Nếu có biết trước...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là truyện được cover lại từ bản gốc mình đã viết cho 1 couple khác chừng 7 năm trước rồi, bữa mới tìm lại được acc cũ nên lấy ra viết lại.

Link MV: https://zingmp3.vn/video-clip/Neu-Co-Biet-Truoc-Maya/ZW66A9IC.html

*Chữ đứng là hiện tại, chữ nghiêng là quá khứ và lời kể của Yến*

------------------------------------------------------

Bầu trời đêm bao trùm cả thành phố. Ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng, những khu trung tâm sáng lên, dòng người cứ thế trôi đi, không khí dần trở nên nhộn nhịp. Từ một rạp hát, khán giả ra về sau một buổi trình diễn, ai cũng mỉm cười, chuyện trò vui vẻ. Buổi biểu diễn đó thành công lớn, cô ca sĩ hát chính hôm nay trình diễn rất tốt, ai cũng vỗ tay nồng nhiệt. Một lát sau, khi khán giả đã vơi đi dần, có chiếc Bentley màu đen dừng trước rạp hát, bóng một cô gái trong tà áo trắng trông rất quyến rũ bước ra từ rạp hát rồi nhanh chóng vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh...

"Anh chở tôi lại Nhà hát Thành Phố đi."

Chiếc xe tiếp tục cuộc hành trình của mình rồi dừng chân trước Nhà hát Thành Phố. Cô gái ấy bước xuống xe, rồi lặng lẽ bước đi, đến cánh cửa nặng nề của nhà hát. Không gian bên trong vắng lặng, không bóng người. Cô tiếp tục bước giữa hàng ghế, tiến gần lại sân khấu. Có một cây micro được dựng sẵn ở đó, cô cầm lấy và bắt đầu lên giọng:

"Chào các bạn, tôi là Hoàng Yến. Hôm nay tôi sẽ hát cho các bạn nghe một bài hát."

Dừng lại một chút, trên môi cô nhoẻn một nụ cười nhẹ.

"Bài hát này là tôi viết dành tặng cho một người bạn, là một vũ công. Tôi mong các bạn sẽ thích nó."


"Đêm... buông xuống dần.

Đêm... đang rất gần.

Em... đang thấy mình mỏng manh..."

Tôi là một cô ca sĩ trẻ đang muốn khẳng định tên tuổi mình trong làng nhạc Việt. Tôi theo đuổi dòng nhạc nhẹ, hơi hướng cổ điển, pop ballad. Tôi có mọi thứ, tiền bạc, gia đình có tiếng nói trong làng nhạc nhưng tôi muốn tự thân mình vận động, muốn tự đi trên chính đôi chân của mình. Tôi thích nhảy, tôi nghĩ vũ đạo cũng là thứ rất quan trọng với một người ca sĩ. Tôi đang tìm kiếm cho mình một người thầy dạy vũ đạo, và đó là lí do chị ấy xuất hiện.

Vào một chiều mưa, khi tôi đang đứng ngắm chậu hoa lily mình yêu thích treo bên cửa sổ, thì chị ấy đến:

- Thưa cô chủ, có một người gì xưng là vũ công muốn được gặp cô.

- Thế à? Là nam hay nữ?

- Dạ là nữ.

Người giúp việc ra cửa mời chị ta vào, một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, chiều cao sêm sêm với tôi, nhưng chắc là cao hơn tôi một chút. Chị có đôi chân dài, hơi ốm. Đúng hơn là trông chị ta khá gầy gò. Là người có một gương mặt nhỏ, hàng lông mày mảnh và dài, sóng mũi cao và đặc biệt là đôi mắt sắc bén như nhìn thấu người đối diện. Hôm đó, chị ta mặc một chiếc áo thun trắng crop-top cùng quần jeans bó màu xanh biển, cả bộ đồ ôm lấy cơ thể đó, lộ rõ những đường cong mỹ miều mà đến bản thân tôi cũng thèm muốn được như thế. Tôi đã đứng người trong giây lát trước vẻ đẹp này, cho đến khi chị mỉm cười chào tôi:

- Chào cô, tôi là Jun Vũ.

- À... à, chào chị...

Tôi vẫn còn bỡ ngỡ trước vẻ đẹp đó, nhưng Jun Vũ chỉ đứng đó cười hiền với tôi.

- Chị là người vũ công mà tôi cần tìm?

- Tôi được quản lý nói là có một ca sĩ cần một vũ công dạy nhảy nên tìm đến đây. Có phải cô?

- Vậy đúng là chị rồi! - Tôi reo to thật lớn - Mời chị vào!

Jun bước vào nhà, đi theo sau tôi. Tôi quay sang nói người giúp việc đi chuẩn bị nước. Chị ngồi ở phòng khách nhìn xung quanh nhà tôi, trông có vẻ thích thú, với ánh mắt trầm trồ. Tôi thấy thích vẻ mặt đáng yêu ấy mất rồi.

Tôi ngồi bàn với Jun về công việc của chúng tôi. Có vẻ Jun là một vũ công giỏi, cách chị nói chuyện rất chuyên sâu, thu hút tôi vào câu chuyện của mình. Tôi ngồi nhìn Jun mê mẩn, tai vẫn nghe chị nói về công việc, thỉnh thoảng trả lời qua loa những câu hỏi của chị. Chúng tôi nói chuyện say sưa, vui vẻ. Mỗi khi Jun mỉm cười, trái tim tôi dường như có chút xáo động.

Sau hơn hai tiếng trò chuyện, Jun đứng dậy ý muốn ra về vì còn công việc, tôi đành phải tiễn chị ấy về, bản thân trong lòng cũng có chút hụt hẫng.

Từ ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu cho công việc của mình. Hôm nay chị ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, bỏ một vạt áo vào trong quần jeans rách bó màu xanh, trông giản dị nhưng vẫn rất thời trang. Tôi bước lại gần, Jun hơi cúi đầu xuống và mỉm cười với tôi, tôi kéo hai tay chị đặt vào hông mình rồi cả hai cùng hòa theo điệu nhạc.

Jun nhẹ nhàng nâng đỡ từng bước chân, từng cử động tay của tôi. Thân hình chị uyển chuyển quấn lấy tôi, kéo tôi theo từng bước chân mình. Chị chỉnh góc mặt tôi, cánh tay tôi sao cho đúng. Tôi cứ nhẹ nhàng quấn theo chị, cả hai hòa vào nhau cùng điệu nhạc êm đềm. Nhiều lúc Jun cúi xuống nhìn tôi, như một sự tương tác thường thấy giữa hai vũ công. Hai gương mặt chúng tôi sát vào nhau, hai đôi mắt nhìn nhau không chớp, cứ thế xoáy sâu như muốn nhìn thấu rõ người kia đang nghĩ gì. Những lúc đó tôi được nhìn rõ gương mặt của Jun, thật cuốn hút, chúng hút ánh mắt tôi vào. Jun lúc nào cũng chỉ mỉm cười, mỗi lần chị ấy cười chiếc mũi sẽ chun lại, sự dễ thương ấy đã vô tình đánh cắp trái tim tôi từ lúc nào không hay.

Và cứ thế thời gian dần trôi, chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Cứ mỗi tối thứ hai - tư - sáu, Jun lại đến nhà dạy tôi nhảy, chúng tôi quấn quít bên nhau nhiều hơn. Ngoài những bài nhảy, Jun còn trò chuyện với tôi về bản thân mình, từ chuyện công việc, tình cảm và tôi cũng vậy. Jun là một người thân thiện, rất dễ cười và dễ mến, cũng rất thật thà. Từ lần gặp đầu tiên tôi đã có ấn tượng, rồi dần dần đã yêu quí Jun hơn. Đến lúc này chắc tôi nghĩ bản thân đã sắp yêu chị mất rồi.

Jun không bao giờ nói quá nhiều về chuyện tình cảm giữa hai chúng tôi nhưng tôi biết, chị chuyển hoá chúng thành hành động. Jun chăm sóc tôi từng li từng tí, có khi là lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt tôi mỗi khi tập mệt, có khi là chuẩn bị cả cơm nước cho tôi ăn. Jun đặc biệt nấu ăn rất ngon, cứ như một đầu bếp thực thụ, cách chị nấu như dành hết tình cảm của mình vào đó. Từ khi có Jun, tôi dường như chẳng cần trợ lý nữa, vì tất cả mọi vấn đề săn sóc cho tôi, dù không phải việc của mình nhưng Jun từ lúc nào đã đảm nhiệm luôn vị trí đó.

Lúc tôi bệnh, Jun không chỉ đến thăm rồi chăm sóc cho tôi, mà dường như, chị cũng không hề có ý định trở về nhà của mình, chỉ đến khi tôi thật sự khoẻ hẳn. Tôi dù có gia đình nhưng đã ra riêng từ lâu, vì muốn tự thân mình vận động. Dù vậy, là phận con gái chân yếu tay mềm, nhiều lúc chẳng biết phải nương tựa vào ai cả, cứ cố gắng qua từng ngày. Từ khi Jun đến, cho tôi làn gió mới, giúp tôi mạnh mẽ hơn, đứng vững vàng hơn. Giữa chúng tôi, chưa ai từng thừa nhận về tình cảm của nhau như thế nào, nhưng có lẽ mối quan hệ này đã không còn đơn thuần là công việc nữa.

Cũng hai tháng trôi qua, chúng tôi cứ dần trông như một cặp. Vẫn như những ngày đầu, vẫn chưa từng nói thật với nhau, cũng chưa từng hứa hẹn, chúng tôi cứ để mặc cho tình cảm tự nhiên lớn dần lên. Jun ngày càng quan tâm tôi nhiều hơn nữa. Sáng thì chị đến chở tôi đi ăn, đi làm rồi rước tôi về nhà, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang dạo quanh thành phố. Mọi người xung quanh chúng tôi dần mặc định cả hai là một cặp, bản thân tôi hay Jun cũng chưa bao giờ lên tiếng phản bác. Nhưng, cũng không thừa nhận.

Có hôm Jun lại chở tôi xuống công viên hồ Bán Nguyệt rồi nắm tay tôi dắt đi lên cầu Ánh Sao. Chị vẫn không chịu nói gì, cứ chỉ lặng lẽ đi. Thật ra cũng có lúc tôi tự hỏi chính mình, mối quan hệ của chúng tôi là gì? Là đồng nghiệp thân thiết, là bạn bè, hay là người yêu? Chúng tôi chưa một lần thẳng thắn với nhau chuyện này, nhưng có ai lại không muốn nghe một lời khẳng định từ người ấy, có thể dùng hành động chứng minh nhưng lời nói dù sao cũng có sức mạnh của nó. Ít nhất, nó cũng khiến tôi yên lòng với mối quan hệ mà mình đang dần dần lún sâu vào.

Tôi buông tay chị rồi bỏ đi trước, khoanh tay bước dạo trong mơ hồ. Jun vẫn lặng lẽ theo sau, nhìn theo dáng người tôi. Tôi quay đầu lại, thấy nụ cười hiền ấy trên môi người, tự nhiên lại ngượng ngùng quay mặt đi, những gì đang khúc mắc trong lòng vội quên đi. Jun chẳng nói gì, có vẻ như đã thấy tôi ngại ngùng nên quay đi hướng khác để tôi vơi đi thẹn thùng.

Mỗi khi tôi có buổi diễn, Jun liền sắm vai tài xế riêng mà đưa tôi đi rồi ở lại xem tôi diễn, xong lại chở tôi về nhà. Những lúc biểu diễn xong, đón nhận tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả, tôi thấy rất vui, rất hạnh phúc khi được mọi người đón nhận. Nhưng, một điều nhìn như rất bình thường, gần như đã trở nên thường nhật, là khi tôi nhìn về phía cánh gà, luôn thấy ánh mắt ấy nhìn mình thật tự hào và hài lòng, cùng một tràng vỗ tay.

Tôi dường như đã yêu Jun từ lúc nào không biết. Yêu cái nét nhìn nghiêm túc mà đầy ấm áp, yêu cái nụ cười với chiếc mũi chun lại và đôi mắt nhắm tít đi, yêu cả cái sự gầy gò nhưng lại mang đến bình yên cho tôi. Yêu tất cả những gì đơn thuần thuộc về chị ấy, kể cả việc chị chưa một lần nào nói yêu tôi trước.

Có một lần, sau khi hoàn thành tiết mục của mình, tôi lui về trong hậu trường, ngồi trò chuyện với đồng nghiệp, nghe những tiếng chúc tụng, tán thưởng của họ. Chợt tôi nhận ra có cành hoa hồng phớt thật xinh đặt trên bàn trang điểm của mình, cầm lên và có một lá thư. Mở ra xem rồi lại bất chợt mỉm cười trong niềm hạnh phúc:

"Chúc mừng em, Hoàng Yến. Hôm nay em rất xuất sắc! Hãy cố gắng bước tiếp con đường của mình nhé!

J."

Tôi ôm lá thư vào lòng, cảm nhận sự hạnh phúc đang ngập tràn xung quanh mình. Tôi ngước nhìn lên, qua gương, tôi lại thấy Jun từ khi nào đã xuất hiện cùng với nụ cười quen thuộc. Jun đứng đó, trên tay cầm một bó hoa hồng phớt lớn và tôi vui sướng, liền nhỏm dậy chạy đến ôm chầm lấy chị. Tôi siết chặt vòng tay ôm lấy Jun, cứ như sợ rằng chỉ một lúc nơ tay chị ấy sẽ biến mất. Đúng! Tôi sợ đánh mất Jun, rất rất sợ, nhưng mà rồi, chuyện ấy cũng phải đến...


"Khi ta bên nhau,

em đã cố muốn cất giấu

niềm yêu thương Anh từ lâu

dường như đã muốn vỡ oà..."

Buổi tối hôm ấy, Jun cùng vũ đoàn có buổi tập dợt trước tại nhà hát Thành Phố để chuẩn bị cho một buổi biểu diễn quan trọng. Tôi như mọi khi, nói đúng hơn là trong khoảng một tháng trở lại đây, đã thường hay cùng Jun đến các buổi tập của vũ đoàn mà chị đang hoạt động rồi ngồi dưới hàng ghế nhìn mọi người nhảy trên sân khấu. Những bước nhảy của họ thật nhịp nhàng và đồng điều. Sự điêu luyện của họ cuốn hút tôi vào chúng, trông như họ không chỉ đơn thuần là nhảy mà còn kể ra những câu chuyện thông qua những bước nhảy. Những lúc đó tôi mới nhận ra trình độ của tôi còn kém xa họ như thế nào.

Sự chú ý của tôi vẫn là chị ấy. Tôi ngồi chăm chú đưa mắt nhìn Jun đang phiêu trong những điệu nhảy, rồi đột nhiên lại thấy tim mình hẫng nhịp. Có ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng tôi, đôi mắt tôi nổi lửa khi thấy cảnh chị thân mật với nữ vũ công khác, trông hai người cứ như là một cặp vậy, dù cho đó chỉ là diễn thôi. Tôi ngồi im trân trân mắt nhìn hai người họ gần gũi, cố gắng nuốt cơn ghen vào lòng. Chỉ là nhảy với nhau thôi mà. Có gì đâu mà mình phải ghen cơ chứ? Họ chỉ là đồng nghiệp của nhau thôi. Bình tĩnh nào Hoàng Yến, nên nhớ, mày phải vững tin vào Jun! Chị ấy chỉ yêu mày thôi! Đừng lo... đừng lo...

Tôi đã cố trấn an mình một điều mà chính mình còn chưa chắc chắn được...

Buổi tập kết thúc, mọi người lui về trong hậu trường. Tôi cũng rời hàng ghế khán giả, ra ngoài để vào trong gặp Jun. Mới bước vào khu cánh gà, tôi chợt thấy bóng ai đó thoáng qua nhìn có vẻ rất yếu ớt. Tôi thấy dáng người ấy quen quen, nhưng vì đứng khá xa nên tôi không nhìn thấy rõ. Người đó ở trong góc tối trông như đã xém gục xuống, tay cố gắng gượng vào bờ tường, thân hình run run như một người sắp ngất và khó thở. Tôi cảm thấy hơi lo nhưng rồi vẫn quay lưng đi, bắt lấy tay một vũ công gần đó liền hỏi thăm:

- À anh có thấy chị Jun đâu không?

- Jun? Jun Vũ ấy hả? Phòng cô ấy ở kia kìa! – Người vũ công chỉ tay về một căn phòng đằng xa ở hướng ngược lại.

- Cảm ơn anh.

Tôi gật đầu chào rồi định dặm bước đi kiếm Jun ngay nhưng chợt nhớ đến bóng người ban nãy, đành quay lưng lại gọi người vũ công kia:

- À anh ơi! Ban nãy thôi thấy có người...

Tôi định sẽ quay lại chỗ phát hiện bóng người khổ sở ban nãy để chỉ cho anh chàng kia biết mà gọi người giúp đỡ, nhưng quay đầu nhìn lại thì chẳng còn thấy người đâu. Mà chắc chắn là tôi thấy người chứ không phải gặp ma! Chắc là mình nhầm rồi. Tôi thấy lạ nhưng tiếng người vũ công kia đã đánh thức tôi khỏi những nghi vấn đang bắt đầu được đặt ra trong đầu:

- Có chuyện gì vậy?

- À không có gì đâu! Thật xin lỗi anh...

Tôi cúi đầu xin lỗi rồi tiến về phòng của Jun, bỏ mặc đi những thắc mắc về bóng người ban nãy. Đứng trước cửa, tôi định gõ cửa vào nhưng nghĩ lại chắc chỉ có mình chị trong đó thôi, mà tôi thì có xa lạ gì với chị nữa đâu. Thế là tôi đẩy cửa vào nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi chết đứng. Jun Vũ đang nắm tay người con gái khác, ánh mắt nhìn có vẻ rất yêu thương, người con gái kia cũng vậy. Chị ấy còn mỉm cười với cô ta nữa chứ? Tôi đứng người, chỉ biết thốt lên một tiếng gọi tên:

- Jun...

- Là Yến đấy à?

Chị hướng mắt về phía tôi, trong ánh mắt lại chứa sự mệt mỏi, đôi mi như nặng trĩu muốn cụp xuống. Tôi cũng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng ở đây với Jun, vì khi đến đây chị vẫn trông rất khỏe mạnh, còn bây giờ cứ như mới trải qua một đợt bệnh gì rất nặng. Da mặt nhìn như tái nhợt hẳn đi, mồ hôi đã bắt đầu ra ướt đẫm cả gương mặt, cả mái tóc dài đen tuyền kia. Tôi vẫn chưa thể lên tiếng, nhưng ánh mắt thì cứ như muốn xuyên thấu hai người đối diện đó. Cô gái kia chợt giật mình khi phát hiện tôi có mặt trong phòng. Cô ta lùi người lại, cúi đầu rồi định lui ra ngoài theo tiếng gọi của chị:

- Cảm ơn em, em ra ngoài trước nhé!

Cô ta lướt nhanh qua tôi, im lặng và vẻ mặt cúi xuống như có lỗi. Tôi vẫn đứng im, chỉ hơi liếc nhìn cô ta, ánh mắt đầy nỗi căm phẫn. Ngọn lửa ban nãy tôi cố giằng nén xuống chợt bùng lên dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn nữa. Ánh mắt tôi sắc lạnh nhìn Jun, cơn ghen trong lòng tôi nhức nhối. Tại sao chị lại làm thế với em? Tại sao lại lừa dối em? Có phải chị đã hết yêu em rồi không? À không, hay là chưa từng yêu tôi? Tôi cứ rối bù trong những suy nghĩ dày đặc đến khi chị chợt lên tiếng kéo tôi về lại thực tại:

- Sao em vào mà không gõ cửa?

- Cũng phải gõ cửa sao? Em còn lạ lùng gì với Jun nữa?

- Đó là phép lịch sự Yến à...

- Chị sợ điều gì? Hay chị sợ chuyện ban nãy làm với cô ta bị người khác phát hiện?

- Em nói gì vậy? Chị với Dung có gì đâu?

- Em không cần biết! Em cũng không quan tâm! Đó là chuyện của Jun! Em chỉ không ngờ Jun lại làm thế với em!

- Chị làm gì với em? Làm gì sai với em ư?

- Chị lừa dối tôi mà chị vẫn không thừa nhận sao? Tại sao cứ tỏ vẻ ngây thơ như thế? Chưa đủ nữa sao? Chị coi tôi là gì hả? Là con ngốc đúng không? Hay là món đồ chơi mà thích thì chơi, không thích thì thôi? Tôi không ngờ...

Tôi quay lưng bước đi bỏ mặc chị lại. Tôi khi đó chẳng còn cảm thấy nuối tiếc gì nữa. Tôi không ngờ mình đã tin lầm người, không ngờ Jun lại lừa dối tôi như thế, không ngờ chị ấy lại có thể đùa cợt với tình cảm của tôi. Hay tự chính bản thân tôi từ đầu đã vô tình tự mình huyễn hoặc về mối quan hệ giữa chúng tôi, rằng chỉ có mình tôi yêu Jun thôi còn Jun chưa hề và chưa bao giờ có tình cảm với tôi. Là chính tôi tự mê muội chính mình, tự mình đâm đầu vào điều không hề tồn tại.

Tôi vừa chạy đi, vừa khóc, với tay che miệng đi để đừng ngân lên thành tiếng. Tôi đau, tôi quá đau, con tim tôi tan nát khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Tôi yêu chị, tôi yêu chị quá nhiều nên tôi ghen tức, tôi ghen vì yêu, lần đầu tiên tôi ghen như thế. Đúng là ở đời không thể nào định nghĩa hết ý nghĩa của chữ "ngờ". Em yêu Jun nhiều lắm Jun có biết không? Tại sao chị lại đối xử với em như vậy? Tại sao? Tại sao? Trong đầu tôi ngập những câu hỏi tại sao nhưng tôi không thể trả lời hết được, tôi không thể trả lời câu hỏi nào hết. Tôi chỉ biết chạy đi và khóc trong nỗi đau của mình. Tôi nghe tiếng Jun gọi tên tôi, tiếng gọi thất thanh lắm nhưng tôi không muốn quay lại. Quay lại thì được gì? Lại thấy chị vui vẻ bên người ấy nữa sao? Rồi tôi lại trở thành trò đùa cho thiên hạ nữa sao? Để chị lại biến tôi thành một con ngốc như lúc nãy? Không! Tôi sẽ không quay lại. Tôi lạnh lùng chạy đi mặc kệ tiếng gọi của ai hết.


"Khi em trông Anh

cùng tay trong tay bên ai,

vội quên đi mới hôm qua,

Anh đã nói sẽ đợi em."


Từ ngày hôm đó, Jun Vũ cũng không đến tìm tôi nữa, cả không đến nhà tập nhảy với tôi cũng không đưa đón tôi. Chị ấy cứ như biến mất khỏi cuộc đời tôi nhẹ nhàng không một lời từ biệt. Jun đến với tôi nhanh như một ngọn gió rồi ra đi lặng lẽ, không tiếng nói như làn mây. Những ngày đầu, tôi không màng đến, tôi mặc kệ con người ấy, con người đã lừa dối trái tim tôi. Tôi không thèm quan tâm đến sự hiện diện của Jun có hay là không trên đời này. Coi như tôi chưa từng quen chị và chị cũng vậy.

Nhưng rồi thời gian dần trôi, hơn một tháng trôi đi không có Jun bên cạnh, tôi lại cảm thấy nhớ, cảm thấy cô đơn và hiu quạnh. Mỗi khi tới giờ Jun đến tập nhảy với tôi, tôi cứ ngồi đợi tiếng chuông cửa, nhưng rồi cứ đợi mãi, đợi mãi vẫn không có tiếng chuông cửa nào. Có những lúc tình cờ tiếng chuông vang lên, tôi hí hứng chạy nhanh đến mở cửa nhưng rồi trở lại mặt đất khi người gọi không là Jun. Tôi tự lái xe đến những nơi chị thường đưa tôi đến, tôi đến cầu Ánh Sao, đi dạo trên cầu, đứng đợi, bước từ đầu này sang đầu kia, đi qua đi lại mãi nhưng hình bóng hay đứng mỉm cười với tôi đã không còn. Đứng tựa lưng vào thành cầu, nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo, gió thổi vù vù từng cơn lạnh, tôi vòng tay tự ôm lấy thân mình nhưng vẫn thấy lạnh. Tôi chợt nhớ đến vòng tay ai từng ôm lấy tôi, che chở cho tôi, sưởi ấm cho tôi lúc này.

Tôi bước lại căn phòng nơi hai chúng tôi tập nhảy, hình bóng chị đứng đó mỉm cười, đưa tay kêu gọi tôi lại, tôi vừa bước đến thì hình bóng lại tan biến đi. Tôi nhớ những lúc chị nâng đỡ tôi từng bước nhảy, từng cái nghiêng đầu, từng bước chân, từng cách đánh tay. Thân hình chị uyển chuyển theo điệu nhạc, quyến lấy thân tôi, mời gọi tôi cùng sải bước. Bật nhạc lên, tôi đứng lặng người nhìn cành hoa lily trắng dần héo đi bên cửa sổ. Tôi đi vào giữa căn phòng, tôi nhảy, chỉ nhảy và nhảy. Bỗng... tôi lạc bước, vấp chân vào nhau, ngã xuống. Tôi chống tay xuống nền nhà, giọt nước mắt tôi bắt đầu rơi. Tôi nhớ chị nhiều lắm, bây giờ tôi đã hiểu Jun quan trọng với tôi như thế nào, tôi yêu Jun quá rồi. Em yêu chị quá rồi Jun ơi...

Về với em đi...


"Gió hỡi gió, gió mang Anh đi rất xa,

để hôm nay ta mất nhau,

em đã nói được gì đâu?


Nếu có biết trước, em sẽ không mãi cố giấu những nỗi niềm.

Em đã từng hơn một lần định nói rằng:

Em biết mình không thể nào thiếu Anh."

Một hôm tôi nhận được thư mời đến dự một buổi trình diễn nghệ thuật, múa, nhảy hiện đại từ vũ đoàn Jun đang hoạt động, cũng gần hai tháng tôi không có liên hệ gì với họ sau tối hôm đó. Tôi mong lần này đến sẽ gặp được Jun. Nếu gặp được chị, tôi sẽ xin lỗi chị, tôi muốn chị quay về, tôi không muốn phải xa chị thêm giây phút nào nữa, tôi nhớ chị lắm.

Hôm đó, tôi chuẩn bị thật kĩ, tôi đã đến thật sớm mong gặp được Jun. Tôi đứng chờ ở cổng nhà hát, chờ mãi, chờ mãi nhưng vẫn không thấy bóng chị tới, và đến giờ diễn, tôi đành phải lui vào trong. Tôi ngồi lặng im dưới hàng ghế, nhìn những vũ công nhảy múa trên sân khấu, tôi lại nhớ đến Jun, nhớ hình bóng nhảy trên sân khấu kia. Tôi ước một lần Jun và tôi sẽ cùng nhảy trên sân khấu đó, dưới hàng ghế khán giả được phủ kín như hôm nay. Chị và tôi cùng nhảy, cùng hòa quyện vào nhau và bài nhảy cuối cùng kết thúc bằng nụ hôn giữa hai chúng ta. Nhưng ước mơ đó chỉ là mơ ước mà thôi...

Buổi diễn hôm ấy kết thúc thành công vang dội, mọi người vui vẻ ra về. Ai cũng cười nói chỉ có riêng mình tôi ngồi lặng lại. Hôm đó Jun không nhảy, tôi không thấy bóng dáng chị đâu cả, dù cho đã căng mắt ra tìm kiếm. Điều tôi mong chờ nhất lại không đến, Jun đã không xuất hiện. Tôi thất vọng. Tôi nuôi một hi vọng cuối, đứng dậy bước vào trong hậu trường. Tôi tìm kiếm bóng dáng chị xung quanh căn phòng hậu trường lớn đông người. Tôi tìm gặp những vũ công khác, hỏi thăm về chị nhưng tất cả chỉ nhận lại cái lắc đầu và sự im lặng. Tôi tìm đến cô gái lúc trước tôi thấy thân mật với Jun nhưng cô ta cũng không thể cho tôi một câu trả lời. Tôi ra về trong sự hụt hẫng và thất vọng. Thất vọng rất nhiều.

Tôi sống qua những ngày tháng không chị cùng nỗi nhớ vô bờ. Tôi lại có một buổi biểu diễn. Dù có buồn khổ đến đâu thì vẫn phải chạy show để kiếm sống, tôi không thể cứ nằm nhà gặm nhắm nỗi buồn ngày qua tháng nọ mà vẫn có tiền sống; Và khi lên sân khấu tôi phải trở thành một con người khác, khi tôi hát nhạc vui thì tôi phải vui, tôi hát nhạc buồn thì tôi có thể len lỏi một chút cảm xúc buồn vì nhớ Jun. Tôi phải diễn thật cảm xúc thì khán giả mới cảm nhận được bài hát, như vậy tôi mới thành công. Tôi ngồi trước gương nhìn lại bản thân mình, tôi không buồn tán gẫu với ai như thường lệ. Tôi cứ ngồi một mình im lặng. Có chị ca sĩ đến ngồi cạnh tôi, tôi trò chuyện qua loa với chị, cố gắng nở nụ cười vui như chưa có chuyện gì xảy ra, trông thật gượng gạo.

Sau khi tôi diễn xong, có một cô gái đem đến cho tôi một bó hoa hồng phớt to, cùng một lá thư. Nhìn đóa hoa đó tôi lại nghĩ đến đóa hoa Jun từng hay tặng mình sau mỗi đêm diễn. Tôi mở lá thư ra đọc. Tôi đứng người:

"Gửi em thương,

Dạo này em vẫn khỏe chứ Yến? Đã lâu rồi Jun không đến tìm em... 

Jun xin lỗi vì đã để em phải chờ lâu như vậy mới đến tìm em thế này. Đáng lẽ phải đến tìm em sớm hơn, để xin lỗi em về chuyện hôm đó. Thật lòng không phải là Jun lừa dối em. Hôm đó Jun đã hơi mệt vừa lúc Mỹ Dung đi ngang nên đã đỡ Jun vào phòng nghỉ giúp. Giữa chịDung không có gì cả đâu. Chị muốn giải thích cho em hiểu điều này lâu lắm rồi nhưng lại không thể đến tìm gặp em được. Lại là lỗi của chị. 

Nhưng Yến ơi, chị mong em sẽ hiểu được duy nhất một điều, rằng người mà chị có tình cảm thật sự chỉ có mình em, là Nguyễn Hoàng Yến em thôi. 

CHỊ YÊU EM!!! Thật muốn hét lên thật to như thế...

Jun yêu em nhiều lắm đó Yến, em có biết không? Và Jun sẽ mãi yêu mình Hoàng Yến em thôi. Chị đã nhớ em rất nhiều, những ngày không gặp được em chị rất nhớ, không thể ngủ ngon được vì nỗi nhớ về em cứ tràn về. Chị chán ghét bản thân mình thật, cứ làm em phải buồn, phải ưu phiền. Yêu em thật nhiều, ước muốn sẽ ở bên em, bảo vệ em, chăm sóc cho em suốt đời như không làm được rồi. Chị bất tài thật đúng không?

Lần này phải đi rồi chắc chị sẽ nhớ em nhiều hơn nữa đấy! 

Ừ, chị phải đi. Đáng lẽ chị phải đến tìm em để xin lỗi và chào tạm biệt nhưng chị lại không thể. Nếu đến gặp em, lúc đó chắc chị sẽ không thể đi tiếp được... 

Và có lẽ đây là những lời nói cuối cùng chị dành cho em. 

Điều duy nhất mong mỏi em đọc thư sẽ bỏ qua những hiểu lầm. Chị không mong được em tha thứ, chỉ mong em hiểu được trái tim chị có em như thế nào. Nếu có biết trước một ngày như thế này thì ch đã nói hết những lời yêu thương nhất của mình dành cho em nhưng rồi tất cả đều đã muộn. Cứ mãi chỉ biết nói xin lỗi em.

Tất cả mọi thứ, cảm ơn em đã yêu thương chị. Mong em sẽ tìm được hạnh phúc khác thay thế chị, một người không làm tốt điều gì cả cho em trong cuộc đời này.

Chào em, tình yêu của chị, mãi yêu em.

J."

Hai hàng nước mắt tôi lặng lẽ rơi, tôi khóc khi đọc lá thư chị gửi. Lặng người đi, không còn biết phải nói gì, đầu tôi ngập trong những câu hỏi về chị. Giờ chị sẽ đi đâu? Sao lại tiếp tục bỏ em lại đây một mình? Tại sao nói yêu em mà lại ra đi không nói một lời? Sao chị không đến tìm em? Tại sao vậy Jun? Tại sao? 

Tôi đứng phắt dậy hỏi cô gái mang đóa hoa và lá thư đến:

- Em biết Jun đi đâu không?

- Em xin lỗi chị, nhưng em không biết, chị ấy chỉ nhờ em chuyển lá thư này đến chị thôi.

- EM NÓI DỐI! EM PHẢI BIẾT! Chị xin em... xin em hãy nói thật với chị đi...

Tôi gào lên cùng tiếng khóc. Đau quá, tại sao... Em yêu chị nhiều như thế, chị cũng nói chị yêu em nhiều lắm mà. Sao lại bỏ rơi em lại vậy cơ chứ?

Tôi gục xuống, ôm mặt khóc, nước mắt tuông rơi lã chã, không điểm dừng. Cô gái kia đứng nhìn tôi, cô ấy giờ chỉ biết im lặng. Cả căn phòng ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên đến bàng hoàng nhưng tôi mặc kệ họ, mặc kệ cả hình ảnh đã cố gắng xây dựng bấy lâu nay, mặc kệ bản thân đã cố gắng kiềm nén cảm xúc lại, mặc kệ họ có xì xầm, bàn tán gì về tôi không. Tôi chẳng quan tâm đến nữa khi trái tim tôi đau như bị ai đó bóp nghẹt, bóp chặt thít đến khó thở. Tôi không biết có phải vì động lòng trước cảnh tượng tôi đang trông rất thê lương mà cô gái ấy đã nói với tôi:

- Mai chị theo em đến chỗ này. Em sẽ nói cho chị biết chị Jun Vũ đi đâu.

Tôi gật đầu, một cách khó khăn và chậm chạp. Cô ấy như chỉ cần có thế, cúi đầu chào tôi rồi cũng rời đi, để lại mình tôi ngồi thẫn thờ với lá thư gần như sắp nhàu nát trên tay. 

Đêm đó, tôi lại khóc, khi tôi đọc lại lá thư của chị, khi tôi nhìn đóa hoa hồng kia. Bản thân tôi vẫn không hiểu tại sao Jun lại nói ra đi và chị sẽ đi đâu? Tôi cứ vừa khóc, vừa đọc thư, nước mắt làm ướt cả lá thư ít nhiều. Tôi cứ khóc mãi, khóc mãi, mặc kệ đôi mắt sưng húp lên sắp không thể nhìn thấy gì nữa.

Tôi trở nên mềm yếu hơn lúc đứng trên sân khấu đi rất nhiều. Tôi trở nên mỏng manh hơn, tôi cần một bờ vai vững vàng để có thể tựa vào nhưng rồi bờ vai ấy cũng rời xa tôi đi. Đến khi cách xa tôi mới thấy Jun thật quan trọng. Tôi thấy nuối tiếc quãng thời gian trước đây, những lần Jun âu yếm mình thì lại né tránh, những lần Jun muốn hôn tôi thì lại quay mặt đi. Tôi im lặng, chưa từng nói với Jun những lời yêu thương thật ngọt ngào, chưa trao cho chị nhiều tình cảm hơn để lúc này chỉ thấy trong tôi sự nuối tiếc. Đúng là khi mất cái gì đi rồi mình mới thấy nó quan trọng với mình như thế nào.


"Đêm... buông xuống dần.

Đêm... đang rất gần.

Em... đang thấy mình mỏng manh.

Em... biết mình đã rất yêu Anh."

Sáng hôm sau, cô gái ngày hôm qua đến nhà dẫn tôi đến một nghĩa trang. Tôi rất thắc mắc rồi dần dần nghĩa đến một chuyện liền lại muốn gạt phắc nó đi ngay. Cô ấy dẫn tôi đến một phần mộ rồi dừng lại, chỉ tay về hướng tấm bia trước mặt. Tôi nhìn lên tấm bia rồi chết lặng, khi thấy trên bia khắc rõ tên chị. Tôi đứng lặng người, như có như không nghe tiếng người bên cạnh mình:

- Chị Jun mới mất cách đây một tuần rồi. Chị ấy bị máu trắng cấp tính, dù rất muốn nhưng không thể kịp thời chữa trị. Hôm chị đến tìm chị ấy vào buổi biểu diễn kia thì chị ấy vừa mới qua đời được một ngày. 

Giọng cô ấy trầm trầm, nói thật chậm nhưng càng ngày càng không thể lọt vào được tai tôi.

- Chị ấy đã dặn mọi người không ai được nói với chị điều này. Vì cả vũ đoàn ai cũng quý mến Jun nên mọi người cũng không muốn làm trái ý di nguyện. Hôm chị đến buổi tập rồi bỏ chạy ra ngoài, Jun đã cố gắng chạy theo và gọi tên chị nhưng mãi không được. Gương mặt càng ngày càng tái nhợt đi, rồi liền nhổ ra máu và gục xuống. Từ ngày hôm đó, chị ấy nằm trong bệnh viện đến lúc qua đời. 

Là vì tôi sao? Tôi có phải là nguyên nhân khiến chị đột ngột ra đi như vậy? Tự lúc nào mắt tôi lại đỏ hoe dưới lớp kính râm dùng để che đi đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều hôm qua.

- Jun cấm mọi người không được tiết lộ một lời nói nào về mình với ai cả, nhất là chị. Khoảng chừng 2-3 ngày trước khi mất, Jun đã nhờ em đem lá thư và bó hoa đến cho chị nhưng phải để sau khi mình ra đi khoảng một tuần mới được. Ừm... chị Hoàng Yến... em-xin-lỗi-chị. Em...

Cô ấy cúi đầu, tiếng xin lỗi nói thật bé và thật chậm, như một sự hối lỗi khi nhìn tôi lại đau lòng. Tôi cố gượng một nụ cười trông có vẻ hoàn chỉnh, hướng cô ấy cũng cúi đầu một ý cảm ơn.

- Em không có lỗi gì đâu. Chị còn phải cảm ơn em đã nói cho chị biết tất cả, nếu không, chắc cả đời chị vẫn không được biết. Ừm... lúc này, em có thể... cho chị được ở một mình không?

Cô gái ấy lui đi để lại một mình tôi đứng trước mộ chị. Người vừa khuất, tôi buông thõng mà gục xuống, nước mắt lại rơi, rồi lại gào lên trong vô vọng:

- JUNNNN!!! CHỊ VỀ VỚI EM ĐI!!! VỀ VỚI EM ĐI!!!

Chiếc kính râm đang đeo trên mặt cũng vô tình rơi xuống, để lộ đôi mắt sưng đến mức chẳng còn thấy đôi mắt to tròn quen thuộc của tôi đâu nữa trong làn nước mắt.

- Em sẽ không giận dỗi gì nữa, sẽ chấp nhận hết tất cả mọi thứ, sẽ mãi yêu chị dù có chuyện gì xảy ra. Xin chị hãy quay về với em thôi... 

Có một tờ giấy bay tới trước mặt tôi, rớt xuống đất. Tôi nhặt lấy, trên đó có một hàng chữ mờ mờ, hay do mắt tôi thấy mờ đi rồi:

"Cảm ơn em đã tha lỗi và chấp nhận chị nhưng chị phải đi xa rồi. Mong em ở lại sẽ luôn hạnh phúc. Chị yêu em."

Tôi đứng phắt dậy, nhìn xung quanh, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Ai, ai đã đưa tờ giấy này cho mình? Có phải là Jun không? Tôi cứ hét lên gọi tên chị, chạy đi khắp nơi không có định hướng, kiếm khắp nghĩa trang chỉ mong lại được thấy một hình bóng. Tôi vừa chạy vừa khóc, nước mắt tôi bay theo gió, tiếng tôi vang vọng khắp nghĩa trang nhưng chẳng có ai đáp lại cả, chẳng có hình bóng nào xuất hiện cả. Jun đã ra đi thật mất rồi. Thật rồi...


"Khi ta bên nhau,

em đã cố muốn cất giấu,

niềm yêu thương Anh từ lâu,

dường như đã muốn vỡ oà.


Khi em trông Anh,

cùng tay trong tay bên ai,

vội quên đi mới hôm qua,

Anh đã nói sẽ đợi em.


Gió hỡi gió, gió mang Anh đi rất xa,

để hôm nay ta mất nhau,

em đã nói được gì đâu?


Nếu có biết trước, em sẽ không mãi cố giấu những nỗi niềm.

Em đã từng hơn một lần định nói rằng:

Em biết mình không thể nào thiếu Anh."

Cô gái ấy vẫn cứ hát, hát mãi, dòng lệ rơi trên gương mặt cô, từ hai khóe mắt. 

Khi cô dứt lời, cô mỉm cười, cúi chào như bên dưới có rất nhiều khán giả đang ngồi nghe. Cô quay đầu về phía cánh gà, nhìn thật lâu về phía sau tấm màn nhung đỏ, cười thật buồn. Thật buồn.

Cô gái trong tà áo dạ hội trắng lặng lẽ ấy đi giữa hàng ghế đỏ, không gian tĩnh lặng của khán phòng nhà hát Thành Phố thật ưu ám và lạnh lẽo, chỉ có một bóng hình đi giữa khán phòng. Một bài hát buồn, một câu chuyện tình buồn. Khi yêu thì hãy trao trọn hết con tim, hãy làm hết những gì mà bạn có thể để sau này đừng phải nuối tiếc và hối hận. Tình yêu không có sai hoặc đúng, chỉ là con tim rúng động mà thôi. Hãy yêu sao cho đúng và đừng để sau này nhìn lại rồi phải thốt lên rằng:

"Nếu có biết trước..."

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro