Chap 18: ĐÊM TRƯỚC KHI ĐI LÀM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----== CHƯƠNG XVIII: ĐÊM TRƯỚC KHI ĐI LÀM ==----

Năm giờ chiều, ánh tà dương lưu loát xuyên qua rèm cửa chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn khẽ cười của Yoseob, rèm mi dài xinh đẹp hạ bóng dưới mắt. Junhyung im lặng cẩn thận trông Yoseob, chẳng hiểu sao trong lòng thấy thật ấm áp, đứng lên, bất giác vuốt nhẹ vài sợi tóc vương trên trán cậu. Đột nhiên, lông mi cậu run rẩy, ánh mắt chậm rãi mở, con ngươi chuyển động nhìn bốn phía, bộ dạng mơ màng, cậu thấy mình như phiêu phiêu bồng bồng giữa không trung, cơ hồ đã ngủ cả nửa thế kỷ.

Bỗng dưng nhìn thấy một khuôn mặt tiến gần lại mặt cậu, tiếp theo là một giọng nói mang đầy vẻ lo lắng hỏi: “Em tỉnh rồi? Thế nào? Đầu còn choáng không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Qua vài giây, Yoseob mới hoảng hốt tỉnh táo, nhớ lại cuộc đối thoại cùng Junhyung trước khi ngất xỉu, cơ thể không khỏi khẽ run.

Cậu dùng âm thanh rất nhỏ để hỏi: “Anh, em ngủ bao lâu rồi?”

“Chưa lâu, mới chỉ một tiếng đồng hồ thôi.” Giọng nói của Junhyung cực kì dịu dàng.

Chỉ tiếc Yoseob không nhận thấy được, trong lòng cậu đang nghĩ, chỉ mới hôn mê một giờ thôi sao, cậu còn tưởng mình đã cố gắng để được choáng váng một cách thê thảm rồi chứ?

“Anh hỏi, em có chỗ nào không thoải mái không?” Junhyung nâng cao âm lượng, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đối với trạng thái mơ mơ hồ hồ của cậu bây giờ, anh hoàn toàn không hài lòng.

Yoseob chỉ thấy trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu nhớ lại những việc xảy ra tiếp theo ở nơi phỏng vấn xin việc. Junhyung xoa xoa thái dương cho cậu, cậu cũng chẳng nhận ra. Anh hơi nhíu mày, lo lắng nói. “Sao mà nhiều mồ hôi lạnh như vậy. Phải đi bệnh viện kiểm tra thôi.” Dứt lời liền đứng dậy ôm lấy cậu nhẹ nhàng.

Yoseob gấp đến độ cựa quậy, nhổm người ngồi dậy trên giường, xoa trán, vội nói. “Em không sao, không cần đi bệnh viện đâu.” Cậu không muốn nghĩ đến bệnh viện, cậu sợ nhất là bệnh viện, chỉ cần nhìn thấy bác sĩ thân mặc áo trắng tay cầm ống tiêm là cậu sẽ trực tiếp ngất xỉu lần nữa.

Junhyung đương nhiên biết cậu sợ máu, chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng, cậu liền liên tưởng đến máu đỏ tươi, đây cũng là nguyên nhân anh không đưa cậu đi bệnh viện ngay mà là mời một bác sĩ đến nhà để khám cho cậu, bác sĩ nói là cậu bị cảm nắng, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng nhìn hiện trạng như thế này, anh thấy tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện.

Nhìn Junhyung trầm tư, cậu thấy anh đúng thật đang nghĩ đến bệnh viện, vì thế cầm bàn tay to lớn của anh đang đặt trên trán mình, khóe miệng thét lên. “Anh sờ trán em, em bị dọa nên mới đổ mồ hôi lạnh, không cần đi đâu mà.”

Junhyung biến sắc, thu tay về. “Em sợ gì anh chứ?”

“Em sợ anh mắng em.” Yoseob cúi đầu nói oan ức.

“Anh đã mắng gì đâu hả? Seobie, nói xem, rốt cuộc là em sợ anh điều gì?” Junhyung nén cảm xúc của mình lại, cố kiềm chế nói.

“Chính là chuyện đi phỏng vấn công ty của bạn anh đó, em thật sự không cố ý, hơn nữa trước đó em cũng không biết anh ấy làm trong công ty anh.” Cậu càng nói giọng càng thấp.

“Anh đang muốn nói cho em đây, Xuyên Thần gọi điện thoại bảo anh nói cho em, em đã được công ty của nó chọn rồi, bây giờ em có thể lựa chọn …”

Yoseob không đợi anh nói xong, chẳng hề nghĩ ngợi liền ngắt lời, nói: “Em đương nhiên phải đi làm ở công ty anh rồi.”

Junhyung có chút giật mình, thật không ngờ, nhanh như vậy mà cậu đã quyết định đến công ty anh. Nhưng đối với lời nói của cậu, anh rất vừa lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, theo thói quen xoa xoa đầu cậu. “Lần này em ngoan lắm.”

Thực sự Yoseob trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi anh mình, hiện giờ chỉ có thể nói nhẹ nhàng, mỗi lần Junhyung xoa đầu cậu thì tâm tình anh đều có vẻ không tệ lắm.

“Tốt lắm, uống thuốc vậy, không đi bệnh viện.” Dứt lời liền đưa chén thuốc đến cho cậu.

Yoseob nhận lấy cái chén, nhìn bên trong có một thứ chất lỏng màu đen đen bốc lên mùi vô cùng khó ngửi, cậu bĩu môi nhìn Junhyung, nhưng cuối cùng cũng bịt mũi đưa chén thuốc nuốt trọn vào bụng.

Junhyung vừa lòng nhận lấy cái chén, cầm khăn tay lau lại vết thuốc còn đọng nơi mép của cậu, mỉm cười. “Anh nấu cháo ngao em thích nhất đấy, để anh mang vào cho.”

Dứt lời liền đứng dậy bỏ đi vào bếp, Yoseob hóa đá. Cậu chẳng hề biết anh mình thế mà lại mua ngao, còn tự mình xuống bếp nấu cháo ngao cho cậu, càng không nghĩ đến việc anh đích thân mang bát cháo ngao nóng hổi vào đây cho cậu, bao nhiêu năm gian khổ mới được một lần đãi ngộ nha ~.

Giờ phút này cậu vừa vui vừa mừng như điên không để đâu cho hết.

********

Ngày hai mươi tháng bảy là ngày kỉ niệm đáng nhớ, bởi vì Yoseob trở thành một người bắt đầu đi làm.

Cậu vừa sáng sớm đã trở mình thức dậy, thay đổi quần áo đến mấy lần nhưng vẫn chẳng hài lòng, không phải cảm thấy quá sinh viên thì cũng là quá đứng đắn, cuối cùng vẫn nên lựa chọn bộ quần áo ngày đó đi phỏng vấn, trong buổi phỏng vấn hôm đó HyunSeung đã đưa bộ quần áo này và một đôi giày cho cậu. Lúc đấy cậu không biết chuyện sẽ đi tới đâu, không nghĩ nhanh như vậy lại phải dùng tới nó, cậu hớn hở vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, miệng còn rì rầm ca hát: “Because I’m a shadow shadow shadow”

Junhyung bưng tô tobbokki từ phòng bếp đi đến, vừa lúc nhìn thấy thần sắc rạng rỡ của Yoseob, anh không khỏi đánh giá từ trên xuống dưới bộ dạng của cậu, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, tay ôm bụng, không chú ý tới hình tượng, cười ha hả. Yoseob thấy kì quái, chẳng lẽ cậu ăn mặc đẹp đến nỗi phải cười thế sao? Phải rồi!! Bộ này cậu đã lựa chọn rất rất cẩn thận đó, mà thôi mặc kệ anh cứ để anh cười cho no nê đi.

Hai người ngồi xuống ăn bánh bao, Yoseob đói bụng, cắn từng miếng từng miếng bánh bao ngon lành, nhưng đối diện là đôi mắt Junhyung không ngừng nhìn chằm chằm cậu, nhất thời cậu đỏ bừng mặt, miệng nói : “Em nhìn đẹp đến vậy sao? Anh, chẳng lẽ em còn đáng yêu hơn cả chị dâu tương lai?”

“Em không nhìn vào gương à, dáng người và khuôn mặt của em không hề khớp với nhau tí nào.” Junhyung ho nhẹ một tiếng, nói.

“Mặt em ra làm sao?” Yoseob tức giận trong lòng, anh có ý gì đấy? Ý là bộ dạng mình rất xấu không hợp với bộ quần áo này sao?

“Ý anh là em lớn rồi mà nhìn giống như một đứa trẻ con vậy, thế mà lại đi mặc trang phục trưởng thành như thế này.” Junhyung cắn một miếng bánh bao.

“Em, em làm sao mà giống trẻ con chứ…” Yoseob cuống lên, sao ai cũng bảo cậu nhìn non nớt như trẻ con vậy chứ, cậu giận rồi đấy! Cậu hận không thể hóa phép thành Bạch Cốt Tinh, xem có ai còn dám nói cậu như thế không.

“Được rồi, anh đi lấy bộ quần áo thích hợp cho em thay.”

***

Trên đường đến công ty, Yoseob chiếm cứ kính chiếu hậu, phô ra đủ loại pose. [kiểu dáng để chụp ảnh, làm duyên]

“Anh, anh thật là tinh mắt nha, em thấy, bộ quần áo này đẹp hơn rất rất nhiều so với bộ quần áo của HyunSeung.” Yoseob rạo rực nói, bộ quần áo trên người cậu bây giờ cực kì thích hợp, vừa đáng yêu vừa đứng đắn, tao nhã nhưng vẫn không mất đi vẻ thuần khiết.

Tay Junhyung nắm vô lăng, liếc cậu một cái, nhếch môi. “Đó là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ em không biết tài năng lựa chọn quần áo của anh sao?”

Yoseob nghi hoặc, chẳng lẽ anh đang nói rằng bộ quần áo này vốn đã mua cho cậu? Size vừa, phong cách thích hợp, chẳng lẽ… Thì ra anh đối với cậu cũng có không ít tình cảm nha, nhưng vì sao mà anh cậu lại tốt với cậu đến thế? Yoseob nghĩ mãi cũng không ra, chẳng lẽ do trước kia áp bức cậu trăm đường trăm nẻo nên giờ thấy áy náy, muốn đền bù chăng? Yoseob càng nghĩ càng thấy chỉ có khả năng này mà thôi.

Bên trong xe im lặng chỉ có một bài hát du dương vang vọng trong không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro