tèn ten... chương 5 đây.......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đi bà nội tặng YoSeob hai rương to chứa đầy quần áo, YoSeob liều mạng cự tuyệt, bà nội lại nói, đây là lễ ra mắt cho cháu dâu, lễ không thể bỏ.

Nhưng chỉ có hắn và mẹ hắn biết, nhà họ Yong không có loại qui củ này, nhìn thấy thủ đoạn kiên trì của bà nội, hắn hiểu rõ hai chuyện, một là bà nội đã định thân phận cháu dâu của YoSeob, hai là bà nội thật rất thích YoSeob.

Ít nhất, bọn họ đã khiến bà nội vừa an tâm, lại vừa vui vẻ, coi như đã đạt tới mục đích, không phải sao?

Nhưng không biết tại sao, trong đáy lòng hắn, luôn cảm thấy có chút mất mác, loại cảm giác đó như là có vật nên thuộc về hắn, nhưng vẫn không chân chính thuộc về hắn...

YoSeob trở về phòng liền ngủ thiêm thiếp, sau một hồi, JunHuyng vì muốn cho cậu chút tự tại, nên đi tắm rửa trước, khi hắn đi ra, cậu vẫn đang ngủ say.

Cậu thật đã dốc hết toàn lực phối hợp với tất cả quái chiêu của bà nội.

Hắn mềm lòng khẽ cười một cái, ngồi lên ghế salon, lấy laptop ra bắt đầu làm việc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua... nhiều giờ sau, YoSeob từ từ tỉnh lại, nhìn trần nhà chớp chớp mắt, đột nhiên cậu nhớ tới buổi party độc thân của em trai.

“Hiện tại mấy giờ rồi?” Cậu lập tức thức tỉnh, lật người từ trên giường ngồi dậy.

“Hơn 7 giờ.” JunHuyng  liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Xảy ra chuyện gì?”

Yoseob lấm lét nhìn trái phải một chút, mới phát hiện sắc trời rõ ràng đã tối xuống, “Buổi party độc thân.” Cậu nhảy xuống giường, lầm bẩm lầu bầu “Tôi tới trễ, ngủ so với heo chết không có gì khác biệt.”

“Không có ai tới gõ cửa.” JunHuyng có chút nghi hoặc.

“Sao anh vẫn còn ở đây?” Yoseob nhảy xuống giường, đang muốn đi tới gương trang điểm để chỉnh trang, mới phát hiện trong phòng không mở đèn.

JunHuyng giang hai tay, sau đó tắt máy “Xử lý một chút công việc.”

Hắn nói hàm hồ, mấy giờ thôi mà hắn đã xử lý xong hàng tỉ hiệp ước, chủ trì ba hội nghị, thẩm hạch hai kế hoạch quý với chủ quản nội bộ, ném ra mấy khái niệm, khiến các chủ quản tương quan hao tổn tâm trí nói lên thiết kế cụ thể...

“Anh quên mở đèn?” Vẻ nghi hoặc trên mặt cậu nhiều gấp trăm lần so với hắn.

JunHuyng không lên tiếng, nhún nhún vai, đứng dậy bật đèn trong phòng lên.

Hắn không hề quên chuyện bật đèn, chuyện như vậy sao mà lại quên được, đó là cố ý, cậu ngủ được như vậy, hắn không muốn quẫy nhiễu, phá hư giấc ngủ của cậu.

“Woonie mới vừa vào phòng liền đi ngay, cậu có biết party độc thân ở chỗ nào không?” hắn tiện tay nắm một sợi tóc, mặc dù trên người chỉ là quần áo thoái mái, quí khí của hắn vẫn hoàn hảo không tổn hao một phần.

Thật là một cậu con trời may mắn.

Yoseob hâm mộ liếc hắn một cái, lại nhìn thấy mình trong gương tóc tai loạn xạ, cảm giác giống như hoàng tử cùng tên ăn xin bị giam chung một phòng.

“Tôi không biết.” Cậu buông tha tâm tình như đưa đám, nhanh chóng xử lý.

“Chỉ là, tôi có thể gọi điện thoại cho em trai, trực tiếp hỏi em ý.”

YoSeob lấy điện thoại di động ra, chờ cả ngày đối phương mới nhận, hơn nữa nói không tới hai câu liền cắt đứt.

“Xảy ra chuyện gì?” JunHuyng thấy hai vai cậu suy sụp, quan tâm hỏi.

“Em trai nói địa chỉ đã dính vào cửa phòng của chúng ta, địa chỉ party độc thân của nam thì ở phía trên, còn nói nếu như tôi vẫn mặc cái quần jean buổi sáng, sẽ --“

Vạch trần y phục của cậu ngay tại chỗ, sau đó thay lễ phục đáng yêu cho cậu.

“Hả?” nhìn thấy vẻ mặt của cậu trong nháy mắt cứng đờ, hắn không hỏi cau mày nghi ngờ.

YoSeob nhìn đáy mắt của hắn lộ vẻ nghi ngờ, đem câu đó chuyển hóa thành – “

—sẽ để cho tôi chết rất coi. ”Đối với cảm giác của cậu mà nói, đây là hai cảm giác giống nhau.

“Thật là một uy hiếp kì quái.” JunHuyng tin tưởng, mở miệng đùa cợt

Cậu thừa nhận..“Tâm tình hiện tại của tôi thật không tốt.”

Woonie muốn cậu ăn mặc như tiểu công chúa tới hội trường, vấn đề là cậu chỉ chuẩn bị một lễ phục, hôm nay mà mặc, hôn lễ ngày mai phải làm sao đây?

“Nhìn ra được.” Hắn đi tới phía sau lưng cậu, tầm mắt hai người giao nhau trong gương, “Lúc tâm tình của cậu không tốt, sẽ đem bạn trai thành nơi trút giận?”

“Sẽ không, nhưng tôi hi vọng hắn sẽ rót ly nước ngọt cho tôi, nghe nói uống nước ngọt, sẽ làm cho tâm tình tốt lên.” Sau đó cậu có thể thừa dịp hắn rời phòng để đổi y phục.

“Đó, quả nhiên tới.” Khóe miệng hắn có nụ cười yếu ớt.

“Cái gì?” Cái gì tới?

“Sai bảo bạn trai châm trà rót nước.” JunHuyng cười vui vẻ, giống như đối với cục diện trước mắt thấy rất mới mẻ, rất thú vị.

YoSeob không biến sắc nhìn hắn, nghi ngờ nhăn mày lại.

Hắn là như thế nào, chưa bao giờ lấy thức uống cho bạn gái? “Đây là phương thức ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp.” Cậu thấy chính mình nói cho hắn biết.

“Còn có trung cấp hay sao?” JunHuyng dời đi chỗ khác, đi tới đống hành lý kia, mở một rương trong đó ra, suy nghĩ một chút, lấy ra một lễ phục thanh nhã màu xanh lục.Đây là lễ gặp mặt của bà nội cho cậu, hắn còn thuận tay lấy ra một cái dây chuyền kim cương hình Hải Tinh.

“Ngày mai lúc ăn cơm, anh sẽ biết thêm rằng xử lý các loại hải sản vỏ cứng sẽ làm cho đàn ông phát điên.” YoSeob lên tiếng đe dọa hắn.

“Tôi sẽ phải bóc tôm hoặc là cua cho cậu?” Hắn đi tới phía sau của cậu, trên mặt hiện lên một nét kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro