Chương 8.2 + 8.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JunHuyng nhắm mắt lại, cả người không ngừng run rẩy, hắn thậm chí không dám nghĩ tới, nếu như hắn không quay trở lại, cậu sẽ biến thành dạng gì?

YoSeob an ủi đứa bé trai, chờ đến khi nhân viên phòng cháy tiếp được đứa bé trai, thì cuối cùng JunHuyng mới mở mắt, từ từ hướng tới cậu.

Ánh mắt của hắn thoạt nhìn liền giống đứa bé trai, tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi, làm cậu đau lòng... đồng thời cũng làm cho cậu không chế ngự nổi nhu tình tràn ngập.

Cậu sợ rằng mình không lừa được bản thân nữa.

Rõ ràng hãm thân trong nguy hiểm, nhưng vì sự xuất hiện của hắn, cảm giác an lòng, cho dù gặp bất trắc thật, cũng không còn sợ hãi cái gì nữa rồi.

JunHuyng trơ mắt nhìn cậu đứng lại trước mặt mình, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn.

Hắn không suy nghĩ nhiều, vươn tay, đem lấy cậu vững vàng khóa vào trong lồng ngực, chăm sóc cậu, vì cậu che gió tránh mưa, giải tất cả nguy nan, cho dù vì cậu mà lo lắng, hắn biết, hắn cũng sẽ cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.

Nhưng cậu căn bản không cho hắn cơ hội đến gần lòng của cậu, hắn không trách cậu không cho hắn cơ hội, là đáng đời hắn, lưu lại cái kỷ lục hoang đường đó, hiện tại chẳng qua là tự làm tự chịu.

Ông trời chính là như vậy, hắn càng không thèm nghía đến tình yêu, tận tình sung sướng với tình trường, ông lại càng để cho hắn chịu đau khổ trong tình yêu.

“Anh có bị thương không?” cậu không hề cảnh cáo mình, ánh mắt toát ra lo lắng cùng cảm tạ.

“Cậu thì sao?” JunHuyng nhăn mày lại.

“Trừ hơi bị sặc ở ngoài, còn lại hoàn hảo.” YoSeob nhẹ giọng mỉm cười, cổ họng phát ra hai tiếng ho nhẹ.

Mày hắn nhíu lại càng sâu “Cậu xác định chỉ hơi bị sặc?”

“Anh vừa rồi xô cửa, nhất định bị thụ thương.” Cậu không để ý tới chất vấn của hắn, chỉ để ý thân thể hắn.

“Tôi là đàn ông.” JunHuyng hừ lạnh “Đụng vài cái vào cửa, không chết người được.”

YoSeob lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên phát hiện hắn là một loại đàn ông cố chấp.

Đó là loại khí phách đàn ông thuần túy, đứng trước mặt hắn, cậu không nhịn được buột miệng cười, đồng thời cảm thấy được bảo hộ ấm áp cùng hơi hơi uất ức.

Câu tức giận liếc hắn một cái, học giọng điệu vênh váo tự đắc của hắn mà hừ nhẹ “Tôi cũng là đàn ông a, cổ họng không yếu ớt như anh tưởng.”

Nghe vậy JunHuyng cười xuống, bộ dáng anh tuấn tiêu sái.

Ngay sau đó, cậu bồi thêm một câu “Muốn nghe thử một chút tiếng thét chói tai của tôi sao?”

Nghe vậy hắn không khỏi sững sờ, tiếp đó lại đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười mê người khác thường.

YoSeob nhìn bộ dáng hắn cười to, ở đáy lòng len lén than thở, trải qua tối nay, cậu đã không cách nào lừa gạt tình cảm của mình được nữa.

“Có thể giữ vững như vậy hay không?” Hắn đột nhiên dừng tiếng cười, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.

“Cái gì?” Cậu sửng sốt.

“Đừng đối xử với anh lạnh băng như vậy nữa.” JunHuyng nhíu mày, giọng mang một tia khẩn cấp cùng khẩn cầu mở miệng yêu cầu.“Đối với anh như hiện tại, được không?”

“Tôi không phải là lạnh băng.” cậu nhỏ giọng biện giải cho mình.

Hắn nhướng lông mày lên.

“Tôi là thư ký chuyên nghiệp của ngài.”

“Em không chỉ là thư ký nữa, sau khi từ Mĩ trở về, anh không cách nào đối đãi với em như thư kí đơn thuần được nữa.” Hắn vươn tay, dịu dàng vuốt đi dơ bẩn trên má cậu.

“Em hiểu rõ.” Cậu cuối cùng cũng thừa nhận với hắn, cũng là thẳng thắn đối với chính mình.

“Để cho anh chăm sóc cho em cả đời, trở thành người thân của em ở Hàn.” JunHuyng nhận thấy thái độ không kháng cự nữa của cậu, lập tức nắm chặt cơ hội đưa ra cam kết.

“Em chủ ý là không tiếp nhận anh, nhưng trải qua tối nay, em quyết định cho chúng ta một cơ hội, nhưng mà em đã từng chịu tổn thương trong tình yêu, mà tình sử của anh quá huy hoàng, nếu như anh có thể làm cho em hoàn toàn tin tưởng anh, chúng ta sẽ ở cùng nhau.” Đây là giới hạn thấp nhất của cậu.

“Em đồng ý?” Hai tay của hắn kích động nâng lên mặt của cậu, cặp mắt vội vàng tìm kiếm đáp án khẳng định từ trong mắt cậu.

“Anh trước phải thắng được sự tin tưởng của em, trước đây anh quá...” Cậu không tiếp tục nói hết.

“Anh hiểu rõ.” JunHuyng cuối cùng không cần cố kị cậu làm khó, đưa ra đôi tay, đem lấy cậu vững vàng ôm vào trong lòng, thì thầm vào bên tai cậu “Em phải chuyên nhất, chỉ để anh ôm thôi, chỉ được để anh ôm thôi.”

YoSeob ở trước ngực hắn lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, không biết được có phải ảo giác của mình hay không, cậu tự nhiên cảm giác rằng thân thể của hắn đang khẽ phát run?

Giờ làm việc,  YoSeob nhã nhặn từ chối đưa đón của hắn, kiên trì ngồi phương tiện giao thông công cộng, đến công ty, đi vào trong thang máy, vui vẻ chào hỏi các đồng nghiệp.

Sáng nay vận khí không tệ, gặp lại bạn tốt LeeJoon cở bộ thư kí trước kia, hồi đó bộ thư kí hay cùng với tinh anh của bộ nghiệp vụ sau giờ làm việc đi ăn cơm, ca hát.

Nhưng kể từ khi thăng chức trở thành thư kí của JunHuyng, cậu ít khi theo chân bọn họ ra ngoài.

Hôm nay vô tình gặp gỡ ở thang máy, LeeJoon hướng cậu chứng thực xem ông chủ có đúng là muốn theo đuổi cậu hay không, cậu chần chờ một chút, gật đầu cười một cái, cho dù cậu muốn phủ nhận, chỉ sợ không có ai tin tưởng, bởi vì JunHuyng tự dnhiên mỗi ngày đều đưa cậu một đóa hoa, giống như lúc ban đầu cậu nói với bà nội.

Để cho cậu tương đối kinh ngạc chính là – thời điểm đó hắn nghe vào những lời này?

LeeJoon lấy được thừa nhận của cậu, lập tức nói muốn mời mọi người buổi tối cùng nhau ăn cơm, tựa như trước kia, cậu suy nghĩ một chút, đồng ý cười.

Cậu bây giờ cảm giác mình rất hạnh phúc, chỉ là một chuyện rất nhỏ, đồ rất nhỏ, cũng có thể làm cậu dễ dàng bật cười.

Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy bóng dáng cao lớn của JunHuyng đứng trước bàn làm việc của cậu, một tay cầm đóa hoa hồng, đang cười dài quay đầu nhìn cậu.

“Buổi sáng tốt lành.” Hắn dẫn đầu chào hỏi.

YoSeob cảm giác tim nhỡ một nhịp đập, đỏ mặt, từ từ hướng đi tới hắn, “Chào buổi sáng.”

“Chúc em hôm nay vui vẻ.” Hắn nâng lên hoa hồng.

Cậu cười, đưa tay tiếp nhận hoa hồng.

Cậu rất vui vẻ, tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng phải lấy dây trói cậu trên ghế, nếu không cậu sẽ hưng phấn kích động mà bay lên, bay ra khỏi văn phòng, lại thoát khỏi cả cao ốc mà bay ra bên ngoài.

“Anh cũng thế.” YoSeob từ trong bao da lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho hắn.

JunHuyng khóe miệng không giấu được vui vẻ dương lên, đưa tay nhận lấy “Là cho anh sao?”

“Bánh bao thịt viên, em ăn bữa sáng, không biết anh đã ăn chưa, cho nên thuận tay chuẩn bị giúp anh một chút.” Cậu nhìn hắn mỉm cười, hai má đỏ tươi.

Trước kia hắn chỉ có kích tình, do lửa nóng bên ngoài xâm nhập, thường thường sau khi kích tình rút đi, lòng chỉ càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng giờ hắn nhìn người con trai kiều diễm xinh đẹp hơn đóa hồng trước mặt, túi giấy hơi ấm trong lòng bàn tay, ngực lại nóng đến phát bỏng, đó là một loại năng lượng từ bên trong, chỉ có cậu mới mang đến cho hắn loại rung động này.

Ông trời, hắn muốn ôm chặt cậu vào trong ngực, cự tuyệt quấy rầy của bất cứ kẻ nào, coi như thế giới này chỉ có hai bọn họ cùng tồn tại, đây là đủ rồi.

Có cậu, hắn có toàn thế giới, đồng thời còn hoàn chỉnh chính mình.

“Anh yêu fem.” Hắn đè nén rung động xuống ngực, bàn tay không cầm gì trìu mến xoa nhẹ gương mặt của cậu, ngắm nhìn một cách thâm tình.

Bị con mắt đen kiều diễm của JunHuyng chuyên chú nóng bỏng nhìn ,cậu nóng bỏng hai gò má, YoSeob tức giận liếc hắn một cái “Bởi vì em giúp anh chuẩn bị bữa sáng?”

Hắn buồn cười lắc đầu một cái “Bởi vì em.”

Nói xong hắn nhẹ nhàng vén tóc ở bên tai cậu, run run hạ xuống một nụ hôn ở tai trái,  cảm giác cậu không có kháng cự, hắn dời mắt trở về bên mặt cậu, cúi đầu ngắm nhìn gò má đỏ ứng cùng hô hấp rối loạn của cậu.

Hắn chậm rãi đến gần mặt cậu, khoảng cách hai người thật gần, chăm chú nhìn vào nhau, hắn nghiêng mặt, nhẹ nhàng bao trùm lên môi của cậu...

Trong mấy phút ngắn ngủi trống giữa công việc giao tiếp, JunHuyng lấy ra ảnh cưới ngắm nhìn, lại nhìn túi giấy cậu đưa, lộ ra mỉm cười.Cậu sao lại cho rằng hắn có thể chưa ăn sáng mà đã đi ra cửa?

Những việc vặt này từ trước đến giờ đều có chuyên gia giúp xử lý, hắn không phí tâm cho loại chuyện này, nhưng hắn không muốn nói rõ ra, để cho cậu làm như vậy cũng tốt.

Nhớ tới buổi sáng cậu vì mình mà chuẩn bị bữa sáng, lại ảo tưởng tới cuộc sống của hai người sau khi cưới, một cỗ vui sướng thõa mãn tự nhiên sinh ra, giống như tất cả khe hở của linh hồn bị cậu tràn ngập.

Khi nhà cậu xảy ra hỏa hoạn, sau khi cậu nhã nhặn từ chối lời mời ở lại chỗ hắn, tâm tình của hắn xuống thấp một lúc, chỉ là sau đó đã chứng minh rằng cự tuyệt của cậu là đúng. Bởi vì sau khi hỏa hoạn đi qua, hắn không kịp đợi chủ nhà chỉnh sửa lại nhà, trực tiếp tìm người nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng căn phòng, khi cậu từ nơi ở tạm thời trở lại phòng ốc đã quen thuộc, trên mặt hiện ra kinh ngạc cùng cảm động, khắc sâu vào trong lòng hắn.

Niềm tin tưởng cùng chuyện bồi dưỡng tình cảm không thể lười biếng, không có phương thức cố định, phải xuyên qua chuyện sinh hoạt vụn vặt, từng giọt từng giọt dựng lên, đây là chuyện hắn chưa bao giờ nếm thử, lại tốt đẹp một cách đáng chết.

“Ông chủ, mẹ anh gọi điện tới.” Khi làm việc YoSeob đều kiên trì phải xưng hô đúng công tác.

“Cảm ơn em, nhờ em chuyển điện thoại sang cho anh." JunHuyng không phải hoàn toàn không kế khả thi, giọng nói có khách khí nhưng vẫn tỏa ra mập mờ ấm áp.

Bên đầu điện thoại kia yên lặng một giây, rồi truyền đến giọng điệu nửa chế nhạo, nửa dịu dàng của cậu “Ông chủ, tâm tình của anh hôm nay rất tốt?”

Nghe vậy hắn bỗng nhiên cười to “Bữa sáng gia đình dấu yêu.”Đây là đáp án chuẩn xác nhất.

JunHuyng cảm giác như cậu lầu bầu đôi câu, sau mới đem điện thoại tiếp nối vào.

“Con trai.” Điện thoại truyền tới âm thanh mệt mỏi.

“Tình trạng bà nội thế nào?” Hắn thu hồi nụ cười, tâm tình từ từ trầm trọng.

“Mấy ngày trước đi các nơi ở Hàn, tinh thần tốt hơn, mới vừa rồi đột nhiên ác hóa.” Mẹ hắn hít sâu một cái, “Thầy thuốc nói, bà nội của con có thể vì hoài niệm quê quán, nên tinh thần mới mạnh lên một chút, nhưng cũng chỉ là ngồi trong xe xem phong cảnh một chút, lấy tình trạng của bà bây giờ mà nói, vẫn còn quá mệt mỏi.”

“Bà nội không muốn con qua xem bà sao?” Hắn nhăn mày lại.

“Bà nói không phải thời điểm.” Âm thanh của mẹ hắn tràn đầy bắt đắc dĩ vả lại mấy lần nghẹn ngào. “Con trai, mẹ cảm thấy thật sợ hãi, bà nội của con giống như một bảng giờ giấc... bà... bà một mực yên lặng lặng yên ở đây...đang làm một ít chuyện... bố con cũng đã về tới Hàn, ngày ngày bồi ở bên cạnh bà, nhưng trong mắt bà chỉ là giống như ... nhớ lại... cảm giác bà làm mỗi chuyện đều có mục đích của bà...”

“Con muốn qua xem bà nội.”

“Con trai àh, mẹ cảm thấy không cần vì bà nội có giao phó, nói bà khi con đến đây thì con mang theo cháu dâu bảo bối của bà, không thì con không cần xuất hiện.”

“Bà nội thật nói vậy?” Hắn khẽ cười.

“Con àh, mẹ cảm thấy bà nội con rất thích cậu bé lần trước con mang về, bà còn mang ảnh cưới của các con đặt đầu giường, dĩ nhiên còn rất nhiều ảnh khác, như là ảnh cưới của mẹ và bố con, còn có ảnh bà với ông nội con...”

“Con sẽ dẫn cậu ấy đi cùng.” JunHuyng cam kết.

“Tiếp tục lừa dối bà nội con?” Giọng nói mẹ hắn như than thở.

“Mẹ, con yêu cậu ấy, không có lừa gạt.” Nghe thấy hô hấp mãnh liệt của mẹ, hắn lộ ra mỉm cười. “Nếu như cậu ấy gật đầu, con muốn cưới cậu ấy lập tức.”

“Đó, trời ạ --“ ở bên đầu kia của điện thoại mẹ hắn mãnh liệt thở. “Đây là tin tức đại tốt, mẹ sẽ lập tức đi nói với bà nội rằng các con có thể chuẩn bị kết hôn bất cứ lúc nào, để cho bà vui mừng, nói không chừng bà sẽ cho con tới đây.”

Sau đó mẹ hắn mặc kệ hắn muốn nói lời bổ sung hay không, lập tức cúp điện thoại.

JunHuyng kéo môi cười một tiếng.

Bà nội có bản lãnh này, rời khỏi ánh mắt thế tục, ở rất nhiều thời điểm mấu chốt, sống được trong môi trường long trọng nghi thức này.

Thời gian làm việc nhanh chóng trôi qua.

“Ông chủ.” Trong điện thoại nội tuyến truyền đến âm thanh của YoSeob.

“Mấy giờ rồi?” Hắn bỏ bút ngòi vàng sang, nghe âm thanh của cậu mới ý thức là đã tới lúc tan sở.

“Bảy giờ rưỡi.” YoSeob liếc đồng hồ.

“Chúng ta nên tan sở thôi.” Trong tiếng nói của hắn có ý cười, trong đầu bắt đầu kế hoạch muốn dẫn cậu đi đâu ăn cơm.

“Tôi không phải nhắc nhở anh đã đến giờ tan sở.” Cậu bình tĩnh nhắc nhở.  

Cậu sao có thể làm như vậy, vả lại bây giờ đúng là có chuyện khác.

“Chuyện gì?” hắn khốn hoặc.

“Vừa rồi cô tiếp tân có gọi điện thoại lên đây, thông báo tiểu thư Hara đã lên lầu, vì cảnh vệ biết thân phận của cô ấy, hơn nữa cô ấy đã từng tới đây, nên không có thông báo trước mà cho cô ấy lên lầu.” Ngữ điệu của cậu vẫn vững vàng như cũ.

Đáng chết! Đáy lòng hắn khẽ nguyền rủa.

“ YoSeob, anh không có hẹn cô ta.” JunHuyng lo lắng giải thích.

“Tôi hiểu rõ.” Cậu nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Đáng chết, tất cả đều đáng chết.

JunHuyng từ trên ghế nhảy dựng lên, nắm lên áo khoác tây trang, bước nhanh lao ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, mở cửa, đúng lúc nhìn thấy thiên kim Hara từ trong thang máy đi ra.

“Hello, JunHuyng.” mĩ nữ tinh điêu tế trác nhìn thấy hắn, lập tức tăng bước chân đi hướng tới hắn.

JunHuyng theo bản năng liếc YoSeob một cái, cậu ngó mặt đi chỗ khác, làm cho hắn tại chỗ vẻ mặt tối sầm, trong nháy mắt lòng lạnh đi nửa đoạn “ YoSeob?”

Thiên kim Hara không phát hiện sự khác thường của hắn, thật vất vả mới nhìn thấy hắn, cô chỉ muốn mau chóng đem tình yêu say đắm của mình nói hết với hắn “ YoSeob, anh lâu không có xuất chiện, không tới hộp đêm, không nhận điện thoại của bọn em, không tham dự bất kì tụ hội nào, em rất nhớ anh đó.... anh gần đây có phải bận như vậy thật không?”

YoSeob đột nhiên đứng lên, cũng không nhúc nhích, nhìn hắn, JunHuyng không nhìn ra tâm tình của cậu từ nét mặt đó của cậu.

YoSeob? Hắn im lặng khẩn cầu cậu cho hắn một cơ hội giải thích.

Vừa lúc đó LeeJoon ở thang máy đi lên, muốn xác nhận rõ xem YoSeob tối nay có cùng mọi người ra ngoài hay không, hắn vốn có dụng ý muốn thuyết phục cậu, mặc dù buổi sáng cậu đã đồng ý với hắn, nhưng dù sao cậu hiện nay cũng là “trông nom của ông chủ” có khi sẽ khước từ cũng không chừng.

JunHuyng nhíu mày nhìn LeeJoon, hắn không nhớ rõ mình có triệu kiến bất kì nhân viên nào.

Không khí giữa bốn người có chút xấu hổ, YoSeob mở miệng trước tiên

“ LeeJoon là tới đây tìm tôi, chúng tôi đã có hẹn.”

Nghe cậu nói thế, Junhuyng nhất thời luống cuống.

“ YoSeob, anh không có hẹn cô ta tới đây.” Hắn không để ý thiên kim Hara đang ở hiện trường, hốt hoảng giải thích, tròng mắt đen để lộ ra khẩn cầu.

Vừa nghĩ tới biểu hiện hoàn mĩ mấy tháng liên tục của mình có thể vì vậy mà chảy hết về biển đông,  trong tim tràn đầy hối tiếc.

Vì vậy hắn thả ra tiếng gió, để cho mọi người biết hắn đã thu tay, từ nay về sau chỉ có một người mình yêu bên cạnh, hơn nữa chế nhạo YoSeob không thể.

YoSeob cầm ví da lên, xoay người đối mặt JunHuyng “Anh không cần hướng tôi xin phép hay giải thích, xin lỗi, tôi có hẹn với bằng hữu, trước hết tan việc, ông chủ.”

Nghe cậu cố ý cường điệu thân phận, JunHuyng mặt lại càng đen hơn , bờ môi không vui căng thẳng, lần này hắn bất mãn với chính bản thân.

Nhìn cậu cùng tên nhân viên quỉ quái kia đi vào thang máy, tầm mắt hắn cùng cậu trước khi thang máy đóng lại có trao đổi ngắn ngủi, hắn dùng mắt nói cho cậu biết – không cần đi, anh muốn cho em biết, anh muốn xin phép, giao cho anh một cơ hội giải thích.

Nhưng thang máy vẫn vô tình đóng lại, hắn không hiểu cái nhìn chăm chú thật sâu của cậu trước khi rời đi đại biểu ý tứ gì, hắn lưu lại với mất mát mây đen giăng đầy, mang đi tâm tình tốt đẹp cả ngày của hắn. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro