia kìa. - Jun đánh mắt qua Isaac.
     - Nó lớn rồi. Cần gì hai ông bà già này an tâm. - Ba Xái quăng một câu phũ phàng.
 
     Buồn thì hiển nhiên là có buồn rồi. Ba là người thương mình nhất mà nỡ lòng nào nói vậy chứ. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh không có vui. Anh vui vì cậu vẫn còn quan tâm anh chứ bộ.

     Dưới chân, Lucky đang nằm cuộn tròn sát chân Jun. Còn dưới chân Isaac là hai con chó kia.

     - Không ai quan tâm con cả. Hứ! - Anh làm nũng rồi bế hai con chó lên - Chỉ có Charlie và Happy quan tâm anh thôi đúng không.

     Anh xoa đầu cả hai. Chúng dường như hiểu anh nói gì, sủa lên một tiếng đồng tình.

    Ăn xong, Isaac trò chuyện với Jun chút trước khi cậu về. Ba mẹ anh thì lên phòng nghỉ ngơi, chị anh thì lên lầu soạn giáo án.

    - Này anh, em xin lỗi anh về chuyện hôm bữa. Bữa đó em vô duyên thật. - Jun nói, hơi ngại, mặt có vệt hồng
    - Anh nhớ em xin lỗi rồi mà. Sao cứ nhắc quài. Em nhắc nữa là anh không tha lỗi cho đâu, anh giận luôn đó.
    - Hì hì! - Jun cười.

    Cả hai nói chuyện với nhau rất thân thiết. Đến khi ra về, Isaac sực nhớ ra điều gì, anh móc samsung galaxy J7 prime ra, bảo Jun:
     - Jun ui, cho anh seo - phì cái làm kỉ niệm với em và Lucky đuê!
     - Oke anh luôn nè!
  
     Thế là Jun bế Lucky lên, Isaac ôm eo Jun, rồi tự sướng. Vui cái là Jun bị Xái ta ôm eo tự dưng đỏ mặt. Thế là vô hình cực kì dễ thương luôn.

     - Ơ anh này kỳ, tự nhiên ôm eo em làm em nhột.
     - Anh quen rồi. Ai anh cũng làm thế!
   
     Isaac trả lời thế nhưng trong đầu lại nghĩ khác. Có bao giờ anh ôm eo ai đâu nà.

     Jun nghe thế thì có cảm giác khá 'ăn giấm chua'. Ai anh cũng ôm eo luôn. Hứ. Ủa nhưng mà sao cậu lại cảm thấy như thế chứ? Kì cục dị. Anh Xái và cậu chỉ là bạn thui mà!!

     Gạt mấy cái suy nghĩ phiền phức qua một bên, Jun đứng lên, chỉnh lại quần áo, kiểm tra xem mình có quên gì không rồi bế Lucky lên, bỏ lên yên xe.

     Lucky bỗng dưng rời xa Isaac thì thấy hơi buồn, giương đôi mắt cún lên nhìn chủ, tai xụ xuống.

     - Mai mốt anh còn qua chơi với Lucky mà! Ngoan đi theo anh Jun đi nha. - Isaac cạ mũi mình vào mũi Lucky, tay xoa đầu nó.

     Lucky nhìn sang Jun đang đứng cười thật tươi với mình, rồi lại nhìn về phía Isaac.
  
     Jun chào Isaac, bế Lucky ngồi vào giỏ trước xe, rồi nói:
     - Cho em gửi lời chào tới hai bác và chị nha!
     - Uhm! - Isaac gật đầu.

     Rồi Jun đạp xe đi.

     Isaac nhìn theo chiếc xe đạp đi đến khi nó khuất hẳn thì mới đi vào trong nhà, anh lẩm bẩm: "Chẳng biết em ấy có yêu mình không...."

     Isaac lên phòng, lấy điện thoại ra, nhìn vào hàng số, anh đề "My lovely Panda". Anh chỉnh lại hình nền điện thoại lại thành hình anh và cậu vừa seo phi ban nãy. Nhìn nó, anh thầm cười. Chưa bao giờ mà anh cười nhiều với người ngoài gia đình đến vậy.

     Jun về nhà, cất xe rồi bế Lucky vào nhà. Chưa đi lên đến lầu thì Jun đã nghe thấy tiếng cười của Will và ST vang vọng xuống dưới nhà.
     - Á anh Weo này kì quá, sao chơi chọt lét em!
     - Kệ anh! Nhìn mặt em xem, lúc cười dễ thương chưa này.

     Jun tự hỏi: " Từ khi nào mà hai thằng nhóc này có thể tự nhiên đến thế? Có khi hai đứa nó yêu nhau luôn rồi."
    
     Jun lên phòng Weo, thì trông thấy một cái hình ảnh rất ư là ba chấm. ST nằm dưới, Will nằm trên, Will đang dùng tay thọt lét phần bụng của Ti làm cậu cười không thấy mặt trời. Cái quan trọng là cái đầu gốiWeo để đâu. Ừ thì ảnh để trên cái ấy của Ti đấy.

     WillTi thấy Jun đang bế một chú chó rất ư là dễ thương thì ngưng ngay mọi hành động lại và chạy ào ra hỏi Jun:
     - Ủa con chó này là anh Xái cho đúng hông? - Là bạn Weo, anh í đang nựng mũi của chú chó
     - Lucky à. Sao mày lại ở đây thế? - ST nhìn Lucky, vuốt dọc lưng nó.

     Jun tận tình kể lại lý do. WillTi nghe mà đầu gật lia lịa. Xong hai bạn trỏe đồng thanh nói:
     - Dạo này anh và anh Isaac có vẻ làm hòa rồi đúng không?
     - Ừ. Còn hai em sao dạo này thân thiết quớ vậy? - Jun nghi ngờ hỏi
     - Thì tụi em là bạn thân mà. - Will tranh nói.

     ST nghe câu hỏi của Jun thì đỏ mặt. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Weo, cậu lại có vẻ buồn. Đối với anh cậu chỉ là bạn thân thôi sao. Mà cũng phải, ảnh có bạn gái rồi mà.

     - Thôi anh về rồi thì em cũng về đây! Mẹ em đợi nữa.

     ST xin phép rồi chạy vào lấy cặp ra về.

     - Anh thấy hình như là thằng Ti nó thích em á! - Jun thì thầm vào tai Will

    Will chết đứng. Giuề? Thích á! Anh có nghe lộn không. Con troai với nhau mà.

    Jun nói rồi về phòng, để Lucky vào một cái hộp nhỏ cạnh giường. Bên trong hộp có hai cái gối nhỏ, bên dưới trải một lớp bông gòn.
 
     Lucky có vẻ thích chỗ ngủ của mình, cuộn tròn người lại rồi thiếp đi.

     Jun nằm đó, ngủ một giấc ngon lành.

     Will thì còn đang rất hoang mang về câu nói của Jun. Anh nằm lên giường, cứ trăn trở mãi không ngủ được. Anh leo xuống giường, xoa đầu Lucky đang nằm ngủ bảo: "Tao phải làm sao giờ Lucky?". Will nghĩ lại, ồ phải, từ đó tới giờ, anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu khi không được nói chuyện với cô ấy. Còn với ST, anh không nhắn là cứ như rằng đêm đó anh khó ngủ.

     ST về nhà, đưa tay lên ngực mình. Ôi trống ngực còn đập rộn lên đây này. Má ôi, hồi nãy anh Weo nằm lên người mình nè, khen mình dễ thương nè. Chết mất. Cậu cười tươi roi rói, lấy điện thoại ra, ngắm hình anh rồi cất vào, ôm một mớ gấu bông đi ngủ.

     Isaac nhìn ngắm bức ảnh tự sướng của Jun và mình, cứ cười mãi. Rồi anh ôm chiếc điện thoại mà đi ngủ, miệng còn nở một nụ cười hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
     * YA và bà H đã ra fic mới rồi. Mang tên "Anh không nỡ ăn em đâu!" . Mọi người hãy vào ủng hộ fic nha.
     * Dạo này YA cứ ngứa tay ngứa chân thế nào í. Không viết fic không được.
     * Có ai muốn YA viết 1 cái oneshot H nữa hông??
     * Vote và comment cho YA nha
     * Share được thì càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro