chương 3 đây......... :)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị một đống người ba chân bốn cẳng chỉnh trang thay lễ phục cô dâu trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Yo Seob bị mọi người đẩy lên một cái bàn, một nhóm người vội vàng đứng xung quanh cậu, thay vạt dưới lễ phục, xác nhận lần cuối cùng.

Đột nhiên dưới tình huống không hề báo động, tấm màn màu lông lạc đà trước mắt bị kéo ra cái roẹt.

Sau khi bức màn mở rộng hoàn toàn sang hai bên, JunHuyng với kiểu tóc rối loạn ,tướng mạo đẹp trai mệt mỏi đi tới trước mặt cậu.

“Anh đã đến rồi”. Yo Seob cười nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ mệt mỏi.

Vừa vào phòng chụp ảnh JunHuyng liền bước mấy bước đến trước mặt cậu, đau lòng dùng bàn tay cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, nhưng không cách nào nhìn ra sự mệt mỏi trong đôi mắt cậu "Cậu có khỏe không?”

Trang điểm thật có hiệu quả thần kì, chỉ là so với cậu khi trang điểm, hắn thích bộ dáng tươi mát thanh nhã bình thường của cậu hơn, ít nhất hắn nhìn một cái là có thể thấy được tình trạng sức khỏe, không cần phải phỏng đoán cả nửa ngày.

Yo Seob trước nhướn cao hai hàng lông mày, ngay sau đó nháy mắt mấy cái, hai mắt phủ sương mù nhìn hắn giống như là người mới tỉnh mộng, “Tôi bảo đảm anh tuyệt đối không tìm được quầng thâm ở mắt tôi, kĩ xảo của thợ trang điểm nơi này tốt đến mức tôi không theo kịp”

Junhuyng nghe vậy, trợn mắt cười to.

“Tôi tưởng cậu sẽ rất khẩn trương”. Mẹ vừa cho biết cậu đi về phía cửa sau, JunHuyng liền lo lắng chạy ngay tới đây.

Sáng sớm, lúc cô bị người gọi xuống lầu, hắn còn đang ngủ. Bà nội vượt lên trước hắn một bước, hoàn toàn không cho cháu nội cơ hội nào, trực tiếp đưa cậu tới nơi này.

Bà nội dù sao cũng hiểu rõ hắn, chỉ cần là chuyện hắn không muốn làm, ai cũng không thể miễn cưỡng hắn, cho dù là Yo Seob trước đã đồng ý cũng vậy.

Buổi sáng tỉnh dậy trên ghế salon ở trong phòng, phát hiện Yo Seob không có ở trong phòng, hắn lập tức ngửi ra có cái gì không đúng, liền chỉnh trang xuống lầu.

 Rất nhanh hắn từ trong miệng của mẹ biết được tin tức này.

“Khẩn trương? “ Cậu nhìn hắn khó hiểu, tại sao phải thế?

“Tôi không ngờ dcô sẽ -- thích ứng trong mọi hoàn cảnh?”hắn lười biếng nhếch môi,ý cười sâu đậm lưu chuyển trong con ngươi.

“Chưa từng nghĩ tới?” cậu nhướng đôi mày thanh tú, cười tủm tỉm nhìn lại, kiêu ngạo mà hất cằm lên, “Anh thật nên nhận biết tôi lần nữa”.

Hắn nghe thấy lời của cậu, bỗng dưng cười lên một tiếng, tròng mắt giảo hoạt, theo lời cậu nói mà nhìn tỉ mỉ.

“Tôi đúng là nên nhận biết cậu lần nữa.” nụ cười trên mặt hắn từ từ gia tăng.

Ăn mặc của cậu, thoạt nhìn là điển nhã lại có phong cách, nhưng thực ra hắn biết, cậu là thẳng thắn hào phóng nữ nhân.

Trong mắt hắn, bộ lễ phục cô dâu trắng như tuyết, khiến cậu có vẻ giống như một tiên tử thoát tục không cẩn thận lạc vào phàm trần.

“Anh thì sao?”Khi hắn nóng bỏng nhìn mình, Yo Seob không được tự nhiên kéo kéo trang phục, ánh mắt bất mãn khi thấy hắn quần áo thoải mái, nhẹ nhàng, giản tiện,“Không cần thay lễ phục sao?”

Bình thường cậu lười nhất là phải ăn mặc, vì bà nội chắn giờ lại biến thành như bây giờ mà ngược lại người ăn mặc “xinh đẹp” như hắn, sao giờ lại có thể “đơn giản” vậy?

JunHuyng nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ bé đang lôi kéo lễ phục của mình, mắt nhìn thẳng  vào đôi mắt của cậu, để cho cậu ngửa đầu nhìn lại hắn “Nếu như không muốn chụp, chúng ta có thể trở về -- “

Hắn không muốn ép buộc cậu làm bất kì chuyện gì cậu không muốn, cho dù chính miệng đồng ý trước cũng không sao, chỉ cần cậu đổi ý, hắn tùy thời nguyện ý tiếp nhận.

Dù sao chuyện này so với ban đầu đã nói, nhiều hơn quá nhiều, cậu có quyền cự tuyệt.

“Tôi muốn chụp.” Yo Seob chắc chắn đáp, để cho hắn thân thể chấn động

“Cám ơn” Junhuyng cảm kích cười với cậu.

Sau đó JunHuyng liền bị đám người kia mang đi.

 Khi hắn xuất hiện trước mặt cậu lần nữa thì đã mặc âu phục màu đen được cắt may khéo vừa người, thân hình hắn được ôm trọn làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú và thân hình chuẩn.

Cậu  lén đỏ mặt, không chớp mắt ngắm nhìn vị bạn trai giả trước mắt, anh tuấn phi phàm, năng lực làm việc hạng nhất.Trong lòng cậu rõ ràng, chắn ta là đại thiếu gia hào hoa lại có tiền, nên phàm là phụ nữ thì tốt nhất không nên đụng vào loại đàn ông này.

Mặc dù như thế, cậu vẫn bị sức quyến rũ của hắn hấp dẫn, một lần lại một lần, không để lại dấu vết ở đáy lòng , không ngừng sâu kín ảnh hưởng đối với cậu.

Cậu giằng co thật cực khổ với bản thân, hắn – có biết hay không?

Thật may là, lần chệch đường ray này có kì hạn, một tuần lễ, chỉ cần qua khoảng thời gian này, bọn họ lại có thể khôi phục lại quan hệ cấp trên và thuộc hạ.

Cậu tin tưởng, chỉ cần hắn về tới thế giới của hắn, khôi phục lại cuộc sống phong lưu khoái hoạt, lực hấp dẫn của hắn đối với cậu sẽ không còn.

Đợi đến khi bước lên máy bay, tất cả chuyện này đều sẽ bị quên lãng, mặc kệ trong khoảng thời gian này xảy ra cái gì, bọn họ sẽ cùng nhau để đoạn kí ức này lại Mĩ và trở lại mối quan hệ ban đầu.

Đây là bọn họ đã nói rồi, không phải sao?

Trong vòng một buổi sáng, bọn họ  đã đi đến nhiều nơi để chụp ảnh bao gồm bờ biển, công viên quốc gia... cuối cùng là đi tới một nơi mà nhân viên nói là bí mật và có phong cảnh tuyệt đẹp.

Yo Seob nhìn nhân viên làm việc giống như biểu diễn kĩ năng đặc biệt, ở con sông nhỏ chảy xiết, tìm thấy một cái cây không tính là xum xuê, sau đó bắt đầu cột một cái xích đu.

Nghe nói đây là “đạo cụ” chuẩn bị chụp hình cho cậu. Vốn là cậu thà chết không theo, kiên định cự tuyệt không muốn lấy ảnh cưới của mình làm di ảnh (ảnh thờ), nhưng nhân viên làm việc nói phải khác người mới lấy được hình đẹp, cũng đảm bảo là họ rất có kinh nghiệm, hoàn toàn không nguy hiểm, cậu mới bỏ đi kiên trì như đinh chém sắt mà khuất phục, bởi vì cô không muốn vì chuyện của mình mà làm cho người khác thêm phiền toái, còn nữa cậu cũng muốn giữ lại tấm hình này làm kỉ niệm....

Huống chi lời nói của họ cũng có chứng cứ, nơi này lại không có người ở, nhưng bản thân cậu còn rất hoài nghi, nơi này gọi là "cảnh quay bí mật”, có phải bởi vì... dễ xảy ra chuyện hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ chỉ thuần túy là tự mình hù dọa mình, sau cùng cậu rất dũng cảm quyết định là phải ở chỗ này chụp hơn mấy chục tấm hình thật đẹp.

“Được rồi cậu  Yo Seob, mời tới nơi này” phụ tá đứng ở bên cạnh xích đu, lớn tiếng kêu tên cậu.

“Tới.”

Yo Seob lập tức lên tiếng,, đang muốn đứng lên chiếc xích đu nguy hiểm thì có một lực tay đột nhiên xuất hiện, móc nhẹ ở cổ tay cậu.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy JunHuyng đang cau mày lắc đầu , nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng làm thế, tội gì vì vài tấm hình mà nhảy lên để nguy hiểm đến tính mạng.”

“Đây là kinh nghiệm rất đặc biệt, nhảy lên tuy nguy hiểm nhưng rất đáng”, cậu nghĩ thông suốt, muốn giữ lại khoảnh khắc này làm kỉ niệm.

Khóe miệng cậu tràn ra một đóa cười ngọt ngào, phối hợp lễ phục trắng như tuyết, trong nháy mắt, hắn chợt cho rằng cậu là thiên sứ hóa thân.

“Vậy rất nguy hiểm.” hắn ngắm nhìn cậu thật sâu,  đôi con mắt mở to nhấn mạnh sự thực.

“Rất nhiều người chụp rồi đều không có việc, cho nên tôi không cho là nguy hiểm đến như thế.”

Nhìn bộ dáng khẩn trương quá độ của hắn, cậu liều mạng nín cười, nhẹ giọng khổ sở khuyên bảo.

“Tôi thử nhìn một chút, nếu không có việc gì thì cậu sẽ qua?”hắn tính toán tự mình thử một chút độ an toàn của xích đu, sau khi xác nhận an toàn không ngại thì đổi lại  cho cậu

.“Anh?” Yo Seob không chút nghĩ ngợi lắc đầu một cái với hắn, “Vốn là không có hư gì, bị anh thử một lần nói không chừng sẽ hư” cậu còn chụp cái gì?

“Cậu nên suy nghĩ kĩ càng” ánh mắt hắn hướng tới cái xích đu trên sông lần nữa.

“Tôi không muốn suy nghĩ kĩ càng, chờ tôi nghĩ rõ, nói không chừng sẽ không có dũng khí ngồi lên rồi.” 

Cậu nâng cái tay đang bị bắt trên không lên, khi hắn liên tiếp cau mày nhìn soi mói, liền nhẹ nhàng bỏ đi sự giam cầm của hắn, đến cuối cùng khi hắn vung hai tay ra sau, cậu mới cất bước đi về xích đu ở trên sông.

Người cậu vừa mới tới bờ sông, liền nhận thấy được sự nguy hiểm hơn cậu nghĩ rất nhiều, qua cỏ ướt, rất dễ dàng nhận thấy nguyên bản là bước tiếp theo thật là gian nan, càng trở nên kinh hãi hơn.

Kinh khủng nhất là bờ sông cách xích đu một chút cự ly, cô phải cẩn thận từng li từng tí đi tới, rón rén ngồi lên, phải làm ra vẻ không tốn sức dựa vào cái “đạo cụ” trên, mà còn phải làm ra vẻ hoa tiên tử nhẹ nhàng,  tươi cười.

Thật sự là chết đã đến nơi mới biết chuyện có nhiều khó khăn.

Vào giờ khắc này Yo Seob thật sự muốn bỏ cuộc giữa đường, nhưng nghĩ tới dáng vẻ cau mày phản đối vừa rồi của hắn, cậu liền không cách nào đem dễ dàng nói hai chữ “buông tha” khỏi miệng.

Anh phụ tá duỗi tay về phía cậu, ý bảo muốn giúp cậu ngồi lên xích đu, vào giây phút khi cậu vươn tay, một tiếng gầm cường thế bá đạo từ phía sau lưng cậu vững vàng truyền tới

. “Để tôi.” JunHuyng vừa lên tiếng thì một giây tiếp theo, bên eo của cậu lập tức bị một cánh tay tráng kiện chiếm lĩnh, trước khi cậu làm rõ tình trạng thì cả người đã ngã vào trong một lồng ngực bền chắc rộng rãi. 

........................................................................................................................................còn nữa.............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro