chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh –“ cậu phản ứng kịp là một chuyện, nhưng sau khi phát hiện mình đang bị hắn ôm chặt vào trong ngực, thì một giây kế tiếp đã bị hắn nhẹ nhàng thả vào xích đu.

“Ngoan một chút, cô dâu của tôi” JunHuyng có chút tự giễu mở miệng.

Hắn đặt cậu ở phần sau xích đu, không dám tùy tiện buông tay, một tay kĩ càng nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cậu, một tay thì kéo nhẹ một sợi dây, xác nhận độ vững chắc.

Một đôi mắt ưng không nhàn rỗi, nhìn lên quan sát nút buộc ở đỉnh nhánh cây, rồi đột nhiên rút cái tay đang giữ chặt eo của cậu về, đi về phía nút buộc, động tác gọn gàng buộc thêm  nút buộc phức tạp, sau mới thoái mải đi trở về bên người cậu. 

Yo Seob mở to mắt, nhìn cử động cẩn thận của hắn, chỗ tay bị người nâng có một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay chậm rãi chảy vào đáy lòng , từ từ tỏa nhiệt ra tế bào toàn thân.

Đây mới thật là ông chủ phong lưu đa tình?

Cậu lắc đầu một cái, trách mình là đã không tự nhắc nhở.

Ông chủ vì bà nội hắn nên mới làm như vậy, đối xử tốt với cậu, chẳng qua là vì cảm thấy đã kéo cậu xuống nước, chỉ nên là ý nghĩ đơn thuần vậy thôi.

Trong mấy phút chụp hình, Yo Seob đều không nhìn hắn, chỉ là hướng ống kính mỉm cười, bày ra nét mặt tràn đầy hạnh phúc khi yêu.

“Tốt lắm, cảm ơn chú rể đã giúp đỡ, hiện tại chúng ta chụp mấy tấm hình một mình cô dâu, xin chú rể tránh ra chút được không?” Nhiếp ảnh gia đứng ở vị trí bên bờ sông, mang máy chụp hình, chỉ huy hướng đi của mọi người trên hiện trường.

Hắn ra vẻ không nghe, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cậu không thả.

“Chú rể?” nhiếp ảnh gia gãi gãi sau đầu, từ phía sau máy chụp hình ngồi dậy, bộ mặt khổ sở khó hiểu nhìn vào chú rể đang có vẻ khẩn trương quá độ.Chú rể và cô dâu khẩn trương hắn đã thấy nhiều, nhưng chú rể danh tuấn vững vàng giống như vậy, canh giữ ở cạnh cô dâu thì là lần đầu tiên hắn đụng phải, thật là một cô dâu hạnh phúc.

“Nơi này quá nguy hiểm, cô dâu của tôi nói không muốn chụp hình một mình.” JunHuyng  mặt không thẹn, sắc không đổi cất giọng giả truyền thánh chỉ, kết quả chính là bị người bên cạnh hung tợn trừng mắt liếc.

Một câu “cô dâu của tôi” kia cố ý biểu thị công khai chủ quyền, khiến cho lòng của hắn chợt thoáng ấm lên.

“Anh xác định cô dâu anh nói là tôi sao?” Yo Seob môi đỏ mọng dẩu lên, hoài nghi nghiêm trọng hắn là cố ý cùng cậu đối nghịch nên mới nói như vậy.

JunHuyng rũ mắt, ánh mắt đầy nhu tình nhìn vào vẻ mặt phẫn nộ đáng yêu của cậu.

Hắn nhẹ nhàng nói vào tai cậu khiến một bên tai nhanh chóng đỏ rực thành một mảng một câu nói vừa thận trọng vừa thâm tình “Chỉ có cậu mới có tư cách để cho tôi nói thế, cô dâu của tôi”

Nghe lời hắn nói, Yo Seob  chấn động cả người. Biết rõ hắn có thể nói như vậy chỉ thuần túy bởi vì “quan hệ tình cảm giả”, nhưng lòng cậu vẫn bị rung động không nhỏ.

Biết ông chủ giỏi dỗ nữ nhân là một chuyện, lúc bị hắn dụ dỗ thì có thể ngăn cản được lời ngon tiếng ngọt của hắn hay không lại là một chuyện khác.

Yo Seob ngước mắt, bất ngờ lại gặp ánh mắt của hắn. Vốn là cậu nghĩ mình sẽ thấy một đôi mắt tràn đày lạnh lùng châm chọc mà không phải là một đôi mắt nồng nàn tình cảm.

Trong chớp nhoáng này, bọn họ như là bị ngăn cách với bên ngoài , chỉ đắm chìm trong ánh mắt thâm thúy của nhau.

Đèn flash nhanh chóng liên tục chiếu xuống, cậu liền nhanh hiểu ra một chuyện, ông chủ có thể như vậy nhìn cậu, không phải xuất phát từ “thói quen” mà là để lấy lòng tin của bà nội.

Cô lập tức phản ứng kịp, cố gắng để phát ra nhu tình trong ánh mắt.

Nhiếp dảnh gia ngừng thở nhìn đôi giai ngẫu đang phát tán nhu tình mật ý ra ngoài, ngón tay chuyên nghiệp trên chiếc máy chụp ảnh đắt tiền liền ghi lại tất cả phản ứng , mọi người lặng tiếng, chỉ có tiếng chụp hình vang lên điên cuồng không ngừng...

Chụp xong ngoại cảnh, hành trình buổi chiều toàn bộ chuyển qua bên trong phòng cảnh tượng.

Yo Seob  đôi tay chống vào eo, đôi mắt không phục nhìn chằm chằm, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn thủy chung vẫn treo một nụ cười yếu ớt, nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng mê người của cậu.

Cậu 200% xác định hắn đang cố tình gây hấn, dồn hết sức thử tính nhẫn nại của mình.

Ví dụ nho nhỏ thôi, giống như vừa rồi trong bối cảnh chụp hình rất lãng mạn, ghế salon cung đình cùng tủ sách, hắn đẹp trai ưu nhã ngồi ở trên ghế salon, mà cậu theo lời chỉ thị của nhiếp ảnh gia phải cởi giày cao, đứng ở trên ghế salon.

Vốn là cậu còn len lén vui vẻ, thật vui mừng là hai chân cả ngày buồn bực cuối cùng cũng có thể tạm thời thoát khỏi đôi giày cao mà thiếu chút nữa đã mưu sát cậu.

Kết quả là thời gian vui vẻ duy trì không tới hai giây ngắn ngủi, nhiếp ảnh gia đột nhiên hạ xuống thánh chỉ, muốn cậu ở trên ghế salon nhảy xuống!

Này... Đây là ý tứ muốn cậu đi chết sao?

Cậu kinh ngạc, cứng đơ tại chỗ giống như máy vi tính, ngây ngốc đứng không thể động đậy ở trên ghế salon chừng năm giây, cho đến khi JunHuyng có chút hả hê cười ra tiếng, cậu mới không cam lòng phát hiện – đây tất cả đều là sự thật.

“Cái đó... nhiếp ảnh gia...“ cậu thậm chí còn ngu đến mức ở trước mặt hắn diễn thêm một tiết mục “khốn thú chi đấu”.

“Mau nhảy nha!” nhiếp ảnh gia hoàn toàn không để ý tới lời kháng nghị như mèo kêu yếu ớt của cậu, lần nữa nói lên cuồn cuộn sáng ý. “Đúng rồi, chờ thời điểm nhảy lên, chớ quên đem hoa cô dâu cầm trong tay ném cho chú rể.”

Yo Seob nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Trong khi đó thì JunHuyng lại nhàn nhã nửa ngồi nửa dựa ghế salon, tốt bụng khẽ động nhếch khóe miệng “Nhảy tốt vào, chớ dẫm lên tôi.”

“Vậy sao?” cậu tức giận đến cắn răng nghiến lợi, phóng đôi mắt căm tức xuống phía dưới nhìn hắn, lên tiếng uy hiếp “Cẩn thận tôi trọng tâm không yên, cả người té lên trên người anh!”.Đè chết hắn là tốt nhất.

Nghe vậy hắn nhẹ nhướng lông mày, vẻ mặt khinh thường hừ nhẹ “Cậu cho rằng tôi sẽ không mau tránh ra?” Hắn sẽ vững vàng tiếp được cô.

“Đúng, anh thần kinh vận động phát triển,  tôi không sánh bằng anh.” Yo Seob thở dài thật sâu, đột nhiên hướng tới vị nhiếp ảnh gia đề nghị “Tại sao không phải là hắn nhảy?”

Cậu còn mặc một gánh lễ phục nặng màu vàng mà.

“Hắn cũng có thể nhảy”, nhiếp ảnh gia từ phía sau máy chụp hình ngẩng lên, tận tình khuyên bảo “Nhưng mời cô dâu tưởng tượng xem, chú rể anh tuấn cởi xuống giầy da, cầm hoa cô dâu đứng ở trên ghế salon, nhảy xuống, thuận tiện đem hoa cô dâu ném cho cô, hình ảnh chú rể dí dỏm như vậy – có được chăng?”

Nói xong, mọi người tại chỗ nghe nhiếp ảnh gia trần thuật hình ảnh, tất cả đều cười lên.

Bất luận kẻ nào cười, cậu cũng sẽ không cảm thấy sao lắm, duy chỉ có khi tầm mắt của cậu quét về phía hắn với vẻ mặt tự tiếu phi tiếu phía sau, cậu thật có ý nghĩ kích động muốn đập đầu vào tường.

Kết quả cậu ngoan ngoãn nhảy, hoa cô dâu hắn cũng thuận lợi bắt được, nhiếp ảnh gia bên kia cũng rất thuận lợi, lần thứ nhất liền OK.

Sau khi cậu nhảy xong thì một câu lạnh lùng châm chọc vang lên “Cái ghế salon này thật đáng thương.” khiến động tác đi lại đôi giày cao của cậu trở nên cứng đờ, cậu do dự không biết nên đi giày vào hay là nên khiến gót nhọn của giày quang lâm cái đầu hắn một cái.Ở nơi này tràn đầy tranh đấu ân oán cá nhân gay gắt. Nhiếp ảnh gia lại cất giọng mở miệng xin bọn họ di giá đến căn phòng bên cạnh. 

YoSeob vẻ mặt đưa đám, chạy ngược chạy xuôi cố gắng mỉm cười cả ngày, cậu mệt quá. JunHuyng thủy chung vẫn để ý cậu liền không bỏ qua tia mỏi mệt lóe lên trên mặt cậu. Chờ cậu đi xong giày cao  liền lập tức tiến lên, một tay đỡ chắc eo cậu, đem lấy thân thể mệt mỏi của cậu dựa vào trên người hắn.

“Anh...... tại sao?” cậu kinh ngạc thấy bản thân mình vô lực

Tim  cậu  lại bắt đầu đập một cách khác thường.

Bàn tay vẫn còn ở trên thắt lưng, đem nhiệt độ nóng bỏng của hắn xuyên thấu qua vải vóc thật mỏng của lễ phục, xuyên thấu qua da thịt cậu, chui vào bên trong huyết mạch mình điên cuồng kêu gào tác quái.

Hắn tùy tiện săn sóc một cách mờ ám cũng đủ để cho pháo đài phòng thủ của cậu sập đổ, nếu như hắn có lòng muốn bắt, đại khái không có cô gào nào có thể trốn được.

“Không có thì làm sao?” hắn nhướng mắt lẳng lặng liếc cậu 1 cái.

Hắn mơ hồ cảm thấy cậu nhỏ nhẹ cử động kháng cự.

“Chúng ta hôm nay rốt cục là chụp ‘vài’ tấm hình?” mặc dù cậu rất không nguyện ý lệ thuộc vào hắn như thế, càng không muốn cắm đầu ngã vào trong sức quyến rũ của hắn giống như những cô gái khác, nhưng cậu đang mệt mỏi vô cùng, thực sự là không chịu nổi, không thể kháng cự cử động săn sóc của hắn.

“Tôi không biết.” JunHuyng ôm 0dlấy cậu, chậm rãi bước đi tới căn phòng bên cạnh.

“Bà nội an bài những thứ ‘công việc’ này, thật đúng là phồn trọng.”

“Bà nội nói rồi, đây là bảo bối bên cạnh của bà.”

“Xin lỗi, tôi thật sự không ngờ sẽ khoa trương như thế này.”

“Không sao, là tôi đồng ý với bà nội, nếu đồng ý làm thì sẽ phải cố gắng làm cho tốt nhất, khiến bà nội thật vui vẻ mà khỏe lại.” YoSeob đối với hắn mỉm cười, không cho là hắn nên nói câu xin lỗi, hơn nữa điều này cũng làm cho cậu nhìn thấy mặt khác của hắn, không chỉ là hoa tâm lạnh lùng, mà còn như thế hiếu thuận, lại như thế ...săn sóc.

JunHuyng không nói một câu, lẳng lặng nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro