Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không được không được, đã nói bao lần rồi, YoSeob em đóng vai người đẹp ngủ, không phải xác ướp, sao có thể cứ nằm đơ ra trên giường như thế!” G.Na lần thứ n không hài lòng hét lên, chỉ trích động tác của đồng chí YoSeob không đúng.

          Đối với loại chỉ trích hoàn toàn không có căn cứ này, cậu chỉ có thể lần thứ n trợn mắt trong lòng. Rõ ràng là diễn người đẹp ngủ, không ngoan ngoãn nằm còn muốn cậu làm cái gì! Không nằm đơ ra, chẳng lẽ lại khua chân múa tay? G.Na căn bản là đang cố tình gây sự!

          Nhưng lý luận ngụy biện của G.Na hoàn toàn nhận được sự ủng hộ của HyunA. Con người giống thiên thần này nói: “ Seobie à, người đẹp ngủ phải bộc lộ cái mỹ cảm ngủ say ra. Em cứ duỗi thẳng tay chân nằm đơ ra ở đó, hoàng tử nhìn thấy cũng sẽ không cảm giác, sao có thể hôn được!”

       YoSeob nghe như lọt vào sương mù, đột nhiên nhận thấy không thích hợp: “Từ từ! Noona vừa rồi nói cái gì… cái gì hôn… hôn cơ?”

     HyunA mở lớn cặp mắt vô tội: “Seobie em ngay cả chuyện ‘Công chúa ngủ trong rừng’ cũng không biết sao, hoàng từ đến cứu công chúa phải dùng nụ hôn để giải trừ bùa phép trên người công chúa mà!”

          Hai mắt cậu tối sầm lại. Trời ơi, có phải nói đùa không vậy? Hôn? JunHyung sẽ lột sống cậu!

          “Em không làm! Không hôn!” YoSeob lập tức từ ‘giường đạo cụ’ nhảy lên, kiên quyết không đồng ý với ý kiến trên.

       G.Na dường như không tức giận cũng không lo lắng trước sự phản kháng của cậu, khí định thần nhàn bước lại, nhỏ giọng nói: “ Seobie, đừng tưởng là chị không biết mấy chuyện giữa em và tổng tài. Lần party trước, người nhà của tên GiKwang kia vì an toàn, liền cài camera mini trong phòng thay đồ. Kết quả chị vừa hay chạy tới phòng quan sát chơi, không ngờ, có thể nhìn thấy khung cảnh phấn kích như vậy!”

          “Cái gì!”

          “Cho nên, màn kích tình đó của hai người, không chỉ bị chị thấy hết mà chị còn thu lại rồi. Em không muốn bị công khai chiếu thì ngoan ngoãn nghe lời đi!”

          “Gì… ya?”

          Não bộ YoSeob ngừng hoạt động, ngây ngốc tiêu hóa đám thông tin kinh người như pháo nổ G.Na vừa nói. Cậu chậm chãm nhớ lại, lần trước trong phòng thay đồ, cậu cùng JunHyung hình như đứng làm. Không phải chứ! Cư nhiên bị nhìn thấy! Trời ơi!

          Mất, mất mặt quá đi!

          Nhất thời, đám người HyunA phát hiện khuôn mặt búp bê của YoSeob không biết vì sao đột nhiên đỏ hồng lên như trái cà chua chín, mí mắt sụp xuống, nhìn qua cực kỳ kích thích dục vọng ngược đãi của người khác bùng phát.

      YoSeob hoàn toàn không biết chuyện gì, vẫn còn đang không cam lòng nói thầm, chuẩn bị liều mình không theo: “Trong đó cũng, cũng có cậu ấy, cậu, cậu ấy không đồng ý… Chị, chị không dám tuồn ra…”

        G.Na đặc biệt gian ác mỉm cười: “Đúng vậy, chị không đắc tội nổi JunHyung, tất nhiên sẽ không tuồn ra ngoài, nhưng đưa cho anh trai HyunSeung của em xem, hẳn là không sao đâu nhỉ?”

          “Cái gì! Chị muốn đưa cho anh trai em xem! Trời ơi! Sẽ chết người đó! Em không muốn!”

  Cậu lập tức kêu la hoảng hốt. Anh trai cậu là người khinh bỉ đồng tính luyến ái, mức độ khinh bỉ mạnh mẽ như nước sông cuồn cuộn không dứt. Theo YoSeob biết, HyunSeung ngoại trừ chuyện giữa hai người bạn tốt TeeDong và SanCho của anh là còn chấp nhận được ra, thấy người đồng tính khác là sẽ hận không thể đạp một phát cho xuống sông…

          Nếu bị anh trai cậu biết… Có lẽ cậu sẽ bị nguyền rủa cả đời xui xẻo, cậu không muốn đâu!

        “Hử, em diễn hay không đây?" G.Na cười run bầy bật, thật tức chết người.

       YoSeob chán nản, đành một lần nữa leo lên ‘giường đạo cụ’ làm bằng thùng đóng gói đồ nằm đơ ra như xác ướp. Thôi vậy, tuy JunHyung rất khủng bố cậu rất sợ, nhưng nếu dẫm phải bãi mìn của anh trai cậu, cậu sẽ bị nguyền rủa. Trong cảm nhận của YoSeob, không gì khủng bố hơn đáng sợ hơn có lực uy hiếp hơn bị nguyền rủa. Thế nên, JunHyung thực xin lỗi, tha thứ cho tôi nha!

          “Được rồi, Seobie, em đã có giác ngộ về diễn cảnh chết! Bây giờ ngoan ngoãn mở chân ra, để hoàng tử hôn em!” G.Na chống eo, đứng bên cạnh giường đạo cụ ra lệnh.

          “Này! Mấy người đừng có quá đáng! Hôn thì hôn một cái là được rồi! Sao lại phải mở chân!” YoSeob thật sự tức giận, đám người này có phải đang đùa cậu không vậy?

          “Bởi vì G.Na nói… như vậy có sức hấp dẫn hơn…” Trưởng phòng Doo ló đầu ra, tuyệt đối công bằng nghiêm chính bình đẳng cùng có lợi nói.

          “Hấp dẫn cái đầu ấy!”

      YoSeob vừa định chửi ầm lên, đột nhiên G.Na vỗ tay một cái, nói: “Chị đổi ý rồi, Seobie, em phải khép thật chặt chân lại!”

          “Đây là làm cái gì?”

         Cậu khó hiểu nhìn HyunA giống như làm ảo thuật lôi ra một cuộn vải trắng, dùng thủ pháp thành thạo vô cùng trói vài vòng quanh chân cậu, thắt một nút. YoSeob phát hiện, chân mình không thể nào cử động được.

          “ HyunA, chị không được nối giáo cho giặc a!” YoSeob khóc nói. Cậu lúc này bị trói như tượng, ai có thể cho cậu biết, G.Na noona đang muốn chơi trò gì vậy!

          “Ai nha, Seobie, em không cần lo lắng. G.Na sắp xếp nhất định là tốt nhất, em cứ yên tâm đóng người đẹp ngủ của em đi!”

         Có thể thấy HyunA hoàn toàn không cảm nhận được sự thống khổ của YoSeob, nở nụ cười thiên thần, chạy đến bên cạnh làm tiên nữ tốt bụng.

          “Ừm, trên cơ bản thì như thế. Rất tốt, pose này của em vô cùng tốt. Đúng rồi, người đóng hoàng tử đâu rồi? Còn chưa đến sao?”

“Đến rồi, hơn nữa còn chờ rất lâu rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

       YoSeob ngạc nhiên mở to hai mắt, phát hiện người mặc bộ trang phục hoàng tử màu trắng, đội tóc giả màu vàng trước mặt, cư nhiên là LeeJoon…

        “Anh, anh, anh… Sao anh LeeJoon lại ở đây!” YoSeob không nhịu được dụi dụi mắt: “Anh không phải là người công ty bọn em mà?”

          “Ha ha, anh là cố vấn kiến trúc trên danh nghĩa của công ty em, anh đến diễn vai hoàng tử cứu công chúa!” Anh LeeJoon rất dịu dàng tốt bụng mỉm cười với cậu, sau đó cúi xuống nhỏ giọng nói: “Không phải sợ, chỉ là giả vờ thôi, sẽ không hôn thật đâu.”

          Người tốt nha… Anh LeeJoon tuyệt đối là người tốt nha… YoSeob hai mắt ngấn lệ nhìn anh LeeJoon đóng vai hoàng tử, tự động thêm vào cho gã một vầng hào quang.

          Tiếp đó G.Na lại chỉ huy mọi người đóng những vai khác nhau, còn hai người diễn hoàng tử và công chua thì nhàn rỗi nói chuyện phiếm.

          Nói rồi lại nói, liền nói đến chuyện khối u lạ kỳ của anh trai cậu, LeeJoon nói: “Đúng rồi Seobie, người hôm nọ ở bệnh viện là JunHyung sao? Cậu ta sẽ không sức khỏe tốt lại đột nhiên mắc bệnh gì chứ? Tốt nhất là đừng đến cái bệnh viện đó, không bệnh cũng bị nói thành có bệnh.”

          “Cậu ấy nói cậu ấy không có đến bệnh viện.” YoSeob lắc đầu: “Em thấy sức khỏe của cậu ấy không có vấn đề gì, có thể là anh trai em nhìn lầm.”

          “Hử? Thật không, không phải cậu ta sao?” LeeJoon tỏ ra ngạc nhiên.

          “Ơ! Chẳng lẽ anh Joonie cũng cảm thấy người kia rất giống cậu ấy sao?” Cậu thuận miệng hỏi.

          “Anh cũng không thấy rõ người, chẳng là lúc ra khỏi bệnh viện thì thấy cái bảng hiệu chuyên gia.” LeeJoon nhún vai.

          Lần này đến lượt cậu không hiểu: “Bảng hiệu chuyên gia?”

          “Phải, bảng hiệu chuyên gia trên cửa bệnh viện có tên viện trưởng, hình như tên là Yong JeoSeom. Anh lúc đó còn nghĩ xem có phải họ hàng xa gì của Yong tổng tài hay không nữa…”

       LeeJoon cười giải thích: “Có điều, cõ lẽ chỉ là trùng hợp thôi! Ha ha! Người họ Yong cũng không ít!”

          Nhưng YoSeob ở bên cạnh nghe lại ngẩn ngơ. Cậu từng xem ảnh chụp chung của gia đình JunHyung, phía dưới tấm ảnh có chú thích họ tên, cha JunHyung tên Yong JunMyeon, mà JunHyung thật sự có một người chú tên Yong JeoSeom!

          Chẳng lẽ, đây thật là trùng hợp!

        Hay là, JunHyung đang lừa cậu?

          Kết thúc buổi tập kịch hỗn loạn, ngày thứ Hai lại bắt đầu làm việc. Nhưng YoSeob đối với tập văn kiện dày cộp này, chậm chạp không lật được một tờ, nhìn chằm chằm trang bìa trắng, giống như phía trên có viết thiên thư ẩn giấu mà người khác không thấy được còn cậu thì đang cố gắng đọc hiểu.

          Nhóm đồng nghiệp trong ngoài phòng đều đang bề bộn công việc, tiếng điện thoại cũng tiếng giấy xột xoạt không ngừng vang lên. Ngày thứ Hai bận rộn luôn như thế. Trưởng phòng DooJoon ngồi đối diện vừa đi họp, cốc trà uống dở trước lúc đi còn để nguyên trên bàn. YoSeob không có mục đích gì mà chú ý đến từng chi tiết nhỏ này, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ chuyện xảy ra hai hôm trước.

          Thích một người, có phải là nên tin tưởng người đó không?

          Đáp án là chắc chắn, nhưng YoSeob lại không thể buông xuông chuyện ‘trùng hợp’ này được. Nếu JunHyung thực sự đến bệnh viện, y lại không chịu cho mình biết, đó là vì sao vậy?

         Không chỉ không nói, còn kiên quyết phủ nhận, nhưng như thế càng làm người ta nghi ngờ. YoSeob lắc lắc đầu. Cậu cũng muốn bảo mình, mấy chuyện này là có hay không, hoặc đây thật sự là sự trùng hợp?

          Lý trí bảo cậu, phải tin tưởng JunHyung, nhưng trong lòng lại thấy hoài nghi.

          Là mắc bệnh gì mà không muốn làm mình lo lắng sao? Tuy lý do này có sức thuyết phục nhất, nhưng YoSeob đây hoàn toàn không đúng, JunHyung tuyệt đối không có bệnh.

          Vậy là đi thăm bạn bè người thân nào mà không muốn cho mình biết sao?

          Đây cũng không có lý…

          Tuy JunHyung rất hung dữ với cậu, còn thường xuyên bắt nạt cậu, nhưng YoSeob cũng phần nào hiểu người này đối với ai cũng như thế. Nếu nói là tính tình tồi, không bằng nói y căn bản không biết làm sao đối tốt với người khác đi?

          Từ từ! Chỗ này hình như thật sự có vấn đề! Có ai bị bệnh mà không cho mình biết? Cậu miên man suy nghĩ, cuối cùng trức tiếp lôi bộ bài tarot từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu bói.

          Trưởng phòng DooJoon dự buổi họp kéo dài hai tiếng trở về, thấy chính là khung cảnh này. Trên mặt bàn vốn chất đầy văn kiện lại xếp một bộ bài tarot sặc sỡ, YoSeob dùng ánh mắt như nuốt phải ruồi nhìn lá bài trong tay, tay còn lại thì cầm một cuốn sách hình như dùng để giải nghĩa lá bài.

        " Seobie! Giờ làm em không chăm chỉ làm việc, làm trò lung tung gì vậy!” Trưởng phòng Doo nghiêm khắc răn dạy cậu.

          Nhưng cậu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, hoàn toàn không vì bị mắng mà thay đổi, ngược lại còn trực tiếp đưa lá bài ra trước mặt anh.

      DooJoon làm sao có thể xem hiểu mấy thứ trên đó, khó hiểu nói: “Đây là cái gì?”

        YoSeob ủ rũ nói: “Em bói bài, JunHyung đến bệnh viện nhất định là để gặp tình nhân cũ của cậu ấy. Em biết mà, khẳng định là có vấn đề.”

          “Gì?” DooJoon không rõ nguồn căn vấn đề lập tức thấy hứng thú, cũng không quan tâm khung cảnh bừa bãi trong phòng làm việc, vội ngồi xuống bắt đầu nghe YoSeob buồn bã giải thích.

          “Nói cách khác tổng tài cậu ấy đi thăm người yêu cũ nên không cho em biết?”

          “Dạ.” Cậu gật đầu: “Thế này thì có lý rồi, thực quá đáng…”

        DooJoon suy nghĩ: “Nhưng em chắc chắn em bói đúng chứ?”

          “Sao có thể không đúng! Anh là đang xỉ nhục chỉ số thông minh của em đấy!” Cậu lập tức phủ định.

        DooJoon thích ý uống một hớp trà, chậm rãi nói: “À, hóa ra chỉ số thông minh của em còn cần xỉ nhục a…”

          “…”

          Nhằm đề điều tra người sống chung có phải đang nhớ mãi không quên tình cũ hay không, có ngoại tình hay không, YoSeob cấp tốc khai triển nhiệm vụ đặc công quốc tế. Cậu lập tức liên hệ với MinHan, bảo tên kia chuẩn bị cho mình một bộ thiết bị theo dõi nghe trộm. Vốn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng ba ngày sau, MinHan mặc bộ quần áo đen, đeo kính đen, xách cặp đen bước vào quán cà phê đã hẹn trước gặp mặt với cậu, YoSeob thực sự sợ đến giật bắn người.

          “MinHan? Không phải chứ, cậu ăn mặc thế này có hơi quá.” Cậu nuốt nước bọt, nhìn MinHan bình thường bộ dạng hệt như thiên thần nay che kín mặt mày, không chút biểu tình, sau đó lạnh lùng đưa cặp tạp cho cậu.

          “Mình đây là phối hợp theo điều kiện cần của công việc. Làm một nghề thì phải yêu nghề đó, chúng ta phải kỷ luật nghiêm cùng phẩm hạnh nghề nghiệp mạnh mẽ, phải tuyệt đối tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, quán triệt lịch trình công việc, không thể lơi lỏng, không thể dao động!”

       Cậu trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt thiên thần nhỏ nhắn của MinHan, nửa ngày mới nói nổi một câu: “ MinHan? Cậu uống nhầm thuốc à?”

          “Không phải, hôm trước mình đi phỏng vấn, muốn đến cục điện tín làm nhân viên tổng đài, nhưng họ bảo mình không phải vật liệu làm việc, JinWon nói mình không có kỷ luật nghiêm, nói mình nhất định sẽ lơi lỏng, nên mình nhất định phải làm nghề nào yêu nghề đó, sau đó để đám người kia thấy tài năng của mình!” MinHan nghiêm trang nói, bộ dạng nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng, làm YoSeob hoàn toàn ngẩn ngơ.

          “ Seobie, bây giờ trên TV không phải một mực cổ vũ tự thân lập nghiệp sao? Không bằng chúng ta coi đây là cơ hội, mở một phòng thám tử tư, giống như trong truyện 《Thám tử lừng danh: Conan》 ý…”

          Không phải chứ… Còn tự thân lập nghiêp? Trời của tôi ơi! MinHan a cậu có phải xem Conan nhiều quá không vậy…

          Tự mình cùng MinHan mở phòng thám tử tư đi theo dõi JunHyung? Ngay cả cậu cũng cảm thấy ý tưởng này quá điên cuồng. Bản thân cậu không nói, cái tên nhóc MinHan kia, cả ngày bị tên đẹp trai của Đại học B.I.B giữ trong lòng bàn tay, còn sợ bị nóng, ra cửa thì sợ gió thôi. Nếu như MinHan thiếu mất một cọng tóc, cậu tin chắc tên đàn ông JinWon kia sẽ đảo lộn trời đất…       

          Nhưng sự bướng bỉnh cùng nhiệt tình của MinHan làm YoSeob căn bản không xử lý nổi, huông hồ cậu cũng thực sự cần người giúp đỡ, nên quyết định như vậy đi.

          Chờ đến lúc MinHan mở cặp ra, YoSeob mới coi như là được mở rộng tầm mắt. Toàn bộ đều là thiết bị điện tử mới nhất tiên tiến nhất, cái gì mà máy theo dõi định vị toàn cầu, thiết bị ghi hình mini, ngay cả máy kiểm tra nói dối cũng có…

      YoSeob không nói gì nhìn trời, choáng váng nửa ngày, hỏi : “Cậu lấy đâu ra vậy?”

       MinHan hoàn toàn không để ý nói: “Mình lấy từ trong két bảo hiểm của JinWon ra. Trong ngăn tủ của anh ấy đều là mấy thứ đồ này, mình tùy tiện cầm mấy thứ nhỏ đi, mấy thứ quá nặng mình lười cầm.”

          “Hả?” YoSeob đơ người. Cậu biết gia đình JinWon làm ăn cả hai giới hắc bạch, nhưng MinHan lại nói thoải mái như vậy.

          “Vậy, vậy anh, anh ta không biết sao?”

          “Đương nhiên không biết, anh ấy bình thường sẽ không cho mình đụng vào đâu, đúng là quỷ hẹp hòi!” Trên mặt MinHan lộ ra vẻ tức giận bất bình.

          “…..”

       YoSeob thực vui sướng, xem ra rốt cục cũng có người có chỉ số thông minh thấp hơn cậu rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro