Chap 19: NHÂN VIÊN THỰC TẬP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----== CHƯƠNG XIX: NHÂN VIÊN THỰC TẬP ==----

Tại công ty của Junhyung, tầng 28, Yoseob ngồi thu lu trên chiếc sô pha cách không xa văn phòng Tổng Giám Đốc. Cùng lúc đó, Junnie đang kết nối đường dây nội bộ trong công ty. Suy đi tính lại thì anh thấy Seobie vẫn làm ở phòng nhân sự là tốt nhất.

“Alô, là trưởng phòng nhân sự Jiyoon phải không?”

“Vâng, là tôi.” Nghe giọng nam trầm thấp uy lực, Jiyoon biết ngay người này là Tổng Giám đốc vĩ đại anh minh của bọn họ. Hôm nay đích thân Tổng Giám đốc gọi điện, thật là đặc biệt. Cả công ty này bất kỳ nhân viên nữ độc thân nào cũng mong lọt vào mắt xanh của sếp tổng hoàn mỹ đó!!!

“ Cô lên phòng Tổng Giám đốc một lát.” Ngữ khí của Junhyung hoàn toàn nghiêm túc.

“Vâng.” Jiyoon nhẹ nhàng cúp điện thoại, vọt lẹ vào phòng vệ sinh tân trang lại nhan sắc. Được gặp Tổng giám đốc đấy, Tổng giám đốc đấy!!!

Ngồi ở sofa, Yoseob lúc này đã buồn ngủ rũ rượi. Chờ đợi là quá trình “làm cao người” mà, dài hết cả cổ =”=. Bỗng “Cốp! Cốp! Cốp!”. Tiếng vang làm cậu tỉnh cả ngủ. Seobie nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy. Cô ta mặc một bộ đầm công sở màu xanh, lướt nhẹ qua người Seobie.  Lúc côậu ta đi qua Seobie, hình như còn dừng lại vài giây, Seobie miệng há hốc, chảy cả nước miếng. Đẹp…đẹp….đẹp quá! Đúng là báu vật trời đất!

“Cốc! Cốc! Cốc!” tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Jiyoon vào phòng, đứng sau Bí thư Dong Woon đang báo cáo về bản kế hoạch cuối tuần với Junnie. Jiyoon im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sếp tổng. Tiếp xúc gần với sếp tổng như thế này là lần đầu tiên, cô có thể nghe được tim mình đang đập bình bịch. Bỗng dưng, Junhyung bỏ tập tài liệu trong tay, ngước mắt nhìn Jiyoon nói : “ Đúng rồi, hôm nay có nhân viên mới, để cậu ấy đến bộ phận của cô làm việc đi.”

Jiyoon hoàn hồn, khéo léo tao nhã trả lời : “ Vâng, được ạ. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Junnie nhíu mi, lạnh lùng nhìn cô ta: “ Nói chuyện với tôi không nên ấp úng.”

Jiyoon bỗng nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Ngữ khí của sếp tổng đúng không phải là của người thường mà. Tuy nhiên, tháng sáu vừa rồi phòng nhân sự của bọn họ đã nhận thêm nhân viên mới, thực sự không thiếu người. Nếu nói đến người tài, phòng bọn họ đầy ra đấy, thiếu gì chứ, còn nếu là người chậm chạp, lỡ làm cản trở công việc của cả bộ phận, thì cuối năm bọn họ có được thưởng và thăng tiến không. Vì thế, Jiyoon lấy dũng khí mở miệng : “ Tổng giám đốc, bộ phận chúng tôi không thiếu người ạ.”

“Ừ, vậy để cho cậu kia làm nhân viên thực tập trong vòng hai tháng.” Junnie thản nhiên nói.

Nếu như sếp đã nói thế, cô cũng không thể từ chối lần thứ hai. “ Tổng giám đốc, vậy có phải là cậu nhóc ngoài kia là nhân viên mới không ạ?”

“Ừ, cô nhớ kỹ: Đối xử thật nghiêm khắc với cậu ấy. Đừng vì tôi đề cử mà nhân nhượng. Càng nghiêm càng tốt!”

Úi…..

Theo lý thuyết, nếu như cậu nhóc ngoài kia là đi cửa sau, vậy thì sếp phải nói là cậu chiếu cố thật tốt cho cậu ta chứ, tại sao lại ngược đời vậy nè??? Hơn nữa trong toàn công ty đâu ai là không biết Jiyoon cô nghiêm khắc đến mức biến thái? Sao lại đem vào hang hùm thế? Chẳng lẽ là sếp cố ý? Jiyoon nghĩ mãi vẫn không ra. Còn nữa, cậu nhóc bên ngoài với sếp tổng quan hệ như thế nào nhỉ?

********

Vào cửa nhìn tấm bảng phía trước, Seobie thấy bốn chữ hoành tráng “Bộ Phận Nhân Sự”. Hề hề, anh vẫn là đưa cậu tới chỗ tốt mà.

Jiyoon nhìn tập hồ sơ của Seobie, ngẩng đầu hỏi: “Cậu vẫn đang là sinh viên phải không?”

“Vâng ạ.” Seobie cung kính trả lời. Người đẹp trước mặt đây sau này sẽ là cơm áo của cậu, là người mà cậu phải xuất hết chiêu nịnh bợ đó.

“Tôi với cậu nói chuyện thẳng thắn nhé. Tôi không hy vọng cậu thể hiện thành tích xuất sắc nào, chỉ cần hai tháng cậu ở đây không làm cản trở công việc của chúng tôi là được.” Jiyoon vứt tập hồ sơ qua một bên, hai tay khoanh trước ngực. Cách nói chuyện đúng là cả vú lấp miệng em mà.

“Cô nói tôi ở đây hai tháng là sao?” Seobie trố mắt hỏi vị mỹ nhân trước mặt.

“Chẳng lẽ cậu không biết là phải thực tập hai tháng à?” Jiyoon chán nản, cái cậu nàng này chả lẽ cũng không biết mình là nhân viên thực tập sao?

Seobie chán nản, đúng là anh! Làm nửa ngày, lại là nhân viên thực tập, thời gian chỉ có khoảng hai tháng nữa chứ =___=.

“Tôi thèm vào.” Seobie tay nắm chặt thành nắm đấm, chậm rì rì phun ra câu nói.

Jiyoon sửng sốt mấy giây, nhìn chằm chằm Seobie hỏi: “Sinh viên các cậu hỗn láo thế sao?”

Seobie biết mình thất lễ, lập tức giải thích : “Không phải ạ! Tôi không mắng chị, tôi mắng…”

“Cô đang mắng sếp tổng của chúng tôi?” Jiyoon tiếp lời.

Yoseob ngượng ngùng gật đầu.

Chỉ thấy Jiyoon trầm tư trong chốc lát. Cô ta cầm tách trà, lại hỏi tiếp: “Quan hệ của cậu với Tổng giám đốc là như thế nào?”

Nghe cậu ta hỏi như vậy, tư tưởng tà ác của Seobie nổi lên.

“Tổng giám đốc là cậu tôi.” Lời ít ý nhiều. Đủ súc tích, ngắn gọn, lại đánh thẳng vào lòng người. Xem cậu có lấy lòng tôi không. Seobie ngửa mặt lên trời cười ha hả X”]

“Phụt!” Jiyoon phun trà ra ngay lập tức. Seobie cảm thấy trong phòng toàn là mùi nước miếng của vị mỹ nữ này =O=.

“Làm sao có khả năng đó được? Tổng giám đốc rất trẻ!” Jiyoon không thể tin được.

“Bà ngoại tôi sinh cậu khi bà đã lớn tuổi. Tổng giám đốc là cậu út của tôi.”

Jiyoon nghi ngờ lời của Seobie. Bỗng dưng thấy Seobie với Tổng giám đốc đúng là có mấy nét giống nhau. Lại còn tưởng… Mà vừa nãy sếp tổng muốn đối xử nghiêm khắc với cậu nhóc này sao, đúng là khó xử quá đi…

Ngẫm ra thì cậu muốn đối xử nghiêm khắc để dạy dỗ cháu trai cũng không vô lý. Nhưng mà Yoseob này cũng không thể dễ dàng đắc tội được, nói không chừng về sau còn nhờ cậu ta mới tiếp cận được với Tổng giám đốc đó.

Nghĩ thế, mặt của Jiyoon lóe lóe ánh hào quang. Seobie giơ tay vẫy vẫy trước mặt Jiyoon, hỏi : “Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp, chị sao thế?”

Jiyoon bị âm thanh ngọt ngào thức tỉnh, người mềm hẳn ra “Seobie, để chị đi sắp xếp chỗ tốt cho em nha, ngay bây giờ luôn đây.”

Seobie nhìn thấy bà chị này cũng có bóng dáng của Hara đấy. Xem ra mấy người có tình ý với anh cậu đều thích được nịnh bợ nha.

Hừ, Junnie, muốn cậu bị đuổi nhanh thế sao. Seobie cậu đây sẽ chiến đấu hết mình, ở đây, tại phòng nhân sự này. Một ngày nào đó, Seobie sẽ là nhân viên xuất sắc và chói sáng!!!!!!

“Vâng!” Seobie ghé sát vào tai Jiyoon, nhẹ giọng nói : “ Chị, chị đừng nói cho ai biết em là cháu của Tổng giám đốc nha!”

“Chắc chắn rồi.” Jiyoon đương nhiên là  không thể để cho người khác biết việc này, cơ hội tốt mà chia sẻ cho người khác sao…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro