chương 6..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài chục phút sau, YoSeob thuận lợi trở lại trên giường– giường của bọn họ.

JunHuyng đứng ở cuối giường, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào người con trai đang ngủ quên trời đất.

Hắn nên làm sao với cậu đây?

Nhìn chuyên chú cậu như vậy, hắn vẫn không cách nào xác định, liệu sau này cảm giác cổ quái đó sẽ biến mất hay không?

Tệ nhất chính là hắn có dự cảm, đáp án kia hắn sẽ không thích một tí nào.

“Tôi không thể uống nữa...” YoSeob đột nhiên nhúc nhích ở trên giường, không an phận mà kéo kéo lễ phục xinh đẹp.

“Sẽ không có ai ép cậu uống rượu.” JunHuyng ở đáy lòng thở dài, đến gần cậu, ngồi xuống ở bên giường, một tay bắt lấy chiếc tay nhỏ bé đang rục rịch chộn rộn của cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tay của cậu thật nhỏ, thật ấm.

Đáy lòng hắn đang len lén kinh ngạc, thương tiếc tràn đầy ngực hắn, nhớ tới lúc trước cậu đã nói, sau khi em trai xuất giá, cậu ở Hàn không có người thân nào nữa, cậu sẽ phải một thân một mình ở Hàn.

Vừa nghĩ tới việc một cậu nhóc nhỏ nhắn như vậy mà một mình phải gánh toàn bộ cuộc sống, cả tốt lẫn xấu, một mình đối mặt với áp lực cùng khiêu chiến của cuộc đời, hắn liền không khỏi cảm thấy tiếc thương.

Loại cảm giác này rất kì quái, hắn sống đã lâu như thế, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là “làm một người cảm thấy đau lòng” – một cảm giác rất nhàm chán, rất ngu ngốc, nhưng hắn không cách nào khống chế.

“Tôi muốn gọi điện cho anh ta...” YoSeob giùng giằng kéo thân áo, kết quả là mấy cái nút áo cũng bay đi, làm cho tay áo bên phải của lễ phục bị tuột xuống, lộ ra một mảng da trắng nõn.

Trong nháy mắt đôi mắt hắn thâm trầm xuống.

“Cô dâu nhỏ đã phải lao tâm rồi.” Hắn hiểu rõ mưu ma chước quỉ của Woonie là cái gì, đàn bà động não ở trên người hắn là chuyện thường xảy ra, không cần tốn sức lực, hắn lập tức nhận ra những thứ được chuẩn bị kĩ lưỡng kia, nhưng cậu ---

JunHuyng bất mãn trầm xuống tuấn nhan, cậu đang cùng hắn giả vờ kia, cậu cư nhiên một chút hứng thú đối với hắn cũng không có.

“Tôi muốn gọi điện thoại cho anh ta, chỉ cần vang lên hai tiếng là cúp máy, chỉ cần lưu lại kỉ lục cuộc gọi là tốt rồi, tôi không muốn chọc anh ta mất hứng...” Cậu vì nhức đầu nên dừng lại động tác giãy giụa, hai mắt nhắm chặt.

“Đây chính là tính toán của cậu sao?” Sau khi hắn cường thế giao phó tới như vậy, mà cậu lại dám tính toán đối phó qua loa với hắn.

Tầm mắt của hắn như cây roi lạnh lùng trừng cậu.

“Tôi không muốn quấy rầy thời gian vui vẻ của anh ta.” YoSeob nửa ngồi dậy, khốn hoặc nhìn người đàn ông trước mắt.

Hắn tại sao lại trừng cậu?

“Cậu sợ cái gì?” JunHuyng một tay nắm lấy cằm của cậu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mê mang, tròng mắt chứa đầy cuồng nộ nhưng ngữ điệu nói chuyện lại cực kì bình tĩnh.

“Tôi nào có sợ cái gì...” YoSeob ngữ điệu mơ hồ không rõ.

“Cậu không muốn tôi đối tốt với cậu, cho dù là lấy thân phận bạn trai giả, cậu cũng không cần, tại sao? Cô chán ghét tôi?” Giọng điệu nói chuyện của hắn càng bình tĩnh lạnh lùng, lửa giận bên trong lại càng thiêu đốt.

“Tôi không có..” YoSeob vội vàng phủ nhận.

“Cậu có.” Giọng điệu của hắn vô cùng kiên định.

“Tôi chỉ không muốn vượt qua, sợ về sau sẽ có báo ứng.”

YoSeob muốn thoát khỏi ánh nhìn chăm chú của hắn, nhưng hắn không buông tha mà lại tăng thêm lực giữ chặt.

“Tôi đã nói rồi, xảy ra bất cứ chuyện gì ở Mĩ, tôi cũng sẽ bỏ qua, tại sao trong lòng cậu, lời tôi nói không có ý nghĩa gì?” JunHuyng thấy hỗn loạn  mà trước nay chưa có.

Hắn muốn đối đãi tốt với cậu chỉ trong vài ngày này, vì đây là hắn thiếu cậu, bởi vì cậu đã vì bà nội mà làm tất cả, đã vượt qua điều kiện ban đầu của họ.

Hiện tại hắn muốn cậu tốt, nhưng cậu cự tuyệt tiếp nhận, cậu đề phòng hắn, công việc đề phòng được làm quả thật cả giọt nước cũng không lọt, kì quái nhất là chính là hắn, tại sao vì vậy lại cảm thấy nỏng nảy?

“Không phải như vậy....” Cậu nhăn mày.

“Tôi cảm thấy đúng là như vậy.” Hắn cắn răng khiển trách.

“Tôi chỉ là gánh...” Cậu chán nản rũ hai vai xuống , vai áo lại tụt xuống mấy phần, nhất thời cổ họng hắn co rụt lại.

“Lo lắng cái gì?” Giọng nói khàn khàn.

“Một khi để mặc cho mình.... đến lúc đó không thể rút ra thì làm sao đây? Tôi không muốn lấy công việc lương cao của mình mạo hiểm a...một chút cũng không muốn...” YoSeob lại bắt đầu nhức đầu, hai tay ôm đầu mà lầu bầu.

Nghe vậy JunHuyng 1liền thấy buồn cười.

Hắn đường đường là tổng giám đốc công ty, cư nhiên lại kém hơn so với phần tiền lương mình cung cấp?

Hắn có thói quen là phụ nữ vì tiền mà tiếp cận hắn, lấy mọi cách để đạt được sự chú ý của hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thua ở phần tiền lương cùng hậu đãi của công ty của chính mình.

Tại thời điểm hắn không chú ý, khi JunHuyng nhận thấy có cái gì không đúng thì cậu đã bắt đầu nôn mửa lên áo quần.

Tốc độ kinh người của hắn khi ôm cậu đến phòng tắm cũng đã không cứu vớt được bộ lễ phục đắt tiền đó.

Sau khi ói xong, YoSeob có vẻ tương đối tỉnh táo một chút.

“Tôi thật là thúi.” Cậu ngồi trên sàn phòng tắm, đang suy nghĩ làm sao dọn dẹp cái đống này.

“Rất thối, hơn nữa nhìn rất kinh khủng.” JunHuyng đứng trước mặt cậu, nhìn thấy đáy mắt cậu là thất bại cùng ảo não, vươn tay sờ sờ tóc của cậu bày tỏ an ủi.

“Tôi muốn tắm.” Cậu giương mắt, nhìn về phía hắn , đôi mắt hắn không còn vẻ chán ghét mà đầy dịu dàng.

“Động tác nhanh một chút, đừng ngủ, tôi đi xem có phòng tắm khác không để cho tôi sử dụng.”

Cho cậu cũng như cho chính mình một không gian tỉnh táo, hắn hoàn toàn không dị nghị, trước khi rời khỏi phòng tắm, hắn động thủ giúp cậu mở nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.

Hắn không hi vọng cậu tự làm phỏng mình.

Mặt dù hắn đã thông báo, nhưng YoSeob ở trong phòng tắm lại ngủ thiếp đi.

Một canh giờ sau, hắn gõ nhẹ cánh cửa, thủy chung vẫn không có phản ứng nào, hắn đại khái rõ ràng là cậu ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Hắn liền cầm khăn tắm lớn, mở cửa, bước bước dài vào phòng tắm mờ mịt, lập tức nhìn thấy cậu toàn thân trần trụi nằm ngửa ở bên trong bồn tắm.

Dung nhan tinh khiết không tì vết, phát tán ra mĩ lực cuồng đại, cánh tay rũ xuống bên ngoài bồn tắm lộ ra màu hồng phấn mê người, dọc theo người là hình ảnh ướt át...

Phần phái nam trong hắn lập tức có phản ứng khổng lồ.

JunHuyng nghiến răng lại, đôi tay khẽ run lên, cố gắng dùng động tác gọn gàng đem lấy cậu từ trong nước mang ra, cẩn thận dùng khăn tắm bọc lại thân thể ôn hương mềm mại của cậu, lấy tất cả dũng khí ôm cậu lên giường, trong cả quá trình, hắn phải cắn chặt hàm răng, mới không để mình mất khống chế mà xâm phạm cậu.

Lau khô thân thể của cậu rồi thay áo ngủ xong, nhìn cậu ngủ say hạnh phúc mỉm cười, toàn thân hắn vẫn rất căng thẳng , hai tay xuôi bên người nắm chặt thành nắm đấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro