Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoSeob nớp lo sợ theo HongKi vào thang máy, một lúc lâu, mới phát hiện anhta cứ nhìn chằm chằm mặt cậu, bất giác sờ sờ mặt mình.

   Ai ngờ  HongKi thấy hành động có điểm ấu trĩ này của cậu, lại phụt cười thành tiếng, híp mắt nói với cậu: " YoSeob, đừng sờ nữa, tiếp tục làm hành động đáng yêu như vậy, tôi sẽ không khống chể nổi chính mình đâu.”

     “A?” YoSeob hoàn toàn không hiểu hắn có ý gì, chỉ ngốc nghếch xoa xoa gáy.

HongKi thấy bộ dạng không chút tâm cơ của cậu, trong lòng không khỏi thở dài, chả trách tổng tài để ý người này như vậy, có thể là khí chất sạch sẽ trên người cậu hấp dẫn tổng tài đi.

       “Đúng rồi, YoSeob, cậu có biết tại sao tổng tài lại tìm cậu không?” HongKi đột nhiên cười nói.

     “Không, không biết…” Cậu lắp ba lắp bắp nói, trong lòng thấp thỏm. Cậu sợ khi vào phòng, JunHyung sẽ lạnh lùng nói với cậu, từ hôm nay không cần đến công ty làm nữa, triệt để đuổi cậu. Có điều lại nghĩ đến tiền mình nợ JunHyung, hẳn là sẽ không bị đuổi việc, cùng lắm là bị phân cho rửa bồn cầu…

    Suy nghĩ trong đầu YoSeob đổi tới đổi lui. Liên tưởng của cậu rất phong phú, nghĩ ra vài công việc nặng JunHyung có thể để cậu làm, đột nhiên, ấn tượng lần đầu đến phòng làm việc tổng tài đụng phải đám vệ sĩ kia từ trong đầu nhảy ra, nhất thời sau lưng xoạt cái chảy mồ hôi lạnh. Trời ơi! JunHyung sẽ không để cậu đi đòi nợ người khác đi!

   “Tôi không muốn là tên đi đòi nợ…” Cậu sắc mặt ảm đạm nói thầm.

  “Sẽ không sẽ không.” HongKi cười hì hì nói. YoSeob này quả nhiên rất thú vị a, xem con ngươi cậu xoay tròn, vẻ mặt cũng vô cùng đặc sắc, bộ dạng ngốc nghếch làm mấy tên hồ ly trên thương trường như bọn hắn nhìn qua liền biết cậu đang nghĩ cái gì.

          “Tổng tài gọi cậu, là chuyện tốt nha~” HongKi cố tình khơi dậy lòng hiếu kỳ của cậu.

     “Có chuyện gì tốt?” Cậu nghi ngờ.

“Tôi cũng không biết, có điều đại khái có thể đoán ra, tổng tài nhất định sẽ đưa ra cho cậu phương án lựa chọn gì đó, nên cậu phải yên tâm dũng cảm chọn cho tốt.” HongKi tự tin nói.

      Phương án chọn lựa?

Cậu mờ mịt, nhẽ nào là chọn rửa bồn cầu hay là đi đòi nợ?

          Gió lạnh…

          Lúc này hai người đã bước vào phòng khách hoa lệ trước phòng làm việc của tổng tài. Đứng trước cửa văn phòng của JunHyung, HongKi vừa vươn tay định mở cửa, cậu đột nhiên ngăn hắn lại.

HongKi có chút ngạc nhiên nhìn YoSeob mặt mày lo lắng, cho rằng cậu sợ, liền an ủi: “Tôi nói là chuyện tốt, không cần sợ.”

          “Không không không…” Cậu ấp úng hỏi hắn: “Cái, cái, cái cô thư ký kia có ở trong phòng làm việc của cậu ấy không?”

HongKi ngẩn người, chớp chớp mắt, nhìn cậu một lượt xong, lắc lắc đầu, “Rất xin lỗi, tôi không rõ.”

Cậu còn chưa kịp nói tiếp cái gì, HongKi đã vặn chốt cửa. Cửa mở ra, cậu liếc mắt liền thấy nữ thư ký xinh đẹp đang thu dọn văn kiện, trong lòng nhất thời bóp nghẹn, đầu lập tức gục xuống, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt JunHyung từ lúc mở cửa đã chằm chằm nhìn cậu.

JunHyung thấy cậu tới, tâm trạng vốn luôn buồn bực trong lòng nhất thời biến mất, nhưng ai ngờ YoSeob vừa vào cửa, ngay cả liếc cũng không thèm liếc y một cái đã gục đầu xuống, bộ dạng ủy khuất rất đáng thương, làm lòng y càng thêm bực bội.

     “YoSeob, lời cậu nói trong văn phòng tôi đều nghe thấy cả rồi.” JunHyung quyết định nói chuyện quan trọng trước, sau đó mới bàn đến chuyện hôm qua.

          “Bệnh của anh cậu thực sự rất nghiêm trọng sao?”

     Tuy trên lời nói không tỏ thái độ gì, nhưng JunHyung thực có chút lo lắng. Kỳ thực từ nửa năm trước lúc cậu tốt nghiệp, y luôn cho thám tử tư bám theo cậu, chỉ là tên ngốc này không biết mà thôi.

   YoSeob làm khuôn vác, kiếm không nổi mấy đồng tiền, khắp nơi gặp trắc trở, đây là điều y đã dự đoán trước. Dù sao tên này thần kinh thô, chuyện chịu khổ chịu mệt cậu sẽ không quan tâm, cho đến lúc thám tử báo cáo YoSeob đi vay tiền, y liền biết được chuyện anh trai cậu mắc bệnh.

       Nhưng thông tin JunHyung nghe được không quá chính xác, cho rằng không phải cái gì quan trọng, hơn nữa 20 ngàn won đối với y không phải nhiều, cũng không để trong lòng. Hôm đó, YoSeob đến khách sạn gặp chủ nợ, giữa đường, y nhận được tin tức, lo lắng cậu sẽ bị hại liền xuống tầng xem thử, kết quả vừa hay nhìn thấy tên ngốc này bị người đánh ngã ra đất.

      Với lương tâm của JunHyung mà nói, YoSeob chịu khổ chịu cực, y ở bên ngoài nhìn chỉ biết châm chọc khiêu khích, tuyệt đối sẽ không đưa tay ra giúp. Ai bảo tên này ngu ngốc muốn chết, chuyện xui xẻo đều là do cậu tự mình gieo gió gặt gão, tự làm tự chịu…

          Nên trong nhận thức của JunHyung, cả thế giới không có ai ngốc hơn đần hơn cậu….

       Nhưng có một chuyện, JunHyung không sao chấp nhận nổi, đó là người khác khi dễ cậu.

          Tuy là một người vô dụng như vậy, nhưng JunHyung cho rằng cậu cũng như máy tính của mình, dằn vặt thế nào là chuyện của mình, người khác đừng nghĩ đến việc nhúng chàm, tốt nhất là nhanh chóng cút đi, nếu không đừng trách y tâm ngoan thủ lạt.

          Tối qua lúc phát hiện không thấy YoSeob đâu, trong lòng JunHyung hoảng sợ vô cùng, làm y nhớ tới lần đại hội thể thao đó, cậu bị bắt cóc, y lúc đó cũng có cảm giác này, hoàn toàn mất không chế.

          Nên, sáng hôm nay JunHyung trực tiếp đi tìm YoSeob, chuẩn bị nói rõ chuyện tối qua, nhưng còn chưa bước vào phòng, liền nghe thấy tiếng cậu: “Anh trai em bị chẩn đoán là có khả năng có u ác tính, em rất lo…”

          Y lúc này mới hoảng hốt phát hiện, tuy với y mà nói, bệnh tật chẩn đoán không chính xác không là gì cả, nhưng YoSeob lại có thể mỗi giây mỗi phút đều lo lắng sợ hãi, hơn nữa còn đang chữa trị, khẳng định cần rất nhiều tiền, mấy cái này cậu đều chưa từng nói.

          Ngay cả lần trước y hỏi cậu có phải rất thiếu tiền hay không, cậu cũng không dám nói.

          Cảm giác bực bội quanh quẩn trong lòng, JunHyung phi thường ghét sự xa lạ này.

          Nhưng YoSeob hoàn toàn không biết y đang lo lắng điều gì lại đang nghĩ cái được cái không…

   JunHyung có phải thích nữ thư ký xinh đẹp kia, nên mới không cần cậu hay không? Được rồi, cho dù mình không tốt, nhưng có giao tình với y bao nhiêu năm nay, sao có thể lập tức…

          “Yang YoSeob? Tôi đang hỏi cậu, cậu có phải cần rất nhiều tiền hay không?” JunHyung bất mãn với thái độ không để ý đến mình của cậu, nhíu mày.

          “Không cần.”

          Câu trả lời nho nhỏ của YoSeob lại bất giờ phú quyết câu hỏi của y.

      JunHyung có chút kinh ngạc, nhưng vẫn kiên trì hỏi lại một lần: “Tôi biết anh trai cậu lúc này vẫn đang kiểm tra, hẳn là cần rất nhiều tiền. Nếu cậu quá khó khăn, công ty có thể ứng trước cho cậu.”

     Cậu vẫn như cũ lắc đầu. Mượn tiền JunHyung, có nghĩa là mượn tiền của SOOM, cậu lẽ nào chán sống rồi sao mà lại đi mượn tiền của công ty cho vay nợ?

   YoSeob không chịu nói gì, JunHyung liền mặt mũi âm trầm nhìn cậu nửa ngày. HongKi ở bên cạnh phát hiện tổng tài nhìn chằm chằm YoSeob, mà cậu lại nhìn chằm chằm nữ thư ký. Cảnh tượng buồn cười này làm bụng hắn sắp quặn lên vì nhịn cười, có điều bên ngoài vẫn một vẻ nghiêm chỉnh nói với JunHyung: “Tổng tài, tôi nghĩ hay là để YoSeob một mình bàn chuyện với anh thì hay hơn. Cậu ấy có thể khá căng thẳng.”

          Được HongKi nhắc nhở một câu, JunHyung liền phản ứng lại, lập tức tỏ ý bảo bọn họ ra ngoài. HongKi mỉm cười quay người người. Nữ thư ký kia cũng cúi người, vừa định đi ra ngoài, lại ngoài ý muốn vướng phải dây giày, không nghiêng không lệch, vừa hay ngã về phía JunHyung.

   JunHyung  xuất phát từ phản xạ thần kinh, vươn tay định đỡ lấy nữ thư ký, nhưng ai ngờ xung lực quá lớn, nữ thư ký xinh đẹp ngã vào trong lòng y, y giơ tay ra giống như muốn ôm lấy cô.

     YoSeob vốn đang rên rỉ nhìn thấy khung cảnh này, triệt để cứng đờ, sắc mặt tái xanh, mắt sững sờ nhìn tư thế ái muộn của hai người trước mặt. JunHyung tướng mạo anh tuấn, ôm cô gái xinh đẹp trong lòng, nhìn thế nào cũng là một khung cảnh đẹp đẽ, nhưng càng như vậy, lòng YoSeob lại càng khó chịu.

     JunHyung nhanh chóng đẩy cô gái trong lòng ra, nữ thư ký rõ ràng cũng bị sợ nhảy dựng, liều mạng xin lỗi, vì tổng tài bình thường lạnh lùng dọa người, cô mắc phải lỗi lớn thế này, vô cùng sợ tổng tài tức giận.

          “Tổng tài xin lỗi, đều là do tôi nhất thời sơ suất…”

    JunHyung căn bản không có nhìn cô nàng. Mặt YoSeob đột nhiên tái xanh, làm y bỗng nhiên ngộ ra cậu có thể hiểu lầm cái gì đó, vội vàng xua tay: “Không có chuyện của mấy người, đều đi ra đi.”

          Nghe thấy phân phó, nữ thư ký lúng túng hoảng hốt cùng HongKi vì sự kiện ngoài ý muốn kia mà ngẩn người kính cẩn theo lời lùi ra. Cánh cửa sau lưng YoSeob đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ..

          “Yang YoSeob?”

     JunHyung đi tới bên cậu, thử gọi tên cậu.

          “A?” Cậu vô thức lên tiếng, giọng nói kéo dài, lại có chút run rẩy.

          Cậu lúc này trông thực yếu ớt, khuôn mặt búp bê tròn tròn không có nét ửng hồng cùng vẻ ngốc nghếch lúc trước nữa, chỉ còn lại là bộ dạng ngơ ngác, giống như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương vô cùng.

      JunHyung thở dài, trong lòng đau đớn, vươn tay kéo cậu vào lòng. YoSeob đột nhiên bị ôm lấy, cảm giác ấm áp bất ngờ làm cả người cậu khẽ run lên.

Cảm nhận được sự run rẩy của cậu, JunHyung lại thấy đau lòng, đồng thời ngửi được hơi thở sạch sẽ tản ra từ cậu, là hương thơm mát lành từng chút từng chút một thấm ra từ trong da thịt.

    JunHyung hít sâu một hơi, chỉ thấy tất cả giác quan trên người đều bị lôi kéo, nhưng vì băn khoăn, vẫn lần lữa không hành động.

     YoSeob lúc này lại không biết nguy cơ đang tới. Cậu hoàn toàn thỏa mãn với cái ôm của JunHyung, trong đầu đều là mấy ý nghĩ tạp nham. JunHyung thực sự không giận cậu sao? Như vậy có phải chứng minh cậu với hắn vẫn còn hi vọng hay không?

          Nhưng…

          Y có phải thích nữ thư ký xinh đẹp kia không?

          “Cậu thích cô ấy sao?” YoSeob não nề hỏi.

          “Cái gì?” JunHyung có chút kỳ quái.

          “Cậu có phải thích cô ấy không?”

          “Ai cơ?” JunHyung không rõ ràng.

      “Nữ thư ký của cậu.” YoSeob nhỏ giọng nói.

    JunHyung nhướn mày, lạnh lùng đáp: “Không có.”

          “Nhưng… Nhưng…”

 YoSeob nói nửa ngày không được một câu, hơn nữa không ngoài cái gì khác, kỳ thực cậu nghĩ trong lòng là: Vậy vừa rồi sao cậu lại ôm cô ấy.

          “Cô ấy là nhân viên, tôi là thủ trưởng, chỉ có như vậy, cậu đừng nghĩ bậy.” JunHyung dường như hiểu tâm tư của cậu, tốt bụng ngoài dự đoán mà giải thích.

          “JunHyung… Cậu… tối qua không giận tôi sao?" YoSeob lấy dũng khí, quyết định hỏi y.

          “Không có.”

   JunHyung trả lời rất rõ ràng, cậu có chút không tin ngẩng đầu nhìn y: “Thật sao? Tôi nôn không phải cố ý…”

          “Tôi biết, là tôi không tốt.”

  JunHyung cư nhiên nhận lỗi?! Chờ chút, cậu không nghe nhầm chứ?

    Cậu trợn tròn mắt, thiếu chút nữa giơ tay véo mặt JunHyung xem có phải làm từ nhựa hay không. JunHyung luôn yêu bản thân nhất cư nhiên nói mình không tốt? Nhẽ nào trở giời sao?

          Không thấy vẻ kinh ngạc của YoSeob,JunHyung tỉ mỉ suy nghĩ, vì sao lúc y ôm cậu, cảm giác buồn bực trong lòng lại dường như lắng xuống?

    JunHyung đột nhiên đẩy YoSeob ra, đứng cách xa cậu một mét, nhìn cậu gần kề trong gang tấc, trong lòng yên lặng nhẩm tính thời gian: một, hai, ba…

          Quả nhiên, còn chưa đếm tới mười, cảm giác bực bội mơ hồ kia lại dồn dập trỗi dậy từ đáy tim, giống như một tấm lưới, chậm rãi vây lấy tim y…

          Không chịu nổi loại cảm giác khó chịu này, JunHyung lại tiến về trước, một lần nữa ôm lấy YoSeob. Cảm giác kỳ quặc đến rồi, ngay lúc ngón tay y chạm phải cơ thể ấm áp của cậu, tim lập tức trở nên yên bình cùng thoải mái.

          Chuyện quỷ dị như vậy, làm JunHyung có chút không tiếp nhận nổi. Y thử nghiệm như thế vài lần, tất cả đều cho ra một kết luận, lúc y chạm vào cậu thì sẽ không thấy bực bội.

          Đây rốt cuộc là làm sao?

       JunHyung đang cố gắng suy nghĩ, YoSeob lại bị hành động ôm vào lại đẩy ra hết lần này sang lần khác của y làm cho hồ đồ. JunHyung làm gì vậy? Nhẽ nào trúng tà sao?

          Tuy hoài nghi JunHyung bị quỷ nhập thân, nhưng YoSeob không dám lôi bùa đuổi quỷ ra trước mặt y. Vạn nhất chọc giận JunHyung, y lại không cần mình nữa thì phải làm sao?

          Không để ý đến vẻ mặt biến hóa của YoSeob, JunHyung rơi vào trầm tư của bản thân, lại qua một lúc, y đột nhiên nói: “Được rồi, không có chuyện của cậu, đi ra đi.”

   YoSeob có chút ngẩn ngơ, trước lúc đi vẫn hơi lo lắng, “Vậy cậu thực sự không giận mình? Chúng ta vẫn là bạn?”

          “Ừm.” JunHyung mặt không biểu tình gật gật đầu.

YoSeob biết không thể ở lại nữa, đành từ phòng làm việc đi ra, gãi gãi ót, nghĩ nửa ngày cũng không sao hiểu, vì sao hắn lại gọi cậu lên văn phòng.

          Chỉ là muốn cho cậu vay tiền? Chỉ là muốn giải thích chuyện tối qua? Hình như đều không hợp, hơn nữa biểu hiện lúc cuối của JunHyung thực kỳ quặc, giống như vì chuyện gì đó mà thay đổi quyết định ban đầu.

¬.¬

          Lại qua hơn hai tuần, sóng yên biển lặng, chuyện gì ngoài ý muốn cũng không có. Thái độ của JunHyung với YoSeob vẫn như trước, lạnh lùng gặp mặt, giọng điệu châm chọc, lúc cậu tăng ca, ngẫu nhiên còn mang cậu đi ăn mì như lần trước.

          Điều này thế nhưng làm cậu yên lòng, tuy nói JunHyung không tốt hơn với cậu thêm chút nào, ít nhất cũng không xấu hơn.

          Dần dần, YoSeob qua loa đại khái liền ném chuyện này ra sau đầu, như cũ cãi vã với JunHyung. Dường như JunHyung cũng không quá để ý, vì lúc YoSeob lĩnh lương, phát hiện tiền lương của mình không bị khấu trừ, còn được thêm hơn 100 ngàn won tiền thưởng tăng ca.

          Cầm đi trả cho JunHyung, Trương Hiểu Ba vẫn còn lại hơn 2 ngàn won. Chỗ này cộng với tiền cậu đi làm thêm sau giờ làm là được hơn 3 ngàn won, có thể coi là lớn nhất trong lịch sử đi làm của cậu, khiến cậu rất vui.

          Mà hai tuần này, JunHyung đi đến chỗ một nhà tâm lý học bốn lần, tìm bác sĩ SeungHo đã khám cho y mười năm nay.

       SeungHo, người Mỹ gốc Hàn, 26 tuổi, là một nhà tâm lý học rất nổi tiếng. JunHyung từ mười năm trước liền khám ở chỗ SeungHo. Sau này phòng khám của SeungHo cũng chuyển đến thành phố A, JunHyung có thời gian thì đến chỗ này, coi như rất thân quen.

          Tới phòng khám của SeungHo, JunHyung không chút do dự, đem hết tiền căn hậu quả của sự việc kể ra một lượt, kể cả cảm giác quỷ dị đến cực điểm kia.

          “Anh thấy thế nào?" JunHyung trầm giọng hỏi, “Lúc tôi học đại học dường như cũng không nghiêm trọng như vậy.”

          “Ừm.” SeungHo gật gật đầu, “Có điều, đây cũng không phải chuyển biến xấu, chỉ là bệnh tình có thay đổi nhất định.”

            “Thay đổi?” JunHyung nhíu mày.

          “Phải.” SeungHo tiếp tục nói: “Lúc trước khi cậu còn học đại học, có ham muốn  độc chiếm cực mạnh với bạn cậu, đây là một biểu hiện của chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD). Nhưng cậu vẫn vô cùng thích nghiên cứu phần mềm máy tính, điều này làm phân tán một phần lực chú ý của cậu lên người bạn đó, nên lúc đó cậu chỉ những lúc thấy cậu ta thân cận với người khác mới cảm thấy khó chịu, lúc không thấy cậu ta thì không bị kích động, nên không thấy bực bội.”

          “Ý anh là…” JunHyung hồ nghi nhìn anh.

     SeungHo cười gật gật đầu: “Không sai. Nếu cậu đã muốn cậu ấy, liền thuận theo nhu cầu của mình đi, nhưng cậu không thể ép cậu ấy. Tôi nghĩ bạn cậu hẳn là cũng thích cậu, cậu cố gắng dịu dàng một chút, thử qua lại với cậu ấy xem sao.”

          “Nhưng tôi sợ mình mất không chế làm cậu ấy bị thương!” JunHyung khổ não nện một đấm lên bàn trà.

    SeungHo nghĩ một lúc, nói: “Thế này đi. Tôi với cậu giao ước một ám hiệu, một câu nói nào đó chẳng hạn. Sau này lúc cậu nghe thấy cậu ám hiệu này, cho dù thế nào, cậu cũng phải dừng lại. Tôi sẽ làm một vài ám thị tâm lý với cậu, để lúc cậu nghe thấy câu nói đó đều tự động chìm vào giấc ngủ.”

     JunHyung nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.

          Thế là SeungHo hỏi y: “Vậy cậu nghĩ xem, lúc cậu ấy nói cái gì, cậu sẽ rất kích động?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro