Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng cơm xong, hắn đưa cậu trở về.

Nhìn đầu cậu không hề quay lại, JunHuyng có chút buồn bã nhìn bóng lưng cậu biến mất, sau đó tự giễu kéo môi cười một tiếng.

Hắn rốt cục mong đợi cái gì?

Hi vọng cậu sẽ giống như những cô gái khác, xuất tất cả vốn liếng mời hắn lên lầu, hoặc là đối với hắn lộ ra ánh mắt lưu luyến không rời.

JunHuyng thấy đèn trong nhà cậu sáng lên, lại ngồi ngây ngô ở trong xe nhìn nhà cậu một lát, mới ép mình rời đi.

Hắn không lập tức chạy nhanh về chỗ mình ở, ngược lại lại di chuyển ở phụ cận nhà cậu, chờ hắn ý thức được mình không có cử động khác biệt mấy so với nhân viên tuần tra, thì hắn đạp mạnh xe, tự thấy mình buồn cười.

Tám phần là điên rồi. Nếu như không phải là điên rồi,thì làm gì có đàn ông bình thường nào làm ra cử động kì quái như thế?

JunHuyng chuyển phương hướng một cái, chiếc xe thể thao đẹp mắt lập tức chuyển 360 độ, động cơ gầm nhẹ, bánh xe ma sát mặt đất, kéo theo tiếng vang bén nhọn.

Trên đường về, mấy chiếc xe cứu hỏa làm hắn nhăn mày lại.

Một dự cảm lo lắng vọt lên trong đầu, hắn lập tức quẹo cua 360 độ lần nữa, lần này mục đích là nhà cậu.

Xe thể thao phóng tới dưới lầu nhà cậu nhanh hơn xe cứu hỏa, hỏa nhiệt giống như con rắn độc, từ cửa sổ các hộ gia đình dưới lầu phách lối trườn ra.

JunHuyng tìm kiếm bóng dáng của cậu trong đám người vây xem– không có.

Đáng chết, người kia ngủ chết rồi, hay là còn đang tắm?

Hắn lấy di dộng ra gọi cho cậu, nhưng không ai nghe, quay đầu, nhìn thấy có mấy người hàng xóm ôm thùng nước, đang tính toán giúp một tay thì không biết từ đâu xuất hiện một bóng dáng.

“Xin lỗi.” Hắn cầm lấy thùng nước, xối lên người mình, không chút do dự vọt vào nhà trọ.

Thời điểm xe cứu hỏa chạy tới, hắn đã vọt tới lầu năm, nhìn thấy cậu đang ở trước một cửa sắt, đang dụ dỗ một tiểu quỷ khóc không ngừng mở cửa ra.

“YoSeob.” JunHuyng cau mày, lôi kéo cánh tay của cậu, trực giác muốn xông đi lên.

Mới vừa rồi lúc ở dưới lầu, hắn tính một chút tòa nhà cao tầng này có tám tầng, tầng cuối hẳn là tầng thượng.

"Anh còn chưa trở về?” YoSeob liếc hắn một cái, dánh mắt kinh ngạc, dưới tình thế cấp bách không còn cố ý gọi hắn là ông chủ.

“Quay trở lại.” Hắn kéo lấy cậu, liền muốn xông lên, “Mau lên đi.” Hắn thúc giục, lo lắng lầu dưới sẽ có thể nổ tung.

“Tôi không thể bỏ lại nó.” Cậu hất bàn tay hắn ra, liếc nhìn đứa trẻ, đối với hắn lắc đầu một cái.

JunHuyng  cắn răng, liếc về phía tiểu quỷ đang bị vây ở trong phòng, đáy lòng của hắn cuồng loạn vang lên tiếng nguyền rủa bất nhã liên tục.

“Nó không thể ra được, trong nhà không có người lớn, nó lại không đủ cao, không có biện pháp tự mở cửa sắt ra.” Cậu vừa giải thích, vừa đem cánh tay mảnh khảnh chui qua khe khắc hoa của cửa sắt.

Hắn thấy thế, ngồi xổm xuống, ra lệnh cho tiểu quỷ bên trong “Đi lấy cái ghế nhỏ tới đây, có nghe hay không, lập tức mang đến.”

YoSeob cau mày, đang muốn nói cho hắn biết chiêu này lúc vừa rồi cậu đã thử qua, nhưng đứa bé đã bị dọa ngu, căn bản không nghe hiểu bất kì điều gì, chỉ là lời của cậu còn chưa nói ra miệng, đã thấy đứa nhỏ vốn là khóc không ngừng bỗng nhiên dừng khóc, vẻ mặt sợ hãi nhìn JunHuyng, sau đó chạy đi, khi trở về, trong tay là một chiếc ghế nhỏ.

“Để vào nơi này, đứng lên trên đó, mở cửa ra.”

Cậu từ trước tới giờ đều biết thanh âm uy nghiêm của hắn, không cần nói lời nào, chỉ ngồi ở bàn làm việc nhìn chằm chằm vào người khác, cũng có thể làm cho chủ quản cấp cao trên năm mươi tuổi liên tiếp lau mồ hôi.

Chỉ là không ngờ, hắn lạnh lùng ra lệnh cũng có thể giải quyết đứa bé bị hù dọa?

Đứa bé vừa mới mở cửa, JunHuyng lập tức đem đứa trẻ ôm thật chặt vào ngực.

Cậu còn chưa kịp mỉm cười vì thắng lợi, lầu dưới truyền đến một tiếng nổ mạnh, vang lên ầm ầm, đem đứa trẻ vừa mới miễn cưỡng đè xuống sợ hãi, lại lần nữa hoàn toàn bị hù dọa.

“Cậu đi trước, nhanh lên.” Hắn thúc giục.

YoSeob không lên tiếng, bắt đầu liều mạng chạy lên trên, hắn ôm đứa bé trai nhỏ đang khóc rống lên đi sát theo sau.

Lại truyền tới hai ba tiếng nổ mạnh, hù dọa cậu chảy mồ hôi lạnh toàn thân, không cẩn thận đạp phải vật trưng bày giữa cầu thang của các hộ gia đình, JunHuyng lập tức đưa tay ôm chắc hông của cậu, lôi cậu tới trước ngực.

“Tạ...tạ...” toàn thân cậu phát run, cảm thấy an toàn mà khẽ dựa vào ngực của hắn

Hắn suy nghĩ muốn ôm lấy cậu xông lên lầu bằng tốc độ nhanh nhất, để cho cậu cách khỏi uy hiếp của khói đen cùng tử vong càng xa càng tốt.

Nhưng hắn không thể, trong tay vẫn ôm đứa trẻ đang khóc rống, chỉ có thể cương giọng mãnh liệt thúc giục cậu “Tiếp tục lên trên.”

Thật vất vả đi tới không khí mát mẻ trên nóc nhà, mới phát hiện cửa gỗ ở tầng cuối bị khóa lại, YoSeob dùng sức đẩy cửa hai lần, vẫn không cách nào mở ra.

Cậu rất ít khi đi lên nơi này, hơn nữa các hộ gia đình ở tầng tám đem không gian tầng cuối làm không gian tư nhân, bình thường không muốn người khác đi lên trên này, dần dà, mọi người không hề lên nữa. 

JunHuyng rất nhanh hiểu chuyện gì xảy ra, đem đứa trẻ thả xuống đất, muốn cậu trông nom, cậu còn phải lui xuống một chút, bóng dáng cao lớn của hắn liên tục đụng hai, ba lần, cửa gỗ cuối cùng cũng bị đụng long ra.

Khi không khí trong sạch một lần nữa trở lại vào phổi của cậu thì cậu thiếu chút nữa cảm động đến khóc lên.

Hắn ôm lấy đứa bé trai, một tay nắm hông của cậu, đưa hai người tới không khí mát mẻ của tầng thượng, tiếp nữa hắn quay người lại, đóng cửa vào.

Đi trở về bên người cậu, hắn cởi xuống áo khoác tây trang, bước mấy bước đi qua cậu, dùng sức giơ giơ tay với đám người dưới lầu, cho đến khi có người hô to lầu cuối có người, cũng xác định là nhân viên phòng cháy đã chú ý tới bọn họ, mới đem áo khoác tây trang bỏ sang bên, dựa vào bên tường ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro