Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch tác chiến nhanh chóng được triển khai. Bạn học HongKi lên sàn lập tức nổi bật, nghe nói nháy mắt liền khiến cho G.O đất trời chao đảo, cúi đầu nghe theo, mà xí nghiệp Park thị cùng công ty SOOM cũng từ đó về sau trở thành đối tác quan trọng. Về phần HaRa kia, tất nhiên là bị cho rớt đài, dưới sự liên hợp của hai người JunHyung và HongKi, việc nuốt luôn công ty bọn họ cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

          Chỉ có YoSeob trên thực tế không bỏ chút sức lực nào, lại nhận nhiệm vụ ông mối giữa HongKi và G.O. Thế là, dưới sự điều tra của điệp viên 007 đại gia GiKwang và cậu nhóc DongWoon, G.Na và HyunA dựa theo những tư liệu sống này mà khua chiêng múa trống biên soạn một vở kịch BL, vượt qua sự xét duyệt của trưởng phòng Doo, cho ra bộ trọng kịch đam mỹ “Nam nam hào môn bí sử”, lại tạo nên một làn sóng tỉ suất người xem cao mạnh mẽ…

          Cuộc sống mỗi ngày đều ầm ĩ không ngừng nhưng lại rất vui vẻ, YoSeob vào ngày Thứ Tư thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị đến công ty của LeeJoon thăm anh trai mình HyunSeung.

          Kết quả vừa vào công ty thiết kế nội thất của bọn họ, liền thấy anh trai cậu cau mày ngồi trước bàn làm việc, đang dùng com-pa thước kẻ đo đạc, ngồi bên cạnh là kiến trúc sư có tiếng khắp thế giới LeeJoon, đang lẩm bẩm: “Tôi nói rồi, cái ngực này quá nhỏ, xúc cảm khẳng định rất kém, sao cậu không tin…”

          “Anh, anh đang làm gì vậy?” YoSeob lại nhìn một cái, phát hiện trên bàn anh trai HyunSeung của cậu đặt một quyển tạp chí gái đẹp của Nhật, mà anh cậu cùng anh LeeJoon hình như đang nghiên cứu kích thước ngực giữa mấy cô gái, nghiên cứu đến cười nói vui vẻ. 

          “ Seobie em đến rồi à? Lại bên cạnh ngồi đi, chờ anh nghiên cứu xong rồi nói.” Anh trai HyunSeung của cậu căn bản không định để ý cậu.

          “Anh, anh dạo này có đi bệnh viện kiểm tra lại không, rốt cuộc đã có kết quả chính xác chưa?” YoSeob hỏi.

“Có rồi.” LeeJoon cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ nói đã không còn gì nguy hiểm, đó chỉ là u mỡ mà thôi, không có gì to tát, hoàn toàn không phải là ung thư.”

          Lòng YoSeob cuối cùng cũng thả lỏng, thở mạnh ra một hơi, lại nghe anh cậu nói: “Ông bác sĩ kia nói, kỳ thực lần thứ hai kiểm tra đã nhìn ra không có vấn đề gì, nhưng viện trưởng vẫn yêu cầu kiểm tra lại cho anh, nói sợ là có gì ngoài ý muốn. Thật khó hiểu. Anh cũng không phải cha ông viện trưởng kia, cứ cố chấp với anh như vậy làm gì, thật là lãng phí tiền bạc….”

        LeeJoon ở bên cạnh nói chen vào: “Chúng ta kiếm được không ít từ cái công trình kia của tổng tài của Seobie, coi như cũng bù lại được chỗ viện phí của cậu rồi….”

      HyunSeung bất mãn làu bàu: “Nhưng rõ ràng có thể kiếm được nhiều tiền hơn nha ~ Huống hồ tôi phải tiêm nhiều như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy bực bội~”

          “Không có việc gì là tốt rồi, anh không cần giận dữ!” YoSeob thật sự chịu không nổi cái tính này của anh trai cậu, vội vàng ngăn cái miệng lải nhải của anh lại.

          Kết quả anh trai cậu vẫn tiếp tục nói: “Hôm nay mới ngạc nhiên, anh đến bệnh viện làm thủ tục cư nhiên nhìn thấy tổng tài của bọn em, là cái tên Yong gì gì kia. Chẳng lẽ cậu ta cũng bị ung thư sao?”

          “Cái gì? Anh thấy Yong JunHyung?” Cậu chấn động. JunHyung rất khỏe mạnh, sao lại đến bệnh viện. Nhẽ nào có chuyện gì cậu không biết sao?

          “Đúng vậy, anh nhìn thoáng một cái, chính là cậu ta, có điều không kịp qua chào hỏi.” HyunSeung còn đang nghiên cứu ngực của cô ả kia.

          “Anh, có phải anh nhìn nhầm không?” Cậu có chút nghi ngờ.

          “Đương nhiên không có nhìn nhầm, bộ dạng cậu ta rất bắt mắt mà.HyunSeung khẳng định.

      YoSeob không nói gì nữa, ở lại thêm chốc lát liền đi xe bus về nhà, nhưng dọc đường đi tâm thần không yên chẳng hiểu vì sao, vẫn nghĩ đến chuyện HyunSeung nói. Chẳng lẽ JunHyung bị bệnh gì mà không cho cậu biết? Đó là không thể. Hai người mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, sao cậu có thể không nhận ra? Huống hồ với trạng thái ‘tinh lực dư thừa’ kia của JunHyung, nhìn thế nào cũng không giống có bệnh?

          Cậu miên man suy nghĩ, kết quả lúc vào thang máy đụng phải một người, vừa định xin lỗi lại bị vỗ mạnh một cái vào đầu: “Này! Cậu ngẩn ngơ cái gì vậy?”

          Ngẩng đầu, là JunHyung. Cậu lộ ra vẻ kinh ngạc, thật khiến JunHyung bất mãn.

          “Sao nhìn tôi như nhìn quỷ vậy?” Ngữ khí rất không vui.

          “Không, không không.” Cậu vội vàng phủ nhận, lại không che dấu được tâm sự của mình: " JunHyung, hôm nay cậu tới bệnh viện trung tâm sao?”

          “Không có, làm sao vậy?" JunHyung rất nhanh chối bỏ, ngữ khí cũng rất tự nhiên: “Đột nhiên hỏi thế làm gì?”

          “À, anh trai tôi nói hôm nay thấy cậu, hẳn là anh ấy nhìn nhầm rồi, ha ha.” Cậu rốt cuộc cũng yên lòng, thở dài nhẹ nhõm nói với y: “Tôi còn lo cậu bị bệnh gì lại gạt không cho tôi biết.”

          Hai người vừa nói vừa ra khỏi thang máy, bước vào nhà, giọng điệu JunHyung rất lạnh lùng: “Tôi sẽ mắc bệnh gì? Cậu dám trù tôi?”

          “Tôi đâu dám!” YoSeob cười nói. Cậu phát hiện khẩu khí của JunHyung tuy không phải nghiêm túc nhưng bộ dạng lại có chút nghiêm trọng ngoài ý muốn.

          “Cậu đừng giận, là tôi suy nghĩ linh tinh." Cậu nghĩ, sẽ không vì chuyện này mà tức giận chứ?

          “Hừ, tôi không có giận.” JunHyung phản bác, mặt khác nheo mắt lại, bắt đầu không đứng đắn nhìn cậu: “Cậu hoài nghi sức khỏe của tôi, chẳng lẽ mấy ngày nay không cho cậu ăn no?”

“Không phải không phải không phải!” Cậu liều mạng xua tay. Trời ơi, người này sao lại nghĩ đến chuyện này!

          “Vậy cậu nói nhìn thấy tôi ở bệnh viện là có ý gì!”

          “Là anh tôi nói mà, không liên quan tới tôi!” Cậu trốn ở một góc sofa, lấy đệm che đầu.

          “Tôi làm việc với HongKi cả chiều hôm nay, cậu không tin có thể đi hỏi anh ta, căn bản chưa từng đi đến bệnh viện nào.”

        YoSeob có chút buồn bực, JunHyung giải thích làm cái gì vậy? Còn kêu cậu đi hỏi HongKi? Cũng không phải đang yêu đương vụng trộm, cần làm thật như vậy sao?

          “Này! Cậu nghe tôi nói không?”

          “Nghe rồi. Là anh tôi nhìn nhầm, mắt anh ấy không tốt, cậu rất khỏe manh, chuyện gì cũng không có!” Cậu vội vàng trả lời, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ kỳ. Sao JunHyung ra sức muốn mình tin y như vậy?

          Thôi đi, dù sao JunHyung cũng không bình thường gì, không cần nghĩ nữa. Sau khi YoSeob dọn sạch đầu óc mình, không được mấy giây liền quên hết mọi việc.

          Nhưng cậu không biết rằng, JunHyung lúc này ngồi trên sofa như không có chuyện gì, lòng bàn tay lại hiếm có mà đẫm mồ hôi.

          Sau khi YoSeob ngủ một giấc, thần thanh khí sảng, đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu, sáng sớm Thứ Năm chạy vụt như bay ra khỏi nhà, làm JunHyung vừa mở mắt ra đã ngẩn người.

          Mà nguyên nhân cậu chạy đi, không có gì khác hoàn toàn là vì công việc. Lễ mừng một năm một lần của công ty SOOM sắp đến rồi, trưởng phòng Doo ra chỉ thị với bọn họ, bảo cả phòng phải có một tiết mục để công ty thêm vẻ vang. Đương nhiên mấy chuyện tổ chức hoạt động này đều rơi xuống đầu G.Na, nhưng ai cũng biết, rơi vào tay G.Na, không phải là khổ bình thường, nên YoSeob chuẩn bị đi sớm sớm, ngàn vạn lần đừng bị bắt được.

          Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện quyết định của cậu hoàn toàn là sai lầm, vì lúc cậu vừa bước vào phòng, liền phát hiện một đám người đông nghịt tất cả đều quay đầu nhìn cậu.

          “A! Seobie em đến đúng lúc lắm, bọn chị vừa bàn xong, vai chính lần này sẽ do em đảm nhiệm!” G.Na nâng cao thanh điệu mang theo ý nguy hiểm, nhất thời khiến cậu cả người lạnh run.

          Lúc cậu run rẩy bước qua đám người, phát hiện HyunA cũng ở đó. Chị HyunA nở một nụ cười thiên thần với cậu, sau đó dùng chất giọng thiên sứ nói với cậu: “ Seobie, nhằm để chúc mừng công ty ta, lần này bọn chị nhất trí biểu diễn vở kịch《Mỹ nam ngủ trong rừng 》. G.Na với chị cảm thấy em đặc biệt hợp đóng vai chính. Em thấy thế nào?”

    Cậu chớp chớp mắt: “Mỹ, mỹ nam ngủ trong rừng?”

         HyunA cười càng giống thiên thần: “Ừm, thế nào, được không?”

          “Được.” Cậu nhìn nụ cười của cô, bất giác đồng ý, sau đó đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy liền hỏi một câu: “Em đóng vai hoàng tử phải không?”

        HyunA lại dịu dàng nhìn cậu, giọng nói như thiên sứ: “Không, em đóng vai mỹ nam ngủ trong rừng.”

          “Cái gì!” YoSeob ré lên: “Em không làm!”

       G.Na âm trầm lướt tới: “ Seobie, em nói gì?”

          “Ơ… A… Vậy, vậy em diễn là được…” Hu hu hu, chỉ đành khóc thôi. Cậu một vẻ xui xẻo vô cùng, đột nhiên có người ở bên cạnh vỗ vỗ cậu, cư nhiên là trưởng phòng DooJoon, hiếm được khi anh bây giờ còn thức.

          “Đừng buồn như vậy, đóng mỹ nam ngủ rất tốt, không cần học thuộc bất cứ lời thoại nào, chỉ cần nằm ở đó là được rồi. Hô hô ~” Trưởng phòng Doo dùng giọng nói khoáng đạt an ủi cậu.

          “Vậy sao anh không đóng đi, dù sao anh cũng ngủ cả ngày, không phải càng hợp sao?” Cậu không vui trừng anh.

          “No, no. Anh được phân vai phù thủy, là người đặc biệt đến phù phép em ngủ!” Trưởng phòng Doo vô cùng cao hứng nói. YoSeob phát hiện anh hình như tràn ngập tình cảm với vai diễn này, không khỏi cảm thấy chảy mồ hôi lạnh.

          Ngoại trừ YoSeob, những người khác đều vui mừng, tựa hồ đều cảm thấy hạnh phúc khi được tham gia tập diễn vở kịch này. Trong đám người, cậu nhìn thấy ba người đồng nghiệp nam lần trước đụng phải trong thang máy, ngay khi cậu nhìn thấy bọn họ, bọn họ dường như cũng nhìn thấy cậu.

          Một trong ba người đồng nghiệp nam đó ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng nói gì với hai người bên cạnh, tiếp đó cả ba người cùng chạy lại, dọa cậu lùi ra sau một bước.

          Ba vị đồng chí này, đều dùng ánh mắt sùng bái cùng nồng nhiệt nhìn cậu, một người trong đó vô cùng thân thiết nói: “Cậu là Yang YoSeob sao? Nghe nói cậu với tổng tài chúng ta đang in love!”          

          Một người khác lập tức chen vào: “Phải phải, thế nào thế nào? Có phải feeling vô cùng tốt không? Kỹ năng trên giường của tổng tài có phải xuất quỷ nhập thần không?”

          Người thứ ba mắt lóe sáng nhìn YoSeob: “Tôi manh cậu muốn chết, bộ dạng cậu đúng khuôn mẫu đáng yêu đó!”

          Hai mắt cậu tối sầm lại, đây là người gì a… “Mấy người là…”

          “A! Bọn tôi!”

Ba người lúc này mới nhớ ra phải tự giới thiệu, sau khi nhìn nhau một cái, tiếp tục tha thiết nhìn cậu, vô cùng thân thiết đồng thanh nói: “Ba người bọn tôi đóng vai hầu nữ của cậu!”

          Ngất… Trực tiếp ngã xuống đất. Đây là thể loại tự giới thiệu gì vậy!

                  ~.~

          Ở nơi khác, sáng hôm nay còn chưa đến mười giờ, mộng đẹp của bác sĩ tâm lý SeungHo đã bị JunHyung vội vàng đến khám bệnh đập nát. Sắc mặt y rất xấu, tinh thần cũng kém, có lẽ tối qua cũng ngủ không ngon. Nhìn người bệnh rõ ràng rất sốt ruột, SeungHo bất giác thở dài.

          “Cậu không phải ở cùng nhà với người yêu cậu rồi sao, lần trước còn gọi điện báo với tôi hai người ở chung không tồi, lại có gì khiến cậu không hài lòng sao?” SeungHo dùng giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi thăm.

        JunHyung im lặng một lúc, mang đặc trưng nổi bật của người mắc chứng cưỡng chế, bực bội niết ngón tay, sau đó bắt đầu nôn nóng trả lời câu hỏi của SeungHo.

          “SeungHo à, SeungHo. Tôi nghĩ tôi không tuân thủ quy định của anh… Anh từng nói tôi phải dịu dàng với cậu ấy, nhưng sau đó tôi phát hiện cậu ấy căn bản là một người cuồng bị ngược, nghĩ muốn không bắt nạt cậu ấy cùng không thể.”

      SeungHo có chút đau đầu: “Vậy sao. Cậu đang nói, cậu vẫn đối xử với cậu ấy bằng thái độ hồi trước sao?”

          “Không, không hoàn toàn như vậy. Tôi có lúc sẽ rất nuông chiều cậu ấy, như thời gian vừa rồi bọn tôi ở chung thực không tồi… Nhưng anh biết đấy, có lúc tôi sẽ không khống chế được mà ngược đại cậu ấy… Nhưng tôi yêu cậu ấy! Tôi thật sự yêu cậu ấy! Tôi căn bản không chịu nổi cậu ấy rời xa tôi!”

          “Không chịu nổi cậu ấy rời xa cậu? Cậu là nói cậu sợ hai người chia tay sao? Hay là cậu muốn đặt cậu ấy trong tầm nhìn của cậu?” SeungHo nhíu mày hói y. Có rất nhiều người mắc chứng cưỡng chế yêu cầu người thân hoặc người yêu của mình một khắc cũng không được rời khỏi tầm nhìn của họ, nhưng JunHyung là người có ý chí, SeungHo không cho rằng y sẽ có thiên về mặt này.

          “Không không. Tôi là nói, tôi chịu không nổi cậu ấy không ở trong tầm kiểm soát tôi. Tuy tôi không gặp cậu ấy sẽ nhớ, nhưng tôi còn có chuyện của mình. Tôi phải ép mình không được cứ nhớ cậu ấy, huống hồ tôi quả thực cũng không thể ở mãi một chỗ với cậu ấy.” Lời trả lời này của JunHyung có chút hỗn loạn, nhưng SeungHo vẫn đại khái hiểu được.

       Anh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tầm kiểm soát mà cậu nói, là chỉ mấy chuyện nửa năm trước cậu nói với tôi sao?”

          Lúc này, JunHyung trông có vẻ vô cùng tuyệt vọng. Y hai tay ôm mặt, im lặng một lúc lâu mới nói một câu: “Tôi nghĩ sợ là như vậy.”

          “Thế thì làm sao?” SeungHo bắt đầu nghi ngờ.

          “Thế thì làm sao? Anh cư nhiên nói thế thì làm sao? Rất nghiêm trọng! Nghiêm trọng chết đi được! Nếu như cậu ấy biết mấy chuyện tôi làm! Nhất định sẽ không tha thứ cho tôi!” JunHyung xem ra lại bắt đầu kích động.

          “Thế nào, sao cậu lại nhớ đến chuyện này? Cậu ấy biết gì sao?”

          “Không, cậu ấy vẫn chưa biết.” JunHyung dồn sức ngoài lên sofa, xem ra đã bình tĩnh lại một chút: “Cậu ấy vẫn chưa biết…”

          “Cậu không phải từng nói với tôi cậu ấy không thể nào biết được sao. Nói cho đúng, thái độ lúc đó của cậu, cậu ấy hoàn toàn không thể biết được, hơn nữa biết cũng không làm sao đi?” SeungHo đẩy kính.

          “Đúng vậy, là như thế. Tôi lúc đó quá mức tự tin, chuyên quyền độc đoán… Tôi cho rằng không sao, huống hồ tôi không nghĩ cậu ấy rời khỏi tôi, tôi làm sao chịu được…”

        JunHyung lại bắt đầu ôm mặt: “SeungHo, anh có thể hiểu không. Cậu ấy từ lúc vào Đại học đã cùng ở chung ký túc xá với tôi, tôi mỗi ngày đều cùng ăn cùng học cùng nghỉ ngơi với cậu ấy. Cậu ấy nghĩ gì, cậu ấy đi đâu tôi đều biết. Cậu ấy không dùng đồ của người đàn ông khác, cũng không bắt chuyện lung tung với người con gái khác, vì tôi luôn ở bên cạnh, tôi không cần lo lắng cũng không cần bực bội. Nhưng lúc tốt nghiệp Đại học ai biết nửa đường lại có một con ả biến thái nhảy ra, hại cậu ấy không có được bằng tốt nghiệp. Anh biết tôi vốn định chờ sau khi tốt nghiệp sẽ để cho HongKi đi giả làm nhân viên tuyển dụng mời cậu ấy vào công ty tôi…”

          “Tôi hiểu tôi hiểu…” SeungHo an ủi vỗ vỗ vai JunHyung, muốn y ổn định cảm xúc một chút. “Nên lúc cậu ấy không có bằng tốt nghiệp đi khắp nơi tìm công việc, cậu liền cho người theo dõi cậu ấy, sau đó khiến cậu ấy gặp trắc trở ở mọi nơi?”

          “Tôi thừa nhận tôi có hơi quá một chút, nhưng đại bộ phận cũng không phải. Cậu ấy không có bằng tốt nghiệp nên sẽ không tìm được việc làm tốt… Nhưng lúc tôi biết chuyện anh trai cậu ấy bị bệnh từ cấp dưới, tôi đã nghĩ ra chủ ý hoang đường này. Tuy tôi không hối hận… Nhưng nếu cậu ấy biết viện trưởng bệnh viện trung tâm là chú tôi, biến khối u bình thường nói thành ung thư, làm anh trai cậu ấy phải truyền mấy bịch nước biển và đường glucozo lại còn thu mấy chục vạn tiền viện phí…”

          “Cậu như vậy là để đặt bẫy cậu ấy, sau đó cậu ấy không trả được tiền cậu liền vừa hay ra tay giúp đỡ? Rồi sau khi cậu ấy vào làm trong công ty cậu lại nghĩ cách trả lại cho anh trai cậu ấy?” SeungHo đột nhiên có chút thông cảm cho người bệnh này.

          “Anh muốn cười thì cười đi. Tôi biết chuyện đó vừa đê tiện vừa đáng cười, nhưng tôi… gặp phải quỷ rồi… đều trách tôi bị cậu ấy làm cho thần kinh căng thẳng!” JunHyung thất bại ngả phịch ra sau sofa, vẻ mặt chán chường, đây thực là hiếm thấy.

          “Nói thật, cậu không cần tính kế với cậu ấy như vậy, cậu hoàn toàn có thể mời cậu ấy đến công ty làm mà.”

     JunHyung lộ vẻ không tự nhiên, cố chấp lắc đầu: “Không được!”

          Sau đó y lại nói thêm: “SeungHo, tôi biết lời anh có lý, tôi không nên tính kế cậu ấy! Nhưng tôi chịu không nổi! Tôi thật sự chịu không nổi! Lúc xem băng ghi hình, cậu ấy làm việc ở chỗ người khác, bị người đàn ông khác mắng, sau đó sai bảo cậu ấy làm việc nọ việc kia, trong lòng tôi như muốn bùng nổ…”

          “Còn nữa, đám đồng nghiệp tạp nham của cậu ấy đều nên xuống địa ngục, có một tên trong số đó còn nói muốn dẫn cậu ấy đi chơi gái. Thằng cha đó cư nhiên dám nói mấy lời nhảm nhí ấy với Seobie của tôi! Tôi thiếu chút nữa đã cho HongKi sai người cắt đứt lưỡi hắn… Nếu không phải HongKi liều mạng bảo không được.”

          “Được rồi được rồi, vậy vì sau cậu đột nhiên lại lo lắng cậu ấy sẽ phát hiện ra?” SeungHo phát hiện cứ tiếp tục như vậy, bệnh tình của JunHyung sợ rằng sẽ càng nghiêm trọng.

          “Hôm qua tôi đi tìm chú tôi, sau đó anh trai cậu ấy cùng ở đấy, nói với cậu ấy rằng gặp tôi trong bệnh viện. Tuy tôi đã lừa cậu ấy, nhưng nếu như cậu ấy biết chuyện này. Ai! Thật là hỏng bét!”

          “Mà lúc đó sao tôi lại nghĩ rằng không sao đâu? Cái tên đáng chết tôi đây cho rằng kể cả cậu ấy biết cũng không sao… Nhưng không có như vậy, tôi bây giờ thực sự hoảng sợ. Chuyện này rất nghiêm trọng! Nghiêm trọng đến chết! Tôi để ý cậu ấy! SeungHo, tôi thực con mẹ nó để ý! Vì sao tôi lại mắc cái chứng cưỡng chế vứt đi này! Cứ thế dù sớm dù muộn cũng sẽ đi đời nhà ma, sau đó cậu ấy phát hiện ra tôi là tên biến thái mắc chứng cưỡng chế…”

          “Cậu ấy sẽ chán ghét tôi, sẽ, sẽ, nhất định sẽ, sau đó cậu ấy sẽ sợ tôi, ghét tôi, xa lánh tôi… Tôi thật sự chịu không nổi…”

    JunHyung càng nói càng mất không chế, cuối cùng, hoàn toàn rơi vào lo lắng bất an cùng hoảng loạn. SeungHo đành dốc hết sức trấn an y, qua một lúc lâu, y vẫn cứ tiếp tục nói một mình như vậy. Mãi sau, JunHyung kích động mới dần dần bình tĩnh.

          Y không chịu nói tiếp, chỉ một lần nữa ôm mặt, ngồi trên sofa không hề động đậy.

          Tư thế đó có chút giống con sói bị đuổi khỏi đàn.

          Có một giây, SeungHo thật sự cảm thấy được, y hình như muốn khóc, làm một người bác sĩ, giây phúc này cũng thấy khổ sở vì bệnh nhân của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro