Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ kết thúc, YoSeob và JunHuyng cũng nên chuẩn bị trở về Hàn rồi, hai người trở lại phòng, nhanh chóng sửa soạn hành lý, trong khoảng thời gian này, JunHuyng không nói lời nào, nhưng YoSeob rất rõ ràng rằng hắn đang tức giận.

Quả nhiên vừa ngồi lên xe thể thao hạng sang, xe đột nhiên chạy rất nhanh, hỏa khí giống như bộ ngực hắn, chân ga bị hắn thúc vừa nhanh vừa mãnh liệt.

“Anh tức giận cái gì?” Cậu thân thiện mở đầu.

“Cậu nói xem.” JunHuyng nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói bạo phát tức giận.

“Tôi không cố ý làm hư lễ phục đó.” Cậu suy đoán, không rõ hắn tại sao lại tức giận đến thế? Lại nói đến tức giận, cậu tương đối có tư cách đó.

Hắn rõ ràng là bạn trai giả của cậu, thế mà tự nhiên lại có dính dấp với phụ nữ khác, lại còn khiến bạn trai cũ của cậu mượn chuyện này hướng cậu báo cáo.

“Cậu định làm cho tôi càng thêm tức giận hả?” Hắn cắn răng, lạnh lùng liếc nhìn cậu.

“Tôi không có, nhưng tôi thực sự không hiểu rõ...” Hắn rốt cục muốn như thế nào? Cậu căn bản không hiểu hắn rốt cục không vui cái gì.

“Yang YoSeob, cậu rốt cục là người như thế nào?” JunHuyng lạnh mặt, giọng nói căng thẳng.

“Ý tứ gì?” Cậu run xuống.

“Cậu đem tôi kéo tới nơi này, không phải vì muốn thoát khỏi tên bạn trai cũ đó ư?” Hắn giọng nói châm chọc đả thương người.

“Tôi muốn a.” YoSeob không chần chờ chút nào.

“Vậy sao cậu còn mặc hắn lôi kéo cậu mà thổ lộ.” Hắn gầm nhẹ.

“Tôi không có mặc hắn lôi kéo, tôi có phản kháng.” Cậu mở miệng biện bạch vì bản thân.

“Tại sao tôi lại không nhìn ra?” Hắn hừ lạnh,  người làm hắn khó chịu không phải cậu, mà là chính hắn.

Khi hắn nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ nói chuyện, trong đại não của hắn chỉ có một ý niệm dã man – trói cậu mang về bên cạnh mình.

Nếu như không băn khoăn là hôn lễ đang tiến hành, hắn sẽ vung quyền hướng mặt của tên hèn mọn kia, ra lệnh cho hắn cách càng xa cậu càng tốt.

Cái ngữ điệu châm chọc đó làm trái tim cậu băng giá. YoSeob vô lực cười một cái: “Em trai tôi kiên trì muốn tôi tìm bạn trai giả tới đây, không phải vì thoát khỏi hắn, mà là muốn trong những trường hợp lúng túng, có thể làm chỗ dựa cho tôi.

” Cậu nói nhiều như thế, nhưng hắn chỉ nghe được đúng một câu “không phải vì thoát khỏi hắn.”

JunHuyng nghiêm mặt thối, nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn cậu, chẳng lẽ cậu tính toán hợp lại cùng gã đàn ông kia?

Ý niệm vừa mới thoáng qua, trái tim và cả lồng ngực lập tức đau nhói.

“Cho nên khi hắn nói người hắn thích nhất vẫn là cậu, cậu liền muốn làm lại từ đầu cùng hắn?”

Hắn liếc mắt nhìn gò má bình tĩnh khác thường của cậu, ngực ẩm ẩm tức.

“Tôi không mù mắt đến mức độ đó, tôi tình nguyện cô độc một mình đến chết cũng không hợp lại cùng hắn.” Đối với điểm này cậu hoàn toàn không giấu diếm.

“May mà cậu còn có chút năng lực phán đoán.” JunHuyng hừ nhẹ, cảm giác tức ở ngực sơ tán ra, hô hấp cũng không còn nặng nề, hít thở cũng có cảm giác thông thoáng hơn.

“Tôi đương nhiên là có năng lực phán đoán, loại đàn ông mà mỗi đêm đều hò hẹn với những người phụ nữ khác nhau, không phải loại mà tôi muốn.”

Ngay sau khi cậu bổ túc những lời này, ngực hắn lập tức lại đốt lên lửa giận.

“Bắt đầu phê phán tôi?” Thái độ của hắn không hề nhẹ nhõm đi.

“Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà họ muốn.” YoSeob mặt không đổi trần thuật.

“Đây coi là cái gì, cách nói mỉa mai sao?”

JunHuyng tiếng nói châm chọc lạnh lùng chọc vào tuyến thần kinh của cậu, mặc dù cậu hít sâu cố kiềm chế tức giận, cố không nói, nhưng vẫn không thể nhịn được lời nói, đành mở miệng, tuy nhiên giọng điệu nắm giữ rất tốt, không có tức giận, chỉ là tỉnh táo, lạnh lùng.

“Tối hôm qua trước khi đi về anh đã làm gì?”

“Tôi là..” Hai mắt của hắn sắc bén nhìn cậu. “Chỉ là, chính xác là tôi mang chú rể trả lại, xảy ra chuyện gì?”

“Có người nói, anh hẹn ước gặp mặt cùng HuynSeung.” Một điểm này làm cho cậu cảm thấy khó chịu, nếu như họ xem vừa mắt nhau, chẳng lẽ không thể đợi đến khi hôn lễ kết thúc?

Cậu biết sức quyến rũ của hắn rất lớn, mặc kệ là phương diện nào đều rất thu hút phụ nữ, chỉ cần hắn nghĩ, hẳn không có cô gái nào có thể tránh được lòng bàn tay của hắn.

Bởi vì chuyện này nên ở trong party độc thân, khi người khác nhắc tới bạn trai cũ của cậu, thì mọi người đều nghĩ là cậu thật may mắn, họ thậm chí còn ghen tị, chứ không đồng tình.

Tuy cậu rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng có chút đồng tình, vì để cho cậu có cảm giác ưu thế, cậu phải cảm ơn em trai đã kiên trì và JunHuyng đã làm bạn, để cho cậu khỏi phải làm bộ mặt tươi cười vô vị, giải thích một đoạn tình yêu đã qua.

JunHuyng xuất hiện, làm cho cậu không phí sức lực mà mọi người đều tin tưởng cuộc sống của cậu tốt hơn so với trước đây rất nhiều, mặc dù một mình trôi qua thực sự cũng không tệ, nhưng mọi người bình thường sẽ không cho là như vậy.

Cậu rất cảm tạ hắn, nhưng DooJoon nói ra sự kiện kia, giống như một cái tát hung hăng đập lên mặt của cậu, làm cậu vừa sợ vừa đau.Khi YoSeob hiểu hết phức tạp trong cảm xúc đó thì cậu biết mình thảm rồi, mấy năm qua cẩn thận trước sức quyến rũ max điểm của ông chủ, cũng giữ nghiêm quan hệ chừng mực, chỉ mấy ngày chung đụng thôi đã bị phá hư hầu như không còn.

Đây chính là nguyên nhân do dự ban đầu của cậu.

Biết hắn không thể yêu là một việc, nhưng có thể thuận lợi ngăn cản sức quyến rũ của hắn được hay không lại là một chuyện khác.

“Tôi với với cậu ta không có hứng thú.” JunHuyng chỉ ra rõ ràng.

“Cho nên có người cố ý tạo ra?”

Điểm này lúc cậu dọn dẹp hành lý cũng có nghĩ tới, HuynSeung tất nhiên là xinh đẹp, nhưng so với những cô gái cùng với hắn lui tới có kém một đoạn, nhưng tối hôm qua hắn nhất thời vui mừng muốn vui chơi, vừa lúc lại có cô gái tự động đưa tới cửa, hắn không có đạo lý cự tuyệt.

“Xác thực là tối hôm qua tại nhà em trai của cậu tôi có gặp HuynSeung, nhưng mà tôi không có hẹn với cậu ta.” Hắn ảo não giải thích, lần đầu tiên cố gắng giải thích trước mặt người khác.

“Bởi vì ăn ý?”  YoSeob có dự cảm hắn nhất định sẽ vì câu này mà giận dữ.

Chỉ là hắn tự chủ kinh người, chỉ dùng sức trừng mắt nhìn cậu, không nói một câu.

Xe thể thao vừa đến sân bay, Junhuyng không nhìn cậu một cái, lập tức xuống xe, đóng sầm cửa xe.

Xe của hắn vừa dừng lại, lập tức có người xuất hiện giúp xử lý hành lý, lái xe đi... chuyện duy nhất bọn họ phải làm là thuận lợi đi lên máy bay, cái gì thủ tục cùng với chuyện vụn vặt đều không cần làm.

Ngồi lên máy bay, YoSeob lập tức nhớ đến lời nói lúc trước của hắn, một khi trở lại Hàn, chuyện xảy ra ở Mĩ đều sẽ xóa bỏ. Nghĩ đến điểm này, cậu cảm thấy mình thật ngu, những lời cậu vừa mới nói, cực kì giống bạn gái “thật” chất vấn bạn trai “thật”.

Ông trời! Cậu phải nhanh một chút tìm về Yang YoSeob “tâm vô tạp niệm” lúc trước, sau đó lẳng lặng ở bên cạnh hắn làm việc, nếu không cậu phải mở hồ sơ lý lịch, bắt đầu xem xét việc làm mới.

“Xin hỏi quí khách muốn thịt bò bít tết hay long hà?” nữ tiếp viên hàng không lễ độ hỏi.

“Sâm banh.” Giọng nói của JunHuyng không mang theo bất kì tâm tình gì.

Sau đó nữ tiếp viên hàng không và hắn cùng nhìn về phía cậu.

JunHuyng vẫn dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn chằm chằm cậu, nếu như mình không phải là đối tượng hắn đang nhìn chằm chằm, cậu sẽ cảm thấy bờ môi mím chặt của hắn rất mê người, nét mặt của cậu hẳn sẽ như nét mặt của nữ tiếp viên hàng không bây giờ đi?

 “Long hà, cảm ơn.” Một tiểu dân chúng nho nhỏ lãnh tiền lương hàng tháng như cậu cơ hội được ăn long hà thật là ít ỏi hơn so với thịt bò bít tết.

JunHuyng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cậu, càng nhìn càng cảm thấy lồng ngực tức giận đến khó có thể khống chế, lấy thái độ cùng với hành động hiện tại của cậu, sẽ có người tin tưởng bọn họ là một đôi tình nhân sao ?

“Cậu cảm thấy hiện tại trong mắt người khác chúng ta giống cái gì?” Tức giận chất chứa trong mắt của hắn tựa như muốn bạo phát lại không bạo phát, tạo cho cậu áp lực đứng ngồi không yên.

“Anh tính gì?” YoSeob không cho rằng hắn là loại đàn ông sẽ để ý đến ánh mắt của người khác.

JunHuyng không trả lời, chỉ ngắm nhìn cậu thật sâu, mang theo tức giận thâm trầm cùng quá nhiều tâm tình phức tạp không tên.

Cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như thế của hắn.

Hắn thật sự để ý không phải là cái nhìn của người khác, nếu là như vậy, hắn sẽ trực tiếp hỏi nữ tiếp viên hàng không kia, hắn đang tính chính là cậu!

Nhưng cậu không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Hắn không lên tiếng, YoSeob không biết mình lại nói sai cái gì, suy nghĩ một chút liền mở miệng “Tôi hiểu rõ anh đang lo lắng cái gì.”

Hắn nhướng cao lông mày, vẫn như cũ không mở miệng vàng.

“Xin anh yên tâm, tôi chưa từng quên chuyện chúng ta đã nói từ trước.” Cậu bảo đảm.

Cậu thấy trên mặt hắn thoáng qua một tia khốn hoặc, nhưng rất nhanh liền bị cái nhìn chăm chú thâm tàng bất lộ thay thế.

“Một khi lên máy bay, chúng ta sẽ quên tất cả chuyện xảy ra ở Mĩ, trở lại mối quan hệ kinh doanh đơn thuần.”

Nghe vậy vẻ mặt hắn như bị người hung hăng đấm một quyền. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro