chương 5.3,,,,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thật là cũng không có một chút cảnh giới.

YoSeob xuống xe, không dám nhìn hắn một cái, vội vã bước lên đường, đi nhanh tới hội trường, đột nhiên hai tiếng còi xe vang lên từ phía sau cậu.

Cậu quay đầu lại, vừa lúc thấy hắn hướng mình phất tay một cái.

Cơ hồ là bản năng phản ứng, cũng có thể giải thích là bị sức quyến rũ của hắn dẫn dắt, YoSeob căn bản không có biện pháp suy nghĩ, cũng giơ tay lên, hướng hắn phất tay một cái.

Lấy được đáp lại hài lòng, JunHuyng một tay khống chế tay lái, quay xe , thúc chân ga, trong nháy mắt biến mất trước cậu.

Khi hắn đem xe rời đi, YoSeob lấy lại tinh thần, phát hiện mình dưới tình huống bất ngờ, cứ như vậy bị hắn dắt mũi.

Ông trời, thật là đáng sợ...

“Anh à, làm ơn, buổi tối em sẽ thả anh trở về mà ân ái với bạn trai!” Woonie mặt đầy ám muội gọi.

Một đám phụ nữ, từ trong nhà thò đầu ra, trên mặt mọi người đều chứa ám muội nhìn YoSeob, ồn ào lộn xộn thảo luận, YoSeob lúng túng mỉm cười, đi tới.

Âm nhạc, tiếng cười, tiếng ly rượu va chạm... trong phòng không khí ồn ào, ở đáy lòng mỗi người hưng phấn cùng sung sướng bắt đầu không ngừng toát ra.

“Nếu là tôi, tôi sẽ không đến party.”

“Không sai, tôi tình nguyện bị nhốt cùng với bạn trai đẹp trai như thế ở trong phòng.”

“Hắn có em trai không? Anh trai cũng có thể.”

“Hoặc là bố, hay chú vừa độc thân trở lại?”

“Làm ơn, độc thân party không nói tới đàn ông, nếu không chúng ta gọi đây là độc thân party sao?”

Woonie  kéo anh vào trong nhà, ngửa đầu rên rỉ. “Party độc thân chính là đem đàn ông, phụ nữ tập hợp lại, tán gẫu mãnh liệt về đàn ông .”

“Tôi dám đánh cuộc, bọn họ cũng đang tán gẫu về phụ nữ, rất công bình, bệnh chung của cả nam lẫn nữ.” Một cô gái mĩ lệ ném ra những lời này.

Có thật không?

Mọi người nhất thời an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, cho đến khi trong nhà đổi một ca khúc mới, họ mới tạm thời vứt bỏ vấn đề này, chuyển vào nhà thống khoái uống rượu.

Đêm khuya, party độc thân của đàn ông.

“Đừng nói anh em đối với ngươi không tốt, ở gian phòng đó có một cô gái đang chờ ngươi.” DooJoon một tay khoác lên vai chú rể GiKwang, ái vị nháy mắt hướng dẫn hắn.

GiKwang uống gần say, trong tay còn đang nắm một ly rượu, ánh mắt đã không còn nhanh nhạy.

“Ta không thể.” Hắn dùng lý trí còn sót đáp lại.

“Đây là lần phóng túng cuối cùng trước hôn nhân của ngươi, ta bỏ ra hai trăm đô la, nhanh đi.” DooJoon cổ xúy, thậm chí còn động thủ đẩy hắn một cái hướng cái hướng kia.

GiKwng lảo đảo đi hai bước, đúng lúc gặp phải JunHuyng vừa từ toilet bước ra.

“JunHuyng, chơi vui vẻ không?” GiKwang chủ động kêu.

“Rất tốt.” JunHuyng sờ sờ điện thoại trước ngực, xác định điện thoại di dộng vẫn ở bên người.“Giấy lau tay trong toilet không còn, anh đang định gọi phục vụ tới đây.”

“Em không phải muốn đi toilet—“

GiKwang đem chủ ý của bạn tốt, đem toàn bộ phiền não nói cho JunHuyng nghe.

“Cho nên bây giờ em phải đi?” JunHuyng hỏi.

Hắn lộ ra nét mặt giãy giụa “Em cũng không biết, có cảm giác tội ác.”

“Em cảm giác là mình cần cái này sao?” JunHuyng một tay vịn hắn, hướng tới cửa ra vào mà bắt đầu đi tới.

“Em không biết.” Vẻ mặt GiKwang mờ mịt.

“GiKwang, em yêu chàng trai ngày mai sẽ trở thành vợ của em sao?” JunHuyng hỏi

“Em yêu cậu ấy.” Giọng điệu nói chuyện của hắn đột nhiên kiên định.

“Vậy em không cần cùng cô gái kia, có cái gì trong tình yêu đáng giá hơn là tôn trọng và quí trọng?” JunHuyng mang hắn đi tới xe thể thao sang trọng của mình.

GiKwang giương to cặp mắt, không ngừng gật đầu “Đúng, đúng..em vẫn cảm thấy có gì không đúng, hiện tại em cuối cùng cũng rõ ràng cái cảm giác gặp quỷ vừa rồi đó là cái cảm giác gì.”

“Muốn anh tiễn em về không?” Bọn họ đã đứng bên cạnh xe.

“Tốt, cảm ơn anh, hi vọng anh có thể trở thành chồng của anh vợ em.” GiKwang ngồi vào trong xe, nói xong câu đó đối với JunHuyng liền ngã đầu ra sau nằm ngủ.

Nghe xong lời của hắn, JunHuyng ngồi vào xe, ngây người ước chừng mấy phút, trong nháy mắt, hắn cư nhiên không muốn phản bác lời GiKwang nói.

Tự cười nhạo mình, JunHuyng quyết định đem cái này ném ra sau đầu, phát động động cơ, thúc chân ga, xe thể thao lập tức chạy nhanh đi.

Hắn tin tưởng, chờ trở lại Hàn rồi, tất cả cảm giác cổ quái ở đây sẽ biến mất.

Sau đó, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại vị trí ban đầu.

“Sẽ không uống say ư?” JunHuyng một tay kéo YoSeob qua, cậu đã không cách nào tự đứng ngay ngắn, lạnh lùng quét mắt nhìn một phòng tràn đầy đàn ông  uống say.

“Anh vốn là không có ý định uống rượu, em đã dùng một chút biện pháp để cho anh uống không ít.” Woonie cặp mắt chuếnh choáng say, nhưng lời nói vẫn còn nửa tỉnh táo.

JunHuyng lạnh lùng nhíu mày, không có nhàm chán đến mức đi hỏi chính xác dụng ý của cô dâu, nhanh chóng mang YoSeob ra khỏi tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đột nhiên hắn dừng một chút, quay đầu hỏi “Có cần cùng nhau trở về hay không?”

Woonie sửng sốt một chút, mới mỉm cười trả lời "Em có xe riêng.”

“Tốt, anh chỉ muốn nói cho em biết, chú rể đã về nhà.” JunHuyng hi vọng hôn lễ ngày mai hoàn mĩ vô khuyết, bởi vì đó chính là hi vọng của YoSeob.

“Ngoan như thế sao?” Woonie có chút kinh ngạc, “Cám ơn.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro