chương 4...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chụp cảnh xong, khi họ về đến nhà đã qua bữa tối.

Vừa vào đến cửa nhà, mẹ hắn đã đi tới cạnh bọn họ, vội vã báo một câu là bà nội vẫn chưa ăn, bọn họ liền vào phòng dùng cơm cùng bà nội.

“Hôm nay chơi thật khá sao?” Bà nội để cho mẹ hắn bón cho bà một hớp cháo trắng.

“Rất mới mẻ, cháu chưa từng nghĩ tới sẽ chụp ảnh đám cưới như vậy” JunHuyng ngăn YoSeob, trả lời trước.

“YoSeob thì sao?” Bà nội hỏi đích danh.

Cậu lập tức xử lý xong Long Hà trước mắt rồi ngẩng đầu lên, vội vã nhìn sang JunHuyng, thấy ngụ ý cười trong mắt hắn,cậu thành thật trả lời “Vâng...chơi rất khá.”

Tận lực đồng ý với bà nội, mục đích của cậu chính là làm cho bà nội vui vẻ.

“Vậy thì tốt, bà vốn là sợ sẽ chụp quá nhiều ảnh”, đôi mắt trong suốt của bà nội nhìn thẳng, chằm chằm vào YoSeob.

“Hơi nhiều một chút.” JunHuyng lầu bầu.

YoSeob làm bộ không nghe thấy lời của hắn, vội vàng cười lên: “Cũng may, cháu có thể nhân cơ hội này mặc rất nhiều lễ phục xinh đẹp, cảm ơn bà nội.”

JunHuyng quay tròn con ngươi đen, nhanh chóng liếc nhìn cậu một cái.

Rõ ràng là cậu không thích cái đống lễ phục xinh đẹp kia, cũng hoàn toàn không có hứng thú õng fẹo làm dáng trước máy chụp ảnh, nhưng cậu vì để cho bà nội yên tâm, cư nhiên nguyện ý nói thế.

Hơn nữa trọng điểm ở chỗ hắn hoàn toàn không cảm giác ra được là cậu đang nói dối, giống như là cậu thích mấy chuyện này thật, vì dụ dỗ bà nội vui vẻ, cậu đã chuyển hóa thành một con người khác, hiện tại thật lòng cảm tạ bà nội, để cho cậu có cơ hội thử nghiệm một kinh nghiệm khó quên.

“Nói đến an bài, bà giao phó cho chụp ảnh gia chụp hình các cháu hôn nhau, các cháu thấy sao?”bà nội lời nói trong nháy mắt đã xoay chuyển.

Nghe vậy, hai gò má YoSeob lập tức ửng hồng, tầm mắt dời đi chỗ khác.

Tiếng tim đập rõ lớn làm cậu trực tiếp muốn chui vào lòng đất, nếu như có thể, cậu hi vọng mình vĩnh viễn không nhớ lại.

JunHuyng chỉ cần liếc cậu một cái, lập tức biết cảm thụ trong nội tâm của cậu ra sao. Chỉ đúng một cái hôn, không sai, chỉ đúng một cái, vẫn làm hắn thiếu chút nữa mất đi khống chế.

Nếu như chụp ảnh gia không hô một tiếng, nói không chừng hắn sẽ không ngừng nổi cái hôn tuyệt vời đó.

Đời này hắn hôn qua biết bao phụ nữ,  nhưng chưa bao giờ  có cảm giác quên hết tất cả như vậy, hắn không thích mất khống chế, cũng hận nhất là không thể khống chế ham muốn.

Một tuần lễ.

Hắn tự nói với mình, chỉ cần vượt qua tuần lễ này, bọn họ có thể khôi phục cự ly an toàn và quay lại quan hệ cũ.

“Oh, xem ra các cháu không chỉ chụp, còn nhập tâm vô cùng.” Ánh mắt trải đời của bà nội, chỉ cần liếc một cái đã biết chuyện phát triển đúng theo hi vọng của bà.

Nghe bà nội nói như vậy, mặt YoSeob đã đỏ ửng lại càng thêm đỏ, tươi đẹp động lòng người.

"Bà nội, đừng xấu như thế, bà xem bà làm cho cháu dâu rất lúng túng”, JunHuyng thấy cậu túng quẫn, lập tức nhảy ra vì cậu nói chuyện.

“Vợ chồng hôn nhau vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì mà thẹn thùng?” ánh mắt bà nội có điều ngụ ý nhìn vào YoSeob.

Không biết được có phải là cậu suy nghĩ quá nhiều không, YoSeob cảm giác ánh mắt của bà nội đột nhiên trở nên sắc bén, giống như mỗi một câu của bà đều có hàm nghĩa khác.

“Cậu bé, hoàn toàn không cần thiết, biết không? Thời đại không giống nhau, lúc cần thiết, cháu cũng có thể chủ động một chút, muốn cái gì thì phải tự đi tranh thủ.”

JunHuyng khóe miệng dâng lên nụ cười yếu ớt, xác định là bà nội đang đề nghị cậu thư kí bé nhỏ, dễ xấu hổ của hắn, tìm cơ hội đụng ngã hắn, nhất thời, tầm mắt hắn không nhịn được hướng tới  đôi tay nhỏ bé đang nắm dao dĩa của YoSeob.

Trong đầu hắn bắt đầu ảo tưởng đáng buồn cười, cậu đứng đến cằm hắn, đẩy hắn té lên giường, hắn ngã ngửa trên giường lớn, cậu nhỏ nhắn từ bên cạnh dạng chân bước lên hông của hắn...

Hắn đang mỉm cười đột nhiên dừng lại, kinh ngạc phát hiện mình lại có phản ứng...?

YoSeob không nhận thấy được phản ứng của JunHuyng bên cạnh, nhưng bà nội thông minh lập tức chú ý tới.

Bà thông minh vậy mà cháu nội thật quá khinh thường bà, chỉ tùy tiện nhìn ánh mắt của bọn hắn thôi, bà cũng biết bọn họ không phải quan hệ người tình chân chính.

Bà nhịn không phơi bày, bởi vì bà đối với người trước mắt này cực kì hài lòng, nếu như cháu nội hiểu được , nắm chặt lấy cậu bé hiểu lòng người này, bà sẽ không tính toán chuyện này.

Hắn đang cố tình làm những hành vi hoang đường kia, làm bà thực sự không thể yên tâm được, rõ ràng chính là đứa bé một tay bà nuôi dưỡng, tại sao lại không hiểu chuyện tình cảm?

Cõ lẽ khi hắn còn nhỏ tuổi đã cách xa bố mẹ, đối với tâm hồn bé nhỏ của hắn đã tạo ra một chút ảnh hưởng, hiện tại bà chỉ hi vọng khi mình còn sinh thời có thể thấy cháu nội bảo bối tìm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời , hiểu được “quí trọng” hạnh phúc trong tay, bởi vì đó không phải là chuyện đương nhiên.

YoSeob không dám nhìn về phía hắn, lắp bắp trả lời “Bà nội, cháu hiểu rõ.”

“Mẹ không ăn thêm chút nữa?” mẹ hắn ở bên cạnh tỉ mỉ khuyên thực.

Bà nội lắc đầu một cái, đột nhiên cất lên ngữ điệu kinh người “Cháu nội, có chuyện bà thấy rất khó hiểu!”

“Có chuyện gì? Bà nội?” Hồn của JunHuyng lập tức trở về.

“Các cháu tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Bà nội nhăn mày.

“Tối hôm qua?” JunHuyng cùng YoSeob khó hiểu nhìn nhau, tối hôm qua chuyện gì cũng không có, tất cả đều thuận lợi.

“Đúng, tối hôm qua, các cháu – thật yên tĩnh.” Bà nội nói xong, còn kết thúc bằng một tiếng than thất vọng cực độ.

YoSeob chỉ cảm thấy một hồi khí nóng nhanh chóng bốc lên, sau đó “oanh” một tiếng, ở đầu cậu lớn tiếng nổ tung lên.

JunHuyng trừng trừng nhìn trần nhà, “Bà nội, chúng cháu đặc biệt về thăm bà.”

“Về thăm bà, bà tất nhiên rất là vui mừng, nhưng ‘chuyện đứng đắn’ vẫn nên làm”. Bà nội cơ hồ là kháng nghị rồi.

YoSeob hiện tại không chỉ cảm thấy đầu nổ tung mà thôi, cậu cả người đã bắt đầu lâm vào không khí lúng túng, như trong nước sôi lửa bỏng.

“Bà nội" JunHuyng bất đắc dĩ trầm giọng.

“Mẹ, ngày hôm qua chúng nó vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi cũng không kịp, sao có thể có ‘này kia’.” Mẹ hắn rõ ràng là muốn giúp hạ hỏa, nhưng kết quả lại là đem thùng xăng đi vào.

Đi đường mệt nhọc tuyệt đối không có liên quan.

JunHuyng lạnh lùng nhướng mày phải, chỉ cần hắn muốn, hắn vẫn có thể, chỉ có vấn đề là hắn cùng cậu không phải loại quan hệ đó.

Làm hắn khó chịu nhất là mẹ hắn rốt cục có lầm hay không, biết rõ ràng hắn cùng YoSeob không có quan hệ, cư nhiên lại xúm vào cùng bà nội trộn lẫn?

Trong nháy mắt hắn lạnh mặt xuống, hơi nhếch môi lên.

“Con dâu à, ý của con là, tối qua nghỉ ngơi xong, tối nay sẽ có điểm ‘động tĩnh’ sao?”

................................................................................................. continue........................ :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro