chuong 7.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn cậu, từ ánh mắt của cậu đọc được rằng mình cùng cậu là không thể nào.

Thật chết người, đây không phải là điều mà hắn muốn.

JunHuyng nghĩ tôn trọng quyết định của cậu, nhưng hắn rõ ràng, lấy cá tính của mình tuyệt không cho phép “buông tha” chuyện như vậy xảy ra ở trên người bọn họ.

Tùy tiện ai cũng có thể, nhưng không thể là cậu.

Hắn đối với cậu có cảm giác muốn chuyên nhất, trước đó chưa từng có, quả thật hoang đường hơn so với những hoang đường mà hắn đã đi qua, nói ra chỉ sợ không có người chịu tin, nhưng chính là hắn chỗ này gặp quỉ mà yêu cậu.

Cho nên hắn không dám hung ác đối với cậu, chỉ dám thử dò xét, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cậu, sẽ mềm lòng mà thu tay lại.

Hắn đã không phải Yong JunHuyng mình quen thuộc, hắn thay đổi, bởi vì cậu.

Hắn trở nên muốn học quí trọng, hiểu được săn sóc, cam nguyện chuyên nhất... hắn ở đáy lòng thở dài, bi thảm phát hiện rằng mình không có quyền chọn buông tha.

Chuyện hắn yêu cậu, đã sớm thành định cuộc.

JunHuyng thấy trên tay mình nắm giữ hai lựa chọn, lấy được lòng của cậu, hoặc là – tịch mịch đến tận cuối quãng đời.

“Cậu giúp tôi an bài.” Tầm mắt sắc bén của hắn quấn lên cậu, xa xỉ chờ đợi có thể thấy được một tia ghen tị đáp lại.

“Vâng, tôi sẽ đem hai ước hẹn an bài giống như trước kia.” Nói xong YoSeob khẽ nghiêng người, nhanh chóng đi ra phòng làm việc.

Lần này cậu đi quá nhanh, không nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt hắn.

Chuyển phát đưa tới một gói nặng.

Không tới nửa giờ sau khi YoSeob đưa vào, JunHuyng liền gọi cậu, muốn cậu hủy bỏ tất cả các ước hẹn buổi tối, sau đó muốn cậu đặt một phòng ăn hắn thích nhất, hai chỗ ngồi.

Hắn muốn đi cùng với ai?

Có một giây đồng hồ, cậu rất muốn hỏi, thật may là nhịn được.

Bảy giờ tối, cậu đã soạn xong hành trình ngày mai, cũng làm xong những tiêu điểm từ bản ghi âm của hội nghị chủ quản cấp cao, đang muốn sửa sang lại kỷ lục hội nghị, “YoSeob” điện thoại nội tuyến truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn.

“Vâng.” Cậu lập tức cung kính đáp lại.

“Còn đang bận?” Hắn hỏi.

“Chỉ còn lại kỷ lục hội nghị hôm nay.”

Hắn trầm ngâm một chút, nhàn nhạt nói “Rất tốt.” Cúp điện thoại.

Năm phút đồng hồ sau,bóng dáng cao thẳng của JunHuyng xuất hiện tại cửa phòng làm việc.

YoSeob theo thói quen ngẩng đầu, liếc hắn một cái “Tổng giám đốc, ngài sắp tan tầm rồi hả?”

“Đúng, còn có chút việc.” Giọng nói của hắn ngoài nhẹ nhõm ra còn có vài phần khẩn trương.

Xảy ra chuyện gì sao?

Nghi ngờ trong lòng YoSeob không có kéo dài quá lâu đã thấy cái túi buổi chiều đang nằm trong tay hắn, hắn đứng lại ở trước bàn làm việc của cậu.

“Kỷ lục hội nghị ngày mai làm.” JunHuyn không đợi cậu lấy lại tinh thần, ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ hai cái, để lấy tất cả lực chú ý của cậu.

“Nhưng...” nguyên tắc thứ nhất của cậu trong công việc chính là “sự tình hôm nay, hôm nay xong.”

“Phải theo kịp.” Nói xong, đầu hắn cũng không quay lại, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng, bấm nút xuống tầng lầu, hắn vẫn giữ nút mở cửa, cặp mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Trên đỉnh đầu YoSeob sáng một dấu hỏi lớn, vội vã liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cầm lên ví da, tắt máy vi tính, bước nhanh vào trong thang máy.

Thang máy từng lầu, từng lầu một đi xuống, cậu đợi hắn chủ động mở miệng giải thích, nhưng hắn không có động tĩnh gì.

Khi thang máy xuống tầng hầm, JunHuyng bước nhanh ra khỏi thang máy, YoSeob vẫn đứng trong thang máy, lần này đổi lại là cậu bấm nút mở cửa, trong lòng suy nghĩ nếu hắn không cho một câu trả lời thỏa đáng, cậu sẽ cự tuyệt đi ra ngoài, hắn đi vài bước nhận thấy cậu không đi cùng, bóng dáng cao lớn xoay nửa người, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cậu.

Cậu cau mày lại, hoài nghi bây giờ ai có thể bảo trì bình thản hơn?

Hắn vẫn như cũ không nói một câu, con mắt nhìn cậu từ từ lộ ra thâm tình, đáy lòng cậu kinh ngạc một chút, chịu bại trận trước.

“Ông chủ?” Cậu không muốn cặp mắt kia nhìn mình như vậy.

JunHuyng cười khổ một cái “Phòng ăn đã được đặt, hai chỗ ngồi, cậu theo tôi.” Nói mấy chữ, làm cho cậu càng thêm nghi ngờ.

YoSeob nhìn hắn tiếp tục đi tới, bỏ tay ra khỏi nút mở cửa của thang máy, bước nhanh đuổi theo hắn, cho đến khi ngồi lên sau xe, mới mở miệng hỏi “Tại sao?”

Nghe vậy, hắn không vội trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, thở khẽ “Cậu đoán xem.”

Cậu cúi đầu, cau mày nghĩ “Biểu hiện công việc của tôi gần đây không tốt?”

“Biểu hiện công việc của cậu từ trước tới giờ đều tỉnh táo gọn gàng.” JunHuyng nhẹ kéo chuyện.

Trước kia hắn cảm tạ biểu hiện công tác chuyên nghiệp của cậu, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn hung hăng đập bể sự tỉnh táo tự giữ cùng với khách quan của cậu, hắn cơ hồ có vẻ cảm xúc hóa quá mức.

Có người nào sẽ tin tưởng, hắn cư nhiên cũng có ngày bị phụ nữ ảnh hưởng?

Trải qua cuộc hành trình ở  Mĩ kia, cậu rốt cuộc là sao lại có thể không coi đó là chuyện gì to tát, đáp án rất đơn giản, cũng rất đả thương người, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Cậu không thương hắn, thế nhưng hắn đáng chết lại ngược lại.

“Ông chủ, xin lỗi, tôi thật sự không đoán ra.” Cậu rất cẩn thận, không cho mình thất bại trước mặt hắn, cũng không muốn tiết lộ dù một xíu tâm tình.

JunHuyng đạp chân ga, vòng mấy vòng cung xinh đẹp, xe liền ra khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu phóng đi qua phố lớn nhỏ.

Hắn không nói lời nào, thần kinh cậu căng thẳng, cho đến khi xe dừng trước cổng nhà hàng, có mấy người lập tức nghênh đón bọn họ, có một người nhận lấy chìa khóa lái xe đi đỗ, mấy người khác dẫn họ nhập tọa, lại xuất hiện vài người phục vụ mang ra vài phần điểm tâm tinh tế nho nhỏ, lại châm trà cho bọn họ, chuẩn bị khăn bông nóng, chọn món ăn.

Mấy phút sau, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, là hải sản cao cấp.

“Ăn trước.” JunHuyng sau khi ném ra lệnh, không nói gì nữa cả.

YoSeob muốn hỏi, nhưng phục vụ vẫn tới tới lui lui bên cạnh, nơm nớp lo sợ hầu hạ bọn họ dùng cơm, JunHuyng thoạt nhìn rất tự tại, tư thái ăn cơm ưu nhã, hiển nhiên là có thói quen có người khẩn trương bận rộn hầu hạ hắn, nhưng cậu thì không.

Sau khi hắn dùng cơm ước chừng năm phần no bụng thì hắn vẫy tất cả các nhân viên lui ra, hi vọng không có người vào quấy rầy bọn họ.

“Cái này cho cậu xem.” JunHuyng đem cái xách tay kia bỏ lên trên bàn, ý bảo cậu mở ra.

“Đây là?” Cậu nhìn mà không lấy.

“Vật của cậu.” hắn lạnh nhạt nhìn cậu một cái.

“Tôi sao?” Đồ của cậu sao lại gửi cho hắn, chẳng lẽ là –

Từ trong mắt cậu, hắn biết cậu đoán được rồi.

“Bà nội gửi ảnh cưới, chúng ta mỗi người một quyển, cậu có thể tùy ý xử lý, đó là bà nội đưa cho cậu.” JunHuyng thấy cậu giật mình nhìn hình, ánh mắt mềm lại.

YoSeob không để ý cơm mới ăn một nửa, lập tức lật xem a“Thật là những tấm hình xinh đẹp, nhất định rất quí.”

Nghe vậy, hắn nhướng một bên lông mày lên.

Giá tiền cho tới bây giờ chưa bao giờ là vấn đề, người cùng với tình cảm mới là trọng điểm.

“Nơi này hẳn không phải là toàn bộ?” Cậu nói.

“Bà nội ở đó có toàn bộ hình, tổng cộng sáu quyển, bà nội từ từ chọn, cuối cùng tinh tuyển mấy hình gửi cho chúng ta.” Hắn giải thích cho cậu.

Cậu nghe, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cổ họng trong nháy mắt căng thẳng, hốc mắt đỏ lên.

Bà nội cái gì cũng không biết, dùng thân thể đã ngã bệnh hao tâm tốn sức vì bọn họ chọn hình, cậu thậm chí không dám nghĩ , nếu như bà nội biết cậu cũng chỉ là đồ giả mạo, sẽ rất đau lòng...

“Nghĩ gì vậy?” JunHuyng thấy hốc mắt cậu ửng đỏ, ngực bỗng chốc căng thẳng.

“Cảm thấy rất là ác, tôi lừa bà nội.”

Hắn hơi nhếch môi, cố ép xôn xao cuồn cuộn trong cơ thể xuống, chỉ vì –

Cậu nói là “bà nội” mà không phải “bà nội của anh”

“ YoSeob, chúng ta có thể thay đổi tất cả.” Hắn nhìn cậu.

“Thay đổi?” Cậu vẫn còn lật xem hình, có chút mất hồn hỏi.

Những tấm hình này thật là đẹp, từ trong ra ngoài cái chủng loại kia... Mĩ, ánh mắt hắn nhìn cậu thật sâu, câu hồn hơn so với nam diễn viên Hollywood.

“Cậu đối với tôi mà nói, là đặc biệt.” JunHuyng mỗi lần đều nắm chặt cơ hội, thử thuyết phục cậu tiếp nhận và tin tưởng chân tâm của hắn.

Hắn biết muốn nhân vật quan trọng này tin tưởng có chút khó khăn, hơn nữa bất kì ai biết danh sách phụ nữ dài dằng dặc của hắn lúc trước đều không dễ dàng tin tưởng hắn.

Nhưng hắn khẩn cấp cần cậu tin tưởng, chỉ cần một mình cậu tin tưởng.

“Ông chủ, chúng ta lúc ban đầu đã nói, tất cả chuyện xảy ra ở Mĩ, trở lại Hàn chúng ta đều sẽ quên.”Cậu không dám nhìn hắn, cúi đầu nói.

Tại thời khắc mấu chốt này, nếu cậu muốn đem lập trường bày tỏ rõ ràng, tốt nhất không nên chạm đến đôi mắt thâm tình kia, bởi vì nó sẽ làm cậu tâm chí dao động.

“Tôi biết mình đã nói qua cái gì.” JunHuyng phiền loạn vuốt mái tóc đen.

“Tôi chỉ nghĩ tốt cho công việc." YoSeob không dám ngẩng đầu.

Nhìn tư thái trốn tránh của cậu, hắn ở đáy lòng thở dài thật sâu a.

Xem ra giữa bọn họ phải có hao tổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro