Chương 9.2+9.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mấy người lớn cùng đứa bé đứng nói mấy câu, cuối cùng thì nhà hàng xóm cũng lên lầu, YoSeob quay đầu, khuôn mặt nhỏ lóe sáng nụ cười nhìn về phía hắn.

“Em đồng ý gả cho anh?” Hắn cố giữ vẻ mặt trấn định, nhưng giọng nói lại hưng phấn khác thường.

YoSeob nhún nhún vai, giống như đang nói “Không có gì là không thể”, lẳng lặng mỉm cười, sau đó mở miệng nói câu “Kết hôn với anh tương đối dễ dàng.”

“Dễ dàng?” JunHuyng nhíu mày.

“Dù sao chúng ta cũng đã chụp xong ảnh cưới, chụp cái thể loại đó thật sự rất mệt mỏi, em không muốn chụp lần nữa.” Cậu vươn tay, làm bộ ngáp một cái.

Hắn nghe rồi, khạc thật to ra mồm miệng ác khí “Cái người này thật là đáng giận, nói một câu ‘em nguyện ý’ cũng khó khăn đến vậy sao?”JunHuyng giả bộ lạnh mặt, ác thanh ác khí kháng nghị.

“Đó” JunHuyng rút chìa khóa vẫn còn cắm trên cánh cửa, đi vào cửa chính của nhà trọ.

Hắn một tay ở trên eo của cậu, cùng cậu lên lầu “ ‘Đó’ là ý tứ gì?”

“Chính là ý tứ ‘đó’.” Cậu nhịn cười.

“Đó là trạng thanh từ, bản thân không có ý tứ gì.” Hắn nhướng cao lông mày, tức giận nhắc nhỏ.

“Vậy sao?” Cậu giả bộ ngu.

“Anh trước hết để cho em sinh em bé, như vậy em sẽ không thể rời bỏ anh, đến lúc đó đứa bé trai kia cũng sẽ đứng ở bên anh.” JunHuyng nói bằng ngữ điệu nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn về phía cậu thì lại nóng bỏng quá đáng.

Câu nói vừa nói xong, hắn đột nhiên tận dụng toàn lực nhắm mắt lại, toàn thân căng thẳng, nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, lấy điện thoại di động ra.

Vẻ mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, cúp điện thoại xong, cặp mắt trống rỗng vô ý thức của hắn nhìn vào cậu.

“Xảy ra chuyện gì?” Cậu cau mày.

“Bà nội, bà –“vẻ mặt hắn cứng đờ.

“Bà nội xảy ra chuyện gì?” Cậu đưa đôi tay, chạm vào cánh tay hắn như muốn tiếp thêm sức lực cho hắn.

“Bà đang ở bệnh viện tại Hàn, vừa rồi mẹ anh gọi tới –“ Hắn hít sâu một cái, khàn khàn tiếng, nói “Bà nội sợ rằng không qua được.”

 

“Bà nội, cháu tới thăm bà đây.” JunHuyng nắm chặt cái tay phải yếu đuối của bà nội.

Bà nội mở mắt, cố hết sức nhìn hắn, vừa mở miệng liền hỏi “Cháu dâu có đến đây không?”

“Bà nội, cháu ở đây." YoSeob nắm chặt lấy tay trái của bà nội, ngẩng đầu, cùng hắn trao đổi một ánh mắt hạnh phúc.

“Rất tốt, rất tốt.” Bà nội phấn chấn tinh thần cười lên, nói rất tốt.

“Bà nội, cái gì tốt?” JunHuyng thấy tinh thần bà nội thật tốt, niềm lo lắng tạm thời buông xuống, “Bà muốn ăn cái gì sao?”

“Bà nói các cháu, rất tốt.” Ánh mắt hiểu rõ của bà nội lưu chuyển trên người bọn họ “Đừng cho là ta già rồi, cái gì cũng không biết.”

“Mẹ, tiểu tử này làm chuyện gì không vâng lời Người chăng?” Bố hắn đang đứng ở cuối giường bệnh cau mày hỏi.

“Con trai bảo bối của con lúc trước đùa giỡn với mẹ, chỉ là, mẹ cũng chưa ăn thua thiệt, để cho hắn cùng với cháu dâu của mẹ đi chụp ảnh cưới, coi như huề nhau.” Nụ cười trên mặt bà nội rất gian manh.

“Bà nội, bà đã biết ngay từ đầu?” JunHuyng kinh ngạc.

“Các cháu vừa vào cửa, bà liền nhìn ra đầu mối, vốn là bị cháu chọc giận gần chết, sau phác giác ra rằng cậu bé này tính tình thiệt tốt, bà bèn tương kế tựu kế, đẩy cho các cháu một cơ hội.” Bà nội hả hê cười.

“Bà  nội.” YoSeob đỏ bừng cả mặt.

“Chớ ngượng ngùng, khi đó bà liền biết là các cháu nhất định sẽ trở thành một đôi.” Bà nội kiêu ngạo nhìn về phía cháu trai của mình, rất có khí thế “Tôn Ngộ Không nào có thể thoát khỏi Phật chưởng của Như Lai.”

JunHuyng thấy thế, cười hỏi : “Sao bà biết?”

“Cháu trai ngốc hỏi vấn đề ngu ngốc.” Bà nội dò xét hắn một cái, rồi mới chậm rãi mở miệng “Cậu bé tốt như thế, các cháu sống chung lâu ngày như thế, nếu như cháu không nắm thật chặt, không lấy được vợ tốt, đó chính là đáng đời cháu. Bà ra đưa ra nhiều ám hiệu như vậy cho cháu, còn đặc biệt phân phó nhiếp ảnh gia phải làm cho các cháu hôn nhau.”

“Thì ra là vậy.” JunHuyng cảm kích cười.

YoSeob đứng đối diện hắn thì hai má lại đỏ lên.

“Nếu không cháu cho rằng vì cái gì mà ta phí sức lực lớn tới như thế, bắt các cháu chụp ảnh cưới là vì cái gì?” Bà nội dí dỏm nháy mắt vài cái.

“Bà nội, cháu ở Mĩ là muốn bồi bà.” JunHuyng buồn cười lắc đầu, đại khái chính là “đạo cao một thước, ma cao một trượng.”

“Bà không cháu cần bồi, bà muốn cháu hạnh phúc, cháu trai đần.” Bà nội ý cười đầy mặt.

“Cháu dâui àh, bà giao cháu trai cho cháu đó, làm phiền cháu giúp bà chăm sóc hắn thật tốt.”

“Bà nội, cháu nhất định sẽ, bà không cần lo lắng.” YoSeob thật hâm mộ hắn có một bà nội yêu thương hắn như vậy, liền cho bà nội một lời cam kết bà muốn nghe nhất.

“Thật khó mà không lo lắng cho hắn.” Bà nội nhẹ nhàng thở dài, khẽ nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt.

“Tiểu tử này lúc trước có nhiều hoang đường, ta đều nhìn thấy, luôn tự hỏi không hiểu mình có phải đã giáo dục sai lầm hay không, nếu không tại sao tiểu tử này lại mê muội đến như thế.”

“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu không biết –“ JunHuyng cướp lời, nói xin lỗi.

“Không sao, tất cả đã qua đi rồi, cháu biết hối cải, bà liền yên tâm nhiều.” Bà nội quay đầu muốn bố hắn cầm hộp châu báu của bà tới đây.

“Bà nội, JunHuyng đã hơn mấy tháng cũng không đi đàn đúm, ngoan không thể tin được.” YoSeob nói giúp hắn một câu hữu ích.

“Cháu không thể tượng tượng nổi, khi nghe nói tiểu tử ngày ngày đưa cho cháu một đóa hoa, bà liền biết chuyện tốt đã tới gần, đáng tiếc bà không thể tự mình tham gia hôn lễ của các cháu.”

“Bà nội –“ JunHuyng nghẹn ngào mở miệng “Bà nhất định có thể tham gia hôn lễ của chúng cháu, còn có thể vui đua với chắt của bà.”

“Chuyện cũng không phải tự cháu quyết định.” Bà nội trừng mắt nhìn cháu trai.

“Bà nội, cháu đã đồng ý gả cho JunHuyng rồi.” YoSeob vội vàng nhảy ra thừa nhận.

“Thật?” Tròng mắt của bà nội nháy mắt tỏa sáng, tầm mắt trực tiếp nhìn về ngón tay bóng loáng trắng nõn của cậu “Vậy tại sao cháu không đeo nhẫn cưới?”

“Trên thực tế, cậu ấy vừa mới đồng ý lời cầu hôn của cháu, cháu chưa đi mua kịp.” JunHuyng biết chuyện gì cũng không lừa được bà nội, mình cứ nói rõ ràng ra trước.

“Bà có.” Bà nội nhận lấy hộp châu báu từ tay bố hắn, lấy ra cái nhẫn kim cương lớn nhất đưa cho cháu trai “Đeo lên cho cháu dâu ấy.”

Ở trước mặt bà nội, JunHuyng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của YoSeob, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu, hôn lên ngón tay cùng với nhẫn cưới.

“ YoSeob àh, nhà họ Yong chúng ta đã xác định cháu rồi đó.” Bà nội thấy cử động thân mật giữa bọn họ, vui mừng nhướng mày, hốc mắt ửng hồng.

“Cháu hiểu rõ rồi bà nội.” Trong mắt YoSeob có cảm động thật sâu.

Bọn họ ở lại bệnh viện một lát, cho đến khi bà nội quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, mới dưới sự thúc giục của bố mẹ hắn mà lái xe rời đi.

Bên trong xe – “Vừa rồi cảm ơn em.” JunHuyng liếc cậu một cái, xe chạy nhanh giữa phố xá.

“Cảm ơn vì cái gì?” YoSeob không rõ chân tướng.

“Nguyện ý tiếp nhận chiếc nhẫn của bà nội, để cho bà yên tâm.” Khóe miệng hắn có hàm súc cười yếu ớt.

Tất cả đối với cậu mà nói, có lẽ không tính là cái gì, nhưng vừa rồi trong không khí bệnh viện, làm hắn không khỏi cảm động, vì cậu dịu dàng ứng đối, để cho hắn có loại cảm giác gia đình rất nồng, rất sâu.

Trước kia bà nội cho hắn cảm giác này, hiện tại cậu cũng cho hắn.

Hắn sẽ dùng toàn bộ sinh mạng đi yêu thương cậu.

“Đây cũng không có gì.” YoSeob cảm thấy hắn quá khách khí, có thể làm một chút việc cho hắn và cho bà nội, đối với cậu cũng là một loại cảm giác, hơn nữa có cảm giác gia đình thật sâu.

“Chỉ là lần này không phải lừa gạt bà nội, em thật sự là thở phào nhẹ nhõm.”

“Bà nhạy cảm hơn so với chúng ta, ở thời điểm lòng chúng ta còn chưa yên, bà đã nhìn ra cơ hội giữa chúng ta.” Nghĩ đến lúc ở Mĩ bà nội đã biết mối quan hệ của bọn họ, JunHuyng cảm thấy tất cả mọi chuyện có chút buồn cười.

“Khó trách khi đó bà kiên trì bắt chúng ta đi chụp ảnh cưới.” Cậu hiện tại mới hiểu ra.

Làm nửa ngày, bọn họ vẫn cứ tưởng bà nội chẳng hay biết gì.

“ YoSeob, yêu cầu vừa rồi của bố anh, chúng ta không nhất định phải làm theo.” Hắn chuyển lời, nghĩ đến chuyện bố hắn bày tỏ hi vọng bọn họ kết hôn càng nhanh càng tốt.

Bố là vì bà nội, nhưng hắn rất rõ ràng, hắn không muốn làm khó cậu như vậy, đối với bà nội mà nói, cử động vừa rồi đã coi như là một nhận định chính thức.

“Tại sao?” Cậu hỏi.

“Anh muốn cho em một hôn lễ đẹp nhất, mà không phải một kỉ niệm vội vội vàng vàng.” Hắn rất để ý cảm giác của cậu, không hi vọng cậu có bất kì uất ức nào.

“Đối với em mà nói, có bà nội tham gia hôn lễ, chính là hôn lễ đẹp nhất.” YoSeob mỉm cười, quay mặt sang, nhìn thẳng gò má của hắn.

JunHuyng thừa dịp dừng đèn đỏ bèn quay mặt lại, đưa một tay trìu mến xoa gương mặt của cậu.

Hắn không hiểu, mấy năm nay, rốt cục là có cái gì không đúng, tại sao thủy chung không nhìn thấy người phụ nữ tuyệt vời luôn ở bên cạnh mình đây.

“ YoSeob, anh yêu em.”

YoSeob chậm rãi cười lên, cảm giác gương mặt mình ở trong lòng bàn tay hắn khẽ run “Em cũng yêu anh”, không chần chờ hay nghi ngờ chút nào.

Bọn họ ngưng mắt nhìn thật chặt lẫn nhau, không một tiếng động trao đổi nào, tình cảm khổng lồ đem trọn thế giới thành thế giới của riêng hai người.

Bim ---

Tiếng còi chói tai khiến JunHuyng đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn khẽ nguyền rủa một cái, đạp lên chân ga, xe thể thao trong nháy mắt tăng tốc lao đi “Sau này chúng ta tốt nhất nên để tài xế lái xe.”

Nghe vậy YoSeo  nhẹ nhàng cười lên “Em còn tưởng anh rất thích tự mình lái xe.”

“Anh thích cảm giác điều khiển, lại cũng lo lắng nếu có người khác, em sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng giờ anh hiểu tự mình lái xe là không thể thực hiện được.” JunHuyng đặt tay lên bàn tay nhỏ bé đang ở trên đùi của cậu “Em làm anh phân tâm, bà xã.”

YoSeob không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu, buồn cười, nhẹ trừng mắt nhìn hắn, không rút tay về.

“Mấy ngày kế tiếp, em phải có chuẩn bị tâm lý.” Hắn cau mày.

“Chuẩn bị tâm lý?” Cậu khốn hoặc.

“Chúng ta cần phải chuẩn bị tất cả đồ vật cần thiết cho hôn lễ, còn điểm quan trọng nhất ...“ JunHuyng nhanh chóng liếc cậu một cái, khóe miệng có một nụ cười rất xấu xa.

“Quan trọng nhất?” Cậu cẩn thận nhìn chằm chằm vào nụ cười tà ác chói mắt của hắn trên mặt.

“Chắt của bà nội.”

Cậu cũng biết! YoSeob nhướng cau lông mày, “ Yong JunHuyng, anh đừng có tiến thêm cả thước, cẩn thận không em hủy hôn đó.”

“Bà nội nói nhà họ Yong đã đem em định xuống, em không chạy thoát được đâu.” Hắn không bị cậu dọa, thái độ nhẽ nhõm tự tại.

“Tự tin như vậy?” Cậu cười đến giả dối với hắn.

“Dĩ nhiên, lại nói, sợ rằng em sẽ không tìm được ông xã tốt giống như anh vậy.”

“Tốt chỗ nào?” Chuyện như vậy làm gì có người nào tự nhận.

“Ở rất nhiều chỗ, xem ra anh phải đem mỗi ưu điểm trên người đem báo cáo với em, tránh cho em lại cùng với người đàn ông không quan hệ đi ăn cơm."

Sự kiện kia hắn vẫn chưa hoàn toàn quên.

“Đó là tụ hội đồng nghiệp,  có một đống người.” YoSeob cười trộm giải thích.

“Lần sau không cho phép.” Thấy thế, JunHuyng làm bộ tức giận ra lệnh.

Cậu thu hồi gương mặt tươi cười, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Hắn nhìn cậu, sau đó lấy ánh mắt vô tội, lập tức đổi lại lời nói “Được rồi, em có thể đi, nhưng anh cũng muốn tham gia.”

Nghe vậy tim của cậu chậm rãi đẩy ra ấm áp.

Thì ra là – đàn ông cường thế cũng sẽ học nhượng bộ, hiện tượng tốt!

Ngày mai sẽ kết hôn, mẹ vừa mới gọi điện thoại tới đây, nói tình trạng của bà nội không tốt, nếu như không cách nào đến tham dự hôn lễ, bọn họ sẽ dùng phương thức vệ tinh liên tuyến, để cho bà nội ở trong phòng bệnh cũng có thể theo dõi hôn lễ.

JunHuyng rời thư phòng, tới tân phòng của bọn họ.

Kể từ khi quyết định kết hôn, hắn lợi dụng lý do chuẩn bị hôn lễ, thành công khiến YoSeob vào ở trong nhà Yong gia.

“ Seobie, em đã ngủ chưa?” Hắn gõ cửa phòng cậu.

Không người nào đáp lại.

JunHuyng lo lắng, chuyển động tay cầm, vừa vào đến bên trong phòng, thấy cậu vẫn chưa thay y phục, cứ như vậy mệt rã rời ở trên giường.

Hắn đến gần, ngồi ở trên giường vươn tay xoa lên gò má của cậu, đau lòng nhìn dung nhan mệt mỏi đang ngủ của cậu “Xin lỗi cùng cảm ơn em, bà xã.”

Xuất hiện quấy nhiễu, YoSeob nhíu mày một cái, khẽ mở mắt, dùng sức nháy mấy cái, ép buộc mình tỉnh lại , “ JunHuyng?”

“Là anh.” Hắn mỉm cười.

JunHuyng thấy cậu tỉnh lại, không đợi cậu ngồi dậy, lập tức chủ động kéo thân thể cậu, đem lấy người mình  yêu dấu ôm vào trong ngực, từ phía sau lưng bảo vệ cậu.

Áp lên thân thể co dãn ấm áp, YoSeob thoải mái thở ra, sau khi hắn phát hiện, khóe miệng hài lòng cong lên.

“Em ngủ thiếp đi?” Cậu trách cứ mình.

“Em quá mệt mỏi.” Hắn nói đỡ cho cậu.

“Em chỉ muốn nghỉ ngơi vài ba phút, sau đó đi tắm nước nóng, rồi lên giường ngủ.” YoSeob vùi ở trong ngực hắn, động cũng không muốn động.

“Có muốn anh giúp em một tay không?” Hắn cười hỏi  “Tắm uyên ương?”

Cậu ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn “Em đang nói chuyện đứng đắn với anh.”

“Lấy tiêu chuẩn của bà nội, đây mới là ‘chuyện đứng đắn’.” Lời của hắn làm cậu hồi tưởng lại lời bà nội từng nói qua với bọn họ ở Mĩ.

“Bà nội tối hôm nay thoạt nhìn rất có tinh thần.” Cậu lần nữa trở về góc thoái mái nhất ở trong ngực hắn.

“Ừ.” Hắn giận tái mặt.

Nhớ tới mẹ vừa điện thoại tới, nói bọn họ vừa không đi bao lâu, tình huống bà nội trở nên rất tệ, mẹ thậm chí hoài nghi, bà nội có thể vừa nói vừa cười với bọn họ, có thể là hồi quang phản chiếu.

“Em đi tắm rửa trước, còn anh, đi ngủ sao?” YoSeob từ trong lòng hắn ngồi dậy, rời đi cái ôm lưu luyến của hắn.

“Anh giúp em chuẩn bị ít thức ăn.” Hắn buông tay ra.

“Em không đói bụng.” Cậu xoay người đối diện hắn.

“Em hôm nay cơ hồ không ăn gì cả, ngày mai sẽ bận rộn hơn.” Hắn kiên trì muốn cậu ăn một chút gì, ngày mai mới trọng tâm chính, cậu sẽ mệt đến lả đi.

Cậu suy nghĩ một chút “Được rồi.”

“Muốn ăn cái gì?” JunHuyng hôn xuống má cậu một cái.

“Em cũng không biết.” Cậu đỏ mặt, cảm giác mình chỉ cần không cẩn thận, tùy thời đều có thể tự nhiên ngủ.

“Anh sẽ chuẩn bị cho em nhiều món một chút, sau đó cho em tự lựa chọn.” Ánh mắt trìu mến của hắn không cách nào dời khỏi khuôn mặt kiều diễm của cậu.

“Phân lượng cũng không nên quá nhiều, một mình em không ăn hết.” YoSeob đứng lên, bắt đầu thu dọn những túi giấy ở đầy trên đất.

“Đừng lo lắng cái này, anh sẽ giúp em giải quyết.” Hắn đi theo, cầm lấy từ trong tay cậu, lắc đầu với cậu một cái, giao phó “Em đi tắm trước đi, những cái này anh gọi người tới đây sửa sang lại.”

“Được rồi.” Cậu suy tư một chút “Cái kia làm phiền anh vậy.”

“Giao cho anh được rồi.” Hắn thúc giục cậu vào phòng tắm.

JunHuyng đứng tại chỗ, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, mới gọi điện thoại nhờ người tới đây giúp dọn dẹp những túi mua hàng rơi đầy đất.

Quản gia vừa vào cửa, hắn giao phó cách sửa sang rồi đi xuống lầu, vào phòng bếp, tự mình cùng đầu bếp lựa chọn nên chuẩn bị những trà bánh gì.

Nửa giờ sau, YoSeob ra khỏi phòng tắm, có người tới thay cậu sấy tóc, ngắn ngủi trong 10 phút, cậu liền thoải mái mát mẻ.

Khi tất cả mọi người thối lui khỏi phòng, nam chính cùng với điểm tâm của cậu vẫn chậm chạp không xuất hiện.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro