Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoSeob ngồi yên ở trước bàn trang điểm, mấy ngày nay, bận đến mức cậu không có thời gian để lấy hơi, ngày mai sẽ phải cử hành hôn lễ, thậm chí cậu chỉ kịp thông báo cho em trai một tiếng, nói sau đó sẽ bổ sung một hôn lễ nhỏ, để cho em trai tới đây tham gia.

Bà nội đã dạy cậu một chuyện – sống là phải tranh thủ.

Cậu thấy bà nội giỏi nhất chính là bà nghiêm túc sống, mặc kệ tình trạng thân thể như thế nào, bà luôn nắm chặt mỗi một giây, tiết tấu làm việc so với bọn họ nhanh hơn, mạnh hơn.

“Bà xã của anh đang ngẩn người sao?” Giọng nói dịu dàng trầm thấp từ cửa phòng truyền đến, YoSeob nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn đang bận đẩy mạnh xe đẩy.

“Cần giúp một tay không?” Cậu đứng lên, đi về phía hắn.

“Dĩ nhiên cần.” JunHuyng trong miệng nói như vậy, lại hướng tới cậu lắc đầu một cái, một tay đưa ra, chỉ vào giường “Xin bà xã di giá đến ngồi trên giường.”

Cậu có chút kinh ngạc hỏi “Ở trên giường ăn cái gì?”

“Ăn no rồi nằm luôn, có thể ngủ ngay lập tức.” Hắn đẩy xe thức ăn tới bên giường, trước mặt cậu, giống như hiến vật quý, mở nắp ra.

“Đây chính là mơ ước lúc nhỏ của em.” YoSeob không thể tưởng tượng nổi há to miệng.

Chỉ một thời gian ngắn, sao hắn lại có biện pháp giao ra cả một bàn thức ăn ngon, từ các loại bánh ngọt đến những điểm tâm đầy màu sắc, tất cả đều có.

Đồ uống cũng rất đa dạng, từ sữa nóng, trà, đến các loại rượu, cháo phẩm, nhiệt chè...đầy đủ mọi thứ.

“Nếu như em muốn, chúng ta sau này có thể ăn cả ba bữa cơm ở trên giường. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu.

 “Thỉnh thoảng thì có thể, chứ ngày ngày như vậy thật sự quá hư hỏng.” Cậu cảm kích liếc hắn một cái, hắn đáp lại bằng cách chỉ chỉ gò má của mình.

YoSeob đỏ mặt, do dự một chút, nghiêng người, nhanh chóng hôn một cái lên má hắn.

“Chỉ cần em thích là tốt rồi, quản gì chuyện hư với hỏng.” JunHuyng mỉm cười, lấy một ít cháo hải sản đưa cho cậu.

Cậu tiếp nhận “Sao anh biết em muốn ăn món này trước?”

“Thời điểm em dùng cơm, em luôn thích ăn thức ăn trước mặt, cuối cùng là lấy điểm tâm ngọt làm thành kết thúc.” Hắn nói như đó là chuyện đương nhiên.

“Anh cả cái này cũng biết?” Cậu có chút cảm động, cũng có chút kinh ngạc.

Người đàn ông này trước kia là một ông chủ không tốn tâm tư với phụ nữ, đúng là cùng một người sao?

“Anh là chồng em, sao không biết?” JunHuyng ăn một cái bánh bích qui nhỏ, lại uống một chút rượu trắng, làm bộ khinh thường liếc cậu một cái.

“Sắp trở thành chồng em.” Cậu cải chính.

Hắn lười biếng liếc vào chiếc nhẫn kim cương trong tay cậu “Chúng ta đã kết hôn trước mặt bà nội.”

YoSeob suy nghĩ một chút “Cũng đúng, bà nội là mục sư của chúng ta.”

“Còn là người làm mai , nguyệt lão.” Hắn bổ sung.

“Em không phải chuẩn bị hai chiếc nhẫn?” Cậu ăn sạch cháo hải sản, đưa tay lấy món điểm tâm nhỏ, tinh xảo.

“Em yêu anh, đó chính là chiếc nhẫn thứ nhất.” Hắn cũng cầm một điểm tâm nhỏ như của cậu, ném vào trong miệng.

“Tốt nhất là như vậy .” Cậu cầm lên sữa nóng có thêm brandy.

“Thật vậy, em không thấy uy lực của chiếc nhẫn kia sao?” hắn mỉm cười với cậu “Bây giờ mỗi lần anh nhìn mình trong gương, cũng đều hoài nghi người này là ai?”

“Em không hi vọng anh thay đổi.” Cậu uống một hơi hết sạch sữa tươi.

“Anh không thay đổi vì em!”

Cậu nhướng cao lông mày “Vậy vì sao?”

“Anh vì bản thân, vì tình yêu mà thay đổi, vì – biến mình trở thành một người đàn ông xứng đáng với em.” JunHuyng đôi tay nâng lên mặt của cậu, thâm tình nhìn.

“Anh vẫn luôn tốt nhất.”  Cậu chủ động hôn hắn, rất nhẹ, rất cạn.

“Nhưng em không hề muốn, em trước kia thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.” JunHuyng mất hứng kéo cậu một cái, hướng xuống cậu một cái hôn mang một ít trừng phạt, một cái hôn sâu xâm lược vả lại nhiệt liệt.

YoSeob khẽ thở, mỉm cười bảo đảm “Em có nhìn, dáng dấp anh rất anh tuấn.”

“Cảm ơn em an ủi, nhưng em không muốn một người đàn ông chỉ đẹp trai không thôi...Chớ chối!” hắn ngăn cản không cho cậu mở miệng, đưa tay ôm cậu vào trong ngực “Anh biết bây giờ em yêu anh, như vậy là đủ rồi.”

Nghe vậy cậu không nói gì.

YoSeob ngắm nhìn tròng mắt đen đầy khẩn cầu của hắn, nâng lên đôi tay, chủ động ôm cổ hắn, đem bản thân giao cho hắn, hoàn toàn không cất giữ, trực tiếp lấy hành động nói rõ cảm tình của mình dành cho hắn.

 ( 2 bạn trẻ đã kết hôn rồi,,, * tung bông.. tung bông * ...  trong truyện Seobie có thể mang thai nhé.. :))))) )

Năm tháng sau ---

“Anh muốn uống trà nóng hay là sâm banh?” YoSeob đem đồ uống từ trên xe đẩy đem lên mặt bàn trước mặt hắn, sau đó ngồi vào chiếc ghế mây tre bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn mây mù biến hóa xảo diệu trong núi.

“Trà nóng.” JunHuyng cầm lên trà nóng, khẽ nhấp một hớp, thấy cậu cầm sâm banh, hắn lập tức nhăn mày lại.

“Em đang có thai có thể uống rượu không?”

“Uống một chút cũng không sao mà?” Cậu mỉm cười.

“Câu nghi vấn, hả?” Hắn uy nghiêm nhướng lông mày bên phải, đem sâm banh trên tay cậu lấy đi, đưa trà nóng trong tay mình cho cậu.

Ngày kết hôn hôm đó bọn họ vẫn chậm một bước.

Buổi sáng tinh mơ hôm đó, mẹ hắn gọi điện muốn hắn chạy vào bệnh viện, bọn họ vừa xuất hiện trước mặt bà nội, bà nội cố hết sức mở mắt, kéo bọn họ vào bên cạnh, nhìn tỉ mỉ nhiều lần.

Cuối cùng bà nội đặt tay lên bụng của YoSeob, hài lòng mỉm cười, liền đi.

Hôn lễ kéo dài sau, một tuần sau khi bà nội qua đời, JunHuyng giống như ngày thường vào phòng làm việc, tất cả mọi người đều cho rằng hắn khôi phục rất nhanh.

Chỉ có YoSeob chú ý tới, trong lòng hắn thật ra đã có một lỗ thủng to, mỗi ngày hắn đều cố sức đem lịch trình nhồi vào, trừ công việc, dùng cơm, ngủ, hắn hoàn toàn không có thời gian dư thừa để cảm thụ bi thương.

Một tháng sau, cậu lo lắng vì cảm thấy bụng mình khó chịu, nên đến bệnh viện làm kiểm tra, mới phát hiện mình đã mang thai.

Đếm ngược lại, phải là đêm trước khi bà nội qua đời đã thụ thai.

Tất cả mọi việc giống như lập tức liền có liên kết, bà nội trước khi mất kì quái vuốt ve bụng cậu, giống như bà nội trước khi mất đã thỏa nguyện, đã biết trong bụng cậu đã có đứa bé.

Khi cậu đem tin tức mang thai nói cho hắn, hắn sửng sốt ước chừng vài giây mới phản ứng được, ngay sau đó cẩn thận từng li từng tí mà đem ôm lấy cậu thật chặt vào lòng, tiếp đó vẻ mặt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cậu, dán mặt vào bụng của cậu thật lâu.

Cũng có thể đó chỉ là cảm giác của cậu, nhưng cậu cảm thấy tâm tình của hắn kích động, hai tay khẽ run, đó là lần duy nhất hắn cho phép mình khóc lên.

Sau ngày đó, JunHuyng khôi phục bộ dáng vốn có, chỉ càng trở nên thành thục, chững chạc hơn, hắn cũng càng thêm dịu dàng che chở, có cả dung túng cùng thâm tình.

“Ngày mai em đi khám thai đúng không ?” JunHuyng cầm một chiếc bánh bích qui trong mâm lên, thả vào miệng của cậu, đợi cậu ăn xong, mới cầm lên một miếng bỏ vào miệng mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro