chương 4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh ý là Yong JunHuyng”, YoSeob hữu nghị cười một tiếng với em rể.

“Gọi anh là JunHuyng.” JunHuyng vươn tay, rộng rãi cùng đối phương nói chuyện.

Rất nhanh, lại có xe lái vào đình viện, 2 thanh niên bước ra.

Mặc dù cậu sớm biết loại đối diện này tuyệt đối không tránh được, nhưng không ngờ sẽ đến sớm đến thế, cậu cùng JunHuyng còn chưa kịp lấy hơi, lại phải vội vàng đối mặt với hắn.

JunHuyng từ tầm mắt của cậu, lập tức hiểu ra người nào đến, hắn không bỏ qua ánh mắt lo lắng của YoSeob, cảm giác hứng thú liền hiện ở đáy mắt của hắn.

“Chào GiKwang.”

“DooJoon, anh em tốt, ngươi đã đến rồi.” Nụ cười trên mặt chú rể có chút cứng nhắc.

Ba cặp người tình đứng trên hàng lang, lúng túng giới thiệu lẫn nhau, cảm thấy tự tại ở chỗ này chỉ có hai người, HuynSeung – bạn gái DooJoon mang tới và JunHuyng.

Người trước là bởi vì không rõ chân tướng, còn người sau thì là trời sanh không biết sợ hãi.

“Mới vừa rồi tôi cùng DooJoon tán gẫu, không biết chiếc xe thể thao hạng sang số lượng hạn chế là của người nào, tôi vừa mới xem qua trên tạp chí, hôm nay coi như là được mở rộng tầm mắt.”Đối tượng câu hỏi của huynSeung là nam chính của hôn lễ, chỉ là, tầm mắt cùng khóe miệng mang nụ cười yếu ớt được thủy chung vẫn hướng tới JunHuyng.

Đối với HuynSeung mà nói, cái vị thân sĩ ưu việt đang cười yếu ớt rất có lực hút.

“Chủ xe chính là JunHuyng.” Chú rể công bố giải đáp chính xác.

“Oh , xe của anh rất đẹp.” Con ngươi màu xanh dương của HuynSeung lóe sáng nhìn chằm chằm vào JunHuyng.

“Cám ơn, xe của các bạn cũng rất –“ JunHuyng con ngươi đen lạnh lùng hướng tới người đàn ông được gọi là DooJoon kia.

“Đáng yêu.”

Đây là bình luận duy nhất hắn có thể cho DooJoon.

“Anh thật là tốt.” HuynSeung đôi tay đặt ở ngực, bộ mặt cảm kích nói.

Nghe vậy, DooJoon mất tự nhiên, đầu tự động hạ xuống, DongWoon còn rất không nể tình bật cười một tiếng khì khì.

JunHuyng nhạy cảm nhận thấy YoSeob không tự nhiên, vươn cánh tay, nhẹ nhàng đem cậu vào trong ngực bảo vệ.

“Em có chút mệt mỏi.” YoSeob giọng điệu than thở, khẽ tựa vào bộ ngực rộng rãi của hắn, cảm giác an toàn ôm chặt lấy cậu.

Cậu thật là mong kết thúc cái tình cảnh lúng túng, tiến lùi đều không được này.

“Cũng đúng, em tối hôm qua không ngủ được bao nhiêu.” JunHuyng khóe miệng hàm súc nâng lên, đưa ra mấy phần sắc điệu mập mờ thỏa mãn.

Lời này nói ra, chú rể cùng cô dâu lập tức lộ ra hiểu biết cười khẽ, HuynSeung hâm mộ nhìn về phía YoSeob, DooJoon thì mặt xanh mét.

“Anh, em đã giúp anh chuẩn bị một gian phòng tuyệt vời, có tầm nhìn tuyệt nhất, còn có một giường siêu cấp cho hai người.” Woonie ân cần nói tiếp, vụng trộm hướng YoSeob nháy mắt.

“Đúng, YoSeob, anh nhất định phải cùng JunHuyng  vào phòng đi, bọn em đem gian phòng tốt nhất đặc biệt để trống, để lại cho 2 người, ngày hôm qua chúng em còn đi mua hoa đặt ở trong phòng, đây là em và Woonie... ừ...” GiKwang cố fhết sức biểu đạt.

“Một chút xíu tâm ý.” Woonie mỉm cười giúp.

“Đúng, là một chút xíu tâm ý của em và Woonie.” GiKwang nói xong, có chút ngượng ngùng cười cười.

“Anh cũng muốn cùng YoSeob vào đó ở, nhưng anh em bọn họ chắc có rất nhiều lời muốn nói, anh có thể ở khách sạn lân cận.” JunHuyng thấy vẻ mặt khổ sở của YoSeob, lập tức tỏ rõ lập trường.

“Anh không phải lo lắng, chúng ta có một phòng khách nho nhỏ, họ có thể nói chuyện phiếm ở nơi đó, đàn ông chúng ta có phòng golf ở dưới, không gian tuyệt đối độc lập.” GiKwang đột nhiên nhìn chiếc xe thể thao hạng sang, khẽ nuốt xuống cổ họng “Nếu như anh có thói quen ở khách sạn, thật ra thì –“

“Không có chuyện này, chỉ sợ quấy rầy các em, anh vẫn nói anh ý không nên khách khí, anh ý chính là như vậy.” YoSeob nhìn thấy em rể khốn quẫn, lập tức đứng ra nói chuyện, đôi mắt đầy khẩn cầu nhìn vào mắt hắn.

“Đó, đúng, đúng,  tương đối khách khí, Woonie đã nói với em.” GiKwang thu hồi tự ti, lộ ra nét mặt đã hiểu rõ.

“Xem ra anh nhất định sẽ ở lại.” JunHuyng  buồn cười, bĩu môi cười một tiếng.

Hắn biết rõ, YoSeob rõ ràng là hi vọng hắn sẽ đi khách sạn ở, nhưng thấy bộ dáng khó xử của GiKwang, lập tức thay đổi tâm ý.

Cậu vẫn luôn như vậy phải không? Vĩnh viễn đem cảm thụ của người khác đặt ở trước mình.

Lúc trước là bà nội, bây giờ là GiKwang, cậu và hắn là cộng sự như thế đã lâu, hôm nay hắn mới phát hiện mặt dịu dàng như thế của cậu.

Cũng có khả năng là không phải sức quan sát của hắn biến yếu, mà là phải “bơi” vào trong phạm vi “người thân” của cậu, thì mới có thể được cậu chăm sóc đối đãi như thế.

“DooJoon, ngươi đi tìm rượu uống trước đi” GiKwang nhiệt tình mời chào khách, sau đó chuyển sang JunHuyng,  “Nếu như anh không để ý, có cần em giúp anh mang hành lý?”

YoSeob đôi mắt cảm kích hướng hắn, dùng khẩu hình đối với hắn nói tiếng “Cảm ơn” , JunHuyng đôi mắt lập tức chói lọi rọi ra ánh sáng.

Từ ánh mắt của hắn, YoSeob biết hắn không tiếng động nói ra câu “Không khách sáo.”

“Bọn anh có thật nhiều hành lý, GiKwang, cảm ơn.” JunHuyng vốn không có ý đem hai thùng y phục mà bà nội đưa YoSeob đi theo lên lầu, nhưng lại đổi ý không đề cập đến chuyện không cần mang lên.

DooJoon vào cửa, hai anh em nhìn hai người đàn ông đi tới xe thể thao hạng sang, dễ dàng mang những rương hành lý bên trong ra, nhìn nhau cười một tiếng.

“Em nhặt được bảo bối, em trai.”  YoSeob  nhìn em trai, lộ ra nụ cười hài lòng.

Woonie  tay ôm ngực, không chịu yếu thế hừ lạnh. “Anh mới nhặt được bảo bối, yên tâm, đám cưới xong xuôi, mấy ngày sau em trai em đây sẽ đứng lên giúp anh đem bóng đá vào.”

YoSeob cười ra tiếng “Em an phận đi, làm tốt bổn phận cô dâu của mình là tốt rồi.”

“Chờ xem.” Woonie lộ ra nụ cười tinh quái, khiêu khích nhìn anh của mình một cái, “Đi thôi, em dẫn anh đi xem gian phòng ‘lau súng cướp cò’ mĩ lệ chuẩn bị cho bọn anh.”Nói xong Woonie chủ động kéo cửa, mời anh mình đi vào bên trong.

“Hắn là ông chủ của anh.” YoSeob lần nữa nói rõ.

“Em biết rõ, còn là bạn trai giả.” Woonie nhìn trần nhà đan chình mắt cá, nói thêm một câu: “Bây giờ là bạn trai giả, trời mới biết sau khi em kết hôn xong , có thể hay không biến thành bạn trai thật.”

“Tuyệt đối không thể nào.”

“Muốn đánh cuộc không?” Giọng nói bọn họ từ từ biến mất, bên ngoài hai người đàn ông đang phấn đấu với mấy rương hành lý,  GiKwang nhìn những rương hành lý đầy đất, không nhịn được lầu bầu một câu: “Phụ nữ.”

Nghe vậy JunHuyng trầm thấp cười lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro