chương 6.2 + 6.3..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt hắn nhắm thật chặt, vô cùng rõ ràng là tối nay mình lại phải tắm lần nữa bằng nước lạnh.

“Còn ngủ sao?” Giọng nói trầm thấp như đàn vi-ô-lông lại xen du dương mềm mại, YoSeob nghe thấy, khóe miệng  cong lên hưởng thụ thanh âm.

“Hôn lễ sắp bắt đầu, đến lúc đó đừng có trách tôi không đánh thức cậu.. JunHuyng ngồi trên mép giường, một tay đặt trên ga giường, không đụng vào cậu, khi hắn vừa nói đến “Hôn lễ sắp bắt đầu” thì buồn cười thấy cậu lập tức bật người ngồi dậy.

“Cuối cùng cũng dậy.” Hắn cười, đứng lên, giọng mang đùa cợt.

YoSeob nháy mắt mấy cái, vẻ mặt còn buồn ngủ nhìn chằm chằm vào hắn “Hiện tại mấy giờ rồi?”

Cậu giống như nghe được có người nói cái gì “Hôn lễ sắp bắt đầu.”

“Một giờ sau sẽ cử hành nghi thức kết hôn.” Hắn hiểu cậu muốn hỏi chính xác cái gì.

YoSeob kinh ngạc nhìn hắn, hắn buồn cười gật đầu một cái.

Cậu lập tức nhảy xuống giường, cũng không tính tới thân thể mình mới đang ở giai đoạn thức tỉnh, một hồi choáng váng đầu không ngoài dự kiến liền tìm tới cậu.

"A...” cậu thiếu chút nữa là chụp ếch hụt, thật may là hắn đứng ở bên giường lập tức đưa đôi tay, vững vàng vịn đầu vai cậu, giúp cậu đứng vững.

“Từ từ đi.” Hắn cười xấu xa.

Chỉ là nụ cười đó không duy trì quá lâu.

Trải qua cử động liên tiếp của cậu, áo ngủ trắng như tuyết hai bên rộng mở, trong nháy mắt hai con mắt của hắn từ từ chuyển tối sâu.

YoSeob vội vã liếc hắn một cái, phát hiện vẻ mặt hắn trở nên có chút cổ quái, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay đem áo ngủ kéo chặt.

“Tôi không có thời gian từ từ đi, đều tại tôi uống quá nhiều.” YoSeob vẫy vẫy đầu, ép mình nhanh chóng tỉnh táo, thật vất vả để đầu không còn choáng váng, mới phát hiện rõ ràng là tay hắn đang nắm nhẹ vai của cậu.

Cậu hơi tránh sang bên cạnh, theo bản năng né tránh đụng chạm của tay hắn, bộ vị bị hắn đụng chạm nóng lên, như vừa bị hỏa đoàn đốt qua.

Phát hiện kháng cự của cậu, JunHuyng mặt lạnh xuống, hắn để ý chính không phải là kháng cự của cậu, mà là bị khước từ của cậu làm cho tâm tình rất kém.

Chuyện rất quỉ dị, mỗi cử động của cậu đều dễ dàng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.

Đối với hắn mà nói, đây là chuyện trước nay chưa có, cậu đã làm gì?

Hắn không thích thấy tình hình này, đã như vậy lại thật không công bằng khi hắn phải chịu đựng một mình, nói cái gì hắn cũng muốn kéo cậu xuống nước.

“Tôi đến phòng tắm thay quần áo.” YoSeob không dám nhìn tới mặt của hắn, chân trần trắng nõn, bước nhanh tới rương hành lý tìm y phục.

“Cậu không nhớ sao?” JunHuyng mặt đen lại, cố ý không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

“Nhớ cái gì?” Câu dừng lại động tác, ánh mắt không ngừng liếc về phía đồng hồ.

“Tối hôm qua cậu uống say, phá hủy lễ phục xinh đẹp đó rồi ---“ nói được một nửa, thấy cậu lộ ra nét mặt cực kì không xong.

Rất tốt, hắn không phải là người duy nhất chịu ảnh hưởng của cái kia.

“Trời ạ!” YoSeob rên rỉ.

Vốn là cậu tính toán, sau thời gian này, sẽ đưa hắn xử lý đống quần áo kia, hiện tại thì tốt rốt, cậu đã hủy đi một cái y phục rất quí, nói không chừng một tháng tiền lương của cậu cũng không đủ để bù.

“Còn không chỉ những thứ này.” JunHuyng bước từng bước một đi tới trước mặt cậu, cánh môi cách cậu chỉ không tới 140,5cm.

“Không chỉ?” Cậu cảm giác giọng nói của mình giống như tiếng thét chói tai.

Rượu từ trước tới giờ đều không phải đồ tốt, nếu không phải em trai hôm qua mời rượu, cùng với vui mừng, cậu sẽ không uống nhiều  như vậy.

“Ngày hôm qua cậu kiên trì tự mình tắm rửa.” Hắn xoay tròng mắt đen, tầm mắt tràn lửa nóng nhìn sâu vào đáy mắt hoảng hốt của cậu, từng điểm từng điểm thả ra tin tức, cậu thần kinh toàn thân từ từ căng thẳng.

“Đây là đương nhiên.” Cậu lầu bầu.

Hắn nghe thấy cậu nói nhỏ, khóe miệng tràn ra một nụ cười hấp dẫn yếu ớt “Sau đó cậu ở bên trong ngủ thiếp đi.”

“Tôi cái gì?” YoSeob há to mồm.

“Ngủ thiếp đi.” Hắn tỉnh táo nói lại lần thứ nhất, đùa cợt nồng đậm trong tròng mắt .

Tối hôm qua cậu ngủ say sưa, hắn thế nhưng cả đêm chưa chợp mắt.

Chỉ cần nghĩ đến cậu toàn thân trần truồng, nằm trên giường không hề phòng bị, hắn thậm chí không dám đến gần giường, chỉ có thể đem thân thể ném trên ghế sa lông, mở to mắt, cứ như vậy canh chừng  cả đêm, hắn không nhịn được một bụng oán khí.

YoSeob miệng rút ra lãnh khí “Em trai giúp tôi nằm lên giường?”

Cậu cầu nguyện, hi vọng chuyện phát triển như thế.

“Không phải.” JunHuyng khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, làm chuyện xấu, khuôn mặt nhỏ nhắt của cậu lập tức sụp xuống.

Sau đó hắn chậm rãi bổ xung hai chữ “Là tôi.”

“Anh?” Má ơi! Cậu cảm thấy mình sắp không thể hô hấp.

“Tôi mất sức của chín trâu hai hổ mới dùng khăn tắm bao toàn thân cậu, đem cậu dời tới trên giường, sau đó lại giúp cậu mặc áo ngủ vào.”

Hắn tật lực đơn giản hóa tất cả quá trình, không đề cập tới phản ứng của mình, càng không nói cậu vài lần kêu nóng, trước mặt hắn lôi kéo áo ngủ trên người.

“Anh...anh...” Cậu không biết nên cảm ơn hắn hay mắng hắn sắc lang!  

                          .......................................CHƯƠNG 6.3..........................

 “Cậu nặng không bình thường, làm cho đầu tôi đầy mồ hôi.” Hắn nửa thật nửa giả oán trách, thấy cậu khó xử, nhất thời không đành lòng, lập tức ngừng ý nghĩ chế nhạo cậu, vân đạm phong khinh mà nói qua chuyện khác.

Đầu đầy mồ hôi?  kinh hãi một chút.

“Tôi...tôi...” Cậu cau mày, vốn định nói mình căn bản cũng không nặng, nhưng thấy nụ cười ở đáy mắt của hắn, một chữ cũng nói không ra được.

“Đầu lưỡi của cậu bị mèo cắn rớt?” JunHuyng giễu cợt, đọc được lo lắng ở đáy mắt cậu, chủ động giải thích “Yên tâm, tôi không đụng đến một ngón tay của cô.”

“Tôi...Cám ơn...” Cậu vô lực rũ tay xuống.

Đây coi là đối thoại gì? Cô cư nhiên cám ơn hắn không có đụng mình?

“Bởi vì tôi đem toàn bộ lực để gánh cậu.” JunHuyng sảng khoái cười lên, dời đi thân thể cao ngạo to lớn làm cậu khó thở, hướng cửa phòng đi tới.

1cgiây trước khi đóng cửa phòng, hắn đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu, lành lạnh bồi thêm một câu “Quên nói cho cậu biết –“

Cậu ngừng thờ, chờ.

Hắn nhẹ nhõm cười một tiếng “Chân của cậu rất đẹp.”

YoSeob sửng sốt chừng 2s, nắm gối ôm bên cạnh ném về phía cánh cửa.

“YoSeob, anh đã nói với em bao nhiêu lâu, sao em còn không hiểu?” DooJoon chặn cậu lại khi cậu đang tiến về đình viện trong hội trường hôn lễ.

“Buông tôi ra.” YoSeob liều mạng muốn lấy tay của mình trở về.

“Cái tên đàn ông đó căn bản là không đáng tin cậy, ngày hôm qua lúc HuynSeung đến tìm hắn, hắn căn bản không có đẩy cậu ấy ra, anh còn tận mắt nhìn thấy bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.” DooJoon không để ý sự chống cự của cậu, đưa ra đôi tay, nắm thật chặt lấy cánh tay của cậu, đôi mắt tràn đầy tia máu.

“Thời điểm gì?” Nghe được chuyện hắn nói cùng JunHuyng có liên quan, cậu lập tức ngừng giãy giụa, ngực cũng không nhịn được mơ hồ co rút đau đớn.

“Ở party độc thân của bọn anh, bọn họ cùng thời gian về tới đây, vốn anh cho là bạn trai em đưa chú rể về, sau mới phát giác là HuynSeung vốn nói là muốn đi dạo một chút cũng chạy tới nơi này, khi đó anh biết ngay, bọn họ nhất định là đã sớm hẹn ước.”

Lời nói của hắn như trái bom, nổ tung trong lòng cậu, làm cho cậu nhất thời quên hoài nghi độ chân thật trong lời nói của DooJoon, chỉ một lòng nghĩ sao JunHuyng lại đối xử với cậu như vậy?

Nan giải nhất chính là do chính bạn trai cũ của cậu nói với cậu chuyện này, hắn rốt cục có nghĩ tới lập trường của cậu hay không? YoSeob mặt xanh trắng.

“ YoSeob, chia tay với hắn đi, người anh thích nhất là em.” DooJoon hai tay vững vàng bắt được tay nhỏ bé của cậu, bộ mặt khẩn cầu.

Cậu vẻ mặt khó coi hỏi?

“Anh chia tay với Huynseung?”

Đây rút cục là cái gì?

Cậu là cái gì? HuynSeung lại là cái gì?Tên đàn ông làm cậu nôn mửa trước mắt lại là cái gì? Còn JunHuyng sao có thể đối với cậu như vậy?

Nghĩ đến mấy ngày nay có hắn làm bạn, vừa dịu dàng vừa tràn đầy hài hước, cậu đột nhiên phát hiện mình thật chịu đủ những loại người thủ đoạn này, đem tình yêu làm thành trò chơi.

Bọn họ sao cứ  tới làm phiền cậu, cậu chỉ muốn tình yêu đơn thuần, thật lòng yêu nhau, mà không phải di tình biệt luyến vừa nhanh vừa nhiều như thế, lại vừa thấy tiền là sáng mắt.

“Anh muốn loại phụ nữ trong mắt chỉ có tiền làm cái gì?” DooJoon bộ mặt khinh thường hừ lạnh.

Hắn bằng cái gì mà dám nói người khác? YoSeob tức giận trừng mắt hướng tới hắn.

Chia tay cùng HuynSeung, hắn tại sao không có bất kì một chút cảm giác đau lòng, chỉ có khinh thường? Hơn nữa hắn muốn chia tay phần lớn là bởi vì tự ti.

DooJoon chia tay cùng HuynSeung chỉ vì tức HuynSeung coi thường hắn, so sánh tình trạng tài lực của hắn.

Ông trời, hồi trước ánh mắt của cậu mù rồi sao?

“Buông cậu ấy ra!” Đột nhiên truyền tới tiếng quát lạnh của JunHuyng, một tay hắn cầm lấy bả vai cậu, đem lấy cậu hướng vào trong ngực mình, thuận thế hất ra hai tay của DooJoon.

Hắn thấy cậu chậm chạp không xuất hiện, sinh lòng nghi ngờ, thật may là hắn ra ngoài tìm cậu, nếu không cậu nhất định phải đơn độc đối mặt với tên đàn ông xấu xa vô dụng trước mắt này.

“Anh...” DooJoon ngẩn ra, hiển nhiên bị uy nghiêm của JunHuyng đe dọa.

“Vĩnh viễn đừng đụng vào cậu ấy, nếu không anh tốt nhất phải có chuẩn bị về tâm lý, nếm thử một chút cái gì gọi là hai bàn tay trắng.” JunHuyng ánh mắt quét về phía DooJoon, bờ môi mím chặt.

DooJoon khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng kéo ra khuôn mặt tươi cười, “Tôi không có ác ý, tôi chỉ là –“

Gương mặt tuấn tú của DooJoon nở nụ cười càng hèn mọn, đáy lòng YoSeob tức giận càng lớn.

“Anh thích nhất cô gái nào, trên căn bản tôi lười phải trông nom.” JunHuyng không có kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm, lãnh ngữ sắc bén trực tiếp bắn về phía hắn, “Nếu như anh không cẩn thận xuất hiện trước mặt người yêu của tôi lần nữa, tôi sẽ khiến anh cả đời hối hận việc mình từng sơ ý lơ là như thế.”

DooJoon liền không dám nói một tiếng, trơ mắt nhìn JunHuyng che chở YoSeob, rời phạm vi tầm mắt của mình, mặc dù giọng nói của đối phương từ đầu tới cuối đều nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng hắn lại cảm thấy hoảng sợ từ trong đáy lòng đến cả xương cốt.

Hắn biết rõ, người đàn ông cao ngạo này không nói đùa, mặc kệ hắn muốn HuynSeung khó coi đến bao nhiêu , nhưng hắn rõ ràng tuyệt không muốn đi trêu trọc người đàn ông này.

Sau khi hất DooJoon ra, hai người tới vừa đúng lúc trọng tâm chính của hôn lễ.

Woonie ưng thuận, đưa ra lời hứa, sau đó liền đưa cặp mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn anh trai của mình, YoSeob đem đôi tay để ở trước ngực thầm cầu nguyện, chân thành mong em mình có thể hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.

Sau khi hôn lễ kết thúc, đôi vợ chồng mới cưới lên xe trong tiếng chúc phúc của mọi người, chạy thẳng tới phi trường, triển khai chuyến du lịch trăng mật ngọt ngào của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro