chương 4.2,,,,,,,,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà nội làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt không vui của cháu nội, tiếp tục thêm mắm thêm muối.

“Chuyện như vậy phải hỏi người trẻ tuổi, con không biết!” mẹ hắn liếc con trai, vốn là nghĩ tha bọn họ một lần, nhưng nhìn thấy con trai phía sau giữ nguyên tư thái, tạm thời thay đổi chủ ý.

Không thể tin tưởng được ai cả.

JunHuyng lạnh lùng trừng mẹ một cái, quyết định không thể trông cậy vào mẹ gỡ giúp tình cảnh lúng túng của YoSeob.

“Bà nội, nhiếp ảnh gia nói sẽ rửa hình rất nhanh, cháu bảo hắn đưa tới nơi này cho bà trước, mời bà giúp chúng cháu chọn hình thích hợp.” Hắn ra sức nói sang chuyện khác.

“Các cháu không tự mình chọn?” Bà nội không đành lòng đem YoSeob ép quá mau, liền theo ý cháu trai quí tử mà đàm luận.

“Bọn cháu sẽ chọn sau” JunHuyng sâu sắc nhìn YoSeob một cái.

YoSeob rõ ràng biết, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy thành phẩm cực khổ của ngày hôm nay.

“Bà có thể bỏ tất cả vào sao?” Bà nội hỏi.

“Bà nội, như vậy bộ ảnh sẽ rất dày đó.” YoSeob không rõ chân tướng nói.

Chụp nhiều hình như vậy, dụng ý vốn là để cho người ta chọn, cư nhiên bây giờ lại muốn toàn bộ, khoản này tốn sẽ hết sức nhiều.

“Vậy thì chia làm vài cuốn cũng không sao, hay là các cháu chỉ muốn một cuốn?” Bà nội ngoài mặt trưng cầu ý kiến bọn họ, ánh mắt lại nhìn về phía YoSeob.

“Bà nội quyết định đi , cháu không có vấn đề gì.” YoSeob bị bà nội nhìn có chút ngượng ngùng, chậm rãi đưa ra ý kiến của mình.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chờ bọn họ đưa cho bà, bà sẽ xác nhận qua, rồi sẽ gửi cho các cháu.” Bà nội rất hài lòng với câu trả lời của YoSeob.

“Cảm ơn bà.” Cậu trả lời.

“Các cháu đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tham gia đám cưới của em trai cháu nữa” Bà nội thấy bọn họ ăn cũng đã xong, liền vội vàng đuổi người.

“Bà nội, vậy chúng cháu đi nghỉ trước.” JunHuyng một tay đặt ở eo của cậu, giúp cậu đứng lên.

“Tốt, tốt, nhanh đi.” Bà nội mập mờ đối với bọn họ nháy mắt, mẹ hắn thấy thế, không nhịn được khẽ cười.

JunHuyng liếc mắt nhìn YoSeob, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hồng hồng lên, ánh mắt cảnh cáo của hắn quét về phía mẹ.

Mẹ hắn nhìn thấy, lập tức chỉnh khuôn mặt cho đoan chánh lại, làm bộ bận rộn cho bà nội ăn.

Chỉ cần chịu đựng qua tối nay là vô sự rồi, hắn tự nói với mình, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.

Vượt qua ngoài dự liệu, sau khi bọn họ kiệt sức chụp ảnh cưới, bà nội không có xuất thêm sở trường tuyệt học nào nữa để dò xét bọn họ.

Trừ trước lúc đi ngủ YoSeob lúng túng không ngừng nói chuyện, làm bọn họ không thể tránh khỏi một chút bế tắc, đại khái tất cả đều thuận lợi mạnh khỏe.

Hôm sau rời giường, dùng xong bữa ăn sáng phong phú, chào tạm biệt bà nội, JunHuyng tự mình lái xe, mấy giờ sau bọn họ xuất hiện tại một nhà hàng hai tầng màu trắng .

“Em trai gả cho người nào?” JunHuyng đột nhiên hỏi.

“Người Mĩ gốc Hàn.” YoSeob thở dài.

“Tiêu thụ bên ngoài?” hắn trầm thấp cười ra tiếng.

“Điểm này cũng không có gì đáng cười.” Cậu nghĩ tới sau này mình mình cô đơn ở lại Hàn Quốc, lòng thấy một chút chua.

“Xin lỗi.” Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía cậu, từ biểu lộ của cậu đọc được tịch mịch nhàn nhạt quen thuộc. “Cậu ở Hàn cũng không có thân thích?”

“Chúng tôi vốn đã không có thân thích, hơn nữa cha mẹ đã qua đời rất sớm, hai chị em chúng tôi có thể nói là người thân duy nhất của nhau.” YoSeob đối với hắn khe khẽ cười.

“Bạn bè thì sao?” JunHuyng phát giác mình không thể dừng tò mò đối với cậu, hoặc là – quan tâm?

“Rất ít, cũng không thường xuyên liên lạc.” Cậu tháo dây an toàn.

“Tại sao?” Hắn xuống xe, sóng vai với cậu đi về phía cửa chính “.

"Tôi cũng không biết, tự nhiên liền rất ít liên lạc, sau thì nhiều nhất một năm một lần cùng ăn cơm, cùng bạn cười cười nói nói cơm nước xong, lúc về đến nhà, cảm giác tịch mịch tăng lên rất nhiều, tất cả mọi người đều nói chuyện vớ vẩn, chuyện xuất phát từ quan tâm, chân tâm cũng rất ít...”

JunHuyng không biết được cậu đã nói hết lời chưa, bởi vì khi bọn họ vừa bước lên bậc thang, cửa liền tự động mở ra, từ bên trong chạy ra một chàng trai dáng dấp có chút giống YoSeob.Cậu trai kia vừa nhìn thấy YoSeob, liền vui vẻ ôm chặt lấy cậu.

“Anh traiị, cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Hai ngườii bên cạnh hắn nhanh chóng nói chuyện, ở bên cạnh suy nghĩ của hắn đã không tự giác bay xa, rơi vào lời mà cậu vừa nói xong –

“Cùng bạn cười cười nói nói, cơm nước xong, lúc về đến nhà, sẽ thấy cảm giác tịch mịch hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều chỉ nói những vấn đề linh tinh, xuất phát từ chân tâm rất ít...:”

Nếu như nét mặt của cậu lúc nói lời này không tiết lộ ra cô đơn cùng chân thành đến như vậy, hắn đại khái cho rằng cậu đang chỉ cây dâu để mắng cây hòe (ý là chỉ chó mắng mèo).

Một cậu con trai đã công tác thật nhiều năm ở bên cạnh hắn lại có thể nói trúng tim đen của hắn, cảm giác ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn, hắn phải cố gắng để không cảm khái.

Cậu rốt cục là người như thế nào?

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nghĩ muốn tìm hiểu tất cả việc liên quan đến cậu.

“Nhìn hắn không giống kiểu đàn ông trên tập quảng cáo.” Woonie ánh mắt mập mờ hướng JunHuyng, thấy hắn tuấn tú đẹp trai, liền nhìn chằm chằm hắn hai vòng, hướng anh mình nháy mắt mấy cái.

“Hắn không phải.” YoSeob cười xuống xin lỗi với JunHuyng.

Hắn không tức giận, chỉ là buồn cười, khẽ động khóe miệng.

“Hắn không phải?” trong nháy mắt âm điệu của Woonie cất cao vài độ.

“Hắn là ông chủ của anh” Cậu không giấu diếm điểm này.

“Ông chủ?” DooWoon chỉ kém không có trực tiếp thét chói tai.

JunHuyng biết em của cậu đem hắn trở thành cái gì rồi, khóe miệng lạnh nhạt nhất thời nhẹ nâng lên, thú vị mỉm cười.

“Chuyện rất dài dòng, dù sao chính là anh ta đồng ý giúp, cho nên hiện tại coi như là bạn trai của anh, không đúng, phải là bạn trai giả mới đúng.” YoSeob rất dụng tâm giải thích.

JunHuyng mặt không thay đổi nhìn cậu, trên mặt không lộ vẻ gì nhưng một cỗ khí chất quí tộc thanh nhã chậm rãi xuất ra.

“Tại sao anh ta nguyện ý giúp anh, anh đưa anh ta tiền?” Woonie kéo cậu đến bên cạnh, nhẹ giọng nói vào bên tai cậu, chuyện không thể tưởng tượng nổi nên phải hỏi cho rõ ràng.

“Tiền anh ta có gấp anh mấy trăm tỉ lần, em cảm thấy anh ta có thể vì tiền  sao?” YoSeob len lén liếc hắn một cái, may là hắn không lộ ra dáng vẻ không nhịn được.

“Em hiểu rồi.” Woonie đột nhiên cười lên như tên trộm.

“Em hiểu?” Cậu cái gì cũng chưa có nói,  sao mà em trai có thể hiểu?

“Anh ta đẹp trai như thế, anh... còn chả bán toàn bộ thân thể mình.” Woonie tay ôm ngực, khuôn mặt tươi cười nhìn tới Junhuyng.

“Em rốt cục đang nói cái gì?” YoSeob xấu hổ nhăn mày lại, nhanh chóng liếc mắt hướng tới chỗ hắn.

Kết quả vừa đúng lúc hắn khẽ cười, đầu khẽ lay động.

Trời ạ, hắn nhất định là nghe thấy lời của em trai.

“Anh, đây là chuyện tốt.” Woonie thấy vị bạn trai giả rất xứng với anh trai mình.

“Không phải như em nghĩ.” YoSeob sụp hai vai, có chút vô lực giải thích.

“Loại nào?” Woonie càng xem càng cảm thấy chính là “như vậy” Bảo cậu làm sao giải thích?

YoSeob quyết định nhảy qua vấn đề này. “Dù thế nào đi nữa anh ta bây giờ là bạn trai giả là được rồi, trừ cái đó ra, chuyện gì cũng không có, em không phải nghĩ những thứ ngổn ngang kia.” Cậu thận trọng giao phó với em trai, đồng thời khóe mắt nhìn hắn đang nhịn cười, khóe miệng tuấn lãnh muốn cười lại như không cười, rất mê người.

“Anh biết em đang suy nghĩ cái chuyện lộn xộn lung tung gì?”“Không có gì là khó đoán, tự nhiên em gửi cái loại quảng cáo đó cho anh, sao anh lại không biết trong đầu em muốn cái gì” YoSeob đè thấp âm lượng, phẫn nộ tố cáo bên tai em trai.

Đột nhiên có một chiếc xe lái vào đình viện, mở cửa xe đi ra là một người đàn tóc vàng mắt nâu.

“Đây là chồng của em, GiKwang, đây là bạn trai của anh em --- ” Woonie ôm tay của người kia , bộ mặt ngọt ngào giới thiệu. 

............................................................................................. còn nữa................................................. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro