chương 3.3...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ không nhìn vào thân phận nhân viên của cậu, hắn đột nhiên cảm thấy người trước mắt này thật chân thật, cũng  dễ dàng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Bị ý tưởng đột nhiên của chính mình làm cho hoảng sợ, hắn mày rậm liền nhíu, ra lệnh cho cái ý niệm vừa xuất hiện trong đầu cút ra, hắn không hi vọng một tuần lễ sau quan hệ của bọn họ sẽ có thay đổi.

Ý nghĩ này làm hắn chợt nhớ lại hồi hắn bắt đầu tìm thư kí, mất chừng thời gian hai năm, đổi qua đổi lại không biết bao nhiêu ác mộng thư kí, hắn bây giờ không ý nguyện đi tìm một lần nữa.

Ôm chính mình tâm sự, bọn họ đi tới địa điểm chỉ định.

Nhiếp ảnh gia nói “căn phòng bên cạnh”, hóa ra chính là một gian với cầu thang cung đình đúng tiêu chuẩn, bố trí hết sức hoa lệ quí khí, cùng với khí chất trên người hắn vô cùng tương xứng.

Hắn liền nhận ra bên trong bài trí những cổ vật rất giống như trong phòng khách của biệt thự nhà hắn – căn bản là bà nội hắn đặc phái người từ ngôi biệt thự kia đem “những thứ đạo cụ” này dời ra đây đi?

“Anh đoán xem có vượt quá 100 tấm không?” cậu bắt đầu hồi tưởng ngày hôm nay rốt cục là đã chụp bao nhiêu tấm hình?

Tuyệt đối vượt quá.

Chỉ là cái cảnh ở bờ sông, nhiếp ảnh gia chỉ sợ cũng đè được xuống hơn năm mươi tấm, hắn nhíu mày buồn bực “Tại sao hỏi như thế?”

Cậu tuyệt sẽ vì không có việc gì mà nhàm chán bắt đầu tính toán những thứ này, có hay không đều được, nhất định có nguyên nhân của cậu, mà hắn không biết phiền não của cậu là cái gì.

“Tôi đang suy nghĩ, đến lúc chọn hình nhất định sẽ khổ sở.” Nhiều như vậy cậu làm sao chọn?

Hay là bà nội muốn sao chọn?

“Tại sao muốn chọn?” hắn không hiểu hỏi ngược lại.

Hắn có dự cảm, lấy tính cách của bà nội,nhất định sẽ cất giữ toàn bộ.

YoSeob tức giận hỏi “Chẳng lẽ muốn thu toàn bộ vào trong bộ ảnh?”

Có bạn học kết hôn tương đối sớm đã từng nói với cậu, chụp ảnh cưới sau đó chọn hình rất là khổ sở, chỉ cần nghĩ đến quá trình khổ cực chụp hình, nhìn một chút lại nghĩ đến số tiền phải trả, nội tâm giao chiến giãy giụa rất cực khổ,  có thể phải liệt vào một trong mười lựa chọn khổ sở nhất của cuộc sống.

“Bà nội nhất định có tính toán.” Hắn trấn định trả lời nhưng vẫn không hiểu đây rốt cục có cái gì khó khăn?

“Chúng ta sẽ lấy những hình này sao?"

“Sẽ không, đây là đồ cho bà nội.”

“Đó.” không biết sao, nghe lời của hắn, tâm tình của cậu tự nhiên không khỏi thấy như đưa đám.

“Cậu muốn?” JunHuyng hỏi.

“Chỉ là đối với thành phẩm tò mò.” YoSeob mệt mỏi cười một chút.

Nghe vậy hắn sâu sắc nhìn cậu một cái không nói gì.

Ngay sau đó nhiếp ảnh gia lên tiếng, muốn hắn đứng lên cầu thang, cô dâu đứng ở giữa cầu thang, chú rể ở dưới thấp hai bậc cầu thang so với cậu.

Nghe nói góc độ vị trí như vậy thích hợp nhất cho hai người hôn nhau.

“Tốt, hiện tại xin làm ra tình huống là 2 người tình ở trên bậc thang vô tình gặp được nhau, mời chú rể một tay nâng mặt của cô dâu lên, rất tốt, ánh thâm thâm tình, nhớ bảo trì!.Nhiếp ảnh gia liên tục không ngừng khen ngợi.

YoSeob cảm nhận được bên mặt trái truyền tới nhiệt độ bàn tay hắn, hơn nữa cặp điện quang kia công kích, hại máu toàn thân của cậu lại bắt đầu rục rịch chộn rộn.

Giờ khắc này ở trong mắt cậu chính là hắn, không phải là ông chủ tràn đầy sức quyến rũ, trông coi rất nhiều công ty lớn, mà là – đơn giản là một chú rể - chú rể giả của cậu.

“Cô dâu...” nhiếp ảnh gia đột nhiên nản lòng thoái chí giọng điệu than vãn.

Cô đang nhìn hắn, cho nên khi nhiếp cảnh gia than thở , trên mặt hắn nâng lên một nụ cười đùa giỡn xấu xa, chính xác không có nhầm đập vào mắt cậu.

Đáng ghét!

Cô ở đáy lòng hung hăng kêu mạnh một tiếng, không muốn thừa nhận bộ dáng hắn xác thực rất thâm tình, không giống cậu đầy khẩn trương, đâu để ý cái gì tình hay không tình, không có tại chỗ làm cương thi là đã tạ ơn trời đất.

“Ánh mắt của cậu nên thả nhiều một chút tình cảm , nhiều một chút dục vọng, một loại ánh mắt khát vọng chú rể hơn, làm ơn giao cho tôi một cái!” nhiếp ảnh gia tâm tình kích động chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cậu cũng muốn nha, YoSeob vẻ mặt chán nản suy sụp.

Trọng điểm không phải cậu có muốn hay không, mà là cậu thật không cho ra được.

JunHuyng đáy mắt đều là bộ dáng thất vọng của cậu, biết là không nên mềm lòng nhưng hắn lại không nén được tình cảm tại đáy lòng, nghiêng người đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tới gần mình, lên tiếng an ủi “Đừng để ý đến hắn.”

YoSeob bị vẻ trên mặt nghiêm túc của hắn chọc cười, không nhịn được bật cười một tiếng,“Tốt nhất là anh tự tính toán.”

Hắn nghe không giận, ngược lại nhẹ nhàng cười lên, “Chỉ cần cậu nói đi, chúng ta liền lập tức rời đi, như thế nào?”

“Không cần.” Cậu lập tức phản bác, bình sinh ghét nhất là bỏ dở giữa chừng “Mới vừa nhiếp ảnh gia nói nơi này là địa điểm cuối cùng, chống được tới chỗ này rồi lại vứt bỏ có phải quá ngu ngốc không?”]

“Tốt, tôi nghe lời cậu.” JunHuyng cúi gần sát bên môi cậu, ngay cả hắn cũng không nhận thấy được trong mắt mình chứa đầy dịu dàng.

“Hai vị ngọt ngào vợ chồng lời ngon tiếng ngọt xong chưa?” nhiếp ảnh gia lại đang thúc giục hai người.

Khó có thể gặp được một đôi trời đất tạo nên như thế, trai tài gái sắc, chính xác vợ chồng, không chụp nhiều hình , quả thật phải xin lỗi tạo hóa cùng với máy ảnh đắt tiền trong tay mình.

“Tự nhiên, muốn làm gì cũng được.”

JunHuyng giọng nói trầm thấp vả lại tà mị vang lên, giống như sa tăng một dáng làm tiêu tan thần kinh não của cậu, trên mặt lại nở ra một nụ cười xấu xa làm cậu không cẩn thận mất hồn.

“Tốt, vẫn chờ những lời này của chú rể.” nhiếp ảnh gia phóng khoáng cười lên “Cuối cùng cái này là quan trọng nhất, xin chú rể hôn cô dâu, nhớ, thời điểm hôn không nên quá thô lỗ, ác hổ nhào lang, thú tính xin ở trên giường là tốt rồi, trước ống kính nên xin giữ hình tượng, tôi chỉ cần thâm tình mà thôi !” Nhiếp ảnh gia nói chuyện không hề giữ kẽ.

Nhưng lời nói trêu chọc như vậy làm cho hai gò 5má của YoSeob liền đỏ bừng lên“Tôi đột nhiên thấy bỏ ở nửa chừng thật ra thì cũng không có làm sao...”

Nghe cậu nhỏ giọng lầu bầu, JunHuyng trợn mắt cười vang, giọng cười trầm thấp hùng hậu, tiếng cười dễ dàng làm mê đảo tất cả mọi người tại chỗ.

Nhiếp ảnh gia cũng không chịu bỏ lỡ, âm thầm chụp liền vài tấm ảnh, trong nháy mắt đã bắt được thần sắc, tướng mạo anh tuấn phi phầm của chú rể.

“Ngoan một chút.” hắn yêu thương cúi xuống, cánh môi đưa tới gần sát đôi môi non mịn của cậu

. “Tôi đã ngoan một ngày, chú rể tiên sinh” YoSeob ai oán nhìn hắn một cái, nhịp tim tăng tốc một cách cuồng loạn.

“Cô dâu, vất vả cho cậu rồi” hắn cực kì tự nhiên ở trên má cậu đưa xuống một nụ hôn.

“Anh biết là tốt rồi.”  Biết cậu cực khổ là tốt rồi, điều này hắn thật là thiếu cậu thiệt lớn nha.

Hắn mới vừa hôn lên bên má cậu, giây thứ nhất, cậu chưa để ý tới, nhưng một giây kế tiếp, đôi môi mềm mại ấm áp của hắn lại làm cho toàn thân cậu sôi trào, đỏ mặt, nhiệt độ đủ để chiên trứng, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng hôn lên má, nhưng lại như hướng tâm của cậu ném một quả bom mười phần uy lực, nổ tại chỗ làm cho cả người cậu nóng lên rồi xụi lơ.

“Vào hôn lễ của em trai cậu tôi sẽ biểu hiện tốt một chút” Hắn lại gần bên môi cậu, ánh mắt đầy thành khẩn, lại mang một ít ý vị quyến rũ.

“Dạng này tính huề nhau?” YoSeob bởi vì hắn đến gần, hô hấp từ từ trở nên dồn dập, vốn cả người đang cứng ngắc nhưng khi ánh mắt nóng bỏng của hắn hướng tới, trong nháy mắt lại nhũn ra.

“Cô để cho tôi hôn xuống,chụp ảnh xong xuôi, chúng ta coi như huề nhau” hắn quá hiểu như thế nào để trên bàn đàm phán đạt được thắng lợi lớn nhất.

Dứt lời , hoàn toàn không cho cậu bất kì cơ hội kháng nghị, dùng tầm mắt vây khốn tất cả những ý đồ phản kháng của cậu, cúi đầu, JunHuyng cuối cùng cũng như ý nguyện nếm tận má môi đỏ mọng múi dặm điểm hương mật dịch của cậu

.............tèn tén ten,,, hết chương 3....  :))))))))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro