chương 5.2..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không cần, không thể quá phận đối với bạn trai giả, chỉ cần ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp là được rồi.” YoSeob xoay người, đối mặt với hắn, “Chỉ là đàn ông bình thường đúng là phải làm chuyện như vậy.”

“Tôi cũng là đàn ông bình thường.” Hắn mạnh mẽ phản đối.

“Anh không phải đàn ông bình thường.” Cậu cải chính.

“Vậy tôi là cái gì?” Hắn có dự cảm hắn sẽ không thích câu trả lời của cậu.

“Là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi cô gái.” Cậu mỉm cười với hắn.

Gia cảnh tốt, năng lực mạnh, đẹp trai, riêng ba điểm này đã đủ để hắn phong lưu khoái hoạt cả đời này, huống chi hắn còn rất nhiều ưu điểm khác.

Chỉ là cho dù hắn hoàn mĩ, cậu cũng không cho phép mình thích hắn, bởi vì hắn hoa tâm, hơn nữa đối với phụ nữ không đặt tâm tư.

Nếu có cô gái nào muốn hắn “dụng tâm” với mình, hắn sẽ còn cười và hỏi ngược lại “Muốn ăn điểm tâm gì?” – một tên đàn ông vô tâm tiêu chuẩn.

Điều làm cậu muốn tránh xa nhất chính là, nếu có cô gái nào vì tính khí đó của hắn mà rời đi, hắn cũng sẽ không đuổi theo, dù thế nào đi nữa hắn sẽ luôn tìm thấy việc vui khác, hoặc bị “việc vui khác” tìm tới.

Đáy lòng YoSeob rất rõ ràng, loại thái độ yêu này không phải loại mà cậu muốn, cậu cần một tình yêu có quí trọng, có chuyên chú, có thâm trầm, ăn ý mười phần.

Nói một cách khác, cậu tình nguyện cô độc, cũng không muốn đặt hắn vào “danh sách tuyển lựa bạn trai”, tự chuốc lấy cực khổ, cậu không có ngu như vậy.

Yêu giả dối càng hỏng bét hơn so với cô đơn, hai người tịch mịch đáng sợ hơn so với một người tịch mịch.Không những chỉ phải chịu tịch mịch bên ngoài, mà còn bị buộc phải tiếp nhận mềm yếu của chính mình.

Cậu có thể bị người của toàn thế giới ghét, nhưng tuyệt đối không nghĩ bị chính mình ghét.

“Cậu cũng nghĩ tôi vậy sao?” JunHuyng thu hồi thái độ nhẽ nhõm, đưa mắt nhìn chăm chú vào mắt cậu.

“Tôi cái gì?” YoSeob định thần.

JunHuyng không làm ra vẻ bí hiểm, cũng không né tránh, thẳng tắp tầm mắt nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Trong cảm nhận của cậu tôi cũng là bạch mã hoàng tử sao?”

“Không phải.” Cậu sửng sốt một chút, mới vội vàng tỏ thái độ.

“Vậy tôi là cái gì?” Hắn vừa mới hỏi xong, mới phát hiện ra rằng mình rất muốn lấy ra đáp án này từ trong miệng cậu.

Tại sao? Hắn hỏi ngược lại mình.

“Anh trong lòng tôi là ông chủ kiếm tiền giỏi nhất, có thể để cho người ta an tâm vĩnh viễn ở lại công ty của anh mà không sợ mình sẽ bị giảm biên chế hoặc là công ty đột nhiên bị phá sản.” Cậu trả lời rất nghiêm túc.

JunHuyng không hiểu cái cảm giác mất mát nặng nề ở đáy lòng này là chuyện gì, nhưng chắn lại nghe thấy chính mình hỏi

“Cho nên trong mắt cậu, tôi chỉ là một bộ máy kiếm tiền?”

YoSeob  trong đầu đầy nghi ngờ, ngửa đầu, nhìn vào đáy mắt khát vọng của hắn, không nhịn được mà cau mày.

Là cậu nhìn lầm rồi, đúng không?

“Từ góc độ nhân viên mà nhìn, đây là điểm quan trọng nhất, phải thay đổi công tác sẽ làm cho người ta cảm thấy rất khủng hoảng.”

Cậu tự nhận mình rất khách quan mở miệng giải thích.

Từ góc độ nhân viên?

Hắn ở đáy lòng cười khổ một cái, cũng đúng, cậu là nhân viên của hắn không sai, rốt cục hắn mong đợi cái gì từ cậu?

Hắn không nói thêm gì nữa, đem quần áo trong tay đưa cho ậu, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Cậu có thể mặc cái này.”

Nói xong cũng không quay đầu, rời phòng.

YoSeob nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cảm giác có chút cao ngạo cô độc.

Nhanh chóng chỉnh trang để lên đường, JunHuyng lái chiếc xe thể thao sang trọng đưa cậu đến hội trường party độc thân, vừa tới cửa, tiếng động cơ trầm thấp vừa mới ngừng, đã nhìn thấy mấy người phụ nữ len lén nhìn bọn họ qua cửa sổ mãi cho đến khi Woonie xuất hiện, đem bọn họ đuổi đi, rồi nháy mắt mấy cái với cậu.

Trong phút chốc, YoSeob hiểu toàn bộ.

Em trai không đến trước cửa kêu cậu dậy, là cố ý chế tạo cơ hội đơn độc cho bọn họ.

“Mấy giờ tôi tới đón cậu?” JunHuyng vừa mở cửa vừa mở miệng hỏi thăm.

“Cái gì?” Cậu vẫn còn đang bị vùi lấp trong sự thực vừa lĩnh ngộ.

“Party của các cậu mấy giờ kết thúc?” Hắn đổi cách nói.

“Tôi không biết, nhưng mà bên này chúng tôi phải có xe trở về.” Cậu đột nhiên lĩnh ngộ được dụng ý của hắn, vội vàng mở miệng “Anh không phải đặc biệt tới đón tôi.”

“Loại party này bình thường sẽ uống rất say, khi nào cậu rời đi, phải gọi cho tôi.” Hắn không chấp nhận cự tuyệt, cường ngạnh giao phó.

“Tôi sẽ không uống say.” Cậu bảo đảm.

JunHuyng không đáp lời, chỉ nhìn cậu, cho đến khi cậu bị hắn nhìn chăm chú “khác thường” tới mức hai gò má nóng lên, mới chậm rãi cúi đầu.

“Mặc kệ mấy giờ, điện thoại cho tôi.” Hắn lại phân phó lần nữa.

YoSeob có nghi ngờ ở đáy mắt, “Anh xác định?”. Cậu nhíu mày, “nói không chừng thời điểm tôi gọi cho anh, anh đang cuồng hoan.”

“Tôi sẽ đi qua đón cậu, mặc kệ thời điểm cậu gọi tôi đang làm cái gì, OK?”

JunHuyng dùng ngón tay nâng cằm của cậu lên, cặp mắt nhìn chăm chú vào cậu.

“Nếu như anh kiên trì...” Cậu vẫn có một chút không rõ chân tướng, hắn xác định như vậy sẽ không phiền toái hắn sao?

“Tôi kiên trì.” Hắn trực tiếp tỏ rõ thái độ.

“Tốt, tôi lúc muốn đi sẽ gọi cho anh, nếu anh không nhận, tôi liền cùng mọi người đi về.” YoSeob mặc dù không biết rõ, nhưng thấy hắn kiên trì một cách khác thường, liền đổi lời nói.

“Nhất định phải gọi cho tôi.” YoSeob không sợ người khác làm phiền lại giao phó lần nữa.

Hắn không muốn cậu ngồi xe của người khác, nhất là ngồi chung xe cùng một đám con trai uống say, hắn không hi vọng có bất kì chuyện gì không ngờ xảy ra với cậu.

“Vâng.” Cậu xem hắn một cái, hoài nghi hắn có chú ý tới hay không, giọng nói của hắn bây giờ tương đối giống ông chủ, chứ không phải là bạn trai.

“Đừng đùa quá khùng.” Hắn buông tay ra, để cậu xuống xe.

“Dạ, bạn trai đại nhân.”

Cậu cố ý cường điệu hai chữ “Đại nhân” , để cho hắn phát hiện mình cường thế, bỗng nhiên hắn cười lên một tiếng.

YoSeob  nhìn sức quyến rũ max điểm của hắn, trong nháy mắt cảm thấy đáy lòng bị níu chặt.

Phạm qui, cậu ở đáy lòng lầu bầu.

Chỉ là bạn trai giả mà thôi, còn phóng điện mãnh liệt đối với cậu như vậy, ngộ nhỡ cậu vì mấy phóng túng nhỏ nhỏ mấy ngày nay mà đùa thành thật thì làm sao đây? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro