Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc YoSeob được cởi trói, lập tức bắt đầu chửi rống lên: “Ngoại Tinh Nhân! Cậu làm cái gì a! Để một đống người không đứng đắn này ở trong công ty, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tôi mặc kệ tôi mặc kệ. Cư nhiên để tôi đến làm ở một công ty đòi nợ. Ba mẹ tôi biết nhất định sẽ sợ đến bệnh tim tái phát. Tôi không muốn…” 

      “Cậu luyên thuyên cái gì. Tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó, còn kén cá chọn canh. Người không có bằng tốt nghiệp như cậu, có công ty nào muốn nhận chứ? " JunHyung bị một hơi mặc kệ của cậu làm cho lửa giận bừng lên.

       “Không có công ty muốn nhận thì làm sao. Làm việc trong công ty đòi nợ, đạo đức cửa tôi sớm muộn gì cũng bay mất a a a a a!”

      YoSeob nói nói rồi vẻ mặt kinh hoàng, liều mạng lục lọi, lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng cũng móc ra từ trong túi quần một lá bùa, lập tức cảm thấy chính mình được cứu sống, bắt đầu không ngừng lẩm bẩm: “Ác linh biến mất, ác linh biến mất….”

       “Cậu câm miệng cho tôi! HongKi, mang thứ kia lại đây cho tôi!” Đầu JunHyung cảm thấy có chút đau. Y không chịu được nhất chính là YoSeob siêu cấp mê tín, cả ngày cầm một đống đồ không bình thường cầu khẩn, còn thường xuyên hôn đám bùa a chú a kia nữa. Làm cho y vừa nhìn thấy liền hận không thể đem tất cả những gì YoSeob hôn qua hủy diệt.

     HongKi đương nhiên nghe theo chỉ thị của JunHyung, không để ý đến sự phản kháng của YoSeob, cướp lấy lá bùa kia đưa cho JunHyung.

       “Này này! Trả bùa của tôi lại cho tôi! Đó là bùa bảo vệ bình an…. Này! Yong JunHyung! Cậu sao có thể ném lá bùa vào thúng rác!”

  YoSeob thấy lá bùa của mình bị vô tình ném vào thùng rác, mặt tái xanh…. ( anh bị cuồng bùa aa )

       “ Yang YoSeob, câu ít ở đây cố tình gây sự. Đừng quên cậu thiếu nợ tôi, hiện tại tôi là chủ nở.

      JunHyung chỉnh lại cà-vạt, nói chuyện vớ i YoSeob thật là khiến người ta không thể không tức giận: “Cậu nói, lời của chủ nợ, kẻ thiếu nợ có nghe hay không?”

     Trên mặt YoSeob lộ vẻ đấu tranh nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng nói: “Nghe…”

     “Vậy hiện tại ai là chủ nợ?

          “Cậu….” YoSeob cúi thấp đầu, ủ rũ nói.

   “Ai nợ tiền tôi?”

       “Tôi….” Cậu triệt để không chút sức mạnh, thanh âm cũng trở nên yếu ớt.

    JunHyung xem ra rất thỏa mãn với lời trả lời của cậu, gật gật đầu, nói: “Vậy công việc này có muốn làm hay không?”

   “Muốn…” YoSeob ở trong bụng trợn trắng mắt: “Trời ạ, đây căn bản là ép trai nhà lành làm kỹ!”  ( anh là trai nhà lành saoooo )

     “Gì? Cậu nói ai ép trai nhà lành làm kỹ?” JunHyung lạnh lùng liếc cậu.

    Ngu muốn chết…. Cư nhiên đem lời trong lòng nói ra, cậu ra sức lắc đầu: “Không có không có, là tôi tự nguyện lưu lạc nơi phong trần?”

“Cái gì mà lưu lạc nơi phong trần? Đây là công ty tài chính.” Lông mi co giật, JunHyung thật sự nghe không vào mấy loại ví von lung tung của cậu.

    Hừ… Cho vay cắt cổ…. Hoàng Thế Nhân… Còn công ty tài chính… Ngụy quân tử! (Hoàng Thế Nhân: Nhân vật trong vở kịch “Bạch Mao Nữ” ~ Nói ngắn gọn đây là một tên địa chủ giàu có, độc ác)

Trong lòng chửi rủa, nhưng ngoài mặt,YoSeob chỉ có thể tỏ vẻ thì cứ như vậy, tâm không cam tình không nguyện nhận lỗi: “Ừm.”

     “Vậy cậu còn cái gì muốn nói không? Tôi cảnh cáo cậu, tầng 40 là khu làm việc cấp cao, đây không phải nơi cậu có thể đi lại. Lần sau còn làm loạn thế này, bọn họ xử lý cậu thế nào tôi cũng mặc kệ. Cậu nhớ kỹ chưa?”

     YoSeob gật gật đầu, hiện tại trước mặt cậu là một mảnh xám xịt. Đã lên thuyền giặc, sao còn có thể bước xuống? Công ty đòi nợ… Đây căn bản là muốn mạng cậu mà. JunHyung phát điên hay sao mà mở loại công ty này. Chị G.Na, chị HyunA còn cả DooJoon, cư nhiên cũng làm ở đây. Lẽ nào lá gan mọi người đều lớn như vậy sao?  ( tưởng tượng quá rồi ông :))) )

   Thấy bộ dạng gà trống thua trận của  YoSeob, tâm tình JunHyung tốt vô cùng, vẫy tay bảo nữ thư ký bưng ly cà phê lại, vừa uống một ngụm, liền thấy không thích hợp.

   YoSeob vừa rồi còn ủ rũ bây giờ lại như gặp phải đại địch, trừng to mắt nhìn về phía y. Ách… Không, nói đúng ra, là nhìn nữ thư ký bên cạnh y.  ( ghen rồi ghen rồi ngaa )

      JunHyung ung dung uống cà phê,         quan sát vẻ mặt biến đổi liên tục của cậu: kinh ngạc, căng thẳng, lo lắng, không chịu… Tên ngốc này tất cả đều viết hết trên mặt rồi.

    “YoSeob tiên sinh, tổng tài vẫn còn nhiều việc phải xử lý, mời cậu trở về khu vực làm việc của mình.” HongKi lịch sự nhắc nhở, cánh tay lại không để người khác phản kháng mà đẩy YoSeob ra khỏi cửa.

     “Không, không được. Tôi, tôi không đi… Không muốn….”

  Cậu lại đẩy tay HongKi ra, ánh mắt không rời vị tiểu thư kia, trong lòng nôn nóng vô cùng: Tôi mới không đi. JunHyung cùng cô gái kia ở chung một phòng, lâu ngày sinh tình củi khô bốc lửa nam nữ thụ thụ bất thân a a a. Khẳng định sẽ có vấn đề…. Tôi mới không muốn cô ta thực hiện được!

  YoSeob chỉ nghĩ đến chuyện này, hoàn toàn quên mất thân phận của chính mình, sống chết không chịu đi ra ngoài. JunHyung ho khan hai tiếng, lạnh lùng nói: “Cậu còn ở lại đây làm gì? Còn không ngoan ngoãn đi làm đi, tôi nói rồi sẽ trừ lương đó.”

    Lúc này, nữ thư ký kia rót cà phê cho JunHyung, mỉm cười nói: “Tổng tài mời dùng.”

Hồ ly tinh, Đát Kỷ, câu dẫn…

    Một chuỗi từ xuất hiện liên tục trong đầu, YoSeob nhìn thấy, nước mắt nôn nóng cũng sắp chảy xuống, hai mắt có một tầng hơi nước, nhìn chằm chằm JunHyung.

Chỉ thấy  hắn cư nhiên cũng nho nhã nói với nữ thư ký: “Cảm ơn, rất ngon.”

          Hỗn đản….

          Y còn nói cảm ơn…. Cảm ơn cảm ơn cảm ơn…. Cảm ơn cái đầu quỷ nhà cậu ấy!

          Trong lòng YoSeob thầm thoa mạ: Tôi biết tên nhóc nhà cậu là muốn anh anh em em cùng mỹ nữ nên đuổi tôi đi. Yong JunHyung cậu quá đáng ghét quá đáng ghét!

          Tôi, tôi bị đánh đến mặt sưng vêu, đầu cũng sưng… Cậu ngay cả một câu cũng không nói….

          Cho dù không thích tôi… cũng, cũng có thể quan tâm một chút đi… Dù sao tôi cùng cậu cũng ở cùng một phòng tận bốn năm liền.

          Trong lòng YoSeob dấm chua đã sôi sùng sục, càng nghĩ càng thấy tủi thân, môi bĩu ra trông đặc biệt đáng thương, nhưng cũng khá buồn cười. JunHyung thấy bộ dạng này của cậu, càng cảm thấy đầu óc có chút loạn, theo bản năng mà phất phất tay muốn cậu ra ngoài.

         YoSeob cho dù không muốn, cũng nhìn ra là hắn kiên trì muốn đuổi cậu đi, ủ rũ đi theo HongKi ra khỏi phòng. Bộ dạng cậu đau khổ hệt như mất giải thưởng trăm triệu won, HongKi nhìn thấy cũng có điều không đành lòng.

          “ YoSeob, cậu muốn đến phòng làm việc của tổng tài làm gì?” Đi vào thang máy, HongKi có chút hiếu kỳ hỏi cậu.

          “Không có gì.” Cậu cũng lười nhìn hắn một cái, dùng thanh âm tức giận nói: “Cô gái vừa rồi có phải thư ký đặc biệt của JunHyung không a?”

      “A?” HongKi sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không phải, cô ấy là nhân viên phụ trách vệ sinh và ăn uống.”

        Cậu vẻ mặt cổ quái ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Vậy thư ký của cậu ta là ai?”

  HongKi vỗ ngực: “Là tôi.”

    Cậu lại ngây ra, sau khi đình trệ vài giây, đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt hai tay HongKi, kích động nói: “Thật tốt quá thật tốt qua. Anh quả thực là người vĩ đại nhất thế giới. Nhờ vào sự tồn tại của anh, khiến bên cạnh cậu ta bớt đi một người phụ nữ…”

      HongKi dở khóc dở cười, nẳm ngày mới rút tay ra khỏi tay YoSeob, “Làm cái gì a, tôi là thư ký trưởng của công ty, là tâm phúc của tổng tài, cùng phụ nữ có quan hệ gì.”

          Hừ, quan hệ lớn. Điều này cho thấy ông trời vẫn chưa hoàn toàn vừa bỏ ta, cuối cùng cũng giảm bớt một tình địch a… Xem ra lúc về nhà phải tiếp tục đi cầu bùa chú……

          Cuối cùng, HongKi vô cùng tốt bụng đưa cậu đến tầng 38, đem cậu giao đến tận tay trưởng phòng Doo, thuận tiện hướng dẫn cậu làm việc một chút, sau đó còn đặc biệt để lại số điện thoải, tỏ ý nếu có vấn đề gì về công việc có thể tùy lúc gọi. Cậu phát hiện sự nhiệt tình làm việc người này quả thật không tăng cao một cách bình thường, trên cơ bản có thể coi như là một người máy đến làm việc….

          Ngày đầu tiên đi làm cứ như vậy mà nhanh chóng qua đi. YoSeob đầu óc choáng váng theo DooJon đại ca học tập. Làm liền một ngày, vẫn là nửa đời không quen. Nói thật ra, cậu hoàn toàn không hiểu mấy thứ thế chấp a, cho vay a, khế đất a, v.v. này, hồi đại học theo ngành hậu cần, cùng mấy thứ này không có liên quan.

          Song công việc DooJoon bố trí cho cậu là ghi chép và chỉnh lý. Công ty đều làm qua cái gì mà chương trình một ngày, toàn bộ chỉnh sửa ghi chép phân loại, cậu nói chung cũng có thể miễn cưỡng đảm nhiệm được.

          Tới lúc tan ca, G.Na cùng HyunA đạp lên giày cao gót rời đi, DooJoon cũng xách túi da đi khỏi. Cuối cùng dường như người trên tầng 38 đều đi hết, nhiệm vụ của YoSeob còn chưa hoàn thành, không thể làm gì hơn là sứt đầu mẻ trán cố gắng làm cho xong.

          Đến hơn 9 giờ, bụng đói sôi ầm ầm, chữ trước mắt cũng không nhìn ra nổi, YoSeob thật sự không kiên trì tiếp được, nhưng công việc còn một xập dày. Lúc cậu thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường, chuông điện thoại bất ngờ reo vang.

          “A lô, xin chào, bộ phận vận chuyển công ty SOOM…" YoSeob lắp bắp nói lời thoại hôm nay vừa được học, khẩn trương cầm lấy ống nghe.

          Người bên kia dường như sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi mở miệng: “ YoSeob, cậu chưa làm việc xong sao?”

          Là JunHyung !

     YoSeob thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn một đống giấy tờ đầy ụ trên bàn, tức giận nói: “Còn rất nhiều.”

          “Quả nhiên cậu rất vô dụng a, ngu ngốc.”

          Lời châm chọc của JunHyung truyền tới, YoSeob không phục phản bác: “Tôi vô dụng, vậy thì làm sao, cậu đừng có mà hả hê, tôi sẽ làm hết cho cậu xem.”

      “Cậu chưa ăn gì đúng không?”

      Gì? Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện ăn uống?

  YoSeob không hiểu chủ đề nói chuyện của JunHyung sao lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chưa có a, nhưng cho dù tôi không ăn cơm cũng phải làm cho xong, cậu chờ mà coi.”

     Người bên kia điện thoại dường như một lúc không nói gì, YoSeob cho rằng là JunHyung bị mình dọa sợ, thỏa mãn nói: “Được rồi, tôi tiếp tục làm việc đây, cậu không có chuyện gì thì tôi dập máy.”

      Đặt ống nghe xuống, YoSeob lại ngồi trước bàn làm việc, tay ôm cái bụng đang réo ầm, tiếp tục bắt đầu cắn đầu bút. Nhưng còn chưa cắn đến lần hai, một người đã bước từng bước dài đến trước mặt cậu.

      “ JunHyung? Cậu tới đây làm gì?” Lẽ nào là đặc biệt đến châm chọc tiến độ cậu làm siêu chậm sao? YoSeob ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, cậu ta vì sao lại cau mày vậy?

Tôi van cậu a, lão đại! Tôi đã cúc cung tận tụy làm việc như thế, kẻ làm ông chủ như cậu, nói thể nào cũng nên cảm thấy vui mừng vô cùng, thuận tiện cho tôi lương tăng ca đi?

       “Không làm nữa, ngày mai tiếp tục, bây giờ đi ăn thôi.” JunHyung cũng không chờ YoSeob trả lời, kéo tay cậu đi ra ngoài.

   “Này này ~ Cậu chờ một chút ~ Đừng có kéo tôi, tay áo sắp bị cậu kéo…”

¬.¬

     “Làm sao vậy? Cứ dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi?” Dưới vẻ bình tĩnh của JunHyung là sự đắc ý, nhưng vẫn giả bộ không có gì, thản nhiên nhìn YoSeob đối diện đang tức sủi bọt mép, cố ý khiêu khích.

  YoSeob mắt trừng to như mắt trâu, quả thực là muốn bùng nổ rồi, từ khóe mình phun ra một câu: " JunHyung, cậu là mời tôi đến chỗ này ăn?”

     “Sao? Cậu còn chỗ nào bất mãn? Nhân viên tạm thời?”

    “Cậu!”

    “Tôi! Tôi làm sao?”

   JunHyung ung dung tựa về phía sau, thản nhiên ngẩng đầu nhìn ánh sao chớp nháy trên đỉnh đầu, “thuận tiện” liếc bác trai đang bận làm mì bên cạnh. Ách… Không sai, bọn họ hiện tại đang ngồi trong một quán ăn rẻ nhất nhất ven đường…

    Còn không nói JunHyung một thân hàng hiệu ngồi ở chỗ này có bao nhiêu không thích hợp, bên cạnh đỗ một chiếc BMW cũng đủ để khiến ông chủ một phen hoảng sợ đến gọi món cho bọn họ.

    “Hai vị tiên sinh, xin, xin hỏi muốn ăn gì?”

   “Hừ!" YoSeob oán hận quay đầu đi chỗ khác. Không phải là cậu soi mói, hôm nay bị JunHyung lôi đi, trong lòng còn thấy vui vui, cho rằng có thể ăn một bữa lớn, để giảm bớt nỗi khổ một tháng liền ăn mì gói của cậu. Ai ngờ người này cư nhiên kéo cậu đến một quán ven đường ăn mì?

   Làm cái gì a! Đây không phải là bình mới rượu cũ, mì gói mì nấu căn bản có gì khác nhau. YoSeob sâu sắc hoài nghi dạ dày cậu rốt cuộc có thể vì ăn quá nhiều mì mà co bóp đến chết không.

    “À, xin hỏi một chút là có những gì vậy?” JunHyung quả nhiên chưa từng đến mấy nơi này, nên ‘khiêm tốn’ xin ông chủ chỉ dạy.

      “Ách, mì chén lớn mười won, mì chén nhỏ bảy won, nếu thêm thịt thì thêm ba won.” Lão bản ân cân nói. Vị thiếu gia này vẻ ngoài phi phàm như thế, bình thường trên TV mới có thể thấy người như vậy a.

        “À ~” JunHyung còn tỉ mỉ đắn đo một chút, nói với YoSeob ở đối diện: “Chén lớn hình như có hơi đắt nhỉ? Hay là dùng chén nhỏ khá…”

     “Không! Tôi muốn ăn chén lớn!” Cậu nổi giận đùng đùng hét, trong lòng mắng chửi JunHyung không ngừng: Cái đồ gian thương tham tiền nhà cậu… Tôi sẽ chiếm được tiện nghi một won tiền của cậu!

    “Được, vậy chén lớn đi.” JunHyung gật gật đầu.

    Ông chủ có chút kỳ quái nhìn bọn họ: “Vậy có thêm thịt không?”

    “Không, mười won cũng quá đắt rồi.” YoSeob còn chưa mở miệng, JunHyung đã giành nói trước. Ông chủ vẻ mặt ngờ vực rời đi, để lại YoSeob giương mắt chết lặng.

    “Cậu không phải chứ, tốn mười won tiền? Mời tôi ăn một bữa cậu cũng không chịu sao?”

   YoSeob khó tin nhìn hắn, quả thực không biết dùng từ gì để miêu tả tâm tình cậu lúc này. Quan sát JunHyung từ đầu tới chân một lượt, đồ Gucci, nước hoa Burberry số lượng có hạn, đồng hồ bạc siêu mỏng đặt làm… Quên đi quên đi, gì cũng không nói nữa.

     Gandet” YoSeob căm giận nhỏ giọng mắng. (Gandet: Tên nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết Eugenie Gandet của Honore de Balzac ~ Là một thương nhân rất giàu có, rất có địa vị những cũng rất keo kiệt ở Pháp. Trong mắt hắn ta, con gái cùng vợ cũng không bằng một đồng tiền. Là đại biểu cho hình tượng kẻ bủn xỉn)

   “Cái gì? Người keo kiệt đệ nhất thiên hạ như cậu không có tư cách nói tôi đi?” JunHyung nho nhã đẩy kính mắt thủy tinh, “Hồi năm ba cậu bị người ta vây bắt, tôi đi đánh nhau giúp cậu, sau đó là ai vào lúc tay tôi bị thương, ngay cả một cái băng vết thương cũng không chịu mua hả?”

    “Hai chuyện không giống nhau. Tôi là người nghèo, cậu là người giàu, Chủ nghĩa Xã hội Khoa học nên lấy thực hiện cộng đồng sung túc làm mục tiêu, giàu trước giúp giàu sau, cuối cùng đi hướng chủ nghĩa cộng sản.” YoSeob một chút cũng không cảm thấy đỏ mặt, thao thao bất tuyệt giảng giải.

    “Được rồi, Yang tiên sinh, mì của ngài tới rồi.” JunHyung nhắc nhở cậu.

  YoSeob cầm đũa trong tay lau lau, vội vã ăn mấy miếng. Dù sao cậu cũng đói lắm rồi, có điều vùi đầu ăn một lúc mới thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên hỏi: “Ế? Sao chỉ có một chén, cậu không ăn sao?”

   JunHyung lộ ra một vẻ ung dung hiếm có, dùng giọng điệu thập phần ‘thiện lương’ nói: “Tôi đã sớm ở nhà hàng Thụy Sĩ ăn rồi. Nghĩ tối muộn không có chỗ bán cơm nhân viên, mới đặc biệt đưa cậu đến chỗ này ăn. Đúng rồi, quên không bảo cậu, đây không phải là tôi mời ăn mười won này sẽ khấu trừ vào tiền trợ cấp của cậu.”

          ……..

     Kết quả JunHyung nói một lời này là miếng mì của YoSeob không nuốt nổi xuống, nghẹn trong cổ họng, hai mắt lồi ra, trông giống như tiêu bản một cái xác bị nghẹn chết

        “Ách….”

    Mười won mười won mười won…. Mười won của tôi….

      Bạn học YoSeob hơi thở mỏng manh dựng thẳng ngón trỏ, run run chỉ về phía JunHyung, khiến JunHyung tổng tài của chúng ta sau khi cố giữ vẻ bình tĩnh mấy phút, đặc biệt không có hình tượng mà chạy nhanh lại vỗ lưng cậu.

        “Cậu là đồ con heo a! Một miếng ăn nhiều như vậy để làm gì!”

          “Ách…”

          “Ông chủ! Nhanh cho cốc nước! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!”

          “Ách…”

     “Cậu thực sự là muốn chọc chết tôi rồi… Cậu… Cậu ngoan một chút được không a? YoSeob?”

       “Ách…”

   Vỗ vài cái, YoSeob vẫn ở nguyên trong ‘trạng thái cương thi’, JunHyung vừa vội vừa tức lại hối hận, cầm cốc nước cuống quít cho cậu uống, bộ dạng sợ cậu có chỗ nào không thoải mái này cùng bộ dạng tính toán chi li vừa rồi thực sự là hoàn toàn đối lập, làm ông chủ tiệm mì sửng sốt.

    Hai người nay… rốt cuộc là quan hệ gì a…

   YoSeob uống xong nước, cuối cùng cũng đem miếng mì nuốt suốt, thờ dốc phì phò, bỗng nhiên nhào lên người JunHyung, khóc lóc kêu gào.

     “ Mười won a ~ Mười won của tôi a ~ Sao cậu không nói sớm a ~ Tôi ăn chén nhỏ a ~ Đắt hơn ba won a ~ Ba won a a a a ~~~~”

       Vùng giữa lông mày của JunHyung co quắp một lúc, giây tiếp theo vội vàng đẩy cậu ra, giả vờ lạnh lùng chỉnh chỉnh kính, lãnh đạm hừ một tiếng: “Tôi đã nhắc cậu rồi. Nhanh ăn đi, ăn xong rồi về tăng ca.”

  YoSeob nghẹn trong miệng, lại muốn bắt đầu ăn như hổ đói, nhìn bộ dạng dọa người như thế của cậu, mí mắt dưới của JunHyung giật giật, nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói: “Được rồi, lát nữa tôi giúp cậu làm việc… Ăn chậm thôi.”

YoSeob lắc đầu, nói thầm: “Như vậy không được, sẽ bị trừ tiền.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro