Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm nay, trong phòng làm việc tràn ngập áp suất thấp nghiêm trọng. Trước không nói đến người khác, YoSeob bình thường hi hi ha ha, đột nhiên biến thành mặt ủ mày ê, cả người đều chán nản vô cùng, trên đầu là một đám mây đen, ngồi đối diện trưởng phòng DooJoon, không hề hé răng làm việc của cậu.

      Lúc HyunA bước vào phòng làm việc, liền thấy có chút không đúng, chờ đến lúc nhìn khuôn mặt đáy nồi của cậu, nhất thời tỉnh ngộ, nhớ đến hôm qua nói thế nào cũng là hãm hại cậu, trong lòng lo lắng, liền chuẩn bị tiến lại chào hỏi.

     “Seobie, tối qua chị gặp được chị G.Na nên đi trước. Thực xấu hổ, em cùng tổng tài… không có chuyện gì đi?” HyunA cẩn cẩn dực dực nói.

   Cậu lắc lắc đầu với cô, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười xấu xí, giọng khàn khàn đáp: “Không sao, không sao.”

     HyunA lúc này mới phát hiện, mắt cậu sưng sưng, xem ra tối qua khóc rất lâu, tim đập không khỏi nhanh hơn. Lẽ nào đêm qua, YoSeob cùng tổng tài…. Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng bên ngoài cô chỉ khẽ cười, quay người vào phòng làm việc của mình.

     HyunA đi rồi, mây đen trên đầu YoSeob càng nhiều thêm, cuối cùng làm DooJoon ở đối diện chịu không nổi, “ Seobie a, rốt cuộc là làm sao vậy? Bộ dạng ủy khuất khổ lớn cừu thâm, ai khi dễ em? Nói ra, trưởng phòng giúp em giải quyết!”

YoSeob tuy mới đến công ty được ít ngày, nhưng vì tính cách rất tốt, lại thành thực, người trong văn phòng kỳ thực đều thích nhóc con này. Lúc này nghe trưởng phòng Doo nói vậy, lần lượt buông bút trên tay xuống, nói theo: “Phải đó, Seobie, có cái gì khó khăn thì nói ra…”

Cậu cười khổ, tối qua vì sự thất thố của bản thân, cậu cùng JunHyung triệt để không còn hi vọng nào nữa rồi. Yêu thầm nhiều năm như vậy, cho dù bị coi như một công cụ phát tiết, cậu cũng đành gật đầu đồng ý, nhưng bây giờ JunHyung không cần cậu nữa, cậu cũng không biết nên làm thế nào.

        Tối qua ngồi xe buýt về nhà, cả một đường liền khống chế không nổi mà khóc không ngừng. Cậu biết mình rất tồi tệ, nhưng thực sự cảm giác trời sụp xuống này, giống hệt cảnh tượng bi thảm trong lễ tốt nghiệp một năm trước.

          Đối diện với sự quan tâm của mọi người, cậu chỉ có thể chột dạ cười cười. Loại chuyện này sao có thể nói ra? Không biết sẽ dọa chết không biết bao người?

    “ Seobie, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lại một người đồng nghiệp khác quan tâm hỏi.

       “Chuyện lớn đến đâu cũng có thể giải quyết!” Mọi người dần dần lại gần.

     YoSeob không thể làm gì khác là nói dối: “Không, không có gì… Là thế này, anh trai em bị chẩn đoán là có khả năng có u ác tính, em rất lo…”

          “A, như vậy a, Seobie đừng sợ…” Mọi người vừa nghe vậy, lập tức nhốn nháo an ủi. Trong lòng cậu cảm kích, liên tục gật đầu, miệng không ngừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”

          Tuy không bù đắp được đau đớn trong lòng, nhưng được người khác quan tâm như vậy, đáy lòng YoSeob vẫn thấy ấm áp lên.

      Đúng vậy, anh trai vẫn đang bệnh, mục tiêu hàng đầu của cậu lúc này là kiếm thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho anh. Về phần những cái khái, vẫn là đừng nghĩ nữa.

       YoSeob trong lòng an ủi mình như thế. Đột nhiên, phòng làm việc bốn phía hiền hòa lập tức yên ắng, tất cả mọi người đều vội vàng về chỗ ngồi của mình, tập thể cúi đầu xuống.

    JunHyung một thân Âu phục xanh ngọc, sắc mặt âm trầm đứng trước cửa phòng làm việc, bên cạnh y còn có HongKi lúc nào cũng cười mỉm.

       Thấy JunHyung, YoSeob đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là hoảng loạn vô cùng, tay không biết nên đặt ở đâu. JunHyung từng bước lại gần, cậu mới nghĩ ra nên đứng lên, cuống quít đứng dậy, lại đụng phải cốc nước lớn của DooJoon, đổ ra cả bàn, làm tất cả văn kiện trên bàn đều ướt sũng…

     YoSeob đỏ mặt, xấu hổ xin lỗi: “Xin, xin lỗi…”

   HongKi ở bên cạnh cười trộm, đứng ra làm dịu bầu không khí: “ YoSeob, mỗi lần gặp cậu, đều là tình trạng đột phát, vô cùng náo nhiệt đó.”

   “A, a, tôi, tôi khá là ngốc…” Cậu chỉ có thể cười ngu, trong lòng nghĩ mình lúc này trong mắt JunHyung tuyệt đối là một tên đần.

      “Dọn dẹp văn kiện, qua văn phòng tôi một chuyến. Còn nữa, sau này lúc làm việc không được phép tụ tập.” JunHyung ngoài dự liệu không châm chọc cũng không trách mắng cậu, chỉ ném lại một câu như thế, quay người rời đi.

   YoSeob lúc này mới phản ứng lại, ba chân bốn cẳng dọn dẹp đồ đạc. HongKi nhìn bộ dạng vội vã của cậu, khoang tay đứng nhìn, sau đó mang cậu lên tầng.

     Mãi đến khi YoSeob ra khỏi phòng làm việc một lúc lâu, DooJoon dụi dụi cặp mắt lim dim buồn ngủ, nhìn mọi người đều đang bận rộn làm việc, YoSeob ở đối diện lại không thấy, kỳ quặc hỏi: “ Seobie đâu? Vừa rồi không phải chúng ta đang an ủi em ấy sao? Sao tôi vừa nhắm mắt một cái, liền không thấy người đâu nữa rồi?”

          Mọi người mặt không biểu tình nhìn anh một cái, đồng thanh thở dài: “Trưởng phòng, thói quen hở ra một chút liền tùy lúc tùy chỗ ngủ của anh a…” ㅠ.ㅠ

     Nói đến DooJoon tỉnh ngủ, nhàn nhã vươn tay cầm lấy cốc nước, ngạc nhiên phát hiện cốc nước trống rỗng: “Có chuyện gì vậy? Trà Long Tĩnh tôi mới pha sáng nay đâu rồi?”

Người ngồi gần anh nhất ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, không tốt bụng lừa anh: “Trưởng phòng, anh quên sao, lúc anh ngủ uống hết rồi.”

DooJoon suy nghĩ một chút, mặt mày rạng rõ: “Hóa ra là như vậy a, ngủ một giấc, công lực của lão nạp đã đạp đến mức uống nước trong lúc ngủ… A~ Lão nạp là cành dương liễu trong bình ngọc tịnh a~”

(bình ngọc tịnh: là bình trắng bằng sứ trên tay Bồ Tát ý)

     Mọi người trong phòng đều phun máu ngã xuống đất.   (bá đạo quá @-@)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro