Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, công việc của YoSeob vẫn chưa hoàn thành, đành ngoan ngoãn ở lại tăng ca. Sau khi mọi người trong văn phòng đều đã về hết, cậu theo thói nhấc điện thoại, trực tiếp gọi cho JunHyung.

          “Này? Tôi hôm nay tăng ca, cậu phải mời tôi đi ăn mì.” Nói xong câu này, cũng không chờ người bên kia trả lời, YoSeob liền dập máy.

          Có thể là thói quen làm cho thành vậy, vì JunHyung vào mỗi lần cậu tăng ca đều mời ra quán ven đường ăn mì, khiến YoSeob vô cùng thích tăng ca. Không chỉ tiết kiệm một khoản tiền, còn có thể ở với JunHyung nhiều thêm môt chút.

      Tuy cậu nghĩ vậy, nhưng vẫn phải nắm chắc thời gian làm việc, vì trong một tuần, cậu có bốn buổi tối phải đi làm thêm, không thể tăng ca.

         Hôm đó là ngày tăng ca mà YoSeob đợi từ rất lâu. Khẩn cấp chờ mọi người trong văn phòng về hết liền gọi điện cho JunHyung, nhưng làm cậu thấy kỳ quái là, sau khi ngắt điện thoại chưa đầy 20 phút, JunHyung đã đến.

      “Cậu sao bây giờ đã đến rồi? Lúc này cậu không phải nên đang ăn cơm ở nhà hàng lớn sao?” Cậu ngạc nhiên hỏi.

          Vẻ mặt JunHyung không có gì khác ngày thường, nhưng YoSeob chú ý thấy, y hôm này dường như đặc biệt tân trang cho chính mình. Mặc Âu phục xanh đen, cà-vạt xanh màu nước, vô cùng anh tuấn, lẽ nào phải tham gia tiệc rượu của công ty?

          “Cậu nếu không có thời gian đi ăn mỳ với tôi thì đưa mười won đây! Coi như bồi thương!” Trong lòng YoSeob không thoải mái. Thực không dễ dàng gì chờ tới lúc ở cùng JunHyung, y lại có việc.

          “Há? Tôi đi ăn mì với cậu, chỉ đáng mười won?” JunHyung rất rõ ràng bắt đầu khiêu khích.

          “Tôi quản cậu à, nhanh đưa tiền.” YoSeob hừ một tiếng, vươn tay ra, nhưng JunHyung lại không móc tiền đưa cậu, mà lại như cười như không đưa tay ra bao lấy tay cậu, sau đó kéo tay cậu.

          Hở…

Đột nhiên YoSeob nhận ra hành động này có ý là gì, khuôn mặt búp bê tròn tròn dần ửng hồng, do dự một lúc, vẫn là định rút bàn tay đang bị kéo đi ra, nhưng JunHyung lại nắm chặt thêm.

         “Cậu, cậu không phải muốn ở chỗ này chứ?” YoSeob nhìn chung quanh cái bàn bừa bộn một vòng, có chút lo lắng. Để cậu ở chỗ này dùng miệng giúp JunHyung, cậu sẽ quẫn chết thôi.

     “Không.” JunHyung cho cậu một đáp án đơn gian, sau đó rất tự nhiên nói: “Tối nay tôi mời cậu đi FLOWER ăn cơm.”

      “Hở?” nhất thời trợn tròn mắt, triệt để ngẩn người. Tên này trúng gió gì a?  JunHyung mời cậu đến nhà hàng năm sao ăn cơm? Có lầm không vậy!

          Không để ý biểu hiện ngu ngốc của cậu, JunHyung không thèm giải thích kéo cậu đi, sau đó lái xe chạy thẳng đến nhà hàng FLOWER.

          Bước vào nhà hàng cao cấp thế này, YoSeob không khỏi nhìn ngang ngó dọc, thực là quá xa xỉ a. Đèn chùm vĩ đại kết hợp cũng những vật trang trí giản lược, có một cảm giác phối hợp lạ kỳ. Bài trí hoa lệ cùng không khí hơn người một bậc đập vào mặt làm cậu hoài nghi đây có phải mộng hay không.

     JunHyung lấy thẻ VIP ra, người phục vụ trực tiếp mang bọn họ lên phòng ăn theo hình thức nửa mở ở tầng hai, tươi cười khả cúc mời bọn họ ngồi, lại lấy ra một bảng thực đơn hoàn toàn viết bằng tiếng Pháp.

      YoSeob rụt đầu rụt đuôi ngồi trên chiếc ghế tựa lông thiên nga kiểu Âu, giống như mông bị cái gì đó đâm, ngọ ngà ngọ nguậy. JunHyung cư nhiên không cười nhạo cậu không biết chuyện đời, chỉ rất ôn tồn dùng tiếng Pháp nói chuyện với người phục vụ, thành thạo gọi vài món.

          Nhìn bộ dạng tao nhã của JunHyung ở đối diện, YoSeob nghĩ lúc trước y mang cậu đến tiệm ăn ven được ăn mì, chỉ là loại rẻ mạt nhất, không khỏi gió lạnh thổi qua lưng.

      “Này! Cậu chọn những món gì vậy?” YoSeob không yên tâm hỏi.

  JunHyung có chút bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt người phục vụ ở bên cạnh nhìn cậu cũng có chút khinh thường. Cho xin, cậu chẳng qua là không hiểu tiếng Pháp thôi mà, cần dùng ánh mắt khinh bỉ như vậy sao? Trong lòng YoSeob giận dữ nghĩ.

   “Cậu chắc chắn cậu muốn nghe một lượt?” JunHyung dường như cũng không tức giận, chỉ hỏi.

        “Ừm!” Cậu gật mạnh đầu, trong lòng nghĩ, đương nhiên là muốn nghe, nếu không cậu gọi một đống mì sợi đến thì tôi phải làm thế nào.

       “Hải sản cuộn gan ngỗng, súp bào ngư vi cá mập, sa lát súp lơ và hạt điều vị cà ri, thăn bò nướng than cùng khoai tây tỏi, sườn lợn rán bơ kiểu Phát suất hai người, ngoài ra còn trứng cá muối và rượu vang.” JunHyung rất cẩn thận phiên dịch một lượt cho cậu, có điều YoSeob ngoài nhớ có sườn lợn ra, những cái khác đều là đi vào tai này chạy ra tai kia. Chỉ là cậu phát hiện không có mì, sắc mặt liền trở nên dễ nhìn hơn.

  JunHyung thấy cậu có chút vui vẻ, cho rằng cậu thích ăn nhưng món này, cũng cười cười nói với cậu: “Rượu vang tôi uống là được rồi, cậu uống cà phê đi.”

       “Vì cái gì a!” YoSeob không vui bĩu môi: “Thôi đi nhá. Thực vất vả mời tôi đến đây ăn cơm, ở đâu có cái đạo lý không cho uống rượu!”

        “Hử? Tửu lượng cậu kém như vậy, vạn nhất cậu uống đến ngộ độc rượu thì làm sao?” JunHyung cởi kính mắt xuống, không quên lườm cậu một cái.

         “Nói bậy, tôi sao có thể ngộ độc rượu được!” Cậu một chút cũng không chịu thua, quay người dùng tiếng Hàn tiêu chuẩn nói với người phục vụ kia: “Không cần cà phê, chỉ cần rượu vang, mang hai cái ly lại đây.”

      Người phục kia ngẩn người, YoSeob khó chịu nói: “Này, biết nói tiếng Pháp thì sao? Nhẽ nào cậu không biết tiếng Hàn sao? Hay là học cái này quên cái kia?”

       Mặt người phục vụ kia liền đỏ bừng, vội vã xin lỗi, sau đó thu lại thực đơn ba chân bốn cẳng đi xuống. Cậu thỏa mãn gật gật đầu, trong lòng đắc ý hừ một tiếng: Hừ hừ hừ ~ Ai bảo cậu khỉnh bỉ tôi?

   JunHyung ở bên cạnh nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cậu, không kiềm được cong khóe miệng.

          “Sao cậu hôm nay tốt bụng như vậy, mời tôi đi ăn a?” Người phục vụ đi rồi, YoSeob mới nói ra nghi vấn trong lòng.

   JunHyung trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Được nhiên là muốn cậu ăn ngon một bữa, chúng ta lát nữa mới có sức làm.”

          Làm? Làm cái gì?

      Tròng mắt YoSeob hoang mang xoay tròn, sau đó nhớ tới JunHyung ở phòng làm việc kéo tay cậu, bỗng nhiên bừng tỉnh, cho rằng ý của JunHyung là ăn cơm xong, muốn cậu giúp y giải quyết dục vọng như lúc trước.

        Trong lòng YoSeob hơi buồn. Cho dù không mời cơm, cậu có không nguyện ý cũng sẽ giúp y, ai bảo cậu lại thích con người này.

      Thấy cậu gật đầu, JunHyung cho rằng cậu đã hiểu ý của y, tiếp tục nói: “Vậy trước hết cậu phải nhớ kỹ một chuyện.”

          “A?" YoSeob có cảm giác không tốt, “Chuyện gì?”

   JunHyung nhìn qua dường như cũng rất không muốn nói, “Tôi sợ tôi sẽ… làm cậu khó chịu… nên nếu lúc nào cậu muốn dừng…”

     YoSeob nghe vậy, cho rằng JunHyung là lo cậu sẽ nôn, liền lắc đầu nguầy nguậy: “Không có vấn đề gì đâu.”

         “Không, cậu phải nhớ kỹ. Nếu muốn tôi dừng, phải nói mấy từ này.” JunHyung đưa cho cậu một tờ giấy.

   YoSeob nhìn xuống. Vừa nhìn liền ngẩn người, sau đó mặt đỏ ửng, đoán là có thể JunHyung lại đang chơi trò gì đó bắt nạt câu, nhưng chỉ đành dưới ánh nhìn chăm chú vô cùng của người đối diện mà bí bách gật đầu.

     Người phục vụ bê lần lượt các món ăn lên. Mùi vị đồ ăn rất ngon, tay nghề cũng rất tốt. YoSeob hưng phấn ăn một lúc xong, phô trương uống một ngụm rượu vang nhìn qua vô cùng nồng.

YoSeob chỉ cảm thấy JunHyung ở trước mặt biến thành bốn, sáu, tám người… Chiếc dĩa trong tay ‘keng’ một tiếng rơi xuống đĩa ăn.

      Tiếp đó, thân thể gầy yếu của cậu nhũn ra ngã từ trên ghế xuống.

          Ngay trước khi cậu ngã xuống đất, người đàn ông ở đối diện đã ôm lấy cậu.

   JunHyung có chút bất đắc dĩ nhìn cái tên cả người vô lực, nhũn ra trong lòng mình, mang theo ham muốn khi dễ, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt đỏ hây hây của cậu.

       “Bộ dạng sau khi cậu say… thực đáng yêu….”

JunHyung cúi đầu nói với mình, sau đó không chút do dự lấy áo gió mặc cho YoSeob ở trong lòng, ôm ngang cậu ra khỏi nhà hàng.

       Sau khi về tới nhà. JunHyung cởi sạch quần áo của YoSeob từ trong ra ngoài, sau đó chuẩn bị nước tắm, ôm cậu vào. Đây xem như là lần JunHyung dịu dàng nhất. Tuy ham muốn khi dễ cậu trong lòng y không ngừng rục rịch, nhưng vẫn bị ngăn chặn.

   JunHyung mơ mơ màng màng cảm thấy có người cởi quần áo cậu, cậu lười biếng mặc người kia làm cái gì. Sau một lúc, quần áo đều bị cởi sạch, ngâm trong làn nước ấm áp, làm cậu càng thoải mái không muốn mở mắt ra.

        Người kia bắt đầu tắm cho cậu. Sau khi đổi nước vài lần, YoSeob cảm thấy rất mệt, càng lúc càng buồn ngủ, nhưng người kia lại không hề dừng lại, ngược lại còn từ sau ôm lấy cậu, một tay nắm lấy dục vọng của cậu, bắt đầu đùa giỡn.

  YoSeob lắc lắc đầu, lẩm bẩm vài tiếng, tỏ ý không muốn, nhưng người đàn ông sau lưng lại nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cậu, làm đầu cậu không ngừng rụt về phía cổ, sau đó đổi sang bên kia, cắn vành tai bên kia. Cậu bị quấy rồi thực sự bực dọc, thế nhưng dục vọng của bản thân lại đi ngược lại mong muốn mà dựng thẳng lên.

“Ưm, ư… A…”

          Tiếng thở dốc của YoSeob càng ngày càng vang, rung động trong căn phòng tắm đầy hơi nước này. Bởi tác dụng của hơi nước cùng kích thích, cả người cậu đều ửng hồng, nhìn qua cực kỳ ngon miệng.

   JunHyung hít sâu một hơi, biết mình không nhẫn nại nổi nữa rồi, mà YoSeob trong mơ màng, cảm thấy mình càng ngày càng muốn bắn. Bàn tay linh hoạt kia lại không nhanh không chậm an ủi cậu, làm cậu bất an ngọ nguậy.

   YoSeob lộn xộn một lúc, nhất thời thấy không đúng: “Ô… Có cái gì cứng cứng…”

      Cậu lúc này vẫn trong trạng thái say rượu như cũ, nhíu mày, mắt không mở ra, vì không thoái mái mà lắc lắc mông mình.

      Cậu lắc lư vài lần, phát hiện thứ sau mông mình càng cứng, không khỏi nhíu chặt mày hơn, muốn chạy trốn, “Không được đâm tôi… Không được đâm tôi… Ô… Tránh ra tránh ra…”

        Nhưng dù cho cậu có di chuyển thế nào, thứ cứng rắn vẫn đi theo đâm vào sau cậu. Điều này làm YoSeob hoang mang vô cùng. Cậu muốn đẩy thứ kia ra, nhưng lúc cậu nắm lấy nó, phát hiện nó rõ ràng biến lớn hơn.

          “Đáng chết…”

       JunHyung hung hăng mắng một câu. YoSeob nắm lấy dục vọng của y, đây căn bản là hành động đi tìm cái chết.

          “Ngu ngốc! Cậu có muốn hay không? Nếu muốn thì tôi sẽ không nhịn, lúc này liền thượng cậu!” JunHyung vì kìm nén dục vọng mà tính cách biến xấu dữ dằn nói.

          Có điều tuy miệng dữ, y vẫn sợ tổn thương YoSeob, chỉ đẩy vào một ngón tay, nhẹ nhàng thăm dò thông đạo nhỏ hẹp.

     “Tôi cảnh cáo cậu, cậu còn tiếp tục lộn xộn, người chịu khổ sẽ là cậu, đến lúc đó đừng trách tôi!”

   JunHyung nghiêm túc cảnh cáo YoSeob, nhưng tên kia rõ ràng nghe không lọt tai lời của y, vẫn vẻ mặt ngu ngơ muốn nắm lấy ‘thứ cứng cứng’, sau đó đẩy ra –

   JunHyung đẩy vào một ngón tay, có thể là do nước, YoSeob không có ý gì, JunHyung liền to gan đẩy thêm ngón thứ hai. Lúc này, YoSeob có phản ứng, không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm lung tung.

          “Đáng ghét… A… A… Đi ra… Không được vào…”

       JunHyung quyết định không để ý lời nói linh tinh của cậu, hai ngón tay nhẫn tâm tiến hành nới rộng. Lúc ngón tay lần đầu tiên di chuyển, YoSeob kêu lên: “Ô… Đáng ghét…”

          “Đáng ghét sao?” JunHyung hôn nhẹ lên mặt cậu, dùng bàn tay còn lại vỗ về dục vọng phía trước của cậu.

“Đáng ghét… Đáng ghét…”

     YoSeob dường như không biết muốn nói gì, chỉ có thể dùng chữ ‘đáng ghét’ để biểu tỏ sự không muốn của cậu.

          “Nếu đã đáng ghét, vậy thêm một ngón nữa có được không?” JunHyung nhìn chằm chằm khuôn mặt búp bê của cậu, muốn nhớ kỹ từng nét mặt của cậu.

          Mặt YoSeob ửng hồng, nhìn qua rất có nét cuốn hút; mắt khép hờ, lông mi hạ xuống, bóng mờ trên gò má như hai cánh quạt nhỏ; đôi môi đỏ lúc này khẽ mở, nước bọt từ khóe miệng chảy ra, ngây thơ đáng yêu như trẻ con, cái này làm ham muốn ngược đãi trong JunHyung tăng cao.

          Y không chút lưu tình đẩy ngón tay thứ ba vào, cả người YoSeob đau đớn run rẩy.

          “A! A… Đau… Đau quá… Ô ô… Không muốn…”

          “Thật sự rất đau sao?”

          “Ô… Đau…. Rất đau… Không muốn… Ra hết đi…”

          “Ồ? Vậy thế này thì sao?” JunHyung ác ý nhếch khóe miệng. Ba ngón tay hơi rút ra một chút, sau đó nhân lúc YoSeob chậm rãi thở phào một hơi, lại đột nhiên đâm vào.

          “A a a!”

        YoSeob kêu thảm thiết một tiếng, mông theo phản xạ mà nảy lên. JunHyung nhanh tay nhanh mắt kéo cậu lại, đồng thơi ba ngón tay độc cũng rất nhanh tiến vào dũng đạo đáng thương kia.

          “A… A… Không muốn….. Không muốn… A a a…”

     Hai tay YoSeob quơ loạn trong không khí, hai chân cũng muốn đứng lên, trong bồn tắm nhất thời bọt nước văng khắp nơi.

     JunHyung hung hăng giam cậu trong lòng. YoSeob giãy dụa một chút, cảm thấy cánh tay ôm lấy mình như thanh sắt thô, không chút mảy may chuyển động, không khỏi ủ rũ ngừng phản kháng, chỉ có thể bí bách để tùy ngón tay JunHyung tùy ý đùa bỡn trong dũng đạo của cậu.

     Thấy YoSeob ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình, đáng thương chịu đựng cơn đau do ngón tay gây ra, thi thoảng phát ra tiếng nức nở, JunHyung cảm thấy dục vọng trong lòng từng đợt từng đợt cuộn trào, gào rít, sôi sục…

     Muốn chiếm lấy cậu, muốn có được cậu, muốn giấu kĩ cậu trong lòng mình, ngay cả chạm một cái cũng không thể, ai cũng không cho nhìn.

     Nghĩ muốn hoàn toàn có được con người này, muốn làm cậu nhiễm lấy hơi thở của y, đó là vết tích vĩnh viễn không thể xóa bỏ, không thể quên đi…

      Muốn tiến vào người cậu, hai người kết hợp với nhau, vĩnh viễn không chia lìa…

          “ Seobie… Anh yêu em…”

     JunHyung ngậm lấy vành tai của YoSeob, tràn đầy yêu thương cùng độc chiếm, cúi đầu, mang theo từ tính cùng khàn khàn, thổ lộ với cậu câu nói đã muốn nói từ rất lâu rất lâu.

      Lúc cậu còn chưa có phản ứng, thứ nóng rực vĩ đại hung hăng xỏ xuyên cậu…..

          “Aaa… A… A… A!”

          Một tiếng kêu thật dài, rõ ràng, tràn đầy đau đớn đâm thủng cả căn phòng tắm…

           Kèm theo nhưng âm cuối mang theo tiếng nức nở mà run run, tấm thân xử tử của YoSeob bị JunHyung mạnh mẽ chiếm lấy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro